Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 52: Chương 52 Hơi Ấm Cơ Thể Truyền Sang Nhau
C
HƯƠNG 52 HƠI ẤM CƠ THỂ TRUYỀN SANG NHAU
“Cô coi tôi là con khỉ diễn xiếc đấy à?” Bắc Minh Dục mặt nhăn lại, nheo mày: “Xuất hiện mấy phút rồi có thể đi, nói thế có phải là cô sẽ còn trả cho tôi một khoản tiền gọi là phí lộ mặt không?”
Lương Nặc lắc đầu: “Không phải vậy, tôi chỉ sợ làm mất thời gian sẽ nhỡ việc của anh, hơn nữa....anh cũng đâu có thích xuất hiện trước mặt người khác?” nói tới đây cô mới nhớ không hiểu bản thân mình làm vợ kiểu gì, kết hôn cũng hơn một tháng rồi, hai người cũng chung chăn chung giường tới mấy lần mà tới diện mạo anh ta thế nào cô cũng không biết.
“Cô đã biết là tốn thời gian sẽ nhỡ việc thế sao còn đề xuất? ”
“Vì...vì tôi cũng muốn giới thiệu anh với mọi người thôi.....” Lương Nặc thở dài, ý nói đó là việc nên làm.
Bắc Minh Dục nhanh chóng cởi chiếc quần dài vứt vào một bên, đá chiếc dép đi trong nhà ra khỏi chân, trèo lên giường ôm cô vào lòng: “Thật sự muốn tôi đi cùng cô?”
“Ừm, muốn!”
“Còn xem thái độ cô thế nào đã!” Bắc Minh Dục kiêu ngạo hôn lên môi cô.
Mắt Lương Nặc sáng bừng lên, thấy có chút hi vọng: “Nói thế có nghĩa là anh đồng ý?”
“Đêm nay cô làm tôi vui vẻ thì tôi có thể xem xét đề nghị của cô!”
Lương Nặc đờ người ra suy nghĩ, làm thế nào cho anh ta vui bây giờ!! Sau cùng cô quyết định chủ động lấy hai tay ôm chặt eo anh ta, cơ thể tiến lên phía trước, hòa chung nhịp tim và hơi thở, lan truyền hơi ấm cơ thể sang nhau.
Căn phòng cũng như được hai người truyền ra hơi ấm!
Nửa tiếng sau.
“Nặc Nặc.”
Bắc Minh Dục đột nhiên gầm lên.
Lương Nặc bị tiếng gầm của anh ta dọa sợ tới mức tay ôm khư khư lấy chiếc chăn quấn quanh người nhất quyết không chịu bỏ ra, trông rất đáng thương nhìn Bắc Minh Dục: “Tôi cũng không nhớ hôm nay lại đến ngày.”
Bắc Minh Dục lấy tay hất mạnh chăn ra khỏi người với thái độ bực bội, cáu kỉnh không gì so sánh được, từ trên giường bước xuống, cầm quần áo ở dưới đất và ghế sô pha mặc vội vào người, lạnh lùng nhìn Lương Nặc: “Tôi thấy cô cố ý thì có, rõ ràng biết hôm nay đến ngày mà còn....”
Anh nghĩ rằng cô rõ ràng hôm nay biết đến tháng nên mới giả vờ phối hợp như vậy để chọc tức anh.
“Thực sự tôi không cố ý, tôi không biết nó lại đên sớm hơn thế!” Lương Nặc nói lí nhí, cắn môi nhìn anh: “Hay là...đợi mấy ngày nữa hết rồi thì bù nhé? Anh có thể đồng ý với tôi là hôm này cưới Lương Vân anh sẽ đi cùng tôi không?”
“Haha...” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng mỉa mai làm người khác thấy ớn lạnh: “Tôi bây giờ chỉ muốn cắn chết cái người hại tôi thôi!”
Mặc xong đồ, anh liền không nói không rằng đi thẳng ra ngoài, còn đóng cửa lấy rầm một cái làm Lương Nặc giật bắn mình, lúc nãy cũng vẫn muốn nói gì đó nhưng lại sợ anh ta không phải đùa mà tức giận xông vào cắn cô thật cho nên chỉ biết trừng trừng mắt nhìn anh ta bước đi.
“Lần sau sẽ bù cho anh mà! Đúng là, làm gì mà như nổi điên lên thế không biết?” giọng cô lí nhí khi Bắc Minh Dục đã rời khỏi phòng.
*
Lương Nặc cũng cứ tưởng tối hôm đó cô tới ngày, nhưng tới khi vào nhà vệ sinh và dùng cái đó xong, ngày hôm sau cô mới phát hiện thực ra chẳng có gì. Cô còn tưởng dạo này do áp lực nhiều chuyện mà kinh nguyệt đến bất thường nhưng không phải, hóa ra chỉ là ông trời đang đùa cô và Bắc Minh Dục.
Tiếp theo đó nửa tháng, Lương Nặc ngoan ngoãn chờ Bắc Minh Dục trở lại để nói với anh ta về việc tham gia hôn lễ của Lương Vân nhưng đợi mãi đợi mãi cũng không thấy mặt mũi anh ta đâu.
Mãi cho tới trước hôn lễ một hôm cô cũng chưa gặp được Bắc Minh Dục.
“Vú Hà, thiếu gia đã về chưa ạ?” Lương Nặc sốt sắng gặp vú Hà hỏi.
Vú Hà trong lòng nghĩ hai người chắc tình cảm tiến triển tốt, liền cười đầy bí ẩn hỏi Lương Nặc: “Thiếu phu nhân nhớ thiếu gia rồi hả?”
“Không phải vậy!” Lương Nặc chẳng thèm nghĩ mà lắc đầu liên hồi: “Cháu tìm anh ấy có chút việc, nhưng lâu lắm rồi chưa thấy anh ấy về nhà.”
“Một tuần lề trước người phụ trách công ty bên Mỹ gọi điện về nói rằng công ty bên đó có chút chuyện, thiếu gia bay qua đó sắp xếp công việc rồi. Tôi tưởng thiếu gia nói với thiếu phu nhân rồi chứ?” Vú Hà giải thích.
Lương Nặc bỗng nhiên như không tin vào tai mình trợn tròn mắt nhìn: “Vú nói gì? Anh ấy đi Mỹ rồi?”
Vú Hà gật đầu: “Đúng vậy, có điều chắc chỉ vài ngày nữa là về thôi.”
Đối với cô thì cái tin động đất núi lở nó cũng không quá đáng hơn cái tin này là bao, cô vội vã chạy lên tầng gọi điện cho Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn để tìm đối sách ứng phó, nhưng Kỷ Sênh gần như có chút gì đó né tránh sự việc này còn Liễu Tiêu Hàn thì ngược lại, tỏ ra rất tích cực.
“Cái gì? Tớ cứ tưởng cậu không cho tớ tìm người để giả mạo là vì cậu đã có đối sách rồi!” Liễu Tiêu Hàn cũng ngạc nhiên nói, sau đó tiến hành phân tích: “Cũng may là Lương Vân và mọi người cũng đều chưa gặp chồng cậu, thôi thì giờ cố tìm một người mạo danh chồng cậu chắc cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!”
“Tìm người mạo danh....” trong đầu Lương Nặc bỗng nhiên có hình ảnh một người vụt qua.
“Đúng vậy, không sai! Tìm một người mạo danh, mà phải tìm một người còn trẻ,có khí chất, khỏe mạnh khôi ngô. Có như thế mới không bị lộ! Để tớ suy nghĩ một lát nhé, tìm ở đâu ra một người như vậy nhỉ?” Liễu Tiêu Hàn vừa nghĩ vừa lẩm bà lẩm bẩm một mình, đầu dây bên kia ngoài tiếng lẩm bẩm của Liễu Tiêu Hàn còn vang lên tiếng tí tách nhỏ nhỏ không biết cô đang làm gì nữa, nghĩ nửa ngày rồi mới thốt ra: “Cậu đúng là....tớ sớm đã bảo lên mạng tìm một người thuê đi, nhất quyết không đồng ý, bây giờ sắp vào trận chiến rồi, không biết là có kịp tìm người mà thuê không ý!”
Lương Nặc thở dài chép chép miệng: “Tiêu Hàn cậu nói xem, bây giờ có phải ngoài cách tìm người mạo danh thì không còn có cách nào khác đúng không?”
“Phí lời! Cậu thử xem có phép thuật gì lôi được chồng cậu về không?”
Lương Nặc lúng ta lúng túng, nếu cô mà có phép thuật, trước hết cô sẽ tìm cha cô Lương Bác Văn về trước, hỏi xem vì sao ông đột nhiên biến mất, đột nhiên rời xa cô.
“Tớ có quen một người, điều kiện khá là phù hợp, to cao, đẹp trai, có khí chất, chỉ là.... lần trước có đối xử không phải với anh ta, không biết anh ta có đồng ý giúp tớ không nữa?”
“Phù hợp với điều kiện của chúng ta thế thì nhanh nhanh mà gọi điện cho anh ta đi còn gì!” Liễu Tiêu Hàn mừng rỡ nói như vấn đề của cô được giải quyết, liến thoắng nói làm cho Lương Nặc phải để cái điện thoại ra xa tai một chút: “ Nếu mà ngày mai trong buổi hôn lễ cậu không đưa chồng cậu đến dù thật dù giả thì đó sẽ là cơ hội cho Lương Vân làm nhục cậu đấy!”
Lương Nặc suy đi tính lại, không còn cách nào khác, cuối cùng cô quyết định gọi điện thoại cho tên trai bao, ngoài anh ta ra, trong tình cảnh này cô thực sự không nghĩ ra ai khác – người hội tụ đủ các điều kiện để đóng giả làm người cô – Bắc Minh Dục.
Mở điện thoại ra, danh sách các số bị chặn, cài lại chế độ rồi ấn nút gọi nhưng đầu dây bên kia hết lần này đến lần khác đều thông báo số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, không biết lý do là gì....
Lương Nặc đứng lặng im suy nghĩ, anh ta tắt máy, anh ta đang tiếp khách,....hoặc là anh ta cũng đã chặn số cô rồi....
Không thể kiên nhẫn hơn cứ chờ đợi trong vô vọng, Lương Nặc chỉ có thể lại gọi điện cho Liễu Tiêu Hàn, cuối cùng thì lại là Kỷ Sênh nghe máy, cô nói sẽ giúp Lương Nặc tìm một thiếu gia của một gia đình giàu có hi vọng có thể đáp ứng được phần nào các yêu cầu của cô để đóng giả Bắc Minh Dục, tên này vừa từ nước ngoài trở về, khả năng rất ít người biết anh ta.
Lương Nặc gật gật đầu, sau khi hẹn thời gian gặp, cô nhanh chóng thay bộ quần áo đơn giản liền đi ra ngoài, đến thẳng chỗ hẹn.
Nhà hàng Mục Đức Lạc.
Hẹn nhau lúc ba giờ chiều, Lương Nặc ngồi ở một bàn gần cửa sổ đợi nhưng mãi không thấy người kia tới, cô kiên nhẫn đợi tới bốn giờ, mắt hướng ra phía cửa, người đi ra đi vào rất đông nhưng cuối cùng người cô đợi lại không đến.
“Cô ơi! Cô đã ngồi đây 1 tiếng 30 phút, xin hỏi cô có muốn gọi đồ gì không?” người phục vụ với thái độ hết sức lễ phép và lịch sự tiến gần lại cô lên tiếng.
Lương Nặc mím mím môi, lúng túng nói: “Cho tôi một phần bít tết, không cần chín quá, chín tám phần là được.”
“Vâng, cô đợi một lát!”
Vài phút sau bít tết được bê lên, Lương Nặc chậm rãi ngồi ăn, ăn hết cả phần bít tết nhưng người cần gặp vẫn chưa xuất hiện, chỉ tới khi cô thực sự cảm thấy không còn hi vọng nữa chuẩn bị đứng lên ra về thì một người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ loang lổ bước tới trước mặt cô.
Hai tay đúc vào túi quần, khuôn mặt và dáng đi hết sức cợt nhả bước đến nhìn cô