Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 179
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1716 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Kiếm Phong Bất Tàng(2)
ỷ thí thông thường ư?” Hoa Nhược Hư cúi đầu lẩm bẩm nói, nhãn thần lộ ra một tia giễu cợt.
“Xin hỏi Phương huynh, huynh có tin rằng tại hạ chính là kẻ trộm hoa hay không?” Hoa Nhược Hư dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Hiệp hỏi.
“Việc này….. Hoa huynh à, lúc sự việc xảy ra tại hạ không tận mắt chứng kiến, bởi vậy tại hạ cũng không dám nói mọi chuyện đều là xác thực, có điều chiếu theo lẽ thường mà đoán, Tuyết nhị tiểu thư không thể cố ý gây ra sự tình làm tổn hại đến danh dự của chính mình được.” Sắc mặt Phương Hiệp có vài phần xấu hổ.
“Vậy xin hỏi tiếp Phương huynh, nếu trận tỷ thí này tại hạ thắng, vậy ta có thể rời đi hay không?” Đối với câu trả lời của Phương Hiệp, Hoa Nhược Hư tựa hồ không nằm ngoài dự liệu, chỉ lạnh nhạt cười, tiếp tục hỏi.
“Ta chỉ có thể cam đoan là không cản trở, ta chưa đủ tư cách để thay Phong tiền bối và Diệp cô nương quyết định được.” Sắc mặt Phương Hiệp càng thêm mất tự nhiên.
“Đã như vậy, ta cần gì tỷ thí một trận bình thường với Phương huynh chứ?” Hoa Nhược Hư trong lời lẽ ngầm ý trào phúng.
“Nếu Hoa huynh hôm nay muốn rời khỏi, ít nhất phải qua một cửa này của tại hạ đã, Phương Hiệp ta tập võ gần 20 năm nay, vẫn chưa gặp được một cao thủ trạc tuổi mà võ công lại tuyệt đỉnh như Hoa huynh đây, bởi vậy ta chỉ mong Hoa huynh tỷ thí một trận với tại hạ bằng thân phận của một bạn hữu bình thường chứ không phải bằng thân phận cho một cuộc quyết đấu.” Phương Hiệp dường như nghe ra ý trào phúng trong cách nói của Hoa Nhược Hư, khẽ thở dài một hơi nói.
“Phương huynh đã không tin tại hạ, lại thêm giữa chúng ta có một trận chiến, làm sao có thể lấy thân phận bằng hữu mà tỷ thí chứ?” Hoa Nhược Hư nói xong ngửa mặt lên trời cất tiếng cười dài, hóa sang lạnh lùng nói: “Động thủ đi, các người cũng không cần khách khí nữa, cùng lên cả đi, dù sao các người có là ai cuối cùng cũng không buông tha ta.”
“Hoa huynh, việc này...” Phương Hiệp như còn điều gì muốn nói.
“Phương huynh, nói nhảm với hắn nhiều làm gì? Nếu Phương huynh không muốn động thủ thì hãy để Phong Quá Vân ta giáo huấn tên vô sỉ tiểu nhân này trước!” Âm thanh lạnh lùng truyền tới cản ngăn lời nói dở dang của Phương Hiệp.
“Phong Quá Vân, nửa năm trước, ta thiếu chút nữa đã táng mệnh dưới kiếm của ngươi, bây giờ vừa lúc ta và ngươi tính lại nợ cũ.” Hoa Nhược Hư không muốn tiếp tục dây dưa vô nghĩa, lời vừa dứt đã bay vọt qua mặt Phương Hiệp, xuất hiện ngay phía trước Phong Quá Vân.
“Đinh” một tiếng, âm thanh kịch liệt vang lên, Tình Kiếm đã xuất hiện trên tay Hoa Nhược Hư, mũi kiếm lóe ra hào quang chói mắt, cổ tay Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng run lên, Tình Kiếm vẽ ra một vòng cung gọn ghẽ, kiếm quang lấp lóa bức đến gần Phong Quá Vân.
“Cẩn thận!” Phong Vân Động vội hô lên, lời vừa ra thân thể đã cấp tốc lao đến gần Hoa Nhược Hư, trái chưởng phải kiếm, cùng song song phát động.
Vô Phong kiếm, Liên Vân chưởng, đều là hai tuyệt kỹ giữ nhà cho Phong gia. Vô Phong kiếm, tên như ý nghĩa, xuất kiếm không gió, chuyên theo lộ tuyến âm nhu. Còn Liên Vân chưởng thì ngược lại, phân theo dương cương. Một cương một nhu, vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển, uy lực bội tăng.
Phong Quá Vân mắt thấy kiếm quang lấp lóe trước mắt, trong lòng không khỏi kình hãi, không kịp suy nghĩ nhiều, lộn mình một cái, vô cùng chật vật thoát khỏi thế công này.
Hoa Nhược Hư thầm than đáng tiếc, hắn không thể tiếp tục công kích Phong Quá Vân nữa bởi thế công cường đại của Phong Vân Động đã bức đến gần. Hắn không thể không thu hồi kiếm thế, xoay người đối mặt với thế đến của Phong Vân Động.
Vốn dĩ Hoa Nhược Hư tuy thân là cao thủ Địa Bảng, nhưng so với một cao thủ Địa bảng khác bài danh cao hơn như Phong Vân Động, vô luận là võ công hay kinh nghiệm đánh nhau hắn cũng đều rơi vào thế hạ phong, bất quá cũng bởi sự tinh diệu của Thiên Tinh kiếm pháp mà Tình Kiếm mang lại, Hoa Nhược Hư trong lúc nhất thời lại ẩn ẩn chiếm được thế thượng phong.
Nhưng trong lòng Hoa Nhược Hư không hề có cảm giác thoải mái, bởi vì xung quanh hắn còn có gần trăm cao thủ Phong gia, mặt khác còn có mấy người bọn Phương Hiệp, đơn độc mỗi mình Phong Vân Động hắn còn khó thể thoát thân, huống chí còn có nhiều người như vậy chứ? Dư quang của hắn bắt đầu quan sát chung quanh, trong lòng bắt đầu âm thầm định kế thoát thân.
Vừa chật vật né tránh khiến cho vẻ mặt Phong Quá vân trở nên khó coi, nhìn thấy Hoa Nhược Hư trong triền đấu, nhất thời trong lòng y dâng lên một trận hận ý, tay ấn vào chuôi kiếm, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể gia nhập vào vòng chiến. Tuy nhiên xem ra y vẫn còn chút cố kỵ, dù sao với thân phận một người như Phong Vân Động khẳng định không muốn cùng liên thủ đối phó một người, huống chi Hoa Nhược Hư đối với Phong Vân Động mà nói cũng chỉ là một hậu bối, cho dù là đơn đả độc đấu, Phong Vân Động có thắng cũng chẳng lấy gì làm vẻ vang, cùng người liên thủ lại càng không giữ nổi thể diện.
Hoa Nhược Hư đột nhiên phát ra một tiếng thét dài, quang mang trên thân Tình Kiếm đại thịnh, kiếm thế đột nhiên như mạnh hơn đến mấy lần. Sau phút cân nhắc, hắn rốt cuộc cũng dùng đến chiêu Thiên Tinh Lệ. Từ sau lần hắn dùng đến Thiên Tinh Lệ kia, hắn đối với uy lực chiêu kiếm pháp này cảm thấy có chút e dè, hơn nữa lúc trước Hoa Thiên Tinh có nói chiêu kiếm pháp này có thể phản lại người khống chế, cho nên sau khi nàng dạy hắn toàn bộ Thiên Tinh kiếm pháp và nói cho hắn cách sử dụng, hắn vẫn chưa từng dùng đến Thiên Tinh Lệ.
Bất quá hiện thời hắn buột phải thử, trong ấn tượng của hắn thì uy lực của chiêu kiếm pháp này là lớn nhất, hắn phải tốc chiến tốc thắng, hiển nhiên thời gian đối với hắn càng kéo dài càng thêm bất lợi.
Đối mặt với kiếm khí bao trùm cùng thế công như bài sơn đảo hải thế này, Phong Quá Vân không thể không thu hồi tất cả công kích của mình, người thoáng lùi về sau một bước nhỏ, vào lúc y đang chuẩn bị toàn lực chống cự lại kiếm chiêu này thì đột nhiên phát hiện trước mắt, tất cả mọi sự công kích đều biến mất.
Hoa Nhược Hư trong nháy mắt thu hồi thế công khỏi Phong Vân Động, bỗng nhiên thay đổi đối tượng công kích, kiếm thế vẩy về đám người bên trái, một loạt những tiếng la thét truyền lại, thế trận vây khốn bên trái trở nên hỗn loạn, dường như không ai nghĩ Hoa Nhược Hư có thể thoát khỏi Phong Vân Động, càng không nghĩ hắn dưới tình huống toàn lực tấn công lại có thể di chuyển công thế, nhất thời vòng vây hé ra một lổ hổng không lớn không nhỏ, Hoa Nhược Hư thừa dịp hỗn loạn muốn xuyên qua đám người.
Tiếng quát khẽ vang lên, một nhân ảnh nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện phía trước hắn mang theo kiếm ảnh đầy trời trước mắt nhảy múa, chính là Phiêu Diêu kiếm pháp nổi danh nhất của phái Côn Lôn. Phiêu Diêu kiếm pháp vào lúc công kích người khác thoạt nhìn là một màn hỗn tạp, không hề có chương pháp, nhưng cũng vì như thế mà Phiêu Diêu kiếm pháp cơ hồ không có sơ hở. Bấy giờ Hoa Nhược Hư phải đối mặt với chiêu kiếm pháp này, mà người ra tay lại chính là Phương Hiệp.
Cùng lúc, một người đang quan chiến như Diệp Vũ Ảnh cũng đã di chuyển, thân thể mềm mại của nàng khẽ chuyển động, như quỷ mị hướng đến sau lưng Hoa Nhược Hư, song chưởng mảnh khảnh cất cao, trên không trung bỗng xuất hiện ngàn vạn ngọc chưởng trong suốt, chính là tuyệt học của Nam Hải – Thiên Phủ Quan Âm chưởng. Có lẽ vì nhận ra thân thủ Hoa Nhược Hư quá mạnh mẽ, nàng vừa ra tay đã phải dùng đến công phu áp chế.
Nhất thời, Hoa Nhược Hư như bị vây hãm vào một mạng lưới vô cùng vô tận, tiến chẳng thể công, lùi không thể thủ, việc sanh tử chẳng khác mành chỉ treo chuông.
Tình Kiếm Tình Kiếm - Tâm Tại Lưu Lãng