Số lần đọc/download: 721 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:20 +0700
Chương 51: Ngoại Truyện Thẩm Diệc Đình
T
hẩm Diệc Đình chưa bao giờ nghĩ tới,rằng có ngày cuộc đời anh sẽ thay đổi như thế. Từ nhỏ tới lớn, anh luôn được mọi người khen là học sinh giỏi ngoan ngoãn, nhưng được khích lệ như thế, trừ cảm giác có áp lực vô hình trong lòng ra, anh cũng thấy chẳng có gì sai. Dù sao được mọi người khen ngợi như thế, cố gắng một chút mới không phụ lòng họ, cũng là một hành động công bằng. Huống chi cuộc sống ngày trước của anh cũng quá yên bình khiến anh thấy nhàm chán.
Kết quả là, cuộc sống không tẻ nhạt lập tức mở ra, thời điểm bắt đầu, anh không phản ứng chút nào, thì lập tức thay đổi.
Anh yêu Đường Tâm Vũ, là một chuyện nhưng là chuyện bình thường. Cô là người con gái đơn thuần, trong sáng tới mức nhiều người không tưởng nổi, đến nỗi nhận sai. Vì vậy anh rất nhanh lọt vào bể tình với cô, anh không ngờ rằng anh sẽ yêu chiều một người như thế. Dù anh biết rõ, tính khí của cô cũng là do anh cưng chiều, nhưng sao chứ, anh nguyện ý…. thậm chí không nghĩ sẽ rời xa cô.
Chuyện xảy ra sau đó vượt ra khỏi sự tưởng tượng của anh, bố anh mất, công ty gặp sự cố.
Ai cũng hiểu, anh và Đường Tâm Vũ chia tay, là bởi vì chị của Đường Tâm Vũ, Đường Tâm Nhu trở thành người tình của chú anh, mà cô anh lại chính là người khiến công ty xảy ra nguy cơ, ai cũng nghĩ như vậy, ai cũng cho là thế. Vì vậy chuyện cũng xảy ra theo dự đoán, anh và cô chia tay, sau đó Đường Tâm Nhu tự sát, không được bao lâu… anh cũng nhận được tin Đường Tâm Vũ chết.
Lương Huy nắm mạnh vào bả vai anh, nói với anh rằng, “Cậu đã không thể khiến cô ấy hạnh phúc, sao lại trêu đùa cô ấy nhu thế?”
Anh không nói gì, thấy lời Lương Huy nói thật đúng.
Chỉ đến khi anh an tĩnh lại thì mới hiểu, kể cả không xảy ra chuyện chú anh với Đường Tâm Nhu, anh và Đường Tâm Vũ cũng không thể đi tới cuối cùng. Cô không hợp làm vợ anh, không phải người vợ anh muốn. Ban đầu anh thấy cô hồn nhiên trong sáng mà thích cô, đến cuối cùng, chính vì thế lại là lý do anh rời xa cô, anh cũng không thể tin được, không chỉ không tin nổi, thậm chí có chút hiểu khi những người đàn ông gọi phụ nữ là những người dễ thay đổi nhất….
Đường Tâm Vũ thời đại học, trong mắt anh toàn là những điểm sáng, nhưng bây giờ những điểm sáng này, làm sao nói thay đổi liền thay đổi ngay được? Khi đó anh không ngại che chở cô, cưng chiều cô. Nhưng về sau, người không muốn bảo vệ cô nữa là anh.
Anh không thể đi theo cô mỗi lần cô gọi cho anh, mà việc gấp mà cô nói chính là đi xem quần áo thì màu vàng với màu đỏ thì màu nào hợp hơn, hi vọng trước kia anh sẽ xem giúp cô. Anh cũng không có cách vì cô mà bỏ đi một cuộc họp, dù mặt cô sẽ hầm hừ -- Thẩm Diệc Đình, anh thay đổi rồi.
Anh không biết, có phải mình thay đổi hay không, chắc là thật rồi, không giống như quá khứ chăm sóc cho cô, yêu mến cô…. Cô chưa từng thay đổi, anh thay đổi.
Một khoảng thời gian rất dài, anh không hiểu cảm giác này, ngược lại càng buồn khổ, Giang Thiếu Thành dẫn anh tới gặp một người bạn. Người này suy nghĩ cũng nhiều, có thể giúp đỡ anh.
Người bạn kia nghe xong câu chuyện của anh, chỉ cảm thấy rất buồn cười, hỏi anh, “Chỉ đơn giản như vậy sao?”
Người bạn đó chỉ cảm thấy đơn giản đến khó tin.
Nếu như Thẩm Diệc Đình chỉ là công tử ăn chơi nhà giàu, tính tình Đường Tâm Vũ vẫn thế, đương nhiên không có vấn đề. Nhưng nếu Đường Tâm Vũ yêu cái gọi là “Ưu tú” trên người anh, như vậy ra khỏi đại học, Thẩm Diệc Đình đương nhiên phải gánh trách nhiệm của mình, mà Đường Tâm Vũ cũng nên thay đổi thái độ của mình, cố gắng đi theo bước chân của anh. Một cặp có thể đi tới cuối cùng, không phải hai người vẫn không thay đổi, mà là cố gắng theo với sự thay đổi của đối phương, cùng bước đi, mới có thể tới cuối được. Giống như, một người phụ nữ mong chồng mình có thể tiến bước, thời điểm cô muốn thế, đầu tiên phải nỗ lực bản thân đi xứng với chồng. Nếu như chồng cô thành công, mà cô cũng thuận lợi theo chồng, thì đôi vợ chồng sẽ rất hạnh phúc. Nhưng nếu cô không theo kịp, vậy chồng của cô có thể sẽ biến thành chồng người khác.
Người đó nói, rất nhiều người không tin cách nói “Môn đăng hộ đối”, thật ra thì điều này bao hàm rất nhiều, hai bên nam nữ, đều phải nhất trí một chỗ nào đó, mới có thể tiến với nhau, một bên oán trách đối phương, thì sẽ là người bất hạnh nhất…..
Thẩm Diệc Đình rời đi, anh hiểu rõ ý của người bạn đó. Nếu Đường Tâm Vũ yêu năng lực xử lý công việc và tính tình bình tĩnh của anh, như vậy thì lúc học cô đã có được sự cưng chiều của cô, về sau cũng nên hy sinh vì anh như thế, nhưng cô lại không làm, ngược lại đi trách anh sao không đối xử tốt với cô như trước kia…..
Như vậy “giải quyết vấn đề” cũng không khiến anh thấy khá hơn, chỉ là khiến anh không thể nghĩ về chuyện này nữa, suy nghĩ có gì tốt đâu. Anh và Đường Tâm Vũ đã sớm chia tay, hơn nữa Đường Tâm Vũ đã qua đời từ lâu, giờ nói tới những việc này đã sớm không còn ý nghĩa gì.
Cuộc sống vẫn lặp lại như thế, anh xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty, công việc bận rộn khiến anh làm như một cái máy. Anh cảm giác mình thay đổi, sẽ không thương yêu một người phụ nữ như đã đối xử Đường Tâm Vũ nữa, nghĩ như vậy, cảm thấy có lẽ người mất đi nhiều nhất là chính anh, dù sao có thể gặp một người khiến mình toàn tâm yêu thương họ là một may mắn.
Anh nhớ ngày đó, anh và một đám bạn uống rượu trong phòng, giải tán xong, Thẩm Tâm Duy uống chút rượu, Giang Thiếu Thành ngồi cạnh cô nói chuyện.
Thẩm Tâm Duy đang chê trách tình bạn giữa phụ nữ với nhau, nói đàn bà sẽ vì một người đàn ông mà trở mặt, mà đàn ông lại không thế. Giang Thiếu Thành liền cười, nói làm sao lại không, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệc Đình một cái….
Thẩm Diệc Đình nhớ ánh mắt kia, mặc dù Giang Thiếu Thành không nói gì, nhưng anh có thể hiểu, nói anh và Lương Huy không phải vì một người phụ nữ mà cãi nhau sao… cũng không khác gì với đàn bà sao?
Bỗng dưng, anh cảm thấy không thoải mái chút nào, vì vậy cầm áo khoác rồi rời đi, gió bên ngoài rất lạnh, khiến anh chẳng cảm thấy say. Anh đi lấy xe, lúc lái xe, căn bản tâm tình không tốt, thấy phía trước có người thì anh liền dừng xe…. Nhưng hình như chưa kịp, đối phương đã ngã xuống.
Thẩm Diệc Đình hít vào một hơi, nhanh chóng mở cửa xe, xuống xe, xem vết thương đối phương có nặng không.
Khi đó Nam Ngưng rất thảm hại, suy nghĩ đầu tiên khi Thẩm Diệc Đình nhìn thấy cô là sao phụ nữ có thể khóc lớn tiếng như thế, tiếp theo mới thấy cô rất giống Đường Tâm Vũ, nhưng chỉ giống, anh biết rõ không phải. Nếu như là Đường Tâm Vũ, chỉ biết nhìn anh, giống như người cô không có xương vậy.... nhưng người con gái trước mắt này, trên mặt đầy nước mắt, nhưng lại có phòng bị bên trong.
Thời điểm trung học, thầy giáo đã nói qua, phụ nữ chỉ biết theo gió mà lật đổ, không có chủ kiến, nhưng đây là phương thức sinh tồn của họ. Bề ngoài dịu dàng nhu nhược dễ bắt nạt, nhưng cứng cỏi tồn tại ở bất kì chỗ nào.
Thẩm Diệc Đình còn phải nửa ép buộc cô tới bệnh viện, dù cô không phối hợp.
Bác sĩ kiểmt tra xong, nói cô không có vấn đề gì, anh cũng yên tâm. Chỉ là cô không ngừng khóc thút thít, khiến bác sĩ nghi ngờ là bọ họ có phải cặp tình nhân cãi nhau hay không, tiếp tục hoài nghi có phải gặp người giả bị đâm rồi hay gì....
“Cô có thể ngừng khóc được không?”
“Liên quan gì tới anh?” Cô vừa khóc vừa nhìn anh chằm chằm.
Phản ứng này.... khiến anh không thể làm gì được.
Về sau anh mới biết, cô thất tình. Cô hi sinh toàn bộ niềm vui của mình, chỉ vì thành toàn lòng tự ái của bạn trai, nhưng cô làm nhiều như thế, ngược lại bạn trai không cảm kích. Hơn nữa khuyết điểm trên người cô, tất cả bị bạn trai phóng đại, cô cảm thấy tức giận đau lòng, nhưng không phải phản ứng ra sao....
Lúc rời khỏi bệnh viện, là anh đưa cô về.
Cô không khóc nữa, chỉ uể oải dựa vào ghế. Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, cảm thấy hình như cô là người không nên dùng tư thế này để ngồi, cô có hình tượng cô gái ngoan ngoãn, như kiểu cô là người cố gắng học tập, khiến mọi người yêu mến, sẽ không phạm lỗi, cô nên là người như thế.... nhưng tư thái của cô như vậy, cũng không thấy xa cách lắm.
Vì vậy trong lòng anh lặng lẽ cho ra kết luận, bề ngoài và nội tâm của cô, có chút khác biệt.
Cũng không biết đã nhận ra ánh mắt của anh chưa, cô nhìn về phía trước, “Cảm ơn anh.”
Thẩm Diệc Đình không hiểu nổi.
Có lẽ cảm thấy về sau không có cơ hội gặp mặt nữa, vì vậy giải thích ột người xa lạ, cũng không mất mặt lắm. Cô kể, từ lúc cô bị thất tình, vẫn muốn tìm một cơ hội để khóc thật to, nhưng không được, ở trường có quá nhiều người, cô không thể khóc thoải mái, chỗ khác thì cảm giác khóc lóc không hiệu quả lắm, bỗng dưng giật mình vì anh lái xe tới... ngược lại cô lại khóc òa lên, bây giờ cảm thấy rất tốt.
Cô nói, từ lúc người đàn ông kia chọn rời khỏi cô, cô cũng sẽ không cho anh ta cơ hội nữa. Anh ấy đã khiến cô đau lòng khổ sở thì cô trả lại sự khó chịu trong lòng mình, cô cần phải khóc thật nhiều để làm một dấu chấm hết.
Cô nói thật ra cô là loại người có chút cơ hội cũng sẽ không buông tha đối phương, nhưng về sau lại phát hiện ra, suy nghĩ này sai rồi bởi vì câu này chỉ dành cho người đáng giá.....
Ngày đó, dọc trên đường đi, Thẩm Diệc Đình đóng vai người nghe.
Anh không nghĩ tới việc gặp lại cô, giống như cô cũng không ngờ.
Lại gặp mặt lần nữa, ở trường học của cô, bởi vì anh tặng thiết bị giáo dục cho trường cô. Vì vậy gặp cô lần nữa, không nghĩ tới, cô cũng nhớ anh.
“Tôi mời anh đi ăn cơm nhé!” Nam Ngưng cười.
Anh gật đầu, “Đang lo không tìm được chỗ ăn cơm, trường học của cô lớn thật.”
Thật ra thì nụ cười của cô không rực rỡ, hướng về phía nhu hòa hơn, nhưng anh vẫn cảm nhận được, bên trong không có bất kì âu lo, cô vốn như thế này, anh lại không thấy tệ, cô thoát khỏi thất tình rồi.
Một bữa cơm ăn không tệ, cô kể chuyện lý thú về trường của cô, xong rồi, hỏi chuyện nhỏ như vậy với một tổng giám đốc như anh, có thấy buồn cười hay không.
Cho đến khi tới nơi này, anh mới phát hiện tại sao cảm thấy cô và người khác không giống nhau. Người khác biết thân phận của anh, mấy câu nói của họ thường là các ý tưởng khác nhau, hoặc là muốn có một công việc sau này, hoặc là giấc mơ màu hồng của các nữ sinh.
Mà cô, hình như chỉ muốn dùng bữa cơm này, nói “Cám ơn” với anh chuyện lần trước.
Gặp mặt một lần nữa, là hôm anh ký hợp đồng bên công ty đối phương. Cô thực tập ở công ty đó, nhưng thật ra không phải chuyện lớn, công ty có vấn đề, vì vậy bên nhân viên thì tôi đẩy anh, cô đẩy tôi, cuối cùng lại đẩy thực tập sinh Nam Ngưng cô đây.... Cô nhìn những người đó, đầu tiên là tức giận đến khó tin, mấy giây sau, đón nhận hiện trạng rồi, không cãi vã, nhưng trong mắt hiện rõ vẻ không cam lòng... khá hơn mọi người lúc đó. Nếu như cô nháo lên, tuyệt đối sẽ khiến công ty gặp nguy, cô hiểu rõ.
Hợp đồng được ký thuận lời, Thẩm Diệc Đình thấy, một công ty có vấn đề, người chịu trách nhiệm cũng không ra được, tại sao có thể yên tâm hợp tác với công ty như thế được.
Một ngày kia, anh hẹn cô ăn cơm.
Lúc ăn, Nam Ngưng chớp mắt nhiều lần, cuối cùng không thấy xấu hổ nói, “Anh là vì tôi....” Cô suy nghĩ một chút lại cười, “Căn bản anh không muốn hợp tác với công ty đó, nên lúc anh tìm lấy cờ à?”
Cô cảm thấy nhất định là như vậy, vì vậy cũng may không tự nghĩ như thế.
Thẩm Diệc Đình cười, “Ừ... Cô nói đúng.”
Thật ra thì, một nửa đi một phần rồi... có cũng được không có cũng chẳng sao, chỉ là trong nháy mắt đó, cứ như vậy mà làm thôi.
Sau đó, bọn họ liên lạc với nhau càng nhiều, Thẩm Diệc Đình đưa cô tới mấy bữa tiệc, đương nhiên lấy danh nghĩa bạn bè... từ từ, hành động hay đi với nhau thân thiết này, khiến người bên cạnh bắt đầu nói đùa. Thẩm Diệc Đình mới nghĩ tới, anh nghĩ, nên kết thúc hay vẫn tiếp tục đây?
Anh và cô, đi chung rất vui.
Ngày đó rất nóng, Nam Ngưng ở dưới công ty chờ anh.
Thẩm Diệc Đình mãi mới tới, biết cô đợi đã lâu, nhưng lúc cô thấy anh, không oán trách chút nào.
“Tại sao không gọi điện thoại cho anh?”
Nam Ngưng cười cười, “Gọi cho anh rồi đó chứ, anh không nghe, cho nên em nghĩ anh đang xử lý chuyện quan trọng, nên không quấy rầy nữa....”
Đúng vậy, anh đang đi họp.
Nhưng cảm giác được người ta cảm thông... anh lại thấy cảm động đến tột đỉnh, ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn cười.
Cuối năm, anh và Nam Ngưng kết hôn, tốt đẹp như trong tưởng tượng. Cô là một người vợ tốt, không bảo thủ, biết lúc nào nên làm nũng, lúc nào nên dừng. Vì vậy anh nhanh phát hiện ra, công việc và cuộc sống của anh không bài trừ lẫn nhau, vừa xử lý công sự, anh còn đi dạo phố với cô, đi xem phim, buổi tối cũng nhau đi bộ.
Khi anh bỗng dưng muốn khen cô thì Nam Ngưng chỉ nhìn anh cười, cô không thích cãi với anh thôi, nếu như có, thì là cô rất tức giận rồi.
Thẩm Diệc Đình rất nhanh biết cái tức giận của Nam Ngưng.
Cô ở trong thư phòng phát hiện tấm ảnh của Đường Tâm Vũ, nếu như cô không giống như người trong ảnh đến thế, có lẽ cô sẽ không phản ứng lớn như vậy.
Cô không im hơi lặng tiếng, hoặc để ình lâm vào phỏng đoán trong lòng, mà trực tiếp đi tìm anh, để anh nói rõ, đơn giản thôi. Nếu như anh chỉ coi cô là thế thân, cô sẽ kiêu ngạo rời đi.
Bọn họ cãi vã, hơn nữa trong lúc đấy, anh nhận được điện thoại rồi đi, điều này khiến Nam Ngưng càng tức hơn.
Nam Ngưng không liên lạc được với anh, trong lúc nhất thời tâm tình rất kém. Cô suy nghĩ lung tung, thậm chí nghĩ tới kết quả xấu nhất, cô nghĩ càng nghiêm trọng hơn về nó, như vậy đến khi kết quả xảy ra, cô khó thừa nhận, thậm chí cô còn nghĩ tới sau khi ly hôn phải làm thế nào rồi...
Cô không biết xảy ra như thế nào, hình như vì không ăn cơm, lúc tắm mơ màng liền bị ngã...
Khi Nam Ngưng tỉnh lại, đã ở bệnh viện rồi, bố mẹ và Thẩm Tâm Duy đều ở đó, một lát sau, Thẩm Diệc Đình cũng tới.
Câu nói đầu tiên của Thẩm Diệc Đình là - - - cô cố ý đúng không?
Những lời này lại khiến bọn họ cãi vã lần nữa.
Anh không giải thích nguyên nhân gần đây anh bận rộn nhiều việc, cũng không giải thích anh muốn nói Đường Tâm Vũ không còn quan trọng nữa... thậm chí hiện tại, anh tới đây, Giang Thiếu Thành cũng không tán thành, ai biết Lương Huy có làm gì hay không?
Nhưng anh chỉ muốn quay lại gặp Nam Ngưng, cũng hỏi Giang Thiếu Thành ngược lại, “Nếu như Tâm Duy xảy ra chuyện, cậu sẽ làm thế nào?”
Thẩm Diệc Đình sợ rằng, Nam Ngưng xảy ra chuyện, là do Lương Huy ra tay.
Nhưng bọn họ lại tan rã trong không khí căng thẳng lần nữa....
Sau tai nạn xe cộ, mất tích, bắt cóc... Một loạt các chuyện, luân phiên trình diễn.
Vài năm sau, khi Nam Ngưng nhớ ra tới những sự kiện đó, cười, “Thẩm Diệc Đình. Anh chỉ nên sơ sơ giải thích cho em.”
“Thì sao?”
“Em sẽ không canh cánh trong lòng nữa, không quan tâm chuyện anh có sống hay chết hay không, em sẽ tái giá.”
Thẩm Diệc Đình biết cô sẽ không làm vậy, nhưng thật may mắn, vì anh không nói, cô vẫn luôn như thế.
Khi anh nắm tay cô, vẫn không thể tưởng tượng nổi, anh vốn chuẩn bị đại hình phục vụ cô sau khi trở lại cơ mà. Kết quả cô tha thứ cho anh dễ dàng quá, khiến anh kinh hồn bạt vía, cứ có cảm giác cô đang chuẩn bị hành hạ anh phía sau vậy.
Nam Ngưng cũng không giải thích, cô chỉ cảm thấy, nếu anh có thể không chút do dự ôm cô đi đến cái chết thì cũng hiểu rồi. Mặc dù cuộc sống tương lai rất dài, không cần vì một chút chuyện không liên quan tới nhau mà làm hỏng nó.
“Nếu như anh gặp em lúc anh học đại học, sẽ như thế nào?” cô chợt có ý nghĩ.
Thẩm Diệc Đình vuốt đầu cô, thật lâu sau mới trả lời, “Anh không biết sẽ như thế nào, nhưng Nam Ngưng à, lúc anh gặp em, nhất định là thời gian tốt nhất.”
Gặp nhau yêu nhau hiểu nhau... Lúc gặp gỡ, chính là lúc tốt nhất, sớm hoặc là chậm, có lẽ cuộc sống sẽ biến hóa xảy ra.
Với tính tình anh lúc học đại học, có lẽ sẽ cảm thấy ưu điểm bây giờ của Nam Ngưng là khuyết điểm, sẽ chỉ có vô số lần bọn họ gặp thoáng qua mà không để lại bất kì ấn tượng nào, nhưng bây giờ, bọn họ ở chung một chỗ, trải qua tất cả, đều thuộc về thời điểm đẹp nhất.
Nam Ngưng nhìn anh, trong lúc nhất thời không nói gì.
Thẩm Diệc Đình nắm tay cô, yên tĩnh đi bộ.