Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hi mệt mỏi mở cánh cửa, Mike nghe thấy mẹ mình đang nói chuyện với ai đó ở trong bếp. Anh uể oải đi vào phòng khách về phòng ngủ của mình. Anh không thể nhớ được là mình đã lần nào mệt mỏi và hoàn toàn kiệt quệ như thế này chưa.
- Con đây hả, Mike? - mẹ anh từ trong bếp gọi ra.
Phải cố gắng lắm anh mới nói nên lời.
- Vâng mẹ ạ.
Anh về phòng mình đóng cửa lại, cởi áo khoác ra và thả người xuống cái ghế bành đặt bên cửa sổ. Anh châm một điếu thuốc rồi thẫn thờ nhìn ra ngoài. Phía sau anh cánh cửa mở ra. Anh không quay người lại.
- Con làm sao thế, con trai của mẹ?
- Không mẹ ạ, con vẫn khoẻ.
Bà mẹ vòng qua cái ghế bành rồi nhìn anh.
- Con về sớm thế này, chắc có việc gì?
Anh ngước lên nhìn mẹ. Vẻ lo lắng hiên lên trên khuôn mặt bà.
- Không có gì xảy ra đâu, mẹ ạ.
- Trông con thảm hại quá - bà nói - Để mẹ pha cho con ly trà.
Vẻ bực bội vang lên trong giọng anh, khi anh cụt lủn đáp lại.
- Để cho con yên, mẹ ạ. Con không làm sao cả.
Nhận ra vẻ đau xót trong đôi mắt của mẹ, anh vội nắm lấy tay bà.
- Con xin lỗi - anh kêu len - Con không có ý vô lễ với mẹ.
- Không sao, con ạ - bà nói - Mẹ hiểu rồi.
- Không đâu, mẹ ạ - anh đáp.
Không có một ai thật sự hiểu được. Chỉ mình anh là biết tình cảm của mình. Người mẹ già đứng trước mặt anh ngập ngừng.
- Con ạ, mẹ biết vẻ mặt này của con.
- Vẻ gì cơ hả mẹ? - anh lơ đãng hỏi và lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Đúng là cô gái đó - bà nói - Cô ta đã trở lại. Mẹ nhìn thấy điều đó trong mắt con rồi.
Anh ngạc nhiên nhìn bàn nhưng không nói gì.
- Đó là vẻ mặt như ngày xưa khi con đến trại cả tạo để đón cô ấy về nhà mình rồi sau đó cô ta không chịu - giọng nói của mẹ anh đượm vẻ xót xa cho anh - Con không thể quên cô ta phải không?
Anh buông tay bà ra.
- Con đã thử rồi. Nhưng con không biết quên thế nào nữa. Cô ấy là một phần của con mất rồi.
- Con lại vừa gặp cô ta chứ gì?
- Không ạ.
- Thế vì lý do gì?
- Trong lúc này cảnh sát đang trên đường đi bắt cô ấy. Con đã tiến hành điều tra về cô ấy và họ sẽ đưa cô ấy vào tù.
Bà không nói gì một lúc.
- Đấy là nhiệm vụ của con - cuối cùng bà lên tiếng.
- Thôi đừng nói với con câu đó nữa - anh kêu lên thoáng vẻ giận dữ. Millersen cũng đã nói như thế. Giờ thì Millersen đã chết.
- Mẹ đã nói với con từ lâu là cô ấy không hợp với con đâu - bà vừa nói vừa đi ra cửa - Có thể bây giờ con mới tin mẹ.
- Nhưng mà một người cần phải làm gì khi biết rằng với người đó chẳng còn một ai khác nữa? - anh nhức nhối hỏi lại.
Maryann từ bàn làm việc ngước lên nhìn. Tom đứng trước mặt cô và đang mỉm cười.
- Taxi đang đợi ở dưới, thưa cô Maryann - ông lão nói - Chúng ta còn đúng một tiếng đồng hồ nữa để đi đến sân bay.
Cô đáp lại nụ cười của ông lão.
- Chỉ mấy phút nữa là xong thôi, bác Tom.
- Tôi xuống dưới đây -Tom phân trần - Tôi sốt ruột mong con bé lắm. Không thể chịu được nữa rồi.
- Tôi cũng vậy.
Chuông điện thoại vang lên. Cô lưỡng lự nhăn mặt rồi bỏ đi ra cửa. Nếu đó là Joker thì ngày mai lão sẽ phải thừa nhận là cô chẳng còn ở đây nữa. Quỷ tha ma bắt hắn đi cho rồi! Lần này cô sẽ giữ lời hứa với Michelle.
Cô vừa đặt tay lên quả đấm cửa thì cánh cửa đã mở toang ngay ra và một người đàn ông to lớn đứng trước mặt cô. Theo phản xạ cô liếc nhìn xuống chân anh ta. Cảnh sát!
- Anh đã bao giờ nghe ai dặn là trước khi vào phòng phải gõ cửa không? - cô lạnh lùng hỏi.
Gã bước vào phòng và cô nhìn thấy đằng sau còn có mấy người đàn ông khác nữa đứng đó. Gã to lớn mỉm cười.
- Cô định đi xa chăng, cô bé? - gã hỏi.
- Cái đó không liên quan gì đến anh.
Một người đàn ông mập mạp tóc màu nâu thẫm lách qua tốp người tiến lên.
- Xin anh vui lòng bỏ cái trò đùa cợt ấy đi, George! - Anh ta nghiêm giọng nói rồi quay sang phía cô - Cô là Maryann Flood phải không?
Cô gật đầu.
- Tôi là Joel Rader ở viện công tố. Chúng tôi mời cô đi theo.
Cô bước lại gần bàn làm việc của mình.
- Vậy đây là vụ bắt giữ?
- Cứ coi là thế đi, cô bé! - gã đàn ông to lớn thô lỗ xen vào. Không thèm để ý đến gã cô nói với người đàn ông mập mạp tóc thẫm.
- Vì cớ gì, thưa ngài Rader?
- Các lý do có được ghi trong lệnh bắt giữ, cô Flood ạ - anh ta giải thích rồi chìa ra cho cô một tờ giấy gập làm đôi.
Cô nhận lấy rồi đọc lướt thật nhanh. Khi ngẩng lên khuôn mặt cô trở nên kín đáo.
- Tôi được phép gọi điện cho luật sư của tôi chứ? - cô bình thản hỏi. Joel gật đầu. Anh ta thán phục quan sát cô đi về phía bàn làm việc của mình với lấy máy điện thoại. Cô quay vội một số.
Joel nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ở phía đầu dây bên kia.
- Anh Hank, - cô bình tỉnh trình bày - Người ta vừa đến đây bắt tôi...Không, không, tôi vẫn đang ở trong văn phòng của mình... Vâng... Rồi tôi sẽ gặp anh ở đó.
Cô đặt ống nghe xuống và nhìn Joel.
- Tôi đã sẵn sàng.
Anh ta bước sang một bên nhường lối cho cô. Maryann đi qua cửa qua tiền sảnh. Người hầu da màu đứng đó, mặt tái xám. Cô đứng lại và nói với ông.
- Bác không phải lo lắng gì hết, bác Tom à. Bác về nhà và chuẩn bị bửa ăn tối đi. Nhớ đánh điện cho con Michelle biết là chúng ta có công việc đột xuất.
Tom đứng giữa văn phòng của Vito, nhìn Joker Martin đầy vẻ lo lắng.
- Cô Maryann gặp rắc rối lớn phải không?
Martin liếc nhìn Hank Vito một cái thăm dò rồi quay lại phía bác Tom.
- Rất rắc rối.
- Tất cả chỉ vì cái tay uỷ viên công tố mà người ta đăng trên báo đã tiến hành truy tố vụ này chứ gì? Chỉ vì cái tay Keyes này mà trong khi hắn được đi nghỉ thì cô Maryann phải ở lại với tất cả lo âu phải không? - giọng của bác Tom run lên vì phẫn nộ.
- Chính hắn đấy - Joker Martin khẽ đáp lại.
- Một con người độc ác đấy, ông Martin à - Tom nghiêm nghị nói - Con người này làm tất cả cho cô Maryann phải khổ vì cô ấy không muốn cưới anh ta.
- Cái gì? - Martin nhoài người về phía trước - Bác có ý nói điều gì vậy? - một ký ức lờ mờ thức dậy trong lão. Bạn của Ross, anh chàng trẻ tuổi vẫn thường đến đón con bé sau giờ làm việc ở quán nhảy. Hắn cũng tên là mike. Lão chăm chú nhìn Tom và lặp lại câu hỏi.
- Bác có ý nói điều gì vậy?
- Hắn là cha của Michelle.
- Bác biết từ đâu vậy? - Vito hỏi ngay - Cô ấy đã nói điều đó với bác phải không?
Tom lắc đầu.
- Cô Maryann không bao giờ làm thế cả.
- Vậy từ đâu mà bác biết được? - Vito tiếp tục - Nếu chúng ta chứng minh được điều này thì tôi sẽ cứu cô ấy một cánh dễ dàng. Bất cứ toà án nào cũng coi đó là sự thông gian.
- Cô ấy để trong một ngăn kéo tủ con trong phòng ngủ giấy khai sinh của Michelle. Trong đó ghi hắn là cha của đứa bé. Tôi đã nhìn thấy nhiều lần khi dọn dẹp - Tom giải thích.
Vito nôn nóng đứng dậy.
- Bây giờ bác phóng xe về nhà ngay, lấy tờ giấy khai sinh và mang đến đây. Bác không được đưa cho ai khác ngoài tôi ra. Bác hiểu không?
Tom, lúc đó đã đi ra cửa. Quay lại nhìn với ánh mắt vui sướng.
- Xin tuân lệnh ngài, tôi đã hiểu rồi.
Cánh cửa đóng lại sau lưng ông lão. Vito quay sang Martin.
- Anh thấy sao?
- Quỷ bắt tôi đi! - Joker ngỡ ngàng thốt lên - Thé mà từ trước đến giờ cô ấy không hề nói tí gì với chúng ta về chuyện đó.
- Anh có tin là cô ta yêu cái anh chàng Mike Keyes này nữa không?
Joker Martin nhún vai.
- Đã từ lâu tôi không muốn tìm hiểu cô ta nữa rồi.
- Điều ngạc nhiên này tôi sẽ dành cho phiên toà xét xử - Vito tuyên bố - Theo anh Keyes biết việc này không?
Joker Martin lắc đầu.
- Không. Tôi tin là cô ta không bao giờ kể chuyện này với ai hết. Nếu có thể thì chỉ với Ross. Hắn bây giờ chẳng khai báo gì được nữa rồi.
Vito bước lại bàn làm việc của mình.
- Tôi không hiểu nổi người đàn bà này - lão nói vẻ thán phục - Sáng nay tôi nói chuyện với cô ta trong nhà giam. Cô ta ở đó đã ba ngày rồi mà không hề nói cho tôi biết có thể cứu cô ta ra không?
- Có biết đi chăng nữa tôi cũng không tin cô ta sẽ nói điều đó ra đâu - Joker Martin mỉm cười nói - Anh còn nhớ đã lâu rồi, có một lần anh nói với tôi về cô ta sau khi anh lần đầu tiên tiếp xúc với cô ta như thế nào không?
Vito lắc đầu.
- Không.
- Cô ấy là một loại gái điếm đặc biệt - Joker Martin nhấn mạnh từng chữ - Một cô gái điếm có đạo đức.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu