Số lần đọc/download: 1842 / 22
Cập nhật: 2017-05-18 16:52:57 +0700
Chương 50
Đ
êm đã khuya, mà bên ngoài hình như có tiếng người gọi. Tôi nhận ra giọng của Trương Đức Sanh. Đức Sanh đã từ Tân Gia Ba trở về rồi ư? Sao hắn lại đến đây nửa đêm nửa hôm thế này? Nhất định là phải có việc khẩn cấp? Tôi bị giọng khích động của hắn làm hốt hoảng lập tức chạy xuống lầu.
- Nhanh lên! Khỏi phải mở cửa nửa, nhảy rào ra đi! - Đức Sanh đã rút bỏ khác nhiều hàng rào tre, mồ hôi nhễ nhại.
- Có việc gì cấp bách vậy?
- Triết đã gặp nguy rồi. Cậu hãy đến gặp hắn nhanh lên!
- Hắn ở đâu, có chuyện gì vậy? – Tôi kinh hãi phóng qua mương, Đức Sanh chụp lấy tay tôi và đẩy luôn vào xe của hắn, phóng về phía bến đò Thiên Tinh. Ngồi yên trong xe, tôi hỏi ngay:
- Việc gì thế?
- Chốc nữa được không! - Đức Sanh chẳng thèm quay đầu lại, hối hả nói – Mình vượt đèn đỏ, đừng ồn để cho cảnh sát để ý.
Tôi phải cố dằn nỗi bồn chồn. Vừa nhắm mắt lại cho tinh thần lắng dịu, thì xe lại dừng lại ở bến đò. May thay vừa có một chiếc đò nhổ neo, trên đò chẳng có lấy một người khách. Đức Sanh vội móc lấy một tấm giấy bạc đưa cho tên lái đò.
- Nhanh lên! Càng nhanh càng tốt! - Rồi hắn quay sang tôi nói - Cậu có đến bệnh viện của bác sỹ Vi mới mở chưa?
- Có nghe ông nói qua, nhưng chưa có thì giờ đến.
- Nếu không nhờ bác sỹ Vi thì tệ hại đến không thể tưởng tượng.
Đức Sanh lấy ra một bức địa đồ, lấy chiếc đèn pin của tôi, lẩm bẩm:
- Phải rồi! Đi đường này có lẽ gần hơn nhiều.
- Triết đã bị đả thương hả?
- Không! Hắn uông thuốc độc tự tử.
- Tự tử ư? – Tôi trố mắt – Có nguy hiểm đến tính mạng không?
- Không chắc! Hắn như điên dại đánh đấm loạn xạ với bác sỹ Vi, và không chịu rửa ruột. Cho nên bác sỹ Vi mới bảo tôi phải đi tìm cậu đến thuyết phục anh ta.
- Triết đã mất tích mấy hôm này, sao cậu lại quyết chắc Triết tự tử?
- Chúng tôi đã tìm được tờ di chúc trong người anh ta.
- Có di chúc nữa à! Cho tôi xem nhanh lên.
- Bác sỹ Vi giữ, lỡ ra cứu chữa không được, thì để làm bằng chứng chứ - Đức Sanh lắc đầu, bảo tôi cho một điếu thuốc lá, chậm rãi châm lửa - Thật ra, tờ di chúc chẳng có viết gì cả, chỉ nhờ cậy hãy săn sóc cho mẹ và em gái của anh ta, cùng với địa chỉ gia đình và địa chỉ của một vài người thân thích của anh ta.
- Trên di chúc không nói đến nguyên nhân tự tử của anh ta à?
- Không! - Đức Sanh nhả ra một luồng khói dày đặc, ngẫm nghĩ giây lát – Theo tôi nghĩ e rằng là do tình yêu.
- Tình yêu ư? Triết chẳng có tình cảm gì đối với Phụng cả.
- Ngoài Phụng, cậu còn biết người bạn gái nào khác của anh ta không?
- Tôi biết có một cô là Uyển Thu, cô ta là biên tập viên tạp chí Văn Triết Sử.
- Cô đó đối với hắn ra sao?
Tôi kể sơ việc gặp Uyển Thu hôm nọ lại cho Đức Sanh biết:
- Cũng không phải cô ta. Cậu biết Lưu Triết còn có cô bạn nào mới quen không?
- Không, nhưng tô hiểu Triết lắm, tình yêu của hắn là một giấc mơ, suốt ngày hắn cứ bảo là chỉ gặp người yêu ở trong mộng thôi. Với tiêu chuẩn đó, e rằng cả đời không bao giờ hắn gặp được người bạn đường.
Chúng tôi suy đoán một hồi lâu, mà vẫn không tìm được kết quả. Sau đó, tôi hỏi Đức Sanh lý do nào anh lại gặp Lưu Triết.
- Sáng hôm nay tôi mới ở Tân Gia Ba về, chưa được nghỉ ngơi thì đã nhận được chỉ thị của sở bảo là tên hư đốn xảo quyệt kia hiện đang chơi xập xám trong một cái bar nhỏ. Công tác này thật vất vả, khi tôi đến nơi thì tên kia thua sạch và đi vay tiền rồi. Sau đó tôi mới tình cờ gặp Lưu Triết.
- Cậu có gọi hắn không?
- Không! - Đức Sanh nhún vai, cười thảm não - Cậu đã biết chúng tôi như mặt trăng mặt trời mà! Vả lại lúc đó hắn đang uống rượu.
- Triết ít khi uống rượu lắm mà!
- Hắn uống dữ lắm.
- Sao cậu không ngăn hắn.
- Tôi phải theo dõi tên họ Nguyễn nên không thể ra mặt. - Đức Sanh mệt mỏi ngáp dài - Thật không may, nếu không phải tại Lưu Triết thì hôm nay tôi chắc chắn đã có kết quả ngon lành rồi.
- Tại Triết tự tử mà câu không làm được việc hả?
Đức Sanh chau mày:
- Ngay khi tôi vửa định bỏ đi, thì tên kia lại quay trở lại. Hắn rón rén bước đến bên Triết, khẽ nói mấy lời. Triết cầm lấy ngay nửa chai rượu còn lại, mắt giận dữ đi theo hắn. Bọn chúng đi vào một ngõ sâu hút, không hiểu họ nói gì với nhau, nhưng dường như có xung đột. Tôi chỉ nhìn thấy tên họ Nguyễn vội vã đi trở ra, và ở đầu ngõ đã có một chiếc xe hơi đang chờ, trong xe có một cô gái vẫy tay gọi hắn.
- Cậu có thấy rõ mặt cô gái đó không? Không chừng Triết có liên hệ với cô gái đó.
- Không rõ nữa! Nhưng tôi vội vàng vòng qua một con hẻm khác, chận một chiếc taxi theo hắn, nhưng dịp may đã mất, đuổi theo cả buổi trời chẳng thấy tăm hơi đâu cả.
- Cậu phải quay về để xem Triết ra sao chứ?
- Tôi sợ hắn say quá rồi ngã gục trong ngõ đó nên cũng định quay lại và cũng để hỏi hắn hành tung của tên kia, không chừng hắn và cô gái trong xe có quen biết với nhau. Dĩ nhiên, Triết chưa chắc đã bằng lòng cho tôi biết, nhưng hắn nhất định đã biết xe này, hắn bằng lòng nói cho tôi số xe, thôi thì việc tìm ra chủ nhân của nó đâu thành vấn đề.
- Lúc đó cậu đã biết Triết uống thuốc độc chưa?
- Chưa! Khi tôi trở lại thì chẳng thấy Triết đâu nữa, đành phải đi tìm loanh quanh ở mấy ngõ hẻm gần đó. Cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy hắn đâu cả, mà lúc đó đã gần nửa đêm, tôi nghĩ chắc hắn đã về nhà, như vậy nhất định tôi sẽ gặp hắn ở bến đò Thiên Tịnh. Tôi gọi xe ra bến đò tức khắc. Vả lại có những người bạn cũng ngấm ngầm theo dõi để giúp tôi khi cần, nhất là công tác vào lúc đêm.
- Đồng nghiệp của cậu đã cho cậu biết vậy à?
- Không! - Đức Sanh khoát tay, thò đầu nhìn ra cửa sổ, đưa tay chỉ một vùng gần bến đò và nói - Sắp đến nơi rồi. Vào lúc đó có rất nhiều khách qua đò bu quanh một kẻ say rượu, và có cả cảnh sát. Tôi đến gần mới biết đó là Triết, hắn vừa khóc vừa vùng vẫy đòi nhảy xuống biển. Nếu tôi không quen với viên sĩ quan cảnh sát đó, thì chắc chắn tìn này đã có trên mặt báo rồi.
- Cũng may là gặp cậu, nếu không thì chẳng biết tệ hại đến mức nào.
- Thoạt đầu tôi tưởng hắn say rượu, nên năn nỉ viên sĩ quan kia giúp tôi dìu hắn đến một quán rượu gần đó nghỉ ngơi. Sau thấy hắn vẫn hôn mê mà miệng thì sùi bọt tôi mới nghi hắn bị trúng độc.
- Rồi cậu đưa Triết đến bác sĩ Vi?
- Tuy bệnh viện bác sĩ Vi không được đầy đủ dụng cụ bằng nhà thương công, nhưng lúc đó tôi nghĩ là nếu đưa Triết vào bệnh viện công chắc hắn sẽ hận tôi suốt đời. Thứ nhất là gần, thứ nhì là tôi biết ông ta chuyên môn phá thai, thì dụng cụ chắc cũng tạm đủ chữa trị cho Triết.
- Nhưng, bác sĩ Vi có đủ khả năng không?
- Như cậu đã biết, hắn là bác sĩ du học tại Đức, nhưng không đủ tư cách treo bảng tại Hương Cảng, nên phải làm nghề này. Phòng mạch được thiết lập ở thành Cửu Long chỉ là nơi để tiếp khách, đương nhiên hắn cũng là một tay nhổ răng có hạng.
- Sau cậu biết ông ta chuyên môn phá thai.
- Nghề nghiệp của tôi mà. Về phương diện tâm lý học, bác sĩ Vi còn hiểu biết hơn tôi nhiều. Hắn đã từng đảm nhiệm chức viện trưởng dưỡng trí viên, bệnh não của giáo sư Trung cũng phải nhờ sự giúp đõ của hắn đấy!
Tôi không muốn tìm hiểu cuộc đời của bác sĩ Vi mà chỉ lo lắng đến sự an nguy của Triết, tôi nói:
- Khi cậu đến nơi, bác sĩ Vi đã nói thế nào?
- Phải nhờ ở số mạng của Triết! - Đức Sanh vừa hối thúc người lái đò cập bến, vừa nói với tôi – Khi tôi đến nơi, bác sĩ Vi đang rửa ruột cho Triết dù sao tôi có ở đó cũng chẳng giúp ích được gì cho hắn nên mới chạy đi tìm cậu.
Chiếc đò máy vừa cập bến là chúng tôi chạy lên bờ. Quả nhiên có một xe cứu thương đang đậu gần đó. Đức Sanh ngồi vào xe, bật đèn, mở bản đồ ra xem một lần nữa rồi lái vào con đường một chiều có bảng cấm. Hai mươi phút sau, chúng tôi ngừng tại một ngôi nhà kiến trúc theo lối Ý Đại Lợi. Đức Sanh bấm còi, y tá ra mở cổng, tôi vội hỏi.
- Thưa cô, tình trạng người tự tử ra sao?
- Trúng độc rất nặng, đã rửa ruột xong, ông ấy hiện vẫn còn mê man.
Cô y tá vừa nói vừa bước đi trước dẫn đường. Đến lầu hai, tôi đã nghe tiếng rên rỉ đau đớn và bi phẫn của Triết. Đức Sanh vỗ vai tôi và bảo rằng hắn phải đi tìm bác sĩ Vi có việc.
Đây là một gian phòng rất yên tĩnh, vách tường, vật trang trí và giường nệm đều trắng toát, trông Triết thật đáng thương hại. Hắn nhìn tôi, mở miệng như định nói gì, nhưng lại khẽ lắc đầu, nước mắt giàn giụa.
Tôi nắm tay Triết, bàn tay run rẩy và lạnh toát.
- Triết! Có việc gì mà phải chán nản…
Triết chỉ rưng rưng nước mắt. Tôi định hỏi thăm thì hắn ngã vào lòng tôi khóc nức nở.
Sống với Triết bao lâu nay, tôi chưa thấy Triết khóc thảm thiết thế này, mà giờ đây hắn như một đứa bé con bị oan ức.
Giọng Triết khàn khàn:
- Tôi sắp chết rồi, các anh đừng cứu chữa cho tôi nữa.
- Không, làm sao mà chết được, anh sắp khoẻ đến nơi rồi!
- Tôi đã trách lầm anh! – Gương mặt Triết co thắt vì đau khổ, hắn buồn nôn, tôi vội dơ chiếc bô đến trước mặt hắn, trong bô đầy máu, nhuộm đỏ cả chiếc khăn lau gần đó.
- Máu của cậu đó à?
Triết gật đầu:
- Đừng nói chuyện nhiều với bệnh nhân. - Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng tôi, tôi quay lại, thì ra bác sĩ Vi và cô y tá vừa bước vào.
Bác sĩ Vi chào tôi, và bỏ nhiệt kế vào miệng Triết, rồi cúi xuống thăm mạch. Sau đó ông ra dấu với cô y tá tiêm thuốc cho Triết, và cho uống thuốc. Không đầy ba phút Triết đã ngủ say, lúc bấy giờ bác sĩ Vi mới quay lại nói với tôi:
- Hãy để yên ta ngủ giây lát. Chúng ta đến phòng khách nhé!
Xuồng phòng khách dưới lầu, cô y tá đã mang cà phê lên. Tôi lo lắng hỏi:
- Bác sĩ! Tôi thấy hắn mửa ra rất nhiều máu.
- Không sao đâu! Anh ta đâu muốn sống, tôi phải cho người đè anh ta mới rửa ruột được đó.
- Anh ta đã trúng độc gì vậy?
- Chưa rõ.
- Có nguy hiểm đến tính mạng không?
- Phải tĩnh dưỡng vài hôm. Về phương diện sinh lý thì rất dễ hồi phục, nhưng vấn đề ở đây là tâm lý của anh ta!
Đức Sanh cười thảm não:
- Chỉ có buồn tình anh ta mới tìm đến con đường tự tử mà thôi.
- Về điểm này hai cậu biết rõ hơn tôi. Nhưng tôi có thể cho hai cậu thêm một ít chi tiết.
Tôi lạ lùng nhìn bác sĩ Vi. Bác sĩ Vi vừa hút thuốc, vừa lật quyển sổ ghi tên bệnh nhân, sắc mặt rất nghiêm nghị:
- Ba tuần trước, anh ta có đến phòng mạch của tôi để khám răng, anh ta nhất định bắt tôi nhổ một chiếc răng nguyên vẹn. Tôi đã từ chối. Nhưng khi rửa ruột cho anh ta, tôi thấy chiếc răng của anh ta đã bị nhổ mất.
Đức Sanh quay sang hỏi tôi:
- Thật lạ quá! Có thật như vậy không?
Tôi gật đầu.
- Cậu biết nguyên do gì không?
- Anh ta chỉ nói với tôi là răng đau phải nhổ đi.
- Láo! – Bác sĩ Vi lắc đầu – Răng của anh ta rất tốt, tôi đã bảo la không có hư gì cả.
- Đó có phải là vì mỹ quan không?
- Răng giả mà đẹp hơn răng thật à? – Bác sĩ Vi phì cười – Chúng tôi cũng chuyên về việc làm răng giả mà.
- Theo anh việc này có liên can đến việc tự tử của anh ta không?
- Chưa ra manh mối, - bác sĩ Vi trầm giọng nói – Cho nên tôi mới bảo là chỉ cung cấp cho các cậu chút chi tiết vậy mà!
Đức Sanh nói:
- Tôi chắc là có liên can.
Tôi lắc đầu:
- Cậu đừng nên quá chủ quan như vậy.
- Cậu mới chủ quan đấy! - Đức Sanh nhảy lên nói - Vạn Ứng Đơn của cậu đã thí nghiệm rồi chưa?
Tôi đưa mắt nhìn bác sĩ Vi. Bác sĩ Vi nhìn tôi mỉm cười, lắc đầu nói:
- Tôi không thể cho cậu biết kết quả, nhưng tôi mong cậu đừng nên xen vào chuyện của người khác, cậu phải hứa với tôi là cho dù có gặp người kia cũng đừng nhắc đến việc này. Tốt hơn là đừng nên trêu vào hạng người đó. Chúng ta hãy nghĩ đến chuyện của Triết trước.
Mọi người ngẫm nghĩ một hồi cũng không sao tìm ra nguyên nhân tự tử và việc nhổ răng của Lưu Triết. Tôi sực nhớ đến lời khuyên của Robert Lý nên nói với Đức Sanh:
- Người biếu Vạn Ứng Đơn cho tôi hôm qua có nhắc đến cậu. Hắn khuyên cậu đừng theo đuổi nghề trinh thám này nữa.
- Tôi biết! Khi ở Tân Gia Ba tôi đã nhận cả mấy lá thư hăm doạ. Không phải là tôi sợ, mà chỉ cảm thấy lòng người đê tiện quá, tôi không xem tiếp, nhưng đôi lúc lại cẩm thấy không thể làm ngơ. Ví dụ như vụ án mà tôi hiện đang điểu tra, nếu bảo rằng vì tiền thù lao, chi bằng hãy cho rằng tôi thương hại người đàn bà vô tội kia. Được rồi, công việc hoàn tất tôi sẽ tự động bỏ việc. Thôi để sau này sẽ nói tiếp, tôi mệt quá rồi!
Tôi xem đồng hồ, còn hai giờ nữa là trời sáng, bác sĩ Vi khách sáo mời chúng tôi nghỉ trên chiếc giường bệnh bỏ trống, chờ trời sáng hãy về.