Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 20
G
ần như cùng thời điểm đó, những sinh vật chỉ tồn tại trong ác mộng bắt đầu xuất hiện khắp nơi trong thành phố, làm dấy lên sự kinh hoàng trong thế giới thực. Chúng gây nên những cái chết trong hiện thực, đồng thời cũng làm bao người bị thương hoặc hóa điên.
Quanh Shinanomachi, khu phố có tòa chung cư của nhân viên Viện Nghiên cứu và Bệnh viện tư Inui, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn con búp bê Nhật Bản cao chừng một mét chậm rãi khởi hành từ những góc phố tăm tối đến ngã tư, tràn ra vỉa hè và đường phố vào giờ cao điểm buổi tối. Chúng có cùng một điệu cười, mặc cùng một bộ kimono, bước từng bước ngắn như trượt trên mặt đất. Hai tay chúng vươn thẳng ra phía trước, vừa đi vừa cất lên điệu cười trống rỗng vô hồn.
“Hô hô hô! Hô hô hô!”
“Hô hô hô! Hô hô hô!”
Nhiều người hóa điên vì những hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở Shinanomachi. Búp bê truyền thống là ví dụ tiêu biểu của ”những thứ kỳ dị” có gốc rễ ăn sâu vào tâm khảm người Nhật. Ở những con búp bê đó tồn tại một sự gớm ghiếc rất nguyên thủy, một thứ kích thích miền tiềm thức mà bất kỳ người Nhật nào cũng rất quen thuộc. Đoàn quân búp bê tràn ra ngoài đường đều bước diễu hành. Một người phụ nữ bắt gặp hình ảnh đó trong lúc điều khiển xe hơi, phá lên cười ngặt nghẽo, mãi không dừng lại được. Cuối cùng cô ta gây tai nạn, làm chết hai người đi bộ.
Asmodai cuối cùng cũng biến mất, để lại bức tường bị phá nát như bằng chứng cho sự xuất hiện của nó. Nhưng rồi một tượng Phật khổng lồ cao chừng chục mét xuất hiện trong khu vườn trước Viện. Với sự nhân từ của Đấng sáng thế, bức tượng chuyển động, giẫm nát vài phóng viên hớt hải chạy ra khỏi tòa nhà. Nhiều người chết một cách bí ẩn: bị nghiền nát bởi một cơn ác mộng. Tượng Phật khổng lồ tiếp tục đuổi theo những chiếc xe hơi chạy trốn. Từ cổng chính, nó hướng về phía phố đêm tấp nập và tấn công người qua đường và các phương tiện giao thông. Một giọng cười ám ảnh bật ra từ cổ họng của tượng Phật, miệng nó há hốc để lộ vòm miệng đỏ chót.
Một bầy akbaba sải cánh bay lượn trên bầu trời đêm. Người ta đồn chúng là những con kền kền ăn xác chết và sống đến cả nghìn năm. Thỉnh thoảng, lũ chim ma quái lại sà xuống và tấn công người qua đường, hoặc móc mắt những nạn nhân xấu số của tượng Phật.
Quận Sakurada, nơi có trụ sở Sở Cảnh sát Thủ đô, cũng xuất hiện vô số những biến thể của các sinh vật rất phổ biến trong Thiên Chúa giáo. Ví dụ như con quái Hydra với vương miện gắn trên bảy chiếc đầu của nó. Buer với năm cẳng chân tỏa ra quanh đầu, lăn đi khắp nơi như thể bánh xe. Rồi quỷ lửa Haborym, con quái thú có đầu rắn, mèo và người chạy quanh Tokyo với ngọn đuốc trên tay, thiêu rụi mọi thứ trên đường nó đi. Ngọn lửa lan ra từ những công viên và khu vườn rậm rạp cây cối đến những tòa nhà bằng gỗ, gây ra hỏa hoạn khắp mọi nơi. Những dị tượng này đều bắt đầu xuất hiện sau khi Konakawa và Noda mang chiếc hộp chì đựng DC Mini về Sở.
Tới chỗ làm, Konakawa lập tức được thông báo về những biến động xảy ra trong thành phố. Ông nhanh chóng lệnh Yamaji, Saka và Ube tới Bệnh viện tư Inui. Konakawa cho rằng Inui vẫn còn đang ngủ ở đó, đem những con quái thú trong giấc mơ ra ngoài thế giới thực. Dù chỉ là dân thường, Noda Tatsuo vẫn đi theo ba nhân viên cảnh sát. Tổng thanh tra Konakawa tạo ngoại lệ cho trường hợp này, vì ba cấp dưới của ông chỉ được trang bị kiến thức thực tế về thế giới thực, không có khả năng đối phó lại các chiến thuật của Inui.
Khi bốn người lái xe tới chỗ Inui, cả bệnh viện tối như hũ nút, hoàn toàn không thấy bóng người. Bác sĩ, y tá và bệnh nhân chắc hẳn đã sơ tán đi hết vì hoảng sợ trước những hiện tượng kỳ bí liên tục xảy ra trong thành phố. Nhưng giờ đây, dường như một linh hồn, một nguồn năng lượng đang ẩn náu trong bóng tối của tòa nhà, làm nhóm người lưỡng lự bước vào trong. Bản thân nó dường như đang thở.
“Cái nhà đó đang sống đấy!”, Saka thốt lên.
“Bây giờ vào thì nguy to”, đến cả Ube cũng khiếp sợ.
Yamaji quay sang nhìn Noda như thể muốn dò hỏi ý kiến ông.
“Chúng ta vào thôi!”, Noda quả quyết. “Chúng ta phải đánh thức Inui dậy. Nếu thành công thì sau đó chỉ cần xử lý đám còn lại thôi.”
Có khả năng bản thân Inui Seijirou chính là tòa nhà và cái bệnh viện đó đã trở thành một sinh vật sống. Ở Sở Cảnh sát, họ chỉ tìm được vỏn vẹn một chiếc DC Mini sau khi mở chiếc hộp ra. Chiếc còn lại hẳn Inui vẫn còn giữ, có lẽ hắn đang đeo nó trên đầu cũng nên. Ngoài ra, DC Mini còn có hiệu ứng phụ làm người dùng ngủ sâu hơn, nên mọi chuyện chỉ có thể được giải quyết khi họ bắt được Inui và đánh thức hắn ta dậy. Noda và ba người cảnh sát bước vào bệnh viện. Họ băng qua tiền sảnh nhìn như vòm miệng, đi dọc hành lang quanh co tưởng chừng trải dài vô tận, chỉ được thắp sáng bởi ánh đèn đỏ lập lòe trong bóng tối. Nhóm người cảm giác như họ đang di chuyển bên trong cơ thể của một con người, cuối cùng cũng đặt chân tới tầng bốn. Cấp dưới của Yamaji đã thông báo rằng Inui sống ở tầng bốn, nhưng dùng thang máy ở thời điểm này vẫn quá nguy hiểm. Thang máy thường xuyên xuất hiện trong mơ như một biểu tượng của khát khao nhục dục. Rất có khả năng Inui sẽ dùng thang máy để tấn công trực tiếp vào tiềm thức của họ.
Họ phá khóa, đột nhập vào căn hộ của Inui, chầm chậm tiến vào phòng ngủ. Chiếc giường phát ra tiếng rên kỳ bí, nhưng Inui không có trên đó. Đệm vẫn còn ấm, chứng tỏ hắn vừa mới nằm đây xong. Bốn người lục tìm phòng làm việc, phòng đọc rộng thênh thang, những phòng khác không rộng bằng và cả những phòng bệnh, phòng khám ở bên dưới nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Inui đâu cả.
“Hắn có thể xuyên qua giấc mơ, như thể đi qua hầm, rồi trốn thoát tới một nơi nào đó trong hiện thực”, Noda nói. “Chuyện đó hoàn toàn khả thi.”
“Anh đùa à?”, Yamaji sửng sốt nhìn ông. “Nếu vậy thì phải làm sao? Chúng ta biết hắn ở đâu mà tìm?”
“Không, có một chỗ nên kiểm tra xem thế nào”, Noda nói.
Cùng lúc đó, trước 11 giờ đêm một chút, Atsuko một mình chạy trên khu phố Gaien Higashi, hướng về phía Roppongi, một đám ma quỷ đuổi theo cô sát gót. Chiếc Marginal màu xanh rêu của cô đã bị giẫm bẹp bởi tượng Phật khổng lồ. Ba người may mắn thoát ra được khỏi chiếc xe trước khi nó trở thành một đống phế liệu. Sau đó, họ quyết định chia nhau ra, mỗi người chạy một ngả. Lũ yêu quái chắc chắn đang nhắm vào họ. Tokita và Shima được giải cứu bởi xe của phóng viên, chạy thoát thân tới các hướng khác nhau. Atsuko một mình chạy thục mạng, ngược lại hướng về nhà mình.
Thế những con ác quỷ từ thế giới giấc mơ vẫn nhất quyết không buông tha cô. Dù Atsuko chạy tới bất cứ nơi đâu, khi vừa thở phào vì những tưởng đã cắt đuôi được lũ quái vật, chúng liền xuất hiện trở lại, tiếp tục truy đuổi cô ngay trong cảnh phố phường sáng trưng nhộn nhịp, hoặc lao ra từ bóng tối của màn đêm. Như thể tồn tại trong một cơn ác mộng, chúng được thúc đẩy bởi nguồn năng lượng của tiềm thức. Chúng tấn công người qua đường vô tội vạ khi họ vẫn bối rối chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Y như trong mơ, chúng cũng thay đổi khung cảnh phía trước để chặn đầu Atsuko. Cây hai bên đường rung lắc, con đường dưới chân xoắn vặn ngoằn ngoèo, một con kền kền sà xuống và lao vào cửa sổ một quán cà phê ngay trước mặt cô.
Gần ngã tư Roppongi, một chiếc bánh xe đường kính một mét lao tới tấn công cô. Ngay giữa chiếc bánh xe là gương mặt một ông lão gườm gườm nhìn Atsuko không chớp mắt. Là Buer. Atsuko không biết tự lúc nào đã biến thân thành Paprika. Cô hất cẳng chân, đá con quái vật sang một bên. Con thú bay vèo và biến mất sau bức tường của một tòa nhà, một giọng cười khô khốc như cát trên sa mạc văng vẳng bên tai Atsuko. Hầu hết những người thưởng ngoạn cuộc sống về đêm hay khách bộ hành trên phố, may mắn thay không biết gì đến những việc kỳ lạ đang xảy ra khắp mọi nơi. Họ không liên quan gì tới Paprika cả, nhưng thỉnh thoảng cũng có người bị liên lụy, bị thương hoặc chết thảm.
Con kền kền lại tấn công Paprika lần nữa. Nhìn thấy con chim sà xuống ngã tư, một cặp thanh niên nam nữ kháo nhau với vẻ chẳng chút hứng thú gì.
“Gì thế kia? Kền kền à?”
“Có vài con đấy, bay qua bay lại nãy giờ.”
“Chẳng ra làm sao cả.”
Paprika chạy vào tòa nhà. Bên trái cổng vào là cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Cô đi xuống, mở cánh cửa làm bằng gỗ sồi. Cảm nhận được bầu không khí ấm áp và mùi hương ngọt ngào quen thuộc của Radio Club, Paprika cảm giác như mình vừa trút được gánh nặng.
“Ôi, ai thế này”, Kuga gật đầu chào, đon đả đón Paprika với nụ cười hiền hậu. Nhưng ngay lập tức nhận ra biểu hiện bất thường trên gương mặt người khách mới đến, anh nheo mắt lại. “Cô gặp rắc rối sao, thưa cô?”
“Cứu… cứu tôi với”, cô thậm chí còn không trả lời rành rọt được.
Jinnai bước ra từ quầy, mắt vẫn chăm chú quan sát Paprika. “Có chuyện gì đang xảy ra bên ngoài ư?”
Quán bar không có khách, nhưng những người bồi bàn nhạy bén này dù có ở tầng hầm dưới mặt đất, họ vẫn có thể cảm nhận những sự việc kỳ lạ đang diễn ra ngoài kia. Jinnai và Kuga dìu Paprika đến ghế sofa, bởi cô dường như không còn chút sức lực nào nữa.
“Chúng tôi đã chế tạo một thiết bị để chữa trị các bệnh tâm lý, nhưng thứ đó cuối cùng lại đem đến những hậu quả khôn lường”, Paprika giải thích.
Jinnai ngồi đối diện chiếc sofa, nhìn Paprika và gật đầu trước từng lời cô nói. Có lẽ anh đang cố thể hiện rằng mình rất hiểu câu chuyện Paprika vừa kể, hoặc đơn thuần chỉ bày tỏ sự động viên khi cô đã gắng hết sức để giải thích một câu chuyện phức tạp bằng các từ ngữ đơn giản. Kuga ngồi xuống dưới chân Paprika, mắt lim dim, nụ cười nhẹ nhàng vẫn nở trên môi. Anh lắng nghe chăm chú, bởi lẽ giọng Paprika tựa như một thứ âm nhạc dễ chịu có thể xoa dịu lòng người.
“Bây giờ mơ và thực đã lẫn lộn với nhau rồi. Nhưng không chỉ có giấc mơ của Inui mới xâm nhập vào thế giới thực, đây là tập hợp tiềm thức của tất cả những người đã bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng phụ của DC Mini.”
“Thế tức là những thứ vốn chỉ tồn tại trong mơ, bây giờ lại chính là những sinh thể sống trong thế giới này, chúng thậm chí hoàn toàn có khả năng tác động lên hiện thực, đúng không?”, Jinnai hỏi khi Paprika đã giải thích xong.
“Vâng, đúng là vậy”, Paprika nhớ ra chuyện mình quên chưa nói. “Nếu bị chúng giết, các anh cũng sẽ chết ở ngoài đời luôn. Thế nên làm ơn hãy thật cẩn thận. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng có thể giết được chúng. Chỉ có một điểm khác biệt là khi chết, chúng cũng hoàn toàn tan biến khỏi hiện thực.”
Jinnai ngay lập tức đứng dậy và quay trở lại vị trí của mình ở đằng sau quầy. “Vậy chúng ta phải chiến đấu với lũ quái vật đó thôi.”
Kuga mở to mắt, định hỏi Paprika gì đó. Cô chưa từng thấy đôi mắt lúc nào cũng lim dim của anh trừng to như thế bao giờ. ”Chúng có được nguồn năng lượng từ giấc mơ, đúng chứ?”
“Vâng.”
“Được rồi”, Kuga cũng đứng dậy, thái độ như thể anh đã đợi cả đời cho thời khắc này. Chẳng ngờ, anh nằm phịch xuống chiếc sofa ở buồng khách bên cạnh.
“Này Kuga, ông làm gì thế? Đây có phải lúc để ngủ đâu?”
“Tôi phải đi vào giấc mơ xem tình hình thế nào đã”, Kuga trả lời, giọng đã hơi ngái ngủ. Anh nằm ngửa, hai tay đặt lên bụng. “Chúng ta phải chiến đấu bằng sức mạnh tinh thần thôi.”
Paprika ngạc nhiên trước sự nhanh nhạy của Kuga. Anh đã hiểu ra rằng ranh giới giữa thực và mơ đã không còn nữa.
Thứ gì đó đang đập thật mạnh vào cánh cửa gỗ sồi. Một sinh thể sống nặng nề đang cố phá cửa để vào đây. Nó phát ra âm thanh “Gwa, gwa” đinh tai nhức óc, tiếng đập cánh liên hồi không ngớt. Thi thoảng lại có tiếng rít chói tai từ mỏ con thú.
“Akbaba đấy!”
Paprika hét lên và thu mình trong một góc trên ghế sofa. Jinnai gom hết dao nĩa, những vật sắc nhọn có thể dùng làm vũ khí. Cầm một con dao mỏng trong tay, anh rời quầy. Căn cử động sao cho khớp với những tiếng đập thùm thụp, anh bất chợt mở toang cửa ra.
Con kền kền rú lên, suýt chút nữa đã đâm trúng bản lề khung cửa. Nó bay vào trong góc quán rồi hướng thẳng về phía trần nhà.
“Gwa!”
Khi con chim nhắm vào Paprika và chuẩn bị lao thẳng vào cô, Jinnai phi dao trúng mắt phải nó.
“Gwweee!”
Chiếc đầu trụi lông của con kền kền ngửa về phía sau, nó rơi thẳng xuống bàn, lông trắng lông đen bay lả tả khắp nơi. Nó quằn quại trong giây lát rồi biến mất.
Ồn ào vậy nhưng Kuga không để ý gì cả, vẫn nằm im trên ghế sofa và bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu.