Số lần đọc/download: 491 / 27
Cập nhật: 2019-12-06 09:23:40 +0700
50 - Tao Đã Bảo Mày Mất Dái Rồi Mày Ơi !
H
ồi ấy ở kinh thành Thăng-long có phong trào chọi gà mà hạng thích chơi nhất là mấy tên quan thị. Một tên quan thị nọ có con gà chọi nổi tiếng là vô địch, đã từng đá chết cả gà của chúa lẫn của vua. Một hôm, hắn đem gà khoe chuyện với Quỳnh. Quỳnh phát ghét trả lời: « Tại gà quan bác chưa gặp gà của Quỳnh này đấy thôi. Bị chạm vào tự ái, tên quan thị đòi đem gà đến nhà Quỳnh chọi thi. Quỳnh khiêm tốn từ chối, đợi tên quan thị cố nài, Quỳnh mới nhận lời. Tới hôm chọi, Quỳnh đem một con gà chọi mới thiến ra ».
Cuộc chọi thi bắt đầu. Có nhiều các quan văn võ khác ngồi xem. Chỉ mới hiệp đầu, gà Quỳnh đã bị gà quan thị đá chết. Tên quan thị đắc chí, cười ầm và vỗ tay mừng rỡ: « Tưởng gà của quan trạng thế nào, chớ hay đến vậy đó… »
Giữa lúc tên quan thị đang đắc chí hiu hiu, Quỳnh ra vẻ buồn rầu đau khổ, chạy lại ôm xác gà lên, rồi giả như khóc mếu, than van: « Mày ơi, mày ơi! Khốn khổ cho mày, tao đã bảo mày mất dái thì biết thân biết phận, đừng có đua đòi với người ta mà có ngày bỏ mạng, ôi mày ơi là mày, tao đã bảo mày mất dái rồi mày ơi… »
Bị xỏ nặng quá, lại giữa đám đông người, tên quan thị tuy được cuộc, nhưng mặt tái hẳn lại rồi ôm gà về tuốt, từ đó gặp Quỳnh, hết dám khoe khoang gà chọi nữa.