Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Hàm Hàm
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Airin
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1929 / 10
Cập nhật: 2015-11-25 18:48:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
hực ra Trình Anh Chi không muốn tổ chức buổi sinh nhật này, lúc A Văn nói với cô cô đã lập tức từ chối. "Phụ nữ đã 48 tuổi, qua một ngày sinh nhật lại già thêm một tuổi, em không dám tổ chức đâu". A Văn cười cô tự lừa mình dối người, hai người đã hẹn sắp xếp thời gian ra ngoài du lịch coi như mừng sinh nhật. Hai ngày sau gặp Trình Mộc Dương, cô muốn hỏi anh và Âu Dương Ngâm đã phát triển đến đâu rồi, "Bố mẹ cháu còn không biết à? Công tác bảo mật làm tốt thật. Thời gian trước mẹ cháu gọi điện thoại tới hỏi cô, cô cũng không dám nhiều lời, chỉ nói hai đứa cháu biết nhau. Có điều khi đó quả thật hai đứa cháu chưa có tiến triển, lúc cô nằm viện cháu vẫn còn rầu rĩ không vui mà. Cháu đã làm thế nào mà sau đó Ngâm Ngâm lại chịu nhận lời thế?"
Trình Mộc Dương dùng dăm ba câu kể lại chuyện xảy ra ở sinh nhật Hàn Hiểu Bân, Trình Anh Chi không vui nói, "Sao Tiểu Vũ lại bắt nạt người ta như vậy", Cô chợt cười nói, "Cháu thì lại nhờ họa được phúc, có thể thấy chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vẫn cần phải làm".
Trình Mộc Dương cười khổ, "Cháu muốn cứu cô ấy nhưng vẫn không cứu được, lần trước cô ấy tức giận đến mức hơn một tuần không thèm quan tâm đến cháu".
Trình Anh Chi lại hỏi ngọn nguồn rồi tức giận nói, "Tiểu Vũ trở nên quá quắt như vậy từ bao giờ? Thanh niên bây giờ còn ai nói đến chuyện này, bảo nó đừng quản chuyện không đâu nữa! Một cô gái như Ngâm Ngâm có bao nhiêu người thích, A Văn cả ngày nói phó giám đốc Phùng của bọn họ tài giỏi thế nào, cô đã biết tỏng rồi, ông ấy sợ cô giận nên mới không dám nói thẳng ra rằng Ngâm Ngâm và phó giám đốc Phùng mới là trai tài gái sắc. Mộc Dương, cháu không được khinh thường đâu đấy".
"Cô cô và chú Văn cũng tiến triển tốt đấy chứ", Trình Mộc Dương cười nói, "Thuận lợi hơn cháu và Ngâm Ngâm nhiều, bao giờ cưới hả cô?"
Trình Anh Chi hơi đỏ mặt, "Cô còn chưa nói chuyện này với ông nội cháu, cháu đừng nói gì nhé. Đều đã lớn tuổi như vậy, ý cô là không cần kết hôn, cứ chung sống như vậy không phải rất tốt sao? Nhưng ông ấy lại cảm thấy như vậy không tốt, tuy là văn nghệ sĩ nhưng lại rất phong kiến".
"Đó là chú Văn có trách nhiệm, cô cô, bây giờ đàn ông như vậy không nhiều đâu, ai cũng chỉ muốn chơi mà không muốn chịu trách nhiệm, đàn ông có chút tiền muốn tìm gái trẻ đúng là quá dễ. Chú ấy muốn kết hôn với cô cho thấy chú ấy là thật lòng".
"Cháu cũng không muốn kết hôn à?" Trình Anh Chi trêu đùa nhìn anh.
"Còn không biết bao giờ Ngâm Ngâm mới chịu đồng ý. Cô bé này tính tình ương ngạnh, rất có chủ kiến, ở nhà được chiều chuộng lắm. Bây giờ thái độ của Tiểu Vũ như vậy, ngoài miệng cô ấy không nói nhưng trong lòng không biết cô ấy nghĩ thế nào". Trình Mộc Dương cảm thấy hơi bực bội.
Trình Anh Chi trầm tư một hồi lâu, "Vậy thì lấy danh nghĩa sinh nhật cô để tổ chức một buổi tiệc gia đình mời cô ấy đến, gọi cả đám thằng Hiểu Bân nữa, như vậy sẽ không tỏ ra quá chính thức, cũng để bố mẹ cháu gặp cô ấy, tránh trường hợp Tiểu Vũ lại quấy rối tiếp".
Chính vì vậy mới có bữa tiệc sinh nhật này.
Âu Dương Ngâm suy nghĩ rất lâu, đương nhiên cô biết dụng ý của Trình Mộc Dương, bạn bè của anh có đến cũng chỉ là vì để cô đến. Cô rất do dự, mặc dù đã gặp cụ Trình và Trình Anh Chi, cũng biết Trình Mộc Giai và cả Trình Mộc Vũ, nghĩ tới đây cô lại nhíu mày, nhưng lần này là đi gặp bố mẹ Trình Mộc Dương, cô cảm thấy bây giờ đã gặp mặt quả thực là quá sớm, cho nên cô nói với Trình Mộc Dương, "Em không đến được, hôm đó em trực".
Trình Mộc Dương cười nói, "Anh sẽ nói với chú Lý đổi trực cho em".
"Hôm đó em còn có việc khác nữa, lần sau em mời cô cô ăn cơm để nhận lỗi vậy".
"Cô cô muốn nhìn thấy em trong buổi sinh nhật, cô ấy đã dặn anh phải mời em đến bằng được". Trình Mộc Dương kéo cô đến ngồi xuống bên cạnh mình, "Đừng sợ, mọi người đều sẽ thích em".
Âu Dương Ngâm liếc nhìn anh, "Chẳng phải có người không thích đó sao?"
Cô kiên quyết không chịu đi, Trình Mộc Dương không còn cách nào khác liền dọa sẽ bảo Trình Anh Chi trực tiếp gọi điện thoại cho cô, cuối cùng Âu Dương Ngâm đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Trình Mộc Vũ lại ngồi ngẩn người trong văn phòng, chỉ cần vừa về đến nhà là cô lại không thể nhẫn tâm với anh trai được nữa.
"Giám đốc Trình, chị còn việc gì nữa không? Nếu không thì em về bây giờ đây". La Tiểu Cương dọn dẹp bàn làm việc xong liền đi tới trước mặt Trình Mộc Vũ. Cậu là một nhân viên mới chăm chỉ và cố gắng làm việc, thích nghi với công việc rất nhanh, ấn tượng của Trình Mộc Vũ đối với cậu không tồi. Mỗi lần cô ngồi ngẩn người suy nghĩ là cậu sẽ luôn pha cho cô một cốc cà phê.
"Tiểu La, sau này nếu cậu không phải làm thêm thì không cần về muộn như vậy, có một số việc cứ để chính bọn họ làm, lần nào cậu cũng dọn dẹp giúp bọn họ thì bọn họ sẽ càng ngày càng lười".
La Tiểu Cương bưng cốc cà phê đến đặt lên bàn cô, "Cũng không có gì, em là nhân viên mới mà. Hơn nữa em về sớm cũng không có việc gì. Người có gia đình bao giờ cũng có nhiều việc".
"Bạn gái cậu sẽ có ý kiến, đến lúc đó cô ấy lại chạy đến chỗ chị khóc lóc", Trình Mộc Vũ cười nói.
"Bạn gái em chia tay em rồi". La Tiểu Cương thản nhiên nói.
"Vì sao? Vì em nhất thời không tìm được việc à?" Cô không nên hỏi chuyện riêng tư của người khác như vậy, chỉ là cô rất muốn tìm ai đó để nói chuyện. Đây cũng có thể xem như sự quan tâm của một người chị.
"Không phải, cô ấy đi theo một người có tiền", La Tiểu Cương không muốn nói đến việc này, "Giám đốc Trình, không còn việc gì thì em về trước đây".
Trình Mộc Vũ vội vàng gật đầu, cô đã hỏi quá rồi, đã chạm đến chuyện thương tâm của cậu bé này rồi. Cô uống một ngụm cà phê, tối nay là tiệc sinh nhật cô cô, tám chín phần mười Âu Dương Ngâm sẽ đến.
Ghi hình xong, Âu Dương Ngâm nhỏ giọng hỏi A Văn, "Hôm nay có tiệc sinh nhật cô cô, chú Văn có đến không?"
A Văn lắc đầu, "Không đi, chú đến chỗ đó làm gì. Cháu sẽ đi à? Ngâm Ngâm, cháu đã quyết định rồi à?" Ông nhìn Phùng Phất Niên đang từ xa đi tới, nói với giọng hơi giận, "Phó giám đốc Phùng đến rồi, chú đi trước đây".
Phùng Phất Niên đi tới bên cạnh cô, cảm thấy hơi khó hiểu, "Hôm nay chú Văn làm sao mà phớt lờ mọi người thế? Ngâm Ngâm, em đắc tội chú ấy à?"
Nhìn anh ta, Âu Dương Ngâm đột nhiên khó chịu. Một người tốt như vậy, một người quan tâm chu đáo đến cô như vậy, dỗ cô cười lúc cô tức giận, nắm tay cô lúc cô căng thẳng, là bờ vai nương tựa lúc cô đau lòng, mình phải rời khỏi anh ta như vậy sao? Cô ngẩng đầu lên, "Sư huynh, hôm nay là sinh nhật cô cô, em phải đến nhà anh ấy".
Nụ cười của Phùng Phất Niên đông cứng trên mặt, sững sờ một hồi lâu, cuối cùng anh ta dùng tay bóp trán nói, "A, rốt cục nàng dâu xấu xí của chúng ta phải đi gặp bố mẹ chồng rồi à?"
Âu Dương Ngâm quay mặt đi, "Vâng, em biết em xấu".
Phùng Phất Niên cúi đầu xuống nói, "Ai nói thế, tiểu sư muội này của anh là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này, đi đi, không cần sợ ai cả". Trong lòng tràn ngập mất mát, rốt cục mình vẫn không giữ cô ấy lại được.
Nhìn bóng lưng cô biến mất trong tầm mắt, anh ta ngẩng đầu, ánh mặt trời mùa đông chiếu xuống những thân cây điêu linh đã chỉ còn vài chiếc lá già, ấm áp, nhưng lại lạnh lẽo. A Trạch, một tình cảm đẹp như vậy mà không thể nói ra, khổ, bây giờ anh ta cũng cảm nhận được.
Buổi tiệc diễn ra tại biệt thự nhà họ Trình, Âu Dương Ngâm không chịu để Trình Mộc Dương tới đón cô, như vậy sẽ làm mọi người càng thấy rõ mục đích chính của buổi tiệc này. Cô định hẹn Hàn Hiểu Bân cùng đến, nhưng Hàn Hiểu Bân đang đi công tác, sẽ đi thẳng từ sân bay tới. "Bây giờ chỉ có thể đơn đao phó hội". Cô tự vui đùa với chính mình trong lòng.
Biệt thự rất lớn, có bậc thềm rất cao, bãi cỏ trước cửa rộng mấy trăm mét vuông, có thể thấy là hoa cỏ đều được các chuyên gia chăm sóc tỉ mỉ.
Âu Dương Ngâm đỗ xe, cúi đầu chỉnh lại quần áo trên người, đang định cất bước đi lên bậc thềm.
"Âu Dương Ngâm", Trình Mộc Vũ từ trên nhà chậm rãi đi xuống, vẻ mặt tràn đầy khinh miệt và chán ghét, "Trên đời quả thật còn có loại phụ nữ như cô, bảo cô không được bám lấy anh trai tôi, không được vọng tưởng với cao nhà họ Trình chúng tôi, vậy mà cô còn không biết nhục mà bước vào đây!"
"Tiểu Vũ! Em điên à?" Trình Mộc Dương từ trong nhà chạy ra quát cô lại, anh vừa nghe điện thoại của Âu Dương Ngâm xong liền chạy xuống tầng ra đón cô, trên đường lại bị mẹ gọi lại hỏi mấy câu về sở thích của Âu Dương Ngâm, không ngờ vì vậy em gái mình lại nhanh chân đến trước.
Anh chạy xuống thềm cầm tay Âu Dương Ngâm, "Ngâm Ngâm, chúng ta đi vào nói chuyện".
Âu Dương Ngâm giãy ra khỏi tay anh, sắc mặt trắng bệch, 26 năm qua cô chưa từng bị làm nhục như vậy, vậy mà cô ta ngạo mạn như thế, kiêu ngạo như thế, ngậm máu phun người như thế. Trước kia cô đã nhiều lần tự bảo mình không cần tính toán, đó là bởi vì cô không muốn Trình Mộc Dương khó xử. Cô có thể nhượng bộ, nhưng không hề đồng nghĩa với việc nhượng bộ không có giới hạn. Cô được giáo dục về khiêm tốn lễ phép, nhưng không có nghĩa cô mềm yếu dễ bắt nạt. Cho dù là vì tình yêu, cô cũng tuyệt đối không chịu vứt bỏ danh dự của mình.
Cô cố gắng làm chính mình bình tĩnh lại, đi lên hai bậc thang, đứng mặt đối mặt với Trình Mộc Vũ, tỉnh táo nhìn đối phương: "Trình Mộc Vũ!" Giờ khắc này, ngạo khí và phẫn nộ của cô toàn bộ bùng nổ, cô, Âu Dương Ngâm cũng không cần khom lưng khuỵu gối trước bất cứ ai cả, "Tôi không hề bám lấy ai cả, cũng không bao giờ cho rằng mình với cao, trong lòng tôi, mỗi người chỉ có nơi không muốn đến, không có nơi không thể đến. Hôm nay tôi tới tham gia tiệc sinh nhật của cô cô, rất tiếc tôi không thể đi vào thêm một bước nào nữa, không phải vì tôi không dám mà là vì tôi khinh thường! Cùng ở dưới một mái nhà với loại người tự cho là đúng, không coi ai ra gì như cô, Âu Dương Ngâm tôi không muốn!"
"Ngâm Ngâm!" Trình Mộc Dương kêu lên, đau xót nhìn cô, lời cô nói khiến anh sợ hãi.
Âu Dương Ngâm nhìn Trình Mộc Vũ, lại nhìn Trình Mộc Dương. Cô cô gắng đè xuống những giọt nước mắt đang muốn tràn ra, lòng tự trọng của cô không chỉ là của chính cô mà cũng là của cha mẹ cô, của những người yêu thương cô. Cô hít sâu một hơi, bước nhanh xuống bậc thềm, mở cửa ngồi vào xe, chiếc mũ vàng lao vút đi như bay.
Lung Linh Như Nước Lung Linh Như Nước - Hàm Hàm Lung Linh Như Nước