It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
uy rằng một năm lăn lộn cả người hắn tràn đầy phong trần, gương mặt cũng như trải qua phong sương, chiếc cằm lởm chởm râu mọc nhưng ánh mắt kia vẫn chuyên chú nóng rực như lửa như vậy, nàng vĩnh viễn nhận ra được.
Là hắn, Hách Khiếu Phong!
Bởi vì quá mức khiếp sợ nên Lý Vân Dung chỉ có thể sững sờ đứng yên tại chỗ, ngay cả Cúc Hương và Khấu Nhi cũng kinh ngạc không thôi, cái miệng há ra nhất thời quên cả cách khép lại.
Các nàng cũng quên luôn việc giết địch, nhưng cũng chẳng có tên nào lao vào được nữa bởi vì bọn chúng thậm chí lông tơ của các nàng còn chưa kịp chạm, còn cách xa ba thước thì đã bị Hách Khiếu Phong chém đứt tay.
Không một ai thấy rõ hắn dùng binh khí gì bởi vì hai tay hắn vẫn còn để nguyên bên trong áo khoác, hắn chỉ đứng nơi đó mà đã có một cỗ khí thế khiếp người đủ để bức lui tất cả mọi người. Chỉ cần một tên nào có ý đồ tiến lên thì kết cục chính là không chỉ cánh tay, mà ngay cả đao kiếm trên tay cũng đứt thành đoạn.
Cuối cùng bọn người hung tợn kia chỉ có thể đứng đó trơ mắt sợ hãi mà nhìn, không một tên nào dám tiến lên.
Lý Vân Dung vẫn như cũ, nàng vẫn chưa thoát khỏi sự kinh hoảng, cằm như muốn rớt xuống.
- Rốt cuộc ta cũng tìm thấy nàng! - tiếng nói quen thuộc, vẫn trầm thấp ôn nhu như trước nhưng cũng không giấu được sự chua xót của nhiều lần trải qua thiên sơn vạn thủy thống khổ.
Cuối cùng nàng cũng hoàn hồn, lòng đột ngột nổi lên hàng ngàn con sóng lớn, cổ họng như bị thứ gì đó chẹn ngang, từng trận ghen tuông nảy lên. Nàng phải cố gắng lắm mới có thể tìm thấy giọng nói của chính mình:
- Ngươi tới làm chi?
- Ta tới tìm nàng!
- Vì sao... vì sao bây giờ ngươi mới tới... - cổ họng nàng khô khốc - làm nhiễu loạn lòng ta đã muốn bình tĩnh... - nàng nhắm mắt lại, thật xấu hổ khi thấy chính mình dù đeo chiếc mặt nạ quật cường nhưng lại yếu đuối tới mức không chịu nổi một cú đả kích.
Thời gian không hề làm vơi bớt sức nặng của hình bóng hắn trong lòng nàng, ngược lại ngày hôm nay lại khắc sâu, hiện hữu mãnh liệt hơn so với ngày hôm qua.
- Thực xin lỗi, ta đến chậm... - hắn vươn tay ra nhưng lại bị nàng né tránh.
- Đứng tới đây!
- Dung Nhi...
- Ta hận ngươi! - nàng nghẹn ngào nói.
- Ta biết! - hắn cười khổ.
- Ta tuyệt đối không theo ngươi trở về!
- Không sao, ta đi theo nàng!
-... - cả người nàng chấn động, nàng không thể nào tin được những lời mình vừa nghe thấy.
- Nàng đi đâu, ta đi theo đó, cho dù có xuống âm ty địa phủ thì ta cũng không oán không hối mà theo nàng! - đây chính là lời hứa, hắn nguyện ý vứt bỏ hết công danh lợi lộc, không màng tới vinh hoa phú quý trong hoàng cung để được cùng nàng sống những ngày bình yên dân dã.
Là cái gì đã thay đổi quyết tâm của hắn?
Nàng không dám ôm hy vọng, sợ sau khi mình hy vọng thì sẽ phải trả giá quá lớn, nàng sợ chính mình không có đủ dũng khí, không có đủ sức mạnh để chịu đựng chuyện đó.
Trước kia, nàng tin tưởng hắn như vậy nhưng cuối cùng hắn lại trơ mắt nhìn nàng mặc hỷ phục bị gả đi. Vết thương trong ngực lại một lần nữa bị chà xát đau đớn.
Người này đã từng chấp nhận để cho nàng nằm trong cái ôm ấp của một người đàn ông khác!
Nghĩ tới điểm này, nàng giãy dụa khỏi cái ôm của hắn:
- Ta không tin!
- Dung Nhi... - giọng điệu hắn đầy bất lực.
- Ta không phải là Dung Nhi của ngươi, đừng có gọi ta! - nói xong, nàng lao ra khỏi phường đổ.
Lúc này Cúc Hương và Khấu Nhi mới hoàn hồn, Cúc Hương vội đuổi theo sau công chúa còn Khấu Nhi thì cố ý chậm lại một chút rồi vụng trộm chạy tới nói thầm với Hách Khiếu Phong.
- Đại nhân, chúng ta ở khách điếm Phúc Chi.
Nơi đáy hai mắt tang thương cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười hiếm hoi:
- Cám ơn!
- Đại nhân, cuối cùng thì ngài cũng đến đây. Công chúa chờ ngài rất lâu rồi, vừa rồi nàng chỉ là nổi nóng, ngài nhất định đừng nghĩ là thật! - Khấu Nhi thành tâm nói.
Vành nón nhẹ nhàng hạ xuống:
- Ta biết!
Khấu Nhi nhìn bốn phía địch nhân vẫn đứng trơ kinh hồn như cũ, nàng nhẹ giọng nhắc nhở:
- Đại nhân, nô tỳ đuổi theo chủ tử, những tên này...
- Giao cho ta!
Khuôn mặt lãnh diễm của Khấu Nhi bung ra một nụ cười hồn nhiên, thân mình khẽ cúi xuống: "Làm phiền đại nhân rồi!", nói xong nàng liền xoay người đuổi theo.
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan