A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Margaret Mitchell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Kim Thư
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 18022 / 1231
Cập nhật: 2016-11-21 04:47:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
hett không bao giờ đi trệch khỏi những cung cách ngọt xớt và tỉnh bơ của mình, ngay cả trong những lúc thân mật gần gũi nhất của hai vợ chồng. Nhưng Scarlett không bao giờ rứt bỏ được cái cảm giác cũ là chàng vẫn kín đáo quan sát nàng, biết rằng nếu bất thình lình quay đầu lại, nàng sẽ bất chợt thấy trong mắt chàng cái vẻ suy đoán, chờ đợi, cái vẻ kiên nhẫn tới mức gần như dễ sợ, mà nàng không hiểu nổi.
Đôi khi, sống với chàng rất thoải mái, mặc dầu, chàng có cái thói quen tệ hại là không cho phép ai nói dối, giở trò man trá hoặc huênh hoang trước mặt chàng. Chàng lắng nghe nàng kể chuyện về cửa hàng, về hai xưởng cưa, về tiệm giải khát, về đám tù lao công và chi phí nuôi họ, và cho nàng những lời khuyên sắc sảo, thiết thực. Chàng có thể liên miên dự các cuộc vui nàng mê thích, nhảy không biết mệt và có cả một kho vô tận các truyện tiếu lâm để đãi nàng vào những buổi tối hiếm hoi chỉ có hai vợ chồng ngồi trước tách cà phê và ly rượu brandy sau khi bàn ăn đã dọn sạch. Nàng thấy là chàng sẵn sàng cho nàng bất cứ cái gì nàng mong muốn, trả lời bất cứ câu gì nàng hỏi, chừng nào nàng thẳng thắn và kiên quyết chối từ mọi thứ nàng định tìm cách giành đoạt bằng thủ đoạn quanh co, bằng những lời bóng gió và thói mồi chài của đàn bà. Chàng có thói quen nhìn thấu ruột gan nàng và cười man rợ làm cho nàng chưng hửng.
Ngẫm về thái độ đối xử vừa dửng dưng vừa ngọt ngào chàng thường dành cho nàng, Scarlett luôn tự hỏi tại sao Rhett lại lấy mình, tuy thắc mắc đó không phải tò mò thực sự. Đàn ông thường kết hôn vì tình yêu, hoặc vì tiền, hoặc để có một tổ ấm, có con cái, nhưng nàng biết chàng lấy nàng không phải vì bất cứ động cơ nào kể trên. Chàng không hề yêu nàng, đó là cái chắc. Chàng nói chàng thà sống trong một khách sạn qui củ còn hơn ở nhà. Và chàng không bao giờ đả động đến chuyện con cái như Charles và Frank trước kia. Có lần, khi thử làm duyên với chàng, nàng hỏi tại sao chàng lấy nàng, Rhett bèn trả lời với một ánh tinh nghịch trong mắt khiến nàng tức sôi lên: “Tôi lấy mình để nuôi làm vật cảnh, cưng ạ”.
Không, chàng lấy nàng không vì bất cứ lí do thông thường nào khiến đàn ông lấy đàn bà. Chàng lấy nàng chỉ vì cần nàng và không thể giành được nàng bằng cách nào khác. Chàng đã thừa nhận như thế ngay cái đêm chàng ngỏ lời cầu hôn. Chàng đã cần nàng như Belle Watling vậy. Một ý nghĩ chẳng thú vị gì! Thực tế, đó là một sự lăng nhục trắng trợn. Nhưng nàng nhún vai cho qua như đã học được cách nhún vai cho qua mọi sự khó chịu. Họ đã ngã giá với nhau, và nàng hoàn toàn bằng lòng với phần của mình trong cuộc mặc cả ấy. Nàng hi vọng chàng cũng hài lòng, song nếu chàng không thỏa mãn thì nàng cũng chẳng bận tâm gì lắm.
Nhưng một buổi chiều khi nhờ bác sĩ Meade khám cho về một chứng rối loạn tiêu hóa, nàng được biết thêm một điều khó chịu mà nàng không thể nhún vai cho qua. Sẩm tối hôm ấy, với một ánh căm giận thật sự trong mắt, nàng đùng đùng bước vào phòng ngủ và báo cáo Rhett biết là nàng đã có thai.
Chàng đang ườn mình trong chiếc áo ngủ bằng lụa giữa một đám khói thuốc lá và mắt chàng nhìn xoáy vào nàng trong khi nàng nói. Song chàng không mở miệng. Chàng lặng lẽ quan sát nàng, nhưng trong khi chờ nàng nói tiếp, tư thế của chàng có một cái gì căng thẳng lọt khỏi mắt nàng. Phẫn nộ và tuyệt vọng choáng hết tâm trí nàng, loại trừ một ý nghĩ khác.
- Anh biết là tôi không muốn có đứa con nào nữa hết! Xưa nay, tôi không bao giờ muốn có con! Cứ khi nào tình hình có cơ phát đạt là tôi lại phải có con! Chao, anh đừng có ngồi đấy mà cười! Anh cũng không muốn có con cơ mà. Ôi, Đức Mẹ!
Nếu quả Rhett chờ nàng nói, thì đó không phải là những lời chàng muốn nghe. Mặt chàng hơi đanh lại và đôi mắt trở nên trống trơn không lộ một tình cảm gì.
- Ờ, tại sao không đem cho cô Melly? Cô chẳng đã bảo tôi là cô ấy dở hơi đến độ thèm muốn một đứa con nữa sao?
- Ôi, tôi có thể giết anh! Tôi sẽ không đẻ, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đẻ đâu!
- Thật ư? Xin cô nói tiếp đi.
- Ồ, có cách giải quyết. Tôi không còn là một con bé nhà quê ngu ngốc xưa kia nữa đâu. Bây giờ, tôi biết là một người đàn bà, một khi không muốn có con, thì sẽ không có con. Có cách...
- Scarlett, cô điên rồi. Nói thật đi, cô chưa làm gì chứ?
- Chưa, nhưng tôi sẽ làm. Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi chịu để cho toàn thân lại sồ sề ra giữa lúc đang có eo thon thả, đang vui chơi thoải mái và...
- Cô mò đâu ra cái ý ấy thế? Ai mách cho cô những trò ấy?
- Mamie Bart... chị ta...
- Hèn nào, bà chủ nhà thồ thì làm gì chả biết những ngón ấy. Mụ ấy sẽ không bao giờ được đặt chân vào nhà này nữa, cô hiểu chưa? Nói cho cùng, đây là nhà của tôi và tôi là chủ. Thậm chí tôi không muốn cô nói với mụ ấy nữa kia.
- Tôi sẽ làm những gì tôi thích. Buông tôi ra. Tại sao anh phải lo?
- Cô có một con hay hai mươi con, tôi cũng bất cần, nhưng tôi lo cô chết.
- Chết ư? Tôi ấy à?
- Phải, chết đấy. Tôi chắc Mamie không nói với cô về những nguy hiểm có thể xảy đến với một người đàn bà khi làm một điều như vậy.
- Không, Scarlett miễn cưỡng nói. Chị ta chỉ bảo làm thế là gọn chuyện êm ru.
- Trời, tôi sẽ giết nó! Rhett kêu lên, mặt xạm lại vì giận dữ. Chàng cúi nhìn vào mặt hoen nước mắt của Scarlett và một phần nộ khí tan đi, nhưng sắc diện vẫn nghiêm nghị, dữ dằn. Đột nhiên, chàng bế nàng lên tay và ngồi xuống ghế, ghì chặt vào mình như sợ mất nàng vậy.
- Nghe này, cô bé của tôi, tôi không muốn cô đùa với mạng sống của cô. Nghe rõ không? Lạy Chúa, tôi cũng không muốn có con gì hơn cô, song tôi có thể nuôi chúng. Tôi không muốn nghe cô xổ ra những điều rồ dại nữa và nếu cô cả gan thử... Scarlett, tôi đã có lần thấy một cô gái chết như thế nào. Cô ta chỉ là một... chậc, nhưng cô thuộc một loại khác. Chết cách ấy không nhẹ nhàng gì. Tôi...
- Kìa Rhett! Nàng kêu lên sửng sốt đến quên cả nỗi đau đớn khổ sở của mình trước giọng đầy súc động của chàng. Ở đâu... ai...
- Ở New Orleans... ồ, cách đây bao năm rồi. Hồi ấy tôi còn trẻ về dễ bị ấn tượng – đột nhiên, chàng cúi đầu, áp môi hôn lên tóc nàng.- Cô sẽ phải sinh con, cho dù tôi có phải cùm cô vào cổ tay tôi suốt chín tháng tới.
Nàng ngồi dậy trong lòng chàng, nhìn chằm chằm vào mặt chàng với vẻ tò mò không giấu giếm. Dưới cái nhìn ấy, mặt chàng đột nhiên hòa nhã và dịu đi như có phép thần xóa sạch mọi nét căng thẳng. Chàng nhướn lông mày và nhếch mép.
- Anh thiết tôi đến thế ư? Nàng hỏi, mí mắt cụp xuống.
Chàng bình thản nhìn nàng như để ước lượng xem có bao nhiêu phần làm duyên làm dáng đằng sau câu hỏi. Đọc thấy ý nghĩa thật sự hàm chứa trong thái độ nàng, chàng hững hờ trả lời:
- À, phải. Cô thấy đấy, tôi đã đầu tư vào cô bao nhiêu tiền, lẽ nào tôi lại muốn mất trắng.
Melanie ra khỏi phòng Scarlett mệt rũ vì căng thẳng, nhưng sung sướng trào nước mắt với việc Scarlett sinh con gái. Rhett đứng trong tiền sảnh, vẻ căng thẳng, giữa những mẩu xì – gà làm cháy thủng lỗ chỗ tấm thảm đẹp.
- Bây giờ anh có thể vào được rồi, thuyền trưởng Butler, nàng rụt rè nói.
Rhett nhanh nhẹn đi qua nàng vào phòng và Melanie thoáng thấy chàng cúi xuống đứa hài nhi trần truồng nhỏ xíu trong lòng Mammy trước khi bác sĩ Meade đóng cửa lại. Melanie gieo mình xuống một chiếc ghế, mặt đỏ lên ngượng ngập, vì đã vô tình chứng kiến một cảnh riêng tư như vậy.
“Ôi!” nàng nghĩ thầm. “Tuyệt vời làm sao! Tội nghiệp thuyền trưởng Butler mới lo lắng ghê gớm chứ! Mà suốt cả thời gian ấy, anh ấy không uống lấy một hớp rượu nào! Anh ấy thật cừ. Biết bao ông cứ vợ đẻ là uống say đừ. Mình e rằng anh ấy đang rất cần một li rượu. Liệu mình có dám gợi ý không nhỉ? Không, như thế thì táo tợn quá”.
Nàng khoan khoái ngồi vào ghế, lưng nàng dạo này thường đau luôn, giờ như muốn gãy làm đôi ở ngang thân. Ôi, may sao cho Scarlett lúc sinh nở lại có thuyền trưởng Butler ngay ngoài cửa phòng! Giá cái đêm hãi hùng khi sinh Beau ra đời, nàng có Ashley ở bên cạnh thì ắt giảm đến nửa phần đau đớn. Giá đứa bé gái nhỏ xíu đằng sau cánh cửa kia là của nàng, chứ không phải là của Scarlett! “Ôi, sao mình độc ác thế”, nàng nghĩ với một cái cảm giác phạm tội. “Mình lại đi thèm muốn con chị ấy, trong khi chị ấy đối với mình tốt thế. Lạy Chúa, tha tội cho con! Thật tình con không muốn con của Scarlett, nhưng... nhưng con khao khát được một đứa con nữa biết chừng nào!”
Nàng đặt một cái đệm nhỏ vào đằng sau cái lưng đau và thèm muốn nghĩ đến một đứa con gái của chính mình. Nhưng bác sĩ Meade khăng khăng một mực không thay đổi ý kiến về vấn đề này. Và mặc dù nàng sẵn sàng liều mạng để có một đứa con nữa nhưng Ashley không chịu nghe. Một đứa con gái. Nếu có một đứa con gái! Mà cố nhiên là anh ấy đang mong con trai. Ôi, thật dễ sợ!
Melanie biết rằng đối với phụ nữ, một đứa trẻ ra đời, dù là trai hay gái, bao giờ cũng là chuyện vui mừng, song đối với đàn ông, nhất là một người ngang ngạnh như thuyền trưởng Butler, một đứa con gái hẳn là một đòn, một sự xúc phạm giáng vào chất nam nhi của chàng. Ôi! Nàng siết bao đội ơn Chúa đã cho đứa con độc nhất của nàng là trai! Nàng biết rằng nếu nàng là vợ của thuyền trưởng Butler đáng sợ, nàng sẽ vui lòng chết khi ở cữ còn hơn cho chàng một đứa con đầu lòng là gái.
Nhưng Mammy, vừa toe toét cười vừa lạch bạch ra khỏi phòng, đã làm nàng yên lòng – và đồng thời cũng khiến nàng thắc mắc không hiểu thuyền trưởng Butler, thật ra, là loại người thế nào.
- Khi tui đang tắm cho đứa bé, vừa mới đây thôi, Mammy nói, tui gần dư xin nỗi cậu Butnơ về nỗi đây không phải nà con dai. Cơ mà, nậy Chúa, cô Meni à, cô có biết cậu í biểu sao không? Cậu í biểu: “Im mồm đi, Mammy! Ai cần con dai nào? Con dai thì hay gớm gì, chỉ gây nắm sự dắc dối thôi... Con gái mới thích chứ. Có đổi một tá con dai kèm hoa hồng nấy con bé này, tui cũng không chịu”. Thế rồi cậu í đình dằng nấy con bé chần chuồng khỏi tay tui, tui mới phát một cái vào cổ tay cậu mà biểu: “Bết đều tí nào, cậu Rhett! Được, tui chờ đến khi nào cậu có con dai, mừng dú nên, tui sẽ cười thật to cho mà xem”. Cậu í nhe dăng và nắc đầu, biểu: “Mammy, u ngốc nắm. Con dai chả được việc gì cho ai cả. Dư tui đây chả là một bằng chứng hay sao?” Phải, cô Meni ạ, về chuện nầy, cậu í cư xử dõ da nà bậc phong niu công tử, Mammy hoan hỉ kết luận.
Điều không lọt khỏi mắt Melanie là ứng xử của Rhett đã góp phần lớn chuộc lại những tội lỗi của chàng dưới mắt Mammy.
- Có thể tui đã hơi bất công mấy cậu Rhett. Hôm nay dành nà một ngày súng sướng cho tui, cô Meni ạ. Tui đã quấn tã cho ba đời con gái họ Robillard và bữa nay dành nà một ngày sung sướng.
- Ồ, phải, quả là một ngày sung sướng, Mammy! Những ngày sung sướng nhất là ngày có trẻ con ra đời.
Riêng có một người trong nhà này không thấy đó là một ngày sung sướng. Bị mắng mỏ và phẩn lớn thời gian không được ai nhòm ngó tới, Wade Hamilton tha thẩn thiểu não trong phòng ăn. Sáng hôm nay, Mammy đã đột ngột dựng nó dậy, hối hả mặc quần áo cho nó và gửi nó cùng với Ella sang nhà bà cô Pitty ăn điểm tâm. Lời giải thích duy nhất nó nhận được là mẹ nó ốm và có thể mệt thêm vì tiếng đùa nghịch ồn ào của nó. Nhà bà cô Pitty nhốn nháo cả lên vì tin Scarlett ốm khiến bà già lo phiền nằm bẹp trên giường, bắt chị bếp túc trực hầu hạ, thành thử bác Peter phải sửa soạn qua quít một bữa ăn sáng nghèo nàn cho bọn trẻ con. Dần dần về trưa, nỗi sợ bắt đầu xâm chiếm tâm hồn Wade. Ngộ nhỡ mẹ chết thì sao? Mẹ của nhiều thằng bé khác chả chết là gì, Wade đã thấy những chiếc xe tang ra khỏi nhiều ngôi nhà và đã nghe thấy những đứa bạn nhỏ của nó khóc nức nở. Ngộ nhỡ mẹ phải chết thì sao? Wade rất yêu mẹ, yêu mẹ gần bằng sợ mẹ và cứ hình dung mẹ bị mang đi trong một chiếc xe tang đen đằng sau những con ngựa với dây cương cắm lông chim, lồng ngực nhỏ của nó lại thót đau đến nỗi gần như không thở được.
Trưa đến, trong khi bác Peter đang lúi húi trong bếp, Wade lẻn ra cửa trước và phóng thật nhanh về nhà với hết sức lực của đôi chân nhỏ bé được tăng tốc bởi nỗi sợ. Nhất định dượng Rhett, hoặc cô Melly, hoặc Mammy, sẽ nói cho nó biết sự thật. Nhưng nó chẳng trông thấy dượng Rhett và cô Melly đâu cả, còn Mammy và Dilcey thì tất tả lên lên xuống xuống cầu thang sau, mang hàng lô khăn tắm và chậu nước nóng, không để ý thấy nó trong tiền sảnh. Từ trên gác, thi thoảng nó nghe thấy vọng xuống những tiếng cộc lốc của ông bác sĩ Meade mỗi khi cửa phòng mở ra. Một lần nó nghe thấy tiếng mẹ rên và nó òa khóc nấc lên từng hồi. Nó biết là mẹ nó sắp chết. Để cho khuây khỏa Wade lân la bắt chuyện với con mèo màu mật ong nằm trên thành cửa sổ ngập nắng của tiền sảnh. Nhưng Tom đã già và dễ cáu khi bị quấy rối, chỉ ngoắt đuôi, và khẽ phun phì phì.
Cuối cùng, Mammy xuống thang đằng trước, chiếc tạp – dề nhàu nát và đầy vết, khăn đội đầu xộc xệch, trông thấy nó và cau mặt. Mammy xưa nay vẫn là chỗ dựa chính của Wade và vẻ mặt cau có của bà làm nó run lên.
- Có phải mẹ sắp... sắp chết không?
- U chưa thấy đứa chẻ nào nhễu xự như chú đấy! Chết ư? Không, nậy Chúa Toàn năng! Trời, con dai thật nà tội nợ. Tui không hểu sao Chúa lại cho người ta đẻ con dai. Thôi, đi khỏi đây đi.
Nhưng Wade không đi. Nó rút vào trốn sau những màn cửa trong tiền sảnh, chỉ tin lời Mammy có một nửa. Nhận xét của bà về việc con trai hay nhiễu sự làm nó tức lắm vì bao giờ nó cũng cố hết sức mình để làm một đứa trẻ ngoan. Nửa giờ sau, cô Melly hấp tấp xuống cầu thang, mặt mày nhợt nhạt nhưng mỉm cười một mình. Cô có vẻ sửng sốt khi trông thấy bộ mặt đưa đám của nó thấp thoáng trong bóng tối những chiếc rèm. Thông thường, cô Melly sẵn sàng dành tất cả thì giờ trên đời cho nó. Cô không bao giờ như mẹ luôn miệng nói: “Đừng có quấy rầy tao lúc này.Tao đang vội.” hoặc “Biến đi, Wade. Tao đang bận.”.
Nhưng sáng nay cô nói:
- Wade, cháu hư lắm đấy. Tại sao cháu không ở lại bên nhà bà cô Pitty?
- Có phải mẹ cháu sắp chết không?
- Lạy chúa, không Wade! Đừng có ngớ ngẩn.
Rồi nàng dịu giọng nói thêm:
- Bác sĩ Meade vừa mang đến cho mẹ cháu một em bé xinh xỉnh xình xinh, một đứa em gái đáng yêu để chơi với cháu và nếu cháu thật ngoan thì đêm nay, cháu sẽ được xem mặt em. Thôi bây giờ chạy ra ngoài mà chơi và nhớ đừng có làm ồn đấy.
Wade lủi thủi vào phòng ăn, cảm thấy cái thế giới nhỏ bé và bất an của mình chao đảo. Phải chăng không còn chỗ nào cho một chú bé bảy tuổi đầy băn khoăn trong cái ngày rực rỡ nắng vàng này, khi mà những người lớn hành động đến là kì lạ? Nó ngồi trên thành cửa sổ trong một góc thụt vào của căn phòng và nhấm nhấm một chiếc lá bứt ở cây thu hải đường trồng trong một cái hòm để dưới nắng. Lá cay đến chảy nước mắt và nó bắt đầu khóc. Có lẽ mẹ đang hấp hối, không ai thèm để ý đến nó cả. Tất cả mọi người chỉ chạy ngược chạy xuôi tíu tít vì một đứa bé mới ra đời – Một đứa bé gái. Đứa con gái duy nhất nó biết tường tận là Ella và cho đến nay Ella chưa làm gì khiến nó phải kính phục hoặc ưa thích.
Sau một hồi lâu, ông bác sĩ Meade và dượng Rhett xuống cầu thang và đứng rì rầm nói chuyện trong tiền sảnh. Sau khi đóng cửa tiễn ông bác sĩ về, dượng Rhett rảo bước vào phòng ăn và vớ lấy bình rượu rót đầy một li, rồi mới trông thấy Wade. Wade co rúm người lại sợ bị mắng là hư và đuổi sang nhà bà cô Pitty, nhưng đằng này dượng Rhett lại tủm tỉm cười. Wade chưa bao giờ thấy dượng mỉm cười cách ấy hoặc có vẻ vui sướng đến thế, cho nên nó dạn lên, nhảy xuống khỏi thành cửa sổ và chạy tới bên dượng.
- Con đã có em gái rồi đó, dượng Rhett ghì chặt nó, nói. Lạy Chúa, một em bé gái đẹp nhất trên đời nhé. Kìa, sao con lại khóc?
- Mẹ...
- Mẹ đang ăn một bữa tú ụ, đủ các thứ, nào gà, nào cơm, nào nước thịt, nào cà phê, lát nữa lại thêm cả kem, và nếu con muốn thì con cũng có thể ăn hai đĩa. Rồi dượng sẽ đưa con lên xem mặt em gái nữa.
Nhẹ hẳn người, nhưng bủn rủn sau cơn căng thẳng, Wade cố tỏ vẻ quan tâm đến đứa em gái mới cho ra dáng người lịch thiệp, nhưng không được. Tất cả mọi người đều chăm chăm chú chú vào đứa con gái ấy. Chẳng ai ngó ngàng gì đến nó nữa, kể cả cô Melly và dượng Rhett.
- Dượng Rhett, nó mào đầu, có phải người ta thích con gái hơn con trai không?
Rhett đặt ly xuống và nhìn xoáy vào gương mặt nhỏ bé. Một ánh cảm thông lập tức lóe lên trong mắt chàng.
- Không, không thể nói thế được, chàng nói, vẻ nghiêm túc như thế đã lật đi lật lại vấn đề một cách thích đáng. Đó chỉ là vì con gái thường dễ sinh chuyện rắc rối hơn con trai và người ta thường có khuynh hướng lo cho những kẻ nhiễu sự hơn là cho những người ôn hòa.
- Mammy vừa mới nói là con trai nhiễu sự.
- À, Mammy đang rối trí. U ấy không định nói thế đâu.
- Dượng Rhett, dượng có thích con trai hơn con gái không? Wade hỏi, lòng khấp khởi hi vọng.
- Không, Rhett trả lời ngay và thấy mặt thằng bé dịu xuống, chàng nói tiếp. Này nhé, tại sao dượng lại muốn có con trai trong khi dượng đã có một đứa rồi?
- Dượng đã có một đứa rồi ư? Wade kêu lên, mồm há hốc, khi nghe dượng nó nói vậy. Thế nó đâu?
- Ngay đây này, Rhett đáp và bế thằng bé lên đặt trên đầu gối. Con cũng như con trai của ta rồi còn gì.
Trong khoảng khắc, Wade cảm thấy yên tâm và sung sướng vì thấy mình được cần đến, và niềm hạnh phúc ấy lớn đến nỗi nó lại suýt phát khóc. Cổ họng nó thót lại và nó gục đầu vào áo gi-lê của Rhett.
- Con là con trai ta, phải không?
- Người ta có thể...ừ... có hai bố không? Wade hỏi, lòng trung thành với người cha mà nó không hề biết mặt giằng co với tình yêu dành cho người đàn ông đang ôm nó, đầy thông cảm.
- Có chứ, Rhett nói, chắc như đinh đóng cột. Cũng như con là chú bé của mẹ đồng thời cũng là của cô Melanie nữa.
Điều này thì Wade tiêu hóa được, nó nghe thấy có lí. Nó mỉm cười và rụt người vào cánh tay Rhett.
- Dượng hiểu bọn con trai nhỏ, dượng Rhett nhỉ?
Bộ mặt ngăm đen của Rhett đanh lại và chàng bặm môi.
- Phải, chàng nói, dượng hiểu bọn con trai nhỏ.
Trong giây lát, Wade lại cảm thấy sợ, một nỗi sợ pha lẫn một cảm giác ghen tị đột ngột. Lúc này dượng Rhett không nghĩ về nó, mà về một đứa nào khác.
- Dượng không có con trai nào khác chứ?
Rhett đặt nó xuống đất.
- Dượng sẽ uống một li đầy và cả con nữa, Wade ạ, li rượu đầu tiên của con. Chúng ta nâng li mừng em gái con.
- Dượng không có đứa... Wade mở đầu rồi thấy Rhett với tay lấy chai vang đỏ, nỗi rạo rực vì sắp được tham dự cái nghi thức này của người lớn làm nó lãng đi.
- Ồ, dượng Rhett, con không thể. Con đã hứa với cô Melly là sẽ không uống rượu trước khi tốt nghiệp đại học và cô sẽ cho con một cái đồng hồ nếu con giữ lời hứa.
- Và dượng sẽ cho con một chiếc đây để đeo nó – chiếc dây dượng đang mang đây, nếu con muốn, Rhett nói và chàng lại mỉm cười. Cô Melly hoàn toàn đúng. Nhưng cô nói thế là chỉ rượu nặng cơ, chứ không phải vang. Con phải học uống vang như một nhà quí phái đi, con trại ạ. Và muốn thế thì không lúc nào tốt bằng lúc này.
Chàng thành thạo lấy nước lọc pha vào vang đỏ cho đến khi chỉ còn hồng và chìa li cho Wade. Vừa lúc đó, Mammy bước vào phòng ăn. Bà đã thay quần áo, mặc bộ đồ ngày hội đẹp nhất, màu đen và tạp – dề và mũ chụp tinh tươm, bảnh bao. Bà lạch bạch đi, xoay người, tiếng những lớp váy lụa cọ vào nhau sột soạt. Vẻ lo lắng trên gương mặt bà đã biến mất và bà cười nở nang, phô hai hàng lợi mất hết răng.
- Mầng bé da đời, cậu Rhett! Bà nói.
Wade đã đưa li lên ngang tầm môi, bỗng chững lại. Nó biết Mammy xưa nay không bao giờ ưa bố dượng nó. Nó chưa bao giờ nghe thấy bà gọi Rhett bằng tên nào khác ngoài “thuền chởng Butnơ” và thái độ của bà đối với dượng đầy tự trọng nhưng lạnh nhạt. Và đây, bà đang tươi hơn hớn, hơi khép nép và gọi chàng là “cậu Rhett”. Thật là một ngày xáo đảo.
- Tôi chắc u thích “rum” hơn vang đỏ, Rhett vừa nói vừa với tay vào tủ rượu lôi ra một chai lùn. Con bé đẹp đấy chứ, phải không, Mammy?
- Dất định dòi, Mammy đáp, vừa chép môi vừa đỡ lấy li rượu.
- U đã trông thấy đứa bé nào xinh hơn thế chưa?
- À, cô Scarlett núc mới đẻ cũng xinh gần bằng, cơ mà chưa thật nà bằng.
- Mammy uống thêm một li nữa đi. Mà này Mammy (giọng chàng nghiêm trang nhưng đôi mắt lại lấp láy), tôi nghe thấy tiếng gì sột soạt ấy nhỉ?
- Nậy Chúa, cậu Rhett, có gì đâu, cái váy con bằng nụa đỏ của tui í mà. Mammy cười rung cả thân hình đồ sộ.
- Chỉ là cái váy con của u. Tôi không tin. Như cả một đống lá khô cọ vào nhau. Để tôi xem nào. U kéo váy lên.
- Cậu Rhett, cậu xấu thói. Úi, nậy Chúa.
Mammy khẽ kêu rẽ lên một tiếng, lùi lại và, từ khoảng cách độ một mét, bẽn lẽn kéo chiếc áo dài lên chừng mười phân, để lộ diện đăng ten của một chiếc váy con bằng vải mỏng màu đỏ.
- U để khá lâu mới mặc đến nó, Rhett làu bàu nhưng cặp mắt đen của chàng cười lóng lánh.
- Phải, cậu ạ, quá nâu đấy.
Rồi Rhett nói một điều mà Wade chẳng hiểu mô tê gì.
- Không còn là con la mang đồ thắng đái nữa chứ?
- Cậu Rhett, cô Scarlett đi nói nại mấy cậu thế, thật nà tệ. Cậu không để bụng rận mụ dà da đen nầy chứ?
- Không, tôi chả giận. Tôi chỉ muốn biết thôi. Làm một li nữa, Mammy. U lấy cả chai đi. Uống đi, Wade. Chúc mừng chúng ta đi.
- Chúc em bé, Wade reo lên và uống đánh ực. Sặc rượu, nó bắt đầu ho và nấc, trong khi hai người kia cười rộ và vỗ vào lưng nó bồm bộp.
Từ lúc đứa con gái ra đời, ứng xử của Rhett khiến tất cả những ai quan sát chàng đều hoang mang. Chàng làm đảo lộn nhiều định kiến về mình, những định kiến mà cả Scarlett lẫn mọi người trong thành phố đều không muốn từ bỏ. Có ai ngờ một người như chàng lại phô trương niềm hãnh diện được làm cha một cách trơ trẽn đến thế? Nhất là khi đứa con đầu lòng của chàng lại là gái chứ không phải là trai, một trường hợp chẳng đáng phấn khởi gì.
Niềm hãnh diện ấy qua thời gian, vẫn y nguyên như lúc ban đầu, không suy giảm. Điều đó gây nên chút thèm muốn thầm kín trong số những phụ nữ mà chồng họ coi con cái là chuyện đương nhiên, từ lâu trước khi họ được rửa tội, đặt tên thánh. Rhett sẵn sàng níu áo mọi người lại ngay giữa phố, kể chi tiết về sự tiến bộ kì diệu của con gái mình, thậm chí không cần phi lộ bằng một câu lịch sự giả dối: “Tôi biết mọi người ai cũng cho con mình là thông minh, nhưng...” chàng coi con gái mình là tuyệt diệu, không đứa trẻ nào khác bì kịp và không ngần ngại nói thế với bất kỳ ai. Khi chị vú mới để cho con bé mút một miếng thịt lợn béo, gây nên cơn đau bụng đầu tiên, Rhett làm rộn cả lên, làm cho các ông bố, bà mẹ dày dặn kinh nghiệm được một mẻ cười nôn ruột. Chàng hộc tốc cho mời bác sĩ Meade đến cùng với hai bác sĩ khác và phải cố hết sức mới tự kiềm chế được, không vung roi ngựa quật chị vú không may. Chị ta bị đuổi và kế sau đó là cả một lô vú em khác, người nào ở lâu nhất là được một tuần. Không ai trong số họ đủ khả năng thỏa mãn những yêu cầu quá quắt do Rhett đề ra.
Mammy cũng nhìn bằng con mắt khó chịu những chị vú em đến rồi lại đi và bà ghen với bất kì người da đen lạ mặt nào và không thấy có lí do gì khiến bà không thể cùng một lúc trông nom cả đứa bé sơ sinh lẫn Wade và Ella. Song Mammy rành là đã già và chứng thấp khớp càng khiến bước chân ục ịch của bà thêm chậm chạp. Rhett không đủ can đảm để kể những lí do đó biện minh cho việc thuê một vú nuôi khác. Thay vì, chàng bảo bà rằng một người ở vào địa vị chàng không thể chỉ mượn một vú nuôi duy nhất. Như thế không có vẻ quí phái. Chàng phải thuê hai người khác làm các công việc lao dịch, để bà làm tổng chỉ huy. Điều này thì Mammy nghe ra. Có thêm gia nhân sẽ củng cố thêm địa vị của bà cũng như của Rhett. Nhưng – bà kiên quyết tuyên bố – bà sẽ không chấp nhận bất cứ tên da đen tự do rác rưởi nào vào làm quân của bà. Cho nên Rhett cho người về ấp Tara kiếm Prissy. Chàng biết những nhược điểm của Prissy, nhưng dù sao nó cũng là người trong nhà. Và bác Peter giới thiệu một người cháu gái gọi bác bằng ông chú, tên là Lou, trước kia ở cho một người trong gia đình Burr có họ với bà Pitty.
Ngay cả trước khi Scarlett đi lại được, nàng đã nhận thấy Rhett rất bận tâm đến đứa bé và vừa tức vừa ngượng về việc chàng tỏ ra hãnh diện về nó trước mặt các khách khứa đến thăm. Một người đàn ông yêu con mình là rất tốt, song nàng cảm thấy có một cái gì thiếu chất nam nhi trong việc phô bày tình cảm như thế. Lẽ ra chàng phải thoải mái và vô tư như những người đàn ông khác.
- Anh tự biến thành một thằng hề, nàng bực tức nói, và tôi thật không hiểu tại sao..
- Thật ư? À, hẳn là cô không hiểu. Đó là vì nó là con người đầu tiên thuộc về tôi hoàn toàn.
- Nó cũng thuộc về tôi nữa chứ.
- Không, cô có hai đứa con khác rồi. Nó là của tôi.
- Trời đất thiên địa! Scarlett nói. Tôi đẻ ra nó, phải không nào? Vả chăng, mình thân yêu, tôi chẳng thuộc về mình sao?
Rhett nhìn nàng qua cái đầu đen của đứa bé và nở một nụ cười kì lạ.
- Đúng thế không, cưng?
May sao vừa lúc ấy Melanie bước vào, nếu không ắt đã xảy ra một cuộc cãi cọ gay gắt như rất dễ bùng nổ giữa hai người trong những ngày này. Scarlett nuốt giận và nhìn Melanie bế đứa bé. Mọi người đã nhất trí đặt tên nó là Eugenie Victoria, thế nhưng chiều hôm ấy, Melanie vô tình cho nó một cái tên không bao giờ xuy xuyển, như cái tên biệt hiệu “Pittypat” đã khiến không ai còn nhớ đến cái tên chính Sarah Jane.
Số là, Rhett cúi xuống đứa bé nói: “Mắt nó rồi sẽ xanh như hạt đậu”.
- Dứt khoát là không, Melanie kêu lên, giọng bất bình, quên bẫng rằng mắt Scarlett gần như màu ấy. Mắt nó sẽ xanh lơ như mắt ông ngoại O'Hara, xanh lơ như... như lá cờ xanh tươi đẹp (1)
- Ờ, “Bonnie Blue Butler”, Butler xanh tươi đẹp, Rhett cười vang đỡ lấy đứa bé từ tay Melanie và nhìn kĩ hơn vào đôi mắt nhỏ xinh. Thế là nó được gọi là Bonnie và sau này, ngay cả bố mẹ nó cũng không còn nhớ là lúc đầu người ta định lấy tên hai bà hoàng hậu để đặt cho nó..............................
( 1) Bonnie Blue Flag là bài hát ca ngợi lá cờ của Liên bang. Bonnie ( đọc là Bonni) nghĩa là đẹp, xinh.
Cuốn Theo Chiều Gió Cuốn Theo Chiều Gió - Margaret Mitchell Cuốn Theo Chiều Gió