Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Trò Chơi Kim Tự Tháp 20.000$
C
hú Richard, bác Louisa và Sal cùng đi với chúng tôi đến Trường quay ABC TV-15 để xem mẹ thử sức trong trận chiến hai mươi ngàn đô-la.
“Miranda, con lấy cho mẹ cái áo len có mấy cái nút nhỏ được không?” mẹ hỏi. Mẹ đang căng thẳng và nghe hơi lạc giọng, “Nếu trời lạnh thì mẹ sẽ không thể tập trung được.”
“Mẹ, ngoài trời có bảy độ thôi.” tôi nói.
“Chính xác. Có thể họ sẽ bật máy điều hòa nhiệt độ mà nó thường hay làm mẹ bị lạnh lắm.”
Tôi mặc áo len vào và ngắm mình lần nữa trước tấm gương trên tủ áo của mẹ. Tôi mặc một cái quần jean mới với chiếc áo sơ-mi tay dài có thêu hoa trên cánh tay mà tôi mượn của Julia. Chú Richard thậm chí còn đánh giày cho tôi bằng chiếc bàn chải đánh giày đặc biệt của chú nữa. Tôi định thử uốn tóc nhưng lại tự nhủ: “Uốn tóc để làm gì, tóc mình chẳng bao giờ quăn được!” thế nên tôi thôi, không uốn tóc nữa.
Chú Richard bấm điện thoại từ dưới tiền sảnh gọi lên. Mẹ vội chạy đến trả lời: “Bọn em xuống ngay! Và chúc mừng sinh nhật nhé!” Chúng tôi đi bộ xuống dưới, dừng lại trước cửa nhà Sal và bác Louisa. Cánh cửa mở tung như thể họ đang ngồi sẵn bên trong chờ đợi chúng tôi.
“Ngày trọng đại!” bác Louisa nói như reo lên,“Ngày trọng đại, ngày trọng đại, ngày trọng đại.” Có vẻ như bác còn căng thẳng hơn cả mẹ nữa.
Tôi nhìn Sal. Cậu nhún vai nói: “Mẹ mình cứ thế suốt cả buổi sáng nay.”
Tất cả mọi người đều im lặng khi lên xe điện ngầm.
Có những người mang phù hiệu đỏ đứng ở cửa trường quay.
“Người dự thi cửa bên trái.” một người trong sổ đó nói, Khán giả cửa bên phải. Và bỗng nhiên tôi nhận ra đến lúc phải chia tay mẹ. Mẹ đứng im bất động, ôm chặt túi đồ. Tôi bước đến ôm mẹ, chú Richard hôn mẹ, bác Louisa nói: “Chúng tôi yêu chị!” còn Sal nhìn xuống sàn chúc mẹ may mắn.
“Mẹ sẽ thắng,” tôi nói, “Con biết chắc thế.”
“Đừng vội hy vọng,” mẹ nói, và chúng tôi nhìn mẹ biến mất sau cánh cửa.
Chúng tôi bước vào trường quay. Nơi đây trông như một nhà hát nhỏ. Trên sân khấu có những vật dụng của trò chơi Kim Tự Tháp 20.000$: bục dẫn chương trình của Dick Clark, màn hình chiếu từ có thể quay qua quay lại trong Vòng Tốc Độ, và hai cái ghế trống đặt đối diện nhau cho Vòng Chiến Thắng. Mọi thứ trông có vẻ giả tạo và ảm đạm trong ánh sáng mờ mờ. Tôi nghĩ có lẽ chỉ cần một cú đẩy mạnh là tất cả sẽ sụp đổ.
Có rất nhiều người trong khán phòng. Chỗ của chúng tôi ở vào khoảng giữa. Đó là những cái ghế bọc nhung đỏ mà bạn phải lật lên mới ngồi được.
Một người mang tai nghe bước ra hướng dẫn khán giả khi nào nên vỗ tay và khi nào cần im lặng. Ông ta chỉ vào những cái hộp kim loại sáng đèn gắn trên trần giống như những hộp đèn chỉ lối thoát hiểm ở rạp hát, nhưng thay vì chữ Lối thoát hiểm thì nó ghi chữ vỗ tay. Ông giải thích rằng hộp đèn này sẽ nhá lên rồi tắt đi, để báo hiệu cho chúng tôi khi nào cần vỗ tay và khi nào phải ngừng. Chúng tôi phải tập luyện với ông: Vỗ tay, ngưng. Vỗ tay, vỗ tay, ngưng. Việc này thật buồn cười, nhưng bác Louisa và chú Richard tập rất nghiêm chỉnh. Tôi và Sal cười khúc khích và thách nhau vỗ tay sai nhịp.
Đèn sân khấu bật lên, và bỗng nhiên tất cả bừng sáng. Một không gian vô cùng phấn khích. Chú Richard nắm chặt tay tôi. Dick Clark bước ra chào khán giả và bác Louisa bắt đấu nói rằng bác rất thích Dick Clark, rằng ông ấy là một trong những người hấp dẫn nhất trên ti-vi, rằng bây giờ được gặp ông ấy, bác sẽ nghĩ đến ông ấy nhiều hơn nữa, rằng thật đáng ngạc nhiên khi ông ấy dường như không hề già đi. Hôm nay trông ông ấy vẫn giống y như vào năm 1956. Bác nói sau chương trình bác sẽ hỏi xin chữ ký ông ấy cho những người già ở nhà an dưỡng, chắc chắn họ sẽ rất mừng. Bác Louisa nói còn nhanh hơn cả bà Bindocker trong cuộc họp hàng tháng của những người thuê nhà nữa. Rồi bỗng bác im lặng. Tôi nhìn sang và thấy bác đang cắn môi.
Mọi thứ bắt đầu diễn ra rất nhanh. Nhạc nổi lên. Dick Clark làm một bộ mặt buồn cười như thể ông sợ mình sẽ bị trễ. Và ông nhảy lên bục dẫn chương trình. Những người nổi tiếng bước lên sân khấu. Tôi chưa bao giờ nghe nói đến tên họ cả. Tiếp theo, mẹ bước ra với mái tóc kẹp gọn gàng, trông mẹ nhỏ nhắn hơn bao giờ hết.
Nhưng mẹ rất tuyệt vời. Vòng Tốc Độ diễn ra khá đẹp. Mẹ đoán được tất cả các từ và giành được số tiền thưởng vòng một. Nhân vật nổi tiếng của mẹ không đến nỗi “không có cái đầu.” Thật ra, cô ta cũng khá lanh lẹ.
Người dự thi kia cũng khá giỏi, nhưng nhân vật nổi tiếng của ông ấy nói quá chậm và còn nói ra một phần chữ cần đoán trong khi ra gợi ý, một sai lầm quá nghiệp dư. Họ mất điểm đó và một vài điểm khác nữa. Trước khi tôi kịp nhận ra, Dick Clark đã đưa mẹ vào Vòng Chiến Thắng.
“Đây rồi,” tôi nghe chú Richard thì thầm, “Mười ngàn đô-la.”
“Mười ngàn đô-la,” tôi lẩm nhẩm, “Mười ngàn đô-la.”
Nhân vật nổi tiếng của mẹ trông rất cương quyết. Mẹ thì có vẻ lo sợ. Dick Clark mỉm cười. Ông ta là người duy nhất tỏ ra thoải mái. Ông ta trò chuyện với mẹ một chút, và tôi biết mẹ đang cố tập trung, để vén một góc tấm mạng của mẹ lên, để mẹ có thể nhìn thấy những điều quan trọng hơn. Để mẹ có thể nhìn thấy sợi chỉ.
Dick Clark vẫn đang nói, và tôi nhận ra: Chúng tôi chưa hề tập dượt phần nói chuyện. Bỗng tôi cảm thấy lo ngại. Làm thế nào mẹ có thể vén tấm mạng lên để nhìn thấy sợi chỉ thần kỳ trong khi Dick Clark cứ nói mãi về công việc ngớ ngẩn của mẹ? Tôi nhìn mẹ, cố giúp mẹ tập trung. Bác Louisa lại tỏ ra căng thẳng và lại bắt đầu thì thầm về Dick Clark: “Ông ấy không già đi. Chỉ đơn giản là ông ấy không già đi. Thật đáng ngạc nhiên.” Tôi thì lẩm bẩm như đọc thần chú: “Sợi chỉ thần kỳ, sợi chỉ thần kỳ,” và tôi nhìn mẹ chằm chằm đến nỗi hai mắt muốn nhức lên.
Cuối cùng, Dick Clark cũng nói chuyện xong. “Đây là chủ đề đầu tiên của bạn,” ông nói, “Bắt đầu!”
Thế rồi điều lạ lùng nhất xảy ra.