Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 51
T
racy lùi chiếc Subaru lại một chút, chuyển sang chế độ tiến rồi đạp chân ga lần thứ ba. Lần này, lốp xe nảy lên khỏi lớp băng đóng ở ven lối vào nhà Dan, phát ra âm thanh vỡ vụn đầy khó chịu bên dưới gầm xe. Cô đánh xe vào trong đủ sâu để chừa chỗ cho Dan đỗ chiếc Tahoe ở đằng sau. Tiếng động vừa rồi đã đánh thức ‘hệ thống báo động’ ở trong nhà, kéo theo một loạt tiếng sủa và tiếng kêu ăng ẳng. Cô không thể nhìn thấy lũ chó vì khung cửa kính bị vỡ vẫn đang bị chắn ngang bởi những thanh gỗ.
Khi Tracy bước ra khỏi xe, đôi ủng của cô lún đến tận một nửa trong tuyết. Tuyết đã phủ kín lối đi trải sỏi. Những ngọn đèn viền quanh thảm cỏ bị chôn vùi trong tuyết, tạo ra những vạt ánh sáng lấp lánh như vàng nóng chảy. Cô tìm thấy chiếc chìa khóa dự phòng mà Dan để bên trên cửa ga-ra. Cô gọi tên Sherlock và Rex khi kéo chốt cửa ra vào. Tiếng sủa của lũ chó càng hăng hơn. Cô mở cửa rồi nép về một bên, nghĩ rằng bọn chúng sẽ xông ra ngoài. Nhưng chẳng có chú chó nào đến chào cô cả. Rex trông có vẻ cụt hứng. Sherlock chỉ thò đầu ra ngoài cửa như để xem Dan có đi đằng sau cô không, rồi lại lui vào trong khi nhận ra Dan chưa về.
“Tao không trách chúng mày đâu.” Cô nói, bước vào và đóng cửa. “Có lẽ giờ phải đi tắm nước nóng.” Chất adrenaline tiếp sức cô suốt tuần qua giờ đã tan biến, khiến cô cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi về tinh thần. Trong đầu cô giờ chỉ còn lảng vảng những con số và chữ trên biển số của chiếc xe tải thùng.
Tracy chốt cửa, bỏ lại giày, găng tay và áo khoác trên chiếc thảm gần đó. Cô tìm điều khiển từ xa trên sofa để bật ti-vi lên. Cô bắt đầu lướt qua các kênh để xem tin tức về phiên xử cũng như phán quyết không ngờ tới của Thẩm phán Meyers. Cô dừng lại ở kênh 8, kênh truyền hình tối nào cũng phát sóng chương trình của ả Da Người. Sau đó, cô bước vào bếp, lấy một chai bia từ trong tủ lạnh và bật nắp. Quay trở lại phòng khách, cô buông mình xuống những chiếc gối trên ghế, để cho các cơ bắp của mình thư giãn. Chai bia dường như ngon hơn cô tưởng, vừa mát lạnh vừa giúp cô cảm thấy sảng khoái. Cô gác đôi chân mặc quần tất lên mặt bàn để kiểm tra lại vết xước trên đầu gối. Chúng chỉ bị xước nhẹ. Cô thấy mình nên đi rửa sạch vết thương nhưng lại không hề muốn đứng dậy. Có lẽ lát nữa Dan sẽ phải bế cô lên phòng ngủ ở tầng trên.
Tâm trí cô lại nghĩ về biển số của chiếc xe tải. Chữ V có thể là W, số ba có thể là số tám. Nó có phải là biển số thương mại không? Cô cũng không thể chắc chắn.
Tracy nhấp thêm một ngụm bia và cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu. Kết quả của ngày hôm nay đến với cô một cách đột ngột và kịch tính đến mức cô chẳng có thời gian để theo kịp những chuyện đã xảy ra. Như những người khác, cô cứ nghĩ Thẩm phán Meyers sẽ kết thúc phiên xử và ban hành phán quyết vào một ngày sau đó. Cô chưa bao giờ nghĩ Edmund House sẽ được rời phiên xử với tư cách một kẻ tự do. Cô cho rằng hắn sẽ bị gửi trả về nhà tù để chờ tòa thượng thẩm đưa ra quyết định mở lại phiên tòa của hắn. Cô chợt nhớ lại ngày hôm đó ở nhà tù Walla Walla, lúc cô nhìn thấy nụ cười nhăn nhở thối tha của hắn. Tao đã nhìn thấy viễn cảnh đó. Hắn nói. Bộ mặt của tất cả người dân ở Cedar Grove khi họ thấy tao lại được tự do đi trên phố một lần nữa.
Giờ thì hắn đã có cơ hội đó, dù có thể nó chưa thành hiện thực ngay. Sẽ chẳng có ai đi lại trên những con phố của Cedar Grove vào lúc này cả – không phải tối nay, có thể là cả vài ngày tới. Như lời Dan nói, cơn bão đã cầm tù tất cả bọn họ.
Nhưng House không còn là đối tượng ưu tiên hàng đầu của cô nữa. Cô chẳng còn bận tâm đến việc House sẽ có một phiên tòa mới hay điều gì sẽ xảy ra ở phiên tòa đó. Giờ cô cần tập trung vào việc mở lại cuộc điều tra vụ án của Sarah. Đó luôn là mục tiêu của cô. Nhưng cô nghi ngờ rằng quyết định đó sẽ nằm trong tay Vance Clark. Sau lời khiển trách của Meyers trên ghế thẩm phán, có lẽ Clark sẽ từ chức công tố viên của quận. Cô không cảm thấy vui vẻ về sự thất bại của Clark. Cô hiểu rõ Clark cũng như vợ ông ta. Những cô con gái của Clark cũng từng học ở trường Trung học Cedar Grove. Nghỉ hưu cũng là lựa chọn tốt nhất của Calloway, mặc dù Tracy biết ông ta cứng đầu đến mức có thể từ chối việc đó. Liệu Tracy có thành công trong việc vận động Bộ Tư pháp điều động nhân lực để điều tra chuyện Clark và Calloway tham gia vào vụ dàn dựng kết tội Edmund House? Điều đó chẳng còn quan trọng. Cô cũng không chắc chắn được rằng vụ đó có dính dáng tới DeAngelo Finn hay không. Ông ta đã quá già và quá mong manh, cho dù ông ta có vẻ sẽ là một nhân chứng đắt giá.
Cô nhấp một ngụm bia và lại nghĩ đến cuộc nói chuyện với Finn lúc cô đứng ở bậc thềm sau nhà ông.
“Hãy cẩn thận! Đôi lúc có những câu hỏi nên bỏ ngỏ.”
“Chẳng còn ai có thể tổn thương nữa, DeAngelo à!”
“Vẫn còn đấy.”
Roy Calloway cũng trầm ngâm như thể vào buổi tối ông ta lái xe đến bệnh viện thú y. Bố cô… Lúc đó, ông ta đã định nói nhưng có điều gì đó làm ông ta ngừng lại.
Cô luôn luôn thắc mắc, phải chăng những kí ức kinh hoàng về con gái của George Bovine đã thuyết phục cha cô rằng, nếu như họ không thể tìm thấy kẻ đã sát hại Sarah thì phương án tốt thứ nhì chính là tống một tên súc sinh như Edmund House vào song sắt nhà tù nốt phần đời còn lại? Đó cũng chính là giả thuyết hợp lý nhất mà cô đã theo đuổi trong rất nhiều năm trời. Cha cô luôn là một người chính trực và tôn trọng đạo đức, khó có thể tưởng tượng ông sẽ làm một việc như thế. Tuy nhiên, con người chính trực đó đã biến mất chỉ vài tuần sau khi Sarah bị bắt cóc. Người đàn ông mà cô đã làm việc cùng trong cuộc tìm kiếm điên cuồng đó như đã biến thành một người hoàn toàn khác. Ông tức giận, đau khổ và suy sụp vì cái chết của Sarah. Tracy cho rằng ông cũng cảm thấy tội lỗi vì đã không ở Cedar Grove vào hôm đó, đã không đi cùng hai đứa con gái đến cuộc thi bắn súng và ở đó để bảo vệ chúng như ông vẫn luôn làm – ông đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Bản tin địa phương bắt đầu. Không có gì đáng ngạc nhiên, quyết định trả tự do cho Edmund House của Thẩm phán Meyers sau phiên xử kéo dài ba ngày đã trở thành tin chính. “Những kết quả đáng kinh ngạc ngày hôm nay tại phiên tái thẩm sau kết án của Edmund House tại quận Cascade.” Biên tập viên nói. “Sau hai mươi năm, bị cáo Edmund House vốn bị kết tội cưỡng dâm và giết người đã được thả tự do. Để nắm bắt được câu chuyện một cách đầy đủ hơn, chúng ta hãy cùng đến với phóng viên Maria Vanpelt, người đang truyền hình trực tiếp từ bên ngoài nhà tù quận Cascade trong trời bão tuyết để chuyển đến các bạn thông tin về cuộc họp báo chiều nay của Edmund House và luật sư của anh ta.”
Vanpelt đang đứng dưới một chiếc ô, ánh đèn rọi thẳng vào người. Xung quanh ả ta, tuyết đang quay cuồng, gần như che mờ toàn bộ khung cảnh nhà tù quận Cascade ở đằng sau. Từng cơn gió cố giật chiếc ô của ả, chỉ chực lật nó lại. Viền mũ trên chiếc áo choàng lông phấp phới trông như một con sư tử đang rũ cái bờm của mình.
“‘Đáng kinh ngạc’ chính là từ để diễn tả những sự kiện diễn ra ngày hôm nay.” Vanpelt nói. A ta bắt đầu thuật lại những lời khai của Tracy cũng như những lời khai đã dẫn đến việc Thẩm phán Meyers quyết định thả tự do cho Edmund House của Harrison Scott. “Thẩm phán Meyers đã gọi phiên tòa lần trước của Edmund House là ‘trò hề của công lý’, ám chỉ tất cả những người có liên quan, bao gồm cả Roy Calloway – Cảnh sát trưởng của Cedar Grove và Vance Clark, Công tố viên của quận.” Vanpelt tiếp tục. “Vào hồi chiều nay, tôi cũng vừa được tham dự cuộc họp báo ở bên trong tòa nhà ngay đằng sau tôi đây. Phiên họp đã diễn ra ngay trước khi Edmund House được bước ra ngoài với tư cách một người tự do – ít nhất là trong lúc này.”
Những hình ảnh về buổi họp báo chiều hôm đó được phát lại. Dan ngồi bên cạnh House, trước mặt họ là cả một dãy micro. Có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt về hình thể giữa họ lúc cả hai ngồi ở bàn luật sư, nhưng lúc này, sự khác biệt đó càng rõ rệt hơn khi House khoác trên mình một chiếc áo khoác dày bên ngoài áo phông.
Điện thoại di động của Tracy reo lên. Cô bấm nút Pause trên điều khiển ti-vi rồi nhặt cái điện thoại đang để trên ghế lên.
“Em vừa nhìn thấy anh trên ti-vi.” Cô nói. “Anh đang ở đâu?”
“Anh có một vài cuộc phỏng vấn với đài truyền thông quốc gia.” Dan nói. “Anh sẽ về ngay, nhưng anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu báo cho em biết rằng đường cao tốc giờ đang là một mớ hỗn độn. Xe bị trật bánh ở khắp mọi nơi. Có lẽ phải một lúc lâu nữa anh mới về đến nhà. Có nơi còn có cây đổ và mất điện nữa.”
“Mọi thứ ở đây đều ổn.” Cô nói.
“Anh có một cái máy phát điện trong ga-ra nếu em cần. Tất cả mọi việc em phải làm là cắm điện vào cái ổ bên dưới hộp cầu chì.”
“Em không chắc em còn sức để ra ngoài đó.”
“Hai cậu nhóc vẫn ổn chứ?”
“Đang nằm trên thảm. Có vẻ anh sẽ phải bế chúng ra ngoài để cho chúng đi vệ sinh.”
“Còn em thì sao?”
“Em có thể tự đi vệ sinh được, cảm ơn anh rất nhiều.” Cô nói.
“Anh thấy khiếu hài hước của ai đó đã quay trở lại.”
“Em nghĩ rằng em là cô gái mạnh mẽ. Thứ mà em đang mong chờ là một bồn tắm nước nóng.”
“Anh thích điều đó.”
“Em sẽ gọi lại cho anh sau. Giờ em muốn theo dõi buổi họp báo.”
“Trông anh thế nào?”
“Anh vẫn đang thả câu để lấy lời khen đấy à?”
“Em biết mà. Được rồi, nhớ gọi lại cho anh đấy.”
Cô ngắt máy rồi ấn nút Play trên điều khiển.
“Chúng tôi sẽ vượt qua thử thách đó khi đối mặt với nó. Tôi cho rằng tòa thượng thẩm sẽ nhanh chóng vào cuộc trước sự thất bại của công lý này. Sau đó, chúng tôi sẽ phải chờ đợi quyết định của công tố viên.” Dan nói trên ti-vi.
“Anh cảm thấy như thế nào khi được tự do?” Vanpelt hỏi Edmund House.
House hất đuôi tóc ra sau vai. “Cũng giống như lời mà luật sư của tôi đã nói, tôi chưa thật sự được tự do, nhưng mà…” Hắn cười. “Cảm giác thật tuyệt.”
“Anh sẽ làm điều gì đầu tiên sau khi được trả tự do?”
“Giống như tất cả mọi người thôi! Bước ra ngoài để tuyết và gió lạnh thổi vào mặt.”
“Anh có tức giận về những chuyện đã xảy ra không?”
Nụ cười trên môi House vụt tắt. “Tôi sẽ không dùng từ ‘tức giận’.”
“Vậy là anh sẽ tha thứ cho những người chịu trách nhiệm với việc tống anh vào tù?” Vanpelt hỏi.
“Tôi cũng sẽ không nói thế. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là sữa chữa những sai lầm trong quá khứ và cố gắng không lặp lại chúng lần nữa. Đó là những gì tôi định làm.”
Một phóng viên ở bên ngoài khung hình tiếp tục hỏi: “Anh có biết điều gì đã thúc giục bọn họ thêu dệt bằng chứng để kết tội anh không?”
Dan vươn người về phía micro. “Chúng tôi sẽ không bình luận gì về bằng chứng.”
“Ngu dốt.” House chen ngang lời Dan. “Ngu dốt và ngạo mạn. Bọn chúng nghĩ rằng bọn chúng có thể thực hiện việc đó trót lọt.”
Vanpelt thu hút sự chú ý của Dan bằng một câu hỏi khác: “Thưa anh O’Leary, liệu anh có tìm cách để kéo Bộ Tư pháp vào cuộc điều tra như lời Thẩm phán Meyers đã gợi ý không?”
“Tôi sẽ bàn bạc lại với thân chủ của tôi để đưa ra quyết định.”
Nhưng House lại một lần nữa rướn lên phía trước. “Tôi sẽ không muốn Bộ Tư pháp trừng phạt bất kỳ ai cả.”
“Anh có điều gì muốn nói với điều tra viên Crosswhite không?” Vanpelt hỏi.
House nở nụ cười nhăn nhở với cô. “Tôi không nghĩ ra một từ nào để có thể diễn tả chính xác điều tôi đang cảm thấy lúc này.” Hắn nói. “Nhưng tôi hy vọng tôi có thể đến tận nơi để cảm ơn cô ấy vào một ngày nào đó.”
Tracy cảm thấy lạnh sống lưng, như thể có một con nhện đang bò trên xương sống của cô.
“Anh đang mong muốn điều gì nhất vào lúc này?” Một phóng viên hỏi thêm.
Nụ cười của House ngoác ra. “Một cái bánh kẹp phô mai.”
Máy quay trở lại với cảnh Vanpelt đứng bên ngoài nhà tù. Ả ta vẫn đang cố gắng để giữ chặt chiếc ô. Gió rít lên thành tiếng mỗi khi thổi qua chiếc micro ả đang cầm. “Như tôi đã nói, cuộc họp báo đã diễn ra vào chiều nay, ngay trước khi Edmund House rời khỏi nhà tù phía sau lưng tôi với tư cách một người tự do.”
Biên tập viên nói: “Maria, có thể thấy rằng một người ở sau song sắt nhà tù hai mươi năm vì một tội danh mà anh ta không thực hiện chắc chắn sẽ không tha thứ một cách dễ dàng như vậy. Điều gì sẽ xảy ra với những người có liên can?”
Vanpelt ấn một ngón tay lên tai nghe. Ả hét lên để át tiếng gió: “Mark, tôi đã trò chuyện với một giáo sư luật ở trường Đại học Washington vào chiều nay. Ông ấy đã chia sẻ với tôi rằng, cho dù Edmund House có đệ đơn cáo buộc vì bị vi phạm quyền công dân của mình hay không thì Bộ Tư pháp vẫn có thể vào cuộc và truy tố hình sự đối với những người có liên can. Cũng có thể họ sẽ tiếp quản vụ điều tra về Sarah Crosswhite. Có vẻ như chuyện này sẽ chưa thể kết thúc tại đây. Phiên xử đã đặt ra nhiều câu hỏi hơn những gì nó trả lời. Nhưng tối nay, Edmund House đã được tự do, và như anh đã nghe thấy anh ta nói đấy, anh ta đang đi tìm một miếng bánh kẹp phô mai ngon lành.”
Biên tập viên nói tiếp: “Maria, chúng tôi sẽ để cô tìm một chỗ trú ẩn trước khi gió thổi bay cô đi, nhưng cô có nghe được bất kỳ lời bình luận nào từ điều tra viên Crosswhite không?”
Vanpelt cố chống chọi lại một cơn gió khác vừa thổi qua. Ả tiếp tục nói: “Tôi đã nói chuyện với điều tra viên Crosswhite trong giờ giải lao ngày hôm nay và hỏi cô ấy rằng cô ấy có cảm thấy mình được thanh minh trước tòa không. Cô ấy nói chuyện này không phải để thanh minh, mà là để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với em gái cô ấy. Vào lúc này, có vẻ đó là một câu hỏi bỏ ngỏ, và nếu không may sẽ chẳng bao giờ được giải đáp.”
Điện thoại của Tracy lại reo lên. Cô kiểm tra tên người gọi. Đó là Kins.
“Tôi đã gửi danh sách cho cô qua email rồi đấy.” Kins nói. “Nó rất dài nhưng vẫn có thể xử lý được. Có phải nó chính là chiếc xe bị hỏng đèn chiếu hậu không?”
“Nó là một trong những chiếc xe bị hỏng đèn. Có thể có nhiều hơn một cái xung quanh đây.”
“Chúng tôi nghe được rất nhiều bản tin nói rằng họ đã thả House ra.”
“Tất cả mọi người đều bàng hoàng, Kins à. Chúng tôi đều cho rằng Thẩm phán Meyers sẽ xem xét vấn đề và trả lời bằng văn bản. Nhưng nếu ông ấy không phán quyết ngay bây giờ thì có lẽ sẽ phải chờ đến cuối tuần sau. Có lẽ ông ấy không muốn để Edmund House phải ở trong tù.”
“Nghe như thể bằng chứng quá thuyết phục.”
“Dan đã làm quá tốt.”
“Vậy tại sao nghe giọng cô buồn rầu thê?”
“Tôi chỉ mệt thôi. Đang suy nghĩ về mọi thứ. Về em tôi, về bố mẹ tôi. Có quá nhiều chuyện diễn ra khiến tôi khó có thể tiếp nhận một cách nhanh chóng.”
“Không biết House cảm thấy thế nào.”
“Ý anh là sao?”
“Hai mươi năm trong nhà tù Walla Walla là một khoảng thời gian rất dài trước khi hắn đột nhiên được tự do. Tôi từng đọc một bài viết nói về những cựu chiến binh ở Việt Nam. Họ trở về nhà từ cuộc chiến mà không hề có thời gian để thích nghi. Ngày hôm trước họ vẫn ở trong rừng, nhìn thấy đồng đội xung quanh mình chết. Ngày hôm sau, họ đã trở về nhà, bước đi trên những con phố ở nước Mỹ. Rất nhiều người trong số đó đã không thể chịu đựng nổi.”
“Tôi không nghĩ rằng tối nay sẽ có ai đi ra đường. Dự báo thời tiết nói sắp có bão tuyết.”
“Ở đây cũng thế, cô thừa biết rằng mọi người sẽ chẳng thể lái xe qua đồi trong trời bão tuyết thế này. Cô nhớ mặc ấm. Tôi phải về nhà ngay trước khi những thứ điên rồ làm cho giao thông kẹt cứng.”
“Cảm ơn anh về chuyện này. Tôi nợ anh một chầu.”
“Cô nhớ trả nợ đấy!”
Tracy gác máy rồi mở email của Kins. Cô lướt qua một lượt những biển số xe mà anh đã gửi. Quả thật số lượng của chúng không thể coi thường. Cô lướt qua một lần nữa, để ý đến những cái tên đăng kí và thành phố xem có cái tên nào quen thuộc không. Cô không nhận ra cái tên nào, nhưng nhìn thấy từ ‘Cascadia’ và dừng lại ở đó. Chiếc xe được đăng kí dưới tên một công ti tên là Nội thất Cascadia. Cô cầm điện thoại tới chỗ Dan đặt chiếc máy tính trong nhà, di chuột rồi gõ cái tên đó vào công cụ tìm kiếm.
“Chà!” Cô thốt lên kinh ngạc khi thấy số kết quả tìm thấy phải lên đến gần hai trăm năm mươi ngàn.
Có thêm từ khóa ‘Cedar Grove’ vào. Nó làm giảm số lượng kết quả tìm kiếm một cách đáng kể, nhưng vẫn còn quá nhiều để có thể kiểm tra một cách hiệu quả.
“Giờ sao?” Cô nói thành tiếng. Sau ba ngày, não của cô như muốn nổ tung. Cô chẳng thể nghĩ ra thêm bất kỳ từ khóa nào khác có thể giúp ích trong việc làm giảm số lượng kết quả hơn nữa.
Cô đẩy ghế ra phía sau, định đi lấy thêm một chai bia nữa thì chợt nhận ra mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó. Cô chạy xuống tìm trong nhà bếp. Chiếc hộp đựng tất cả những hồ sơ mà cô thu thập được về vụ mất tích của Sarah giờ đang được xếp ở một góc. Dan không cần phải mang hết chỗ giấy tờ này đến tòa án mỗi ngày. Cô đặt chiếc hộp lên bàn, kiểm tra chỗ giấy tờ cho tới khi tìm thấy thứ mà cô cần tìm. Tracy ngồi xuống, mở tập biên bản tòa án có chứa lời khai của điều tra viên Margaret Giesa. Cô đã nghiên cứu chúng rất kĩ lưỡng nên nắm rất rõ từng lời khai trong phiên tòa lần trước. Cô biết lời khai của Giesa mà cô cần tìm nằm ở chỗ nào.
ÔNG CLARK:
Hỏi: Đội của cô còn tìm thấy thứ gì đáng chú ý khác bên trong chiếc xe không?
Đáp: Chúng tôi tìm thấy một vài vết máu.
Hỏi: Điều tra viên Giesa, tôi sẽ chiếu lên màn hình tấm ảnh được đánh dấu số hiệu tang vật 112. Nó là một bức ảnh chụp khu nhà của Parker House từ trên không. Bằng bức ảnh này, cô có thể cho bồi thẩm đoàn biết nhóm của cô đã tiến hành khám xét ở nơi nào tiếp theo không?
Đáp: Vâng, chúng tôi đã đi theo con đường này và khám xét công trình đầu tiên ở đây.
Hỏi: Vậy chúng ta sẽ đánh dấu ngôi nhà cô đang chỉ là số một. Cô có tìm thấy thứ gì đáng chú ý bên trong không?
Đáp: Chúng tôi đã tìm thấy dụng cụ làm mộc và một vài đồ nội thất đang ở những giai đoạn hoàn thiện khác nhau tại đây.
Tracy quay trở lại email của Kins. “Nội thất Cascadia.”
Một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả căn nhà, khiến cho Rex và Sherlock bật dậy. Chúng chạy về phía khung cửa sổ bị đóng ván gỗ, sủa ầm ĩ. Chỉ một tích tắc sau, căn nhà đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.