Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 50
R
oy Calloway không trở về nhà sau phiên xử. Ông quay lại chỗ mà ông tới gần như mỗi ngày trong suốt ba mươi mấy năm nay – dù mưa hay nắng, dù ngày thường hay ngày lễ. Ông quay trở lại chỗ mà ông cảm thấy thoải mái nhất, còn thoải mái hơn cả chính phòng khách trong nhà mình. Tại sao lại không? Ông đã dành thời gian cho đồn cảnh sát còn nhiều hơn cả thời gian ở nhà. Ông ngồi xuống chiếc bàn đầy những vết xước ở một góc mà ông vẫn có thói quen gác chân lên. Ông từng nói rằng, người ta sẽ tìm thấy ông chết trên cái bàn đó vì ông sẽ không rời bỏ nó tới tận lúc chết, hoặc đến khi có người nào đó dùng cần cẩu để cẩu ngài Cảnh sát trưởng lên.
“Tạm thời chặn lại mọi cuộc gọi cho tôi.” Ông nói với viên cảnh sát trực điện thoại rồi ngồi vào bàn, gác chân lên một góc, vừa đung đưa chiếc ghế vừa ngắm nhìn con cá chiến lợi phẩm. Có lẽ đã đến lúc ông đồng ý với mong ước của vợ và nghỉ hưu. Có lẽ đã đến lúc ông câu thêm vài con cá và cải thiện điểm số chơi golf của mình. Có lẽ đã đến lúc ông bước qua một bên để nhường lại vị trí này cho Finlay, để cho người trẻ trung hơn kế nhiệm. Đã đến lúc Calloway ra đi và nuông chiều những đứa cháu của mình.
Những điều đó nghe thật đúng, thật hay.
Và những điều đó nghe cũng giống như một sự tránh né.
Roy Calloway không bao giờ tránh né. Ông không quay đầu bỏ chạy trước bất kỳ chuyện gì. Và ông không hề có ý định bỏ chạy vào lúc này. Ông cũng không muốn để mọi việc trở nên dễ dàng đối với bọn họ. Họ gọi ông là đồ cứng đầu, ngoan cố, kiêu căng. Cứ để cho họ chọn một từ trong số đó, ông chẳng quan tâm. Họ có thể gọi chính quyền liên bang, gọi Bộ Tư pháp, gọi lính thủy đánh bộ hay bất kỳ ai họ muốn. Ông sẽ không rời bỏ chỗ ngồi của mình vì bất kỳ ai, nếu họ không bước qua xác ông trước. Họ có thể suy diễn. Họ có thể nghi ngờ về bằng chứng. Họ có thể ám chỉ rằng ông sai. Điều mà họ không làm được là chứng minh chuyện đó.
Họ chẳng hề chứng minh được gì.
Vì vậy, cứ để họ kéo đến cùng với lời buộc tội và những ngón tay chỉ trỏ. Cứ để họ kéo đến cùng thái độ ngạo mạn. Cứ để họ kéo đến cùng cái lí lẽ về tính chân thực của hệ thống luật pháp. Họ không hề biết. Họ chẳng biết gì sất. Calloway đã phải nghĩ về chuyện đó suốt hai mươi năm. Hai mươi năm để tự hỏi rằng liệu mình đã làm đúng hay sai. Hai mươi năm để chắc chắn về cái giây phút mà tất cả mọi người cùng đưa ra quyết định. Và dù được lựa chọn lại lần nữa thì ông vẫn sẽ làm đúng như thế, không hơn không kém.
Ông với tay lấy chai rượu Johnnie Walker trong ngăn kéo bàn phía dưới, tự rót cho mình lưng cốc, hóp một ngụm để cảm nhận sự bỏng rát trong cổ họng. Hãy cứ để họ tới. Ông sẽ đợi, ngồi ngay ở chỗ này.
Calloway không ý thức được bao lâu đã trôi qua cho đến khi điện thoại di động của ông reo lên, đưa ông từ miền kí ức trở lại hiện tại. Rất ít người có số di động của ông. Trên màn hình hiện chữ ‘NHÀ’.
“Ông sắp về chưa?” Vợ ông hỏi.
“Sắp rồi.” Ông nói. “Đang thu dọn.”
“Tôi vừa xem bản tin. Tôi rất tiếc.”
“Ừ.” Ông đáp.
“Tuyết rơi dày lắm. Tốt nhất là ông nên về nhà trước khi không thể về được nữa. Tôi đã nấu một nồi canh từ những gì còn sót lại trong tủ lạnh.”
“Nghe có vẻ thích hợp với một đêm như thế này. Tôi sẽ về sớm.”
Calloway gác máy rồi nhét chiếc điện thoại trở lại túi áo. Ông thảy cái cốc cùng chai rượu trở lại ngăn bàn. Vừa định đóng ngăn kéo, ông nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ô cửa sô kính mờ. Vance Clark không hề gõ cửa khi bước vào. Trông ông ta như thể vừa liên tục đỡ đòn sau ba hiệp đấu trong một giải quyền anh hạng nặng – cổ áo mở bung, nút cà-vạt xộc xệch. Ông ta buông cặp tài liệu cùng áo khoác lên chiếc ghế như thể đôi tay đã quá mệt mỏi để cầm chúng. Clark ngồi sụp xuống một cái ghế khác, những nếp nhăn đầy lo âu hiện rõ trên mặt. Với tư cách công tố viên của quận, Clark bị buộc phải xuất hiện trước máy quay và trả lời cánh phóng viên sau mỗi vụ án lớn. Tuy rằng quận đã ban hành luật đó nhưng Calloway nhớ rằng chuyện này chỉ xảy ra một vài lần. Hai mươi năm trước, sau khi Edmund House bị kết án, Calloway đã tham gia trả lời cùng Clark trên dãy ghế khán phòng. Tracy cũng có mặt ở đó. Cả James và Abby Crosswhite nữa.
“Mọi chuyện tệ đến vậy cơ à?” Calloway hỏi.
Clark nhún vai, như thể trong người chẳng còn chút sức lực nào. Hai tay ông ta buông thõng bên thành ghế như hai sợi mì mềm oặt. “Ông còn trông chờ gì hơn?”
Calloway ngồi xuống và lấy chai rượu ra. Lần này, ông đặt hai cái cốc lên bàn, rót lưng cốc rồi đẩy nó về cái góc nơi Clark đang ngồi. Sau đó, ông tự rót một cốc cho mình.
“Ông còn nhớ chứ?” Calloway hỏi. Hai mươi năm trước, họ đã uống rượu ăn mừng trong chính văn phòng của ông sau khi Edmund House bị kết án. James Crosswhite cũng có mặt ở đó.
“Tôi nhớ.” Clark cầm cái cốc lên, nghiêng nó về phía Calloway trước khi nhăn nhó ngẩng đầu nốc cạn. Calloway nâng cái chai lên lần nữa nhưng Clark xua tay từ chối.
Calloway dùng ngón trỏ và ngón cái để xoay cái kẹp giấy như chong chóng, lặng yên lắng nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cùng tiếng rè rè của bóng đèn điện. Một bóng đèn vẫn đang chập chờn nhấp nháy.
“Ông sẽ gửi một bản kháng nghị chứ?”
“Nó chỉ mang tính thủ tục.” Clark nói.
“Mất bao lẩu để tòa thượng thẩm bãi bỏ nó và tổ chức một phiên tòa mới?”
“Tôi không nghĩ là tôi có quyền quyết định. Công tố viên mới được bổ nhiệm chắc sẽ tìm cách phủi bỏ trách nhiệm.” Clark nói với vẻ sẵn sàng từ chức. “Hắn ta sẽ có sẵn một cái cớ, đó là đổ tội cho tôi, nói rằng tôi đã làm hỏng bét mọi chuyện tới mức hắn không thể chiến thắng ở phiên tòa xử lại. Tại sao lại phải phí phạm tiền bạc của những người nộp thuế? Tại sao phải chịu hoen ố thanh danh vì vũng bùn mà kẻ khác gây ra?”
“Tất cả những gì bọn họ làm được chỉ là suy diễn và nói bóng gió, Vance à.”
“Truyền thông đã bắt đầu đưa tin về sự thông đồng và thối nát ở Cedar Grove. Có Chúa mới biết bọn họ sẽ nghĩ ra những gì nữa.”
“Mọi người ở quận này đều biết ông là ai và ông đại diện cho điều gì.”
Clark nở nụ cười rầu rĩ. Rồi nụ cười đó nhanh chóng tắt ngúm. “Ước gì tôi đúng là như vậy.” Ông đặt cái cốc lên bàn. “Ông có nghĩ rằng họ sẽ truy tố hình sự chúng ta không?”
Giờ đến lượt Calloway nhún vai. “Có thể.”
“Tôi cho rằng mình sẽ bị tước quyền luật sư.”
“Tôi cho rằng mình sẽ bị luận tội.”
“Trông ông có vẻ không quan tâm lắm.”
“Điều gì xảy đến sẽ phải đến, Clark ạ! Vào lúc này, tôi sẽ không đoán mò.”
“Ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó à?” Clark hỏi.
“Nghĩ xem điều chúng ta đã làm là đúng hay sai à? Chưa bao giờ.” Calloway uống cạn cái cốc của mình rồi chợt nhớ ra lời nhắc nhở của vợ ông. “Tôi cho rằng ông nên về nhà ngay khi còn có thể. Hãy về hôn vợ mình.”
“Ừ.” Clark nói. “Nó vẫn luôn ở đó, phải không?”
Calloway nhìn về phía con cá một lần nữa. “Đó là thứ duy nhất.”
“Thế còn House thì sao? Ông nghĩ hắn sẽ đi đâu?”
“Tôi không biết, nhưng hắn sẽ không thể đi đâu xa trong thời tiết thế này. Ông vẫn còn giữ khẩu ba tám ly đó chứ?”
Clark gật đầu.
“Có thể ông sẽ cần nó ở bên cạnh.”
“Tôi đã nghĩ tới nó rồi. Thế còn DeAngelo thì sao?”
Calloway lắc đầu. “Tôi sẽ trông chừng ông ta, nhưng tôi không nghĩ House thông minh đến thế. Vì nếu hắn thông minh thật, hắn đã phải gửi một đơn kháng án về sự bào chữa không thích đáng của luật sư. Nhưng hắn chưa từng làm vậy.”