Nothing is worth reading that does not require an alert mind.

Charles Dudley Warner

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51/51
Ðó chính là Quỳnh rồi. Sơn nhận ra ngay cô học trò nhỏ của anh không khó. Lòng anh bỗng xao động. Và tự dưng, như một kẻ bị thôi miên, anh đạp xe đi theo Quỳnh. Qua một ngã tư, không còn trông thấy bóng Quỳnh, Sơn đạp nhanh hơn. Rồi anh yên lòng khi nhận ra Quỳnh trong dòng người tan sở đông đúc. Phía trước là một ngã ba. Nếu giữ khoảng cách xa như thế này, có thể anh sẽ mất dấu Quỳnh. Sơn đạp nhanh hơn, rút ngắn khoảng cách. Càng gần tới Quỳnh, tự dưng anh càng thấy tim mình đạp mạnh. Và anh chợt đỏ bừng cả mặt khi nghĩ rằng nếu Quỳnh quay lại và nhìn thấy anh. Như một kẻ vụng trộm, Sơn quay lại phía sau. Không học trò, không đồng nghiệp, không ai quen cả. Anh thở mạnh và sau đó tự trấn tĩnh mình. Nếu có người quen, có chắc gì họ biết anh đi theo Quỳnh? Nhưng nếu Quỳnh, nếu chính cô học trò mà anh đang yêu mến, biết được điều đó? Nghĩ như thế anh đạp chậm lại. Ðến ngã ba, Sơn quay sang trái, không gặp Quỳnh, anh quẹo phải và nhận ra Quỳnh thấp thoáng trong dòng người xuôi ngược. Anh chọn một khoảng cách mà anh cho rằng nếu có quay lại, Quỳnh cũng khó mà nhận ra anh.
Chiều tháng ba trời nhiều mây và gió thổi không ngớt. Sơn nhìn thấy mái tóc dài của Quỳnh - mái tóc đẹp nhất trường - bay bay. Và thân hình thon thả cân đối của cô học trò làm anh ngạc nhiên. Con gái mau lớn thế đấy, mới đầu năm, bây giờ đã khác, Quỳnh vẫn thanh thoát, cân đối nhưng thân người cô học trò của anh nảy nở hơn. Sơn hiểu lờ mờ rằng đó là tuổi dậy thì. Và anh chỉ biết có thế, không gì hơn nữa. Những năm mười tám, hai mươi tuổi Sơn cũng đã từng xúc động trước một, hai cô gái. Lúc đó, đối với anh các cô gái đó dường như cất giữ một điều gì bí mật, và anh mong muốn được biết cái bí mật đó. Một mong muốn điên rồ, mà tự bản thân anh, anh không thể nào hiểu được. Nhưng đối với học trò thì không. Bởi đó là những thiên thần. Với Quỳnh cũng thế, cô chính là một thiên thần đẹp nhất trong các thiên thần. Với những đường nét mềm mại, duyên dáng, người cô toát lên một vẻ thanh cao, ngây thơ, vụng dại, trinh trắng, hồn nhiên. Và do đó, cô càng có sức quyến rũ hơn đối với anh. Nhưng đó là sức quyến rũ của thiên thần, của cái đẹp không gợi một chút tà. Hơn nữa, Quỳnh luôn luôn ăn mặc hợp với ý thích của anh, đơn sơ, thích hợp với lứa tuổi của cô, cả về loại vải lẫn màu sắc, cách cắt may. Cô là một trong số ít cô gái biết cách ăn mặc, làm đẹp hơn hoặc ít nhất cũng khÔng đánh mất vẻ đẹp của mình. Chắc chắn rằng Quỳnh phải có một nhận thức cao về cái đẹp. Phải có một gương mặt tuyệt đẹp với chiếc mũi cao và thẳng mới có thể chảy tóc về phía sau như Quỳnh.
Em đạp xe đi đâu mà đi mãi thế này? Ðã qua biết bao con đường, biết bao ngã tư rồi. Nhưng em đang buồn phải không? Lòng tôi cũng thế. Hay là ta cứ đạp lên song song với cô ấy... cứ đi như thế này sẽ lạc mất Quỳnh thôi... Không thể được, vì như thế người quen có thể thấy. Hơn nữa, cô học trò thông minh ấy sẽ nghĩ gì? Những người quen chắc chắn sẽ thổi bùng lên mối nghi ngờ đang nhen nhúm, âm ỉ cháy, có thể có trong lòng một vài người. "Thầy giáo... học trò...". Ðiều đó kinh khủng lắm. Còn Quỳnh, có thể cô ấy sẽ im lặng, có thể trả lời anh kiểu nhát gừng, và tệ hại hơn nữa, có thể nghĩ xấu về anh. Bởi vì cô ấy đang yêu Minh... Không, chưa chắc chắn thế, nhưng có thể cô ấy có cảm tình nhiều với cậu học trò cùng lớp. Cô ấy có thể kể lại sự việc này, ít nhất là cho Hồng, và các bạn thân của mình biết... Mà thôi, sao ta nghĩ vớ vẩn thế nhỉ? Ta đâu có yêu cô ấy? Cô ấy rất dễ mến, học giỏi, thông minh, ăn mặc hợp với ta. Thế thôi! Ðứng trước một cô học trò như thế, bất cứ ông thầy nào cũng chú ý đến như ta thôi. Thường khi học trò đẹp thì ít khi học giỏi như cô ấy. Quỳnh lại có tài nữa, cô ấy hát hay và đàn giỏi, biết giúp đỡ gia đình. Sơn nhớ lại sáng qua, Quỳnh đi học với một ngón tay bị đứt. Từ trên bục giảng, Sơn đi xuống bàn Quỳnh, nhìn bàn tay trắng mềm mại, với một ngón bị cột một miếng vải trắng, lòng anh bỗng dâng lên một niềm xót xa và tim anh như nhói đau, anh hỏi:
- Tay em sao thế?
Quỳnh còn ngập ngừng thì Hồng đã trả lời thay cho bạn:
- Bạn ấy chẻ củi bị dao cắt phải thưa thầy.
- Em có đau lắm không?
- Dạ... đau...
Hai tiếng "Dạ đau" của Quỳnh một lần nữa làm Sơn đau nhói lên. Bất chợt anh bỗng nắm ngón tay của mình, ngón trỏ của bàn tay trái...
Bao nhiêu đức tính ấy trong một con người xinh xắn dễ yêu như vậy, làm sao người ta không chú ý được. Dù cô bé có một chút tự kiêu. Nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi. Nếu trái lại mới là bất thường (Nhưng anh cũng đã sửa cái khuyét điểm nhỏ ấy, bởi vì anh là thầy, anh có trách nhiệm - dù bây giờ nghĩ lại có thể không cần thiết phải nặng lời như thế. Nhưng sau đó, Quỳnh cũng đã thay đổi phần nào, chứng tỏ cô bé cũng rất ngoan )
Nhưng tại sao hình ảnh Quỳnh cứ lởn vởn trong đầu óc của anh? Tại sao khi cô ấy nghỉ học anh thấy bồn chồn, lo lắng? Trường hợp đối với một ông thầy khác không biết có tâm trạng như ta không? Tại sao anh hay nhìn về phía Quỳnh? Tại sao anh thấy vui khi cô ấy vui? Buồn khi cô ấy buồn? Khi cô ấy học kém đi, anh đã lo lắng như một người thân?
Ðó là yêu chứ là gì nữa?... Không, đó không phải là yêu, đó là trách nhiệm... Không, đó là yêu... Không phải, đó là trách nhiệm... Nếu là trách nhiệm, tại sao anh đã cảm thấy đau khổ thấy tay Quỳnh bị đứt?... Không! Anh không được phép yêu! Anh không có quyền yêu! Anh không được phép yêu! Anh không có quyền yêu! Quỳnh ơi, nếu em biết rằng... tôi đang đi theo em - với một khoảng cách... và tôi ao ước biết bao được rút ngắn khoảng cách đó... Nhưng tôi không thể... Và vì vậy, Quỳnh ơi, tôi vẫn cứ theo em - Vẫn với một khoảng cách nhất định - mà tôi không thể tiến thêm được nữa. Bởi vì đó là khoảng cách gần nhất rồi. Vì tôi đã tiến đến giới hạn của tôi rồi, em có biết? Giữa tôi và em bao giờ cũng tồn tại cái khoảng cách - một khoảng cách làm xót xa lòng tôi, em có hiểu?
Bỗng Sơn nhận ra là họ đã đi vào một con đường vắng, sợ bất ngờ Quỳnh quay lại trông thấy mình nên Sơn dừng xe lại ở một trạm chờ xe buýt.
Ở tram có một người đàn ông lớn tuổi đang chờ xe, thấy Sơn, ông ta hỏi:
- Cậu làm ơn cho biết mấy giờ rồi?
Sơn giơ đồng hồ lên coi giờ rồi trả lời:
- Dạ thưa, 6 giờ 15.
Ðột nhiên Sơn nhìn thấy phía trước có một chiếc xe Honda, hai người chở nhau, người ngồi trước là một thanh niên, ngồi sau là một người đàn bà đang chạy chậm lại và cặp vào xe của Quỳnh. Hình ảnh của họ làm Sơn chợt nhận ra đây là nơi mà anh đã bị giật mất cái đồng hồ hồi tuần trước, cũng bởi hai người đi chung chiếc xe Honda này. Ngay lập tức, Sơn buông xe đạp ngã vào trụ của tấm biển trạm xe buýt, vừa chạy tới vừa kêu lớn:
- Quỳnh! Coi chừng! Ðồng hồ!
Hai người trên xe Honda nghe tiếng kêu, phóng xe vọt mất. Quỳnh ngơ ngác. Tuy cô đã dừng xe, nhưng lại luống cuống mất thăng bằng. Ngay lúc ấy Sơn vừa đến, và Quỳnh ngã vào vòng tay anh. Trong một thoáng nhận ra Sơn, Quỳnh ôm lấy anh, mặc chiếc xe đạp của cô ngã bên cạnh. Quỳnh úp mặt vào vai Sơn, Sơn đưa tay vuốt nhẹ tóc Quỳnh, an ủi, vỗ về. Rồi như hiểu ra mọi việc, Quỳnh buông Sơn ra, ôm lấy mặt khóc nức nở, vừa khóc vừa chạy đi...
Sơn dắt chiếc xe đạp của Quỳnh đi theo.
Người đàn ông nhìn chiếc xe đạp của Sơn để ngã ở trạm xe buýt, ông dựng lại rồi nhìn theo lắc đầu lẩm bẩm:
- Anh chị lại giận nhau... rõ khổ!
Một chiếc xe buýt chạy đến, và dừng lại ở trạm. Người đàn ông định bước lên nhưng nhìn chiếc xe đạp của Sơn, ông ta lại thôi. Ông nghĩ "Rõ khổ... ai giữ xe cho bây giờ, thời buổi này, hở ra là mất... Tuổi trẻ bây giờ thương nhau cũng dễ mà giận nhau, bỏ nhau cũng dễ... Tình yêu dường như là một trò đùa..."
Sơn đẩy xe rảo bước đi nhanh đến bên Quỳnh. Nhìn thấy những giọt nước mắt trên má cô, nhìn ngón tay trỏ vẫn còn băng kín, Sơn thấy thương Quỳnh quá, anh muốn ôm lấy cô, dỗ dành an ủi:
- Tay em vẫn chưa lành?
- Dạ.
Không biết nói với Quỳnh cái gì nữa, Sơn hỏi:
- Em biết không, bọn họ là bọn giật đồ đấy!
Quỳnh cuối đầu, tiếp tục bước:
- Em đi đâu mà vào con đường này nguy hiểm lắm...
Quỳnh tiếp tục đi với những bước vấp váp.
- Em nên về nhà thôi..
Quỳnh vẫn im lặng. Rồi bỗng cô dừng lại, quay mặt lại nhìn Sơn, mắt vẫn còn long lanh ướt.
- Thầy chỉ muốn nói với em như thế?
Câu nói đó làm Sơn chợt suy nghĩ, anh nói:
- Không... thầy muốn nói nhiều hơn...
Và họ dừng lại, Sơn nhìn vào mắt Quỳnh, và anh nói ngay lòng mình một câu mà anh tưởng như không bao giờ nói được:
- Quỳnh ơi, vậy thì em nghe đây: em có biết là tim tôi đau nhói khi nhìn thấy ngón tay em đứt không?
Không hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó, Quỳnh nhìn anh, và cô bỗng nói với Sơn, rất tự nhiên:
- Nhưng thầy vẫn... vẫn thương em như ngày đầu... (chữ thương Quỳnh nói rất nhỏ như chính cô cũng không nghe thấy ).
Sơn gật đầu.
- Vâng... vẫn như ngày đầu năm học.
- Thầy nói thật?
- Vâng, nói thật.
Quỳnh bỗng chạy đi. Tóc cô bay trong gió. Người cô nổi rõ trong ráng chiều rực rỡ. Bỗng Quỳnh dừng lại nhìn lên cây, lắng nghe. Sơn dẫn xe đến hỏi:
- Gì thế em?
- Có tiếng chim hót trong lá.
Sơn lắng tai:
- Vâng, tiếng chim.
- Chim se sẻ đấy, thầy... chúng cãi nhau để tìm chổ ngủ.
- Sao em biết?
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp