Số lần đọc/download: 648 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 03:34:06 +0700
Chương 51
Ôn Viễn bị câu này làm cho nghẹn lời, mà tại thành phố B xa xa Lý Tiểu Đường đến "Cầu hôn"cũng chợt hắt hơi một cái. Bà lấy khăn tay ra lau lau, vừa ngẩng đầu lại thấy Ôn Khác nhìn mình liền cười giải thích: "Ngại quá, bị cảm nhẹ thôi."
"Có phải bị cảm lạnh rồi hay không?" Ông cầm một ly trà đưa vào tay bà nói: ”Bà luôn luôn không chú ý đến sức khỏe của mình."
Lý Tiểu Đường cầm cái núm nhấc nắp trà lên, nhìn chăm chú vào những lá trà chìm chìm nổi nổi trong cốc, rồi nói: "Có quý trọng bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ là một tấm thân tàn, huống chi ông trời đối đãi với tôi không tệ, tuy có nhiều bệnh nhưng cũng có thể sống đến bây giờ."
"Nói gì vậy chứ?"
Chạm vào ánh mắt không đồng ý của ông, Lý Tiểu Đường cũng không sợ hãi.
Ôn Khác sinh ra vốn đã có bộ mặt nghiêm túc, lại hơn nửa đời chinh chiến nơi sa trường càng khiến cho bản thân ông có khí thế hơn, sau này lại giữ chức vụ cao trong quân đội nên cũng rất hiếm thấy có người không sợ ông. Cũng vì vậy, mà rất nhiều người trong lúc nói chuyện với ông đều không dám nhìn trực diện. Quá sắc bén, hình như chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ trong đầu người đối diện.
Vì vậy, Lý Tiểu Đường lại cảm thấy mình rất kỳ quái. Cơ hồ từ lần đầu tiên gặp ông, bà cũng chưa từng thấy sợ qua, thậm chí có lúc nói chuyện với ông đều rất không khách khí. Đại khái chính là không biết thì sẽ không sợ, bà khi ấy còn không biết ông là một nhân vật như vậy.
Có lẽ, nếu bà biết được thì đã tốt.....
"Tại sao lại không nói chuyện?"
Câu hỏi này đem suy nghĩ của Lý Tiểu Đường kéo trở lại thực tế, ánh mắt của bà cũng dần dần sáng tỏ, mang theo một nụ cười dịu dàng.
"Tôi nói vậy không đúng sao, con người ta phải biết cảm kích ông trời mới có thể sống lâu thêm một chút, có đúng không?"
Ôn Khác mỉm cười ngồi xuống đối diện với bà, không muốn tiếp tục cùng bà tranh cãi nữa. Tầm mắt rơi vào trên đùi của bà, liền nói: "Trước đây không lâu tôi đến thị trấn A thăm bà, nhưng lúc đó bà lại ở đây nằm viện....."
"Tôi có nghe Mạc Tu nhắc qua. Thật ra thì không có cái gì quan trọng hơn tật xấu cả, có vào viện hay không cũng không đáng kể, nhưng Mạc Tu, ông ấy lại kiên trì....."
"Nếu không có gì quan trọng hơn, vậy làm sao lại không chịu gặp tôi một lần?"
Ông ở chỗ đó đợi ba bốn ngày mà cũng không có cơ hội được gặp bà.
Lý Tiểu Đường sửng sốt giải thích: "Đó là bởi vì tôi bị bệnh dáng vẻ rất khó nhìn, cho nên những lúc như vậy, tôi không muốn gặp người ngoài."
Người ngoài.
Ôn Khác yên lặng trong chốc lát phân biệt rõ được hai chữ này, chỉ cảm thấy trà uống vào trong miệng đắng ngắt.
Hai người trầm mặc một lát, hình như cũng ý thức được trong lời nói của mình có chút khách sáo khiến cho ông thấy không thoải mái, Lý Tiểu Đường chậm rãi cười nói: " Lần này tôi tới đây cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ, là có chuyện muốn nói với ông.
Ôn Khác lại hỏi: ”Nói xong rồi muốn đi sao?"
"Sao lại như vậy được." Bà lại nói tiếp:”Ông thấy tôi đã để Mạc Tu đi dọn dẹp phòng cũ của chị gái rồi, cho nên lần này tới đây, tôi sẽ ở lại mấy ngày."
"Nếu như bà thay nó đi cầu tình, vậy thì tôi nghĩ đời này bà cũng không về được thị trấn A rồi." Ôn Khác chọc bà: ”Tôi sẽ không đồng ý."
"Nếu thật như thế, chuyện kia ngược lại lại dễ xử lý rồi."
"Hả? Sao lại như thế?" Ông hứng thú chờ bà nói tiếp.
Lý Tiểu Đường vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào ông không hề né tránh: "Vậy thì tôi sẽ lập tức trở về chuẩn bị đồ cưới cho Ôn Viễn, hôn lễ sẽ được tổ chức ở thị trấn A."
"Hồ đồ!"
Ông giận quá hóa cười.
"Tôi cũng không muốn hồ đồ như vậy, cho nên hiện tại ông có thể bình tĩnh nói chuyện được rồi chứ?"
Ôn Khác vuốt ve tay vịn của cái ghế, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Con bé còn quá nhỏ, làm sao có thể chăm sóc tốt cho thằng Ba được?"
Lý Tiểu Đường không nhịn được cười đáp: "Người như Hành Chi còn cần người khác lo cho gia đình của nó sao? Hơn nữa ông đừng nghĩ Ôn Viễn tuổi còn nhỏ, nhưng thận trọng kỹ càng chưa chắc không thể chăm sóc tốt được cho Hành Chi đâu."
"Bà không cần phải khen nó, cho dù nó có là người khôn khéo đi chăng nữa cũng phải có lúc hồ đồ nói không chừng chuyện như vậy chính là kết quả nhất thời thôi." Ông cụ tức giận nói.
"Ông nói lời này mới chính là hồ đồ." Lý Tiểu Đường bật cười nói tiếp: ”Ngẫm đi ngẫm lại, cho dù Hành Chi có nhất thời hồ đồ nhưng Ôn Viễn cũng chưa chắc đã chịu."
"Đây cũng điều mà tôi thắc mắc. Con bé từ nhỏ không gặp được bà mấy lần, làm sao bà lại biết nó chưa chắc đã chịu?"
"Ba năm trước, tôi đã sớm biết rồi."
"Ba năm trước? Bà đã gặp con bé?"
Lý Tiểu Đường chau chau mày, nụ cười lại có chút giảo hoạt: "Là Hành Chi mang tới, khi đó chắc là đã ở cùng với nhau rồi."
Mặt của ông tụ lập tức tối lại, tức giận vỗ lên trên bàn: "Cái đồ láo xược!"
Lý Tiểu Đường không sợ ông tức giận còn nói: "Cho nên ông nói Hành Chi nhất thời hồ đồ sao? Sao ông không nói thẳng ra, là ông để ý đến danh tiếng của nhà họ Ôn."
Bị nói đúng chỗ yếu, ông cụ liền trầm mặc một lát, rồi chầm chậm thở dài: "Tôi đã sống bằng này tuổi, còn để ý đến danh tiếng mặt mũi gì chứ. Ngay cả cái này đều nghĩ không ra, thì chẳng phải sống uổng phí nhiều năm như vậy rồi không. Là sợ cho Hành Chi thôi." Ông lại nói.”Nó mới hơn ba mươi tuổi, chuyện như vậy truyền đi thì người khác sẽ nhìn nó thế nào?"
"Ông sợ Ôn Viễn không xứng với thằng bé sao?" Lý Tiểu Đường sắc bén hỏi ngược lại.”Vậy ông nói xem, vợ của Hành Chi phải như thế nào mới có thể để cho người khác ‘ hài lòng ’?"
"Bà không cần phải cắt câu lấy nghĩa đâu." Ôn Khác hơi bất đắc dĩ nói:”Mặc kệ là xứng hay không xứng, khi truyền ra ngoài chung quy cũng không dễ nghe."
"Cổ hủ!" Lý Tiểu Đường tức giận nói.
Ôn Khác lại giận quá hóa cười, lắc đầu một cái, không thèm nói chuyện nữa.
Đúng lúc đó lại có tiếng xe lái vào trong đại viện, Lý Tiểu Đường đứng lên nói: "Mạc Tu đến rồi, hôm nay tôi về trước."
"Hả? Phòng ốc nhanh như vậy mà đã dọn dẹp xong rồi sao?"
Ôn Khác lơ đãng hỏi, đã nhìn thấy Lý Tiểu Đường trừng mắt lên nhìn ông: "Dù sao Ôn Viễn cũng mới ở qua, có cái gì để dọn dẹp chứ."
Một ít mặt mũi cũng không lưu lại cho ông cụ.
Ôn Khác bật cười nhìn bà nói:”Tôi đưa bà xuống."
"Không cần đâu." Lý Tiểu Đường đứng dậy cự tuyệt.
Ôn Khác cũng hiểu bà không muốn để cho người khác nghĩ mình là người tàn tật, đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Lý Tiểu Đường từng bước từng bước đi tới cửa, lúc mở cửa lại hơi chần chừ, sau đó lại nghiêng người sang nhìn Ôn Khác nhẹ nói: "Tôi vẫn hi vọng ông suy nghĩ thêm một chút nữa, không vì cái gì khác, chỉ không muốn bọn nhỏ lại khổ như chúng ta mà thôi. Khổ như thế, tôi và ông phải chịu không đủ sao?"
Ôn Khác ngẩng ra, hồi lâu, ở dưới ánh đèn nhìn bà chăm chú, rồi lặng lẽ gật đầu.
Tết âm lịch càng tới gần, không khí của năm mới lại lan tỏa khắp nơi.
Năm cũ sắp qua, trên cửa của các gia đình cũng đã treo đầy đèn lồng. So với đền lồng màu đỏ của thành phố B thì có hơi khác, đèn lồng ở nơi này được dùng hai lớp giấy dày dán mỡ bò bao lấy, mặc dù không có màu đỏ may mắn nhưng lại càng tăng thêm vẻ ấm áp. Dọc theo từng con đường nhỏ đi vào tới trong trấn, nơi đó có rất nhiều cây cầu nhỏ, trên cầu đều có tám con sư tử bằng đá ngồi xổm, sư tử bằng đá này có hình dáng rất kỳ lạ, trên miệng ngậm một móc sắt, mỗi móc sắt lại treo một cái đèn lồng màu đỏ, ban đêm được thắp lên, tỏa ra ánh sáng ấm áp ở hai bên cầu.
Thật ra thì Lý Tiểu Đường không muốn ở thành phố B mừng năm mới, cũng bởi vì nơi này không khí của năm mới so với nơi đó chân thật hơn nhiều. Tuy đã là ban đêm, nhưng phố lớn ngõ nhỏ vẫn có rất nhiều đứa bé đang chơi đùa, nhất là hôm nay tuyết lại mới vừa rơi xuống, cả trấn nhỏ càng thêm náo nhiệt khác thường.
So sánh với không khí ở đó thì trong nhà của Ôn tiên sinh có vẻ hơi vắng lạnh.
Ăn cơm tối xong, Ôn Hành Chi ngồi ở trên ghế sofa, mở laptop ra đặt lên trên đùi xử lý công sự. Mà bạn học Ôn Viễn ngồi cách anh tầm một thước đang ngồi yên xem ti vi. Không khí yên bình này kéo dài khoảng mười mấy phút, Ôn tiên sinh ngẩng đầu lên, day day huyệt thái dương, gọi: "Ôn Viễn."
Ôn Viễn chỉ liếc nhìn anh không lên tiếng, rồi lại quay đầu, tiếp tục xem TV.
Đối với thái độ không thân thiện này, Ôn tiên sinh vô tình chau chau mày, vỗ vỗ xuống bên cạnh nói: "Lại đây ngồi."
"Không đâu!"
Rất rõ ràng là người bạn học nhỏ này đang khó chịu.
Ôn tiên sinh lại trầm tư suy ngẫm.
Hôm đó anh nói cầu hôn xong, phản ứng đầu tiên của Ôn Viễn chính là đỏ mặt: "Ai nói muốn kết hôn chứ?"
Ôn Hành Chi lại thể hiện ra vẻ thương lượng rất tốt: "Cũng được, vậy em nói xem trừ việc kết hôn ở ngoài, chúng ta còn kém người ta chỗ nào cứ bù lại là được."
Ôn Viễn liền 囧, cái này còn phải để cô nói sao! Bản thân anh có IQ cao như vậy, vừa nghĩ chẳng phải sẽ biết ngay sao, đây là đang cầu hôn đấy, đại gia à!
Ôn tiên sinh nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, rất khéo hiểu lòng người: "Thế nào? Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi....."
Tiếp theo chính là cấp hạn chế rồi, Ôn Viễn lập tức che cái miệng của anh lại: "Không cho nói nữa!" Mặt của cô càng hồng hơn:”Ngay cả cầu hôn cũng không có, còn muốn kết hôn, nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ." Nhớ tới cái gì, Ôn Viễn lập tức cảnh giác:”Đợi chút..... anh nói dì Đường đi đến thành phố B hỏi cưới, bà, bà đại diện cho ai chứ?"
Ôn tiên sinh hơi trầm ngâm đáp: "Bà vẫn coi em như con gái ruột của mình, cho nên....."
Cho nên đại diện cho cô đến đó sao?
Nhà gái lại cầu hôn nhà trai? Đây là tập tục gì chứ? Thổ lộ, thì do cô chủ động cũng coi như xong, hôm nay nếu kết hôn cũng là cô mở lời? Đây là đạo lý gì chứ?
Ôn Viễn thật muốn khóc: thà chết đi cho xong! Có người nào giống như cô không? Vì vậy bạn học Ôn Viễn dưới cơn nóng giận bắt đầu tìm cách phản công.
Làm xong việc, Ôn Hành Chi khép laptop lại, rồi đi thẳng lên trên lầu. Ôn Viễn liếc mắt nhìn bóng dáng cao ngất của ai kia, đang muốn hành động thì người nọ đã cầm áo khoác đi xuống. Ôn Viễn vội vàng dời đi chỗ khác, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào TV, chỉ lát sau cũng cảm thấy anh đi tới bên cạnh, rồi vỗ vỗ đầu cô.
"Mặc quần áo vào."
"Làm gì?" Cô phồng má hỏi anh.
" Đi truyền nước." Anh lại nói.”Đến giờ rồi."
Nguyên do là lúc Ôn Viễn vừa tới thị trấn A thì cảm thấy cổ họng của mình không thoải mái, nuốt nước bọt cũng vô cùng khó chịu, đi khám bác sĩ nói là bị viêm họng, nên truyền nước mới có thể khỏi nhanh hơn. Trong trấn này lại có một bác sĩ già y thuật vô cùng inh, nhà cũng chỉ cách chỗ của bọn họ hai con đường thôi.
Lúc ra cửa, liền thấy rùng mình, Ôn Viễn đi trước, tạo nên khoảng cách với Ôn Hành Chi. Ôn tiên sinh cũng không nhanh không chậm đi ở đằng sau, hai bên đường ánh đèn lồng nhu hòa tỏa lên trên mặt, nên vẻ mặt của anh cũng hết sức dịu dàng.
Cuối đường có hai đứa bé đang chơi trượt băng, Ôn Viễn vừa nhìn liền thấy lòng ngứa ngáy, cũng đi theo đến chơi một chút, nhưng không nghĩ mình đang đi giày vải hoa chần bông, vừa trèo lên băng liền đặc biệt trơn, Ôn Viễn còn chưa kịp phản ứng, đã ngã oạch ra đất. Hai người bạn nhỏ đứng ở đó nhìn cô che miệng cười, bạn học Ôn Viễn xấu hổ muốn đứng lên, nhưng băng lại trơn, cô càng gấp gáp lại càng không được. Cho đến khi năm ngón tay thon dài tay đưa đến trước mặt cô.
"Dậy rồi sao?"
Mặc dù vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, nhưng Ôn Viễn vẫn nghe ra trong lời nói kia ẩn chứa sự trêu chọc. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đang muốn nắm tay anh đứng lên thì trong đầu thoáng qua một ý niệm. Vì vậy mắt liền đảo một vòng rồi nói: ”Anh phải cõng em!"
Ôn Hành Chi híp mắt, gõ lên trên đầu cô một cái, sau khi đỡ cô dậy, liền xoay người rồi cúi xuống: "Leo lên đi."
Ôn Viễn nhếch môi, leo lên trên lưng của anh, sau khi ổn định tư thế, câu nói đầu tiên lại là: "Một lát nữa trở về, anh cũng phải cõng em đấy!"
Ôn Hành Chi không lên tiếng, chỉ đưa tay của lên vỗ vào cái mông của cô, vừa đúng đánh trúng chỗ bị ngã xuống. Ôn Viễn hét lên một tiếng, không dám lộn xộn nữa.
Bệnh nhân ở phòng khám bệnh của vị bác sĩ già vẫn không tính là ít, bởi vì này hai ngày vừa rồi thời tiết chợt lạnh xuống, lập tức người ngã bệnh nhiều hơn. Học sinh của ông đi lên phía trước tìm một căn phòng yên tĩnh cho Ôn Viễn truyền nước biển, lúc gần đi bị Ôn Hành Chi gọi lại, muốn trang bị đầy đủ thuốc truyền và dụng cụ làm ấm. Ôn Viễn thấy anh trở lại, đang buồn bực muốn hỏi vì sao, thấy anh cầm một cái dây truyền nước thật dài, lại còn mềm nữa, đưa nó cắm vào lọ thuốc truyền, như vậy thì thuốc vào trong thân thể tất nhiên sẽ không bị lạnh.
Một ông lão cũng đến đó truyền nước biển nhìn thấy cảnh này liền không nhịn được cười nói: " Cô bé à, cháu thật có phúc đấy."
Ôn Viễn đỏ mặt, cười cười. Vậy mà ngồi xuống ghế dài, không cẩn thận đè lên chỗ mới vừa ngã xuống, chân mày của Ôn Viễn liền nhíu lại.
Ôn Hành Chi thấy thế liền hỏi:"Sau này vẫn còn muốn trượt sao?"
Ôn Viễn méo miệng, đá đá chân anh: "Đều tại anh bắt em đi giày này, nến mới không phát huy được."
Ôn tiên sinh từ chối cho ý kiến, khom lưng ôm cô lên, ngồi xuống đặt cô lên đùi của mình. Ôn Viễn lúc đầu còn có chút kháng cự, dù sao nơi này còn có nhiều người như vậy, nhưng ngồi trên đùi anh, lại được dựa vào trong ngực thật sự rất thoải mái, do dự một lát, liền bình tĩnh lại. Rồi từ từ, ngủ mất.
Đến khi tỉnh lại thấy xung quanh mình còn yên tĩnh hơn trước kia. Ôn Viễn vùi ở trong ngực của anh, bị áo khoác ngoài bao quanh, ấm áp không muốn nhúc nhích. Bên tai truyền đến tiếng lật sách, cô định thần nhìn lại, thì ra là tay Ôn Hành Chi đang cầm một quyển sách, Ôn Viễn liếc nhìn, không cảm thấy hứng thú liền xoay đầu đi chỗ khác
Có lẽ cảm thấy người trong ngực có động tĩnh, Ôn Hành Chi khép sách lại, cúi đầu nhìn xuống, thấy hai mắt cô đã mở to, liền nói: "Còn có một chút nữa thôi, ngủ tiếp một lúc nữa đi."
"Không mệt nữa rồi." Cọ cọ vào cổ áo khoác ngoài, Ôn Viễn ngả đầu lên trên bả vai của anh.
Ôn Hành Chi liếc mắt nhìn cô chăm chú một lát, rồi đưa tay vén tóc của cô ra sau tai. Lúc này Ôn Viễn chợt nhớ tới cái gì, lại ngẩng đầu lên hỏi anh: "Em có chuyện này muốn hỏi anh."
"Chuyện gì?"
"Trước đây không lâu, em đã gặp Trần Dao."
"Lúc nào?"
"Lúc anh ở bệnh viện chăm sóc ông nội." Cô vừa nghịch đồng hồ của anh vừa nói.”Cô ta nói, giữa anh và cô ta, có rất nhiều chuyện em không biết....." mắt nheo lại, Ôn Viễn nhìn anh chằm chằm.”Có phải vậy hay không?"
"Chuyện em không biết?" Anh lại thong thả ung dung lặp lại một lần.”Không nhớ rõ."
Nói xong, liền bị Ôn Viễn há mồm cắn vào cổ anh.
Lông mày của Ôn tiên sinh nhíu lại: "Không được lộn xộn, cẩn thận một lát nữa phải đi gỡ kim đấy."
"Ai bảo anh không nói thật." Cô liền mếu máo.
"Thật sự không nhớ rõ. Công việc của anh vốn đã đau đầu, còn phải xử lý chuyện của em nữa, nơi đó làm gì còn có tinh lực nhớ những thứ này? Còn nữa....." anh đột nhiên giữ chặt hai chân của cô.”Không được lộn xộn nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Tự gánh lấy hậu quả?
Ôn Viễn có chút mê man nhìn anh, đợi đến lúc nhớ tới hiện tại mình đang ngồi ở đây, mới bừng tỉnh hiểu ra, gương mặt liền đỏ rực lên.
Đồ lưu manh!