Số lần đọc/download: 1763 / 12
Cập nhật: 2015-11-24 20:57:01 +0700
Chương 7
C
ậu bé này, tâm đã sớm thành thục như vậy, tương lai thì sẽ thế nào đây chứ.
Tôi phát sầu nhìn cậu ta, than thở.
Đang than thở, nghe tiếng cửa cạch một cái, mở ra.
Vân Châu cầm bát thuốc tới, nhìn không chớp mắt vào tôi đang ngồi bên giường, nhưng miệng lại buồn bã nói: "Tiểu quỷ nhà ngươi, mới vừa rồi đe dọa dụ dỗ ta đi, thì ra là muốn lừa gạt thê tử của ta sao?"
Tôi bật cười.
Tiểu tử xấu xa lập tức nghẹn đỏ mặt, trong mắt lập tức ầng ậc nước, than thở khóc lóc lên án: "Các ngươi, các ngươi cười nhạo ta."
Lên án xong, nổi giận đùng đùng đem cơ thể mập ú xoay người, vung cánh tay nhỏ lên, rất đó phong độ mà phất tay áo bỏ đi, nào ngờ, vừa ra tới cửa, chân vấp phải bậu cửa, lập tức bùm một cái, cả người ngã chổng vó.
Cả người tôi run lên, đang định đẩy Vân Châu đi tới đỡ cậu ta dậy, tiểu tử xấu xa đó lồm cồm từ trên mặt đất bò dậy, quay người lại nghiêm nghị nhìn hai chúng tôi uy hiếp nói:"Bổn hoàng tử lệnh cho các ngươi không được nói chuyện bổn hoàng tử bị ngã nói ra ngoài! Tư thế ngã của bổn hoàng tử khó coi như vậy, nếu như cho người khác biết, bổn hoàng tử còn mặt mũi nào nữa!"
Nói xong, hừ hai tiếng, đứng thẳng tấm lưng béo ú lên, thở phì phì thong thả bước ra ngoài.
Tôi vỗ vỗ trán, cậu bé này thật kiêu ngạo đáng yêu quá đi thôi.
Vân Châu mím môi cười, không lên tiếng, chỉ đặt bát thuốc xuống, nhẹ nhàng đỡ mặt tôi qua, đối mặt với đôi mắt của anh.
Tôi nói: 'Tiểu hoàng tử..."
"Thất vương gia đang ở bên ngoài, không cần phải lo lắng." Vân Châu ngắt lời tôi, đầu tiên là sờ sờ tay tôi, sau đó sờ lên mắt tôi, cuối cùng là chuyển lên trán tôi, dịu dàng hỏi: 'Còn có cảm giác khó chịu ở đâu không?"
Tôi không trả lời, nhìn Vân Châu hỏi lại:"Sao mắt của huynh lại đỏ thế kia?"
Tay Vân Châu sững lại, hai mắt tỏa sáng: "Muội nói gì? Muội...Mắt của muội..."
"Mắt muội nhìn thấy rồi." Tôi vui sướng ôm lấy cổ Vân Châu, hôn lên môi anh một cái, nhìn thần sắc của anh đang trợn tròn mắt nhìn tôi, vì vậy tôi lại tiếp tục hôn lên mặt anh, cắn cắn chóp mũi của anh, "Muội có thể thấy mắt của huynh, lông mi của huynh, mũi của huynh, còn có cả chiếc cằm thỉnh thoảng có râu nữa này."
Vân Châu ngập ngừng sờ vào mắt tôi, nhẹ nhàng xoa lên, rồi ngừng lại một chút, viền mắt anh đột nhiên đỏ lên, trên mặt khẽ nở nụ cười, vươn người ra ôm tôi vào lòng, siết chặt lấy: "Sau này, chúng ta sẽ sống bên nhau thật tốt."
Tôi vâng một tiếng, đặt cằm lên vai anh. Lúc này đang chạng vạng, ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào đến cửa, trên mặt đất có hai đường sáng. Đã lâu rồi không thấy ánh sáng, giờ chợt nhìn được, mắt có chút đau đau, tôi nhấp nháy mắt, trong ngực lại vô vùng vui sướng.
Tôi liền bảo Vân Châu dìu tôi đến đứng trước cửa sổ.
Vân Châu cầm bát thuốc, khuấy lên, múc một thìa lên đưa bên miệng thổi thổi, rồi đưa đến trước mặt tôi: 'Trước tiên uống thuốc này đi đã."
Tôi mỏng mỏi uống hết rất nhanh, nói: "Đưa hết cho muội uống đi, cứ từng thìa như vậy muội không quen." Đang định thò tay ra cầm lấy bát thuốc lên để uống hết, nào ngờ, vừa đặt vào bát thì ngón tay lại run lên.
Tôi sững ra, chợt nhớ chuyện trước lúc ngất đi, cảm giác đó lại đến, hai tay vẫn còn đang run rẩy, dường như, dường như còn run hơn so với mấy ngày trước.
Niềm vui sướng trong lòng lập tức tiêu tan, tay tôi đang chạm vào chiếc bát liền dừng lại, mặt tỉnh bơ rút tay về, cười gượng nói: "hay là, huynh bón thuốc cho muội đi vậy."
Vân Châu nhíu mày, thần sắc có chút nghi hoặc: "Sao vậy?"
Tôi cười gượng, nói: "Không, không có gì." Tôi nghĩ nên để anh yên lòng, vì vậy cười cười, giả vờ làm nũng nói: "Người ta muốn làm nũng đó mà."
Vân Châu mỉm cười, nhìn tôi, không nói gì. Lại bón từng thìa thuốc cho tôi.
Uống được một nửa, tôi thử thăm dò hỏi anh: "Buổi sáng đột nhiên muội bị ngất...Tiểu Đào có nói gì với huynh không?"
Vân Châu nhíu nhíu mày: "Không." Lại giương mắt lên nhìn tôi: 'Làm sao vậy?"
Nha đầu ngoan, quả nhiên là biết giữ mồm. Lát nữa thưởng hai quả táo cho cô ấy.
Tôi cười gượng: "Không, Không có gì."
Uống xong bát thuốc, đắng đến mức tôi rùng mình cả người.
Vân Châu đặt bát xuống, đỡ tôi từ trên giường xuống, rồi đột nhiên giữ chặt tay tôi, tôi kinh ngạc, vô thức muốn rụt tay lại, nhưng không kịp, chỉ nơm nớp lo sợ để mặc anh cầm.
Mất một hồi, cũng không thấy anh có phản ứng gì, chỉ đỡ lưng tôi, dìu tôi chầm chậm đi về phía cửa sổ.
Lại đợi một hồi, không thấy anh lên tiếng hỏi gì, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhăn chút nào, tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Đại khái là tay run như vậy, đặt vào tay người khác, lại không cảm thấy có gì khác lạ.
Thời tiết mùa thu thật đẹp, mây trắng cũng rất đẹp, bầu trời màu xanh cũng rất đẹp, mắt của tôi đột nhiên phục hồi lại thị lực, nhìn trời một chút, nhìn mây một chút, lại nhìn vài cây quế vừa nở hoa trong viện một chút, tóm lại là rất tốt.
Dưới tán cây quế có hai người một lớn một nhỏ đang ngồi đó, cái người trẻ con kia hai tay chống má, miệng đang lầm bầm gì đó, đó chính là tiểu tử xấu xa, còn người kia thần sắc nhàn nhã thong dong, trên tay đang cầm chiếc quạt gõ tạo ra tiếng động, cho thấy đó là một lãng tử phong lưu, bộ dáng cũng được, rất đào hoa.
Đang hăng hái nhìn họ, người kia đột nhiên quay đầu lại, thấy tôi và Vân Châu, nét mặt thâm thúy, chợt đưa chiếc quạt trong tay xòe ra, nở nụ cười rất là phong lưu phóng khoáng với chúng tôi, lộ ra hai chiếc răng khểnh chói mắt.
Tôi nhìn kỹ hai chiếc răng khểnh đó, nói: 'Thất vương gia?"
Vân Châu ừ một tiếng.
Tôi than thở: "Không ngờ triều đình thật sự có tâm như vậy, cha đã cáo lão hồi hương, không còn chức quan, vừa mới mất, đồng liêu thì nhiều, nhưng cũng chỉ có hắn đến bái tế."
Lại nghe Vân Châu buồn bã nói: "Chỉ sợ không chỉ đơn giản đến bái tế nhạc phụ đại nhân đâu."
Tôi nghiêng đầu nhìn Vân Châu, nghi hoặc hỏi: "Vậy vì sao mà đến?"
Vân Châu không đáp, gọi gia đinh ở cửa tới, buồn bã nói: "Trời đã tối rồi, mau ăn cơm chiều thôi. Sao Thất vương gia còn chưa đi? Ngươi đi ra đó, hỏi hắn định muốn ở lại đây ăn cơm phải không?"
Tôi trợn mắt há mồm, này, này, này..đây chẳng phải là đuổi khách sao?
Gia định lau mồ hôi, nhận mệnh đi ra đó, chỉ lát sau, lại lau mồ hôi nhận lệnh quay lại, nói: "Thất vương gia nói, mắt cô gia thật tốt, chỉ nhìn một cái là biết trong lòng hắn nghĩ gì rồi, hắn cảm động quá, cơm tối không cần phải quá rình rang, chỉ cần có thịt gà vịt cá các loại là đủ rồi."
Vân Châu hừ nói:"Đi nói với hắn là hôm nay trong phủ ăn chay."
Gia đinh lại lau mồ hôi, tiếp tục nhận lệnh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại tiếp tục lau mồ hôi nhận lệnh quay lại: 'Thất vương gia nói rau xanh đậu hũ cháo hoa màn thầu lão nhân gia cũng không chê đâu."
Răng khểnh chói mắt bên ngoài cửa sổ lại quay lại nhìn chúng tôi.
Tôi mắt mở to mồm há ra, hỏi Vân Châu: 'huynh và hắn...từng có gì à?"
Vân Châu chậm chạp đáp: 'không."
"...Hai người rất thân quen nhau?"
Mặt Vân Châu nghiêm lại: "Không thân quen."
Tôi tiếp tục mắt mở to mồm há ra.
Trong vài ngày này, thất vương gia với những bức đông cung trong lời kể kia dẫn theo tiểu tử xấu xa lúc nào cũng đến Chân phủ, ăn bữa cơm trưa, rồi tiện thể ăn luôn cơm chiều.
Tôi cực kỳ lo ngại.
Một hôm, hắn mang theo tiểu tử xấu xa đến ngồi dưới tán cây hoa quế trước sân nhà tôi nhàn nhã phẩm trà, tôi thong thả bước tới, ngồi xuống bên cạnh. Tiểu tử kia dòm ngó tôi, mặt tỉnh bơ nhấc cái ghế ngồi bên cạnh tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi hắn: "Lần này Vương gia tới Tô Châu có công sự gì vậy?"
Hắn cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh, nhìn tôi: "Không, bổn vương...chỉ là đến thăm một người."
Tôi gật đầu: "Vậy đã gặp người đó chưa?"
Hắn tiếp tục cười: "Đương nhiên là gặp rồi." Hắn dừng lại, cầm chiếc quạt gõ gõ lên bàn, lại nói: "Hơn nữa, xa tận chân trời, gần ngay trước mặt."
Vừa dứt lời, liền nghe có tiếng ho khan.
Tôi kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc.
Người mà tên này nhắc đến không phải là Vân Châu đấy chứ? Không phải là hắn đến đây để thăm Vân Châu đấy chứ? Nghe trong lời hắn nói, ẩn giấu tình cảm dịu dàng nha!
Tôi cuống quýt từ trên ghế đứng lên, kéo Vân Châu giấu sau lưng mình, vô cùng đau đớn khuyên giải hắn: "Phu quân ta chắc chắn không phải là một đoạn tay áo của vương gia đâu, huống gì huynh ấy đã thành thân rồi, thất vương gia xin hãy từ bỏ đi.'
Tôi vừa nói xong, nước trà trong miệng hắn phun ra, phun trúng vào mặt tiểu tử xấu xa ngồi đối diện. Tiểu tử kia lập tức méo miệng, lấy tay nhỏ bé mập mạp lau mặt mình, ấm ức nhìn tôi.
Vân Châu cũng ho khan vài tiếng, cúi đầu cười.
Thất vương gia đặt chén trà xuống, ho khan vài cái, ngượng ngùng nói: "Đúng là đã hết hy vọng rồi, ta...ta chỉ nghe nói hắn đã đi Tô Châu, nhân có việc, liền từ kinh thành đến thăm một chút, giờ thấy hắn sống rất tốt, ta cũng yên tâm rồi, mấy ngày nữa, ta sẽ quay về kinh thành."
Buổi tối, tôi quan sát khuôn mặt nghiêm nghị của Vân Châu, than thở: "Khuôn mặt này, không ngờ cũng đào hoa."
Vân Châu trái lại cũng quan sát tôi, rồi nghĩ nghĩ gật đầu nói: "Chính xác, khuôn mặt như này, không lạ khi có trái đào hoa."
Tôi ngẩn người ra.
Vân Châu gõ đầu tôi, hừ mũi: "Còn chưa biết là tự ai rước lấy đâu."
Mấy ngày sau, thất vương gia dẫn theo tiểu tử xấu xa đến từ biệt.
Tôi vô cùng vui sướng, bảo Tiểu Đào luộc mười hai quả trứng gà nhét vào bọ quần áo cho họ.
Tiểu tử kia mang theo vẻ mặt buồn bã nước mắt lưng tròng nói lời từ biệt với tôi.
Cậu ta vừa lau nước mắt vừa nói:"Con vịt này là con vịt lang thang mà bổn hoàng tử thấy trên đường, rất đáng thương, không có mẹ, bổn hoàng tử mang nó theo chăm sóc nhiều ngày rồi, ban ngày chơi đùa với nó, ban đêm thì ôm nó ngủ, giờ.. giờ bổn hoàng tử phải đi rồi, tặng...tặng...nó cho ngươi."
Tôi cũng tuôn nước mắt, đồng thời không khỏi than thở, chả trách trông con vịt này thần sắc uể oải, thì ra là bị chà đạp như vậy, sắp đi đời rồi, thật khiến người ta thương cảm.
Tôi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của cậu ta, trịnh trọng nói:"Cậu yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nuôi dưỡng nó thật tốt."
Tiểu tử kia không hề nhìn con vịt cái nào, nước mắt lưng tròng đặt sợi dây vào tay tôi. Tôi lại đặt sợi dây vào tay Tiểu Đào.
Tôi cho rằng lần từ biệt này, ước chừng sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, nghĩ nghĩ, trước khi chia tay nên ai ủi cậu ta, vì vậy cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng mập của cậu ta, đặt lên bụng tôi, nói: "Ở đây có tiểu muội muội, chờ tiểu muội muội lớn rồi thì sẽ làm vợ của cậu, được không?"
Tiểu tử kia lập tức đỏ mặt, cúi đầu, lui ra sau lưng thúc thúc mình.
Tôi cho rằng thất vương gia muốn nói lời từ biệt với Vân Châu, liền thở dài, nói không chừng còn sẽ nói câu gì đó đại loại như "Vân lang, ta đi đây, rồi lấy tay lau hai mắt đẫm lệ, nhưng lại nghẹn ngào không nói gì được nữa.." Vân vân..
Nào ngờ, hắn vẫn để lộ ra hai chiếc răng khểnh, lấy một hộp gấm đưa tới trước mặt tôi, nói:"Cái này tặng ngươi."
Nói xong, kéo tiểu tử kia xoay người, mở cây quạt trong tay roạt một cái, tiêu sái đi. Sao mà phong lưu, sao mà hào phóng, sao mà rộng lượng thế!
Tôi có chút tiếc hận nhìn Vân Châu một cái.
Khóe miệng Vân Châu nhướn lên, liếc nhìn hộp gấm trong tay tôi, buồn bã nói: "Mở ra xem bên trong là gì đi."
Là cái gì.
Lúc mở ra tôi liền choáng váng, rõ ràng...rõ ràng là một bức họa của tôi.
Vân Châu hừ một tiếng, lại buồn bã nói: "Ta đã nói rồi, không biết là ai đào hoa đâu."
Tôi mắt mở to mồm há hốc.
Đây...đây...đây.. không phải là lần đó tôi bị triệu tiến cung, là cái lần ở trong hoa viên tường vi nghỉ ngơi đó sao? Sao...sao...
Nghe Vân Châu nói: "Lúc ở kinh thành, ta đã gặp hắn vài lần, sau đó có một lần ta bị hắn gọi vào phủ uống rượu, ngẫu nhiên nhìn thấy bức họa này liền biết được tâm ý của hắn. Có người nói ngày đó muội tiến cung, vừa lúc hắn cũng tiến cung, đụng phải muội trong hoa viên, vì vậy..."
Vân Châu dừng lại.
Tôi vội hỏi: "Vì vậy?"
"Vì vậy trong nháy mắt đã lọt vào tầm mắt, hắn vốn định ngày hôm sau cầm theo bức họa tới cửa cầu hôn, bởi vì uống nhiều rượu, lại lấy ra khoe trước mặt ta, kết quả..." Vân Châu dừng lại, ánh mắt nhìn về xa xăm, tiếp tục buồn bã nói: "kết quả chúng ta đập vỡ bình rượu, tay không đánh nhau một trận."
Tôi ngơ ngác nghe, vô cùng khiếp sợ.
Ngoại trừ hoa đào nát này, tính tính toán, số đào hoa của tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đóa thứ nhất, là Vân Châu, không cần nói nữa, cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Đóa thứ hai, là Phi bạch, cũng không cần nói nhiều, hữu duyên vô phận, ngay từ đầu đã là một mối duyên lầm.
Đóa thứ ba, là Nhị Đản ở Minh giới, đóa này không được coi là một đóa hoa lớn, tuy nhiên, cũng được coi là một đóa hoa nhỏ thuần khiết.
Thật không ngờ, không ngờ cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay ba đóa, dĩ nhiên tôi còn một đóa ngoài ý muốn ở bên ngoài nữa, ngay cả đóa này chưa nở nhưng cũng được coi là một đóa...
Vân Châu bắt đầu nhéo nhéo tay tôi, lành lạnh nói: "Có cảm giác gì?"
Tôi thành thực nói: "có chút kích động."
Vân Châu chẳng tốn lời thừa, nhéo tay tôi, sau đó ngồi xổm xuống, ghé vào bụng tôi, nói: "Con à, đá cho mẹ con một đá đi."
Bảo bối quả nhiên trở mình một cái, không khách khí ở trong bụng tôi đạp một cái....
Tôi ấm ức, giận rồi: "Muội muốn bỏ nhà ra đi."