Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Mcnaught
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2805 / 28
Cập nhật: 2015-08-13 18:10:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
ới bàn tay đặt trên cánh cổng sắt, Philip đứng nhìn tòa biệt thự nhỏ xinh đẹp mà Caroline Edwards Bancroft đã sống gần ba mươi năm. Nằm trên một ngọn đồi cao, nó nhìn ra cái vịnh lấp lánh xa xa bên dưới, nơi con tàu của ông đã cập cảng sáng sớm nay. Những bông hoa tươi thắm được chăm sóc cẩn thận, xới gọn thành từng luống và trong những cái chậu, tắm mình trong ánh nắng hoàng hôn. Hương thơm và sự yên tĩnh tràn ngập nơi này, và ông nhận ra ông gần như không thể tưởng tượng nổi ngôi sao điện ảnh - vợ cũ của ông sống hạnh phúc tại một nơi tương đối vắng vẻ như thế này. Dominic Arturo đã tặng cho bà ngôi nhà này, một tình nhân người Ý của bà trước khi họ kết hôn, ống biết,và bây giờ ông cho rằng bà chắc đã tiêu hết từng xu nhận được từ vụ ly hôn, hoặc là bà không còn sống ở đây nữa. Khối lượng cổ phiếu mà bà sở hữu ở Bancroft & Company được trả cổ tức, nhưng trên pháp lý bà bị cấm bán hoặc chuyển quyền sỡ hữu tất cả các cổ phiếu đó sang cho bất kỳ một người nào khác ngoài ông. Ngoài ra, tất cả những quyền mà bà có thể làm với những cổ phiếu của bà là quyền đi bầu của các cổ phần, và bà luôn luôn bỏ phiếu phù hợp với bất cứ lời đề nghị nào của hội đồng quản trị. Đó là điều mà Philip biết, vì những năm tháng qua ông đã theo dõi cách bà bỏ phiếu. Bây giờ, khi ông đứng nhìn vào nhà, ông cho rằng bà phải đang rất khó chịu khi chỉ sống nhờ vào một ít cổ tức, bởi vì không có sự nghèo khổ nào có thể đã thuyết phục người vợ thích tiệc tùng của ông sống như thế này.
Ông cất tay ra khỏi cánh cổng sắt đen. Ông đã không có ý định đi đến đây, cho đến khi người phụ nữ ngu ngốc tại bàn của thuyền trưởng đã hỏi ông là ông có dự định đi thăm người vợ cũ của ông hay không. Một khi bà ta đã gieo ý tưởng đó vào đầu của ông, ông thấy khó lờ đi chuyện đó. Bây giờ ông đã già, và ông không biết ông còn sống được bao lâu. Đột nhiên có vẻ như đó là một ý tưởng hay khi làm lành với người phụ nữ mà ông từng yêu. Bà đã từng ngoại tình và ông trả đũa bằng cách bắt bà phải sống xa con gái của mình và buộc bà phải đồng ý không bao giờ được đến gần Meredith hoặc ông. Lúc đó có vẻ như đó là công lý. Bây giờ khi ông đang đối mặt với cái chết không báo trước, nó có vẻ hơi... gay gắt. Có lẽ. Tuy nhiên, nhìn cái cách mà Caroline đang sống làm cho ông quyết định không bước vào sân và gõ cửa. Kỳ lạ thay, lý do của ông là thương hại: ông biết bà là một người kiêu ngạo như thế nào, và ông biết là cái tôi của bà sẽ bị tổn thương kinh khủng nếu bà biết ông thấy bà sống như thế này. Thỉnh thoảng khi ông nghĩ về Caroline trong ba thập niên vừa qua, ông luôn tưởng tượng là bà sống một cuộc sống giàu sang, luôn luôn xinh đẹp, và tham dự những hoạt động quay cuồng của xã hội cùng với những người hâm mộ bà trước khi họ kết hôn. Người phụ nữ sống ở đây chắc chắn đã trở thành một phụ nữ xấu xí và cô độc, không có chuyện gì để làm ngoài kéo dài những năm ngắm nhìn các con tàu vào cảng hay đi mua sắm ở ngôi làng nhỏ xíu lân cận.
Hai vai của ông gục xuống với một sự tuyệt vọng kỳ lạ với những ảo tưởng và lối sống quay cuồng đã bị lãng quên từ lâu, Philip quay về phía con đường nhỏ bọc quanh sườn đồi đi xuống bến cảng bên dưới. "Ông đã đi một chặng đường dài, chỉ để quay lui thôi sao, Philip, " một giọng nói không thể quên được cất lên.
Đầu của ông quay lại, và ông thấy bà, đứng im dưới một cái cây trên sườn đồi bên trái ông, một rổ hoa trên cánh tay bà.
Bà bắt đầu đi về phía ông, bước đi của bà dài và duyên dáng, mái tóc vàng ẩn dưới cái khăn choàng cổ kiểu dân thường đó không hiểu sao nhìn rất đẹp trên người bà. Ông nhận ra bà không hề trang điểm khi bà đi đến gần hơn, và bà trông già hơn, và – theo vài cách nào đó – đáng yêu hơn. Sự bồn chồn trên khuôn mặt của bà bây giờ đã biến mất; thay vào đó là sự thanh thản bình tĩnh mà bà đã không bao giờ thể hiện vào lúc trẻ. Một cách kỳ lạ, bây giờ bà gợi cho ông nhớ về Meredith nhiều hơn là khi bà ở tuổi của Meredith. Và bà vẫn có một đôi chân đẹp tuyệt.
Ông nhìn chằm chằm vào bà, cảm giác con tim không đáng tin cậy của ông đập hơi nhanh hơn bình thường, và ông không thể nghĩ được ông nên nói gì, khiến cho ông cảm thấy vụng về, rồi làm ông xoay sang giận chính bản thân ông. "Bà trông có vẻ già hơn, " ông nói một cách thẳng thừng.
Bà trả lời với nụ cười dịu dàng và không chút ác ý, "anh nói chuyện thật dễ thương. "
"Tôi chỉ là đang đi ngang qua đây..." Ông gật đầu về con tàu đậu trong cảng, nhận thức là những lời nói của ông nghe thật ngớ ngẩn, và cau có với bà bởi vì dường như bà đang cười sự lúng túng của ông.
"Chuyện gì đã làm cho anh rời khỏi cửa hàng vậy?" bà nói, đặt bàn tay của bà lên cánh cổng nhưng không mở nó.
"Tôi đã nghỉ phép. Tim tôi không được tốt lắm. "
"Tôi biết anh đang bệnh. Tôi vẫn đọc báo chí Chicago. "
"Tôi vào được chứ?" Philip hỏi mà không biết ông đang nói gì, và sau đó ông nhớ là luôn có đàn ông vây quanh bà. "Hay là bà đang đợi ai?" ông nói thêm với vẻ chế nhạo không giấu diếm.
"Thật hay khi biết rằng trong khi mọi thứ và tất cả những người khác trên thế giới dường như thay đổi, " bà nói bằng giọng chua chát, "anh và chỉ một mình anh vãn tiếp tục giữ lấy sự ghen tuông và đa nghi. Bà mở cánh cổng, và ông đi theo bà bước vào lối đi, thật sự hối hận là ông đã đi đến đây.
Nền nhà của căn biệt thự làm bằng đá, đôi chỗ được phủ bằng những tấm thảm rực rỡ và những cái chậu khổng lồ của các loại hoa từ vườn của bà. Bà gật đầu ra hiệu đến một cái ghế trong căn phòng nhỏ lớn gấp hai lần phòng khách và tiền sảnh. "Anh có muốn uống gì không?" Ông gật đầu, nhưng thay vì ngồi, ông đi đến cửa sổ lớn, nhìn ra bến cảng. Ông đã đứng đó cho đến khi ông buộc phải quay lại và nhận lấy ly rượu mà bà đang đưa ra cho ông. "Bà khoẻ chứ?" ông hỏi một cách khập khiễng.
"Rất tốt, cảm ơn anh. "
"Tôi hết sức ngạc nhiên là Arturo không thể mang lại cho bà cái gì đó tốt hơn cái này. Nơi này nhỏ như một túp lều. " Bà không nói gì, và điều đó thúc đẩy Philip nói đến người yêu cuối cùng của bà, kẻ đã gây ra cuộc ly hôn của họ. " Spearson không bao giờ làm được chuyện gì cả, bà có biết chuyện đó không, Caroline? Ông ta vẫn còn cố sống tằn tiện bằng cách huấn luyện ngựa và dạy cỡi ngựa. "
Không tin nổi, bà cười với chuyện đó và quay lại, tự rót rượu cho mình. Trong sự im lặng bà nhấp một ngụm, đôi mắt to màu xanh của bà quan sát ông qua gọng kính. Bị bắt gặp lúc không cảnh giác và cảm thấy mình ngu ngốc và cay cú, Philip thản nhiên nhìn bà chằm chằm.
"Chắc chắn là anh còn chưa kết thúc?" bà lặng lẽ nói sau một hồi lâu. "anh chắc là có cả hàng tá ý tưởng về việc không chung thuỷ và hành động vô ý của tôi để ném vào mặt tôi. Rõ ràng là, chúng vẫn còn làm cho anh khó chịu sau ba mươi năm. "
Lấy một hơi dài, Philip ngửa đầu của ông ra và nói với một tiếng thở dài. "Tôi xin lỗi, " ông nói một cách thật lòng. "Tôi không hiểu tại sao tôi lại bắt đầu với bà như vậy. Những gì bà làm không dính dáng gì đến tôi "
Bà mỉm cười, cùng nụ cười thanh thản, điềm tĩnh làm cho ông thấy lúng túng. "anh đã bắt đầu chuyện đó với tôi, " bà nói, "bởi vì ông vẫn còn hoàn toàn không biết sự thật. "
"Sự thật gì?" ông hỏi một cách mỉa mai.
"Dennis Spearson đã không phá vỡ cuộc hôn nhân của chúng ta, Philip, và cả Dominic. Anh đã làm điều đó "Sự tức giận tỏa ra trong mắt ông và bà lắc đầu, giọng của bà dịu dàng. "anh không thể tránh được điều đó. Anh giống như một cậu bé khiếp sợ đến chết là có người sẽ lấy cái gì đó hay ai đó khỏi anh, và là người không chịu được nỗi sợ hãi và không biết chắc những gì đang xảy ra. Và vì vậy, thay vì chỉ ngồi ở đó và bất lực chờ nó xảy ra, anh nắm lấy nó trong tay mình và buộc nó phải xảy ra - để cho anh có thể vượt qua nỗi đau. Anh bắt đầu bằng cách áp đặt những luật lệ với những người mà anh yêu - những luật lệ mà họ không chịu được, và cuối cùng khi mà họ phá vỡ một luật lệ của anh, anh cảm thấy bị phản bội và giận dữ. Sau đó anh trả thù những chuyện đó – với chính những người mà anh đã buộc phải làm cho anh thương tổn, và vì anh không phải là một cậu bé, mà là một người đàn ông với quyền lực và tiền, sự trả thù của anh đối với những kẻ phạm tội mà anh tưởng tượng ra thật kinh khủng. Bố anh gần như cũng làm như vậy với anh. "
"Bà học được ở đâu cái mảnh tâm lý rác rưởi đó - từ vài cuộc tình với những nhà tâm lý học của bà à?" ông hỏi một cách gay gắt.
"Tôi học được nó từ những cuốn sách mà tôi đã đọc để cố gắng hiểu được anh, " bà trả lời, tia nhìn của bà cũng gay gắt như ông.
"Và đó là điều mà bà muốn tôi tin là đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng ta à? Là bà vô tội và tôi là một ông chồng ghen tuông và sở hữu không biết lý lẽ à?" ông hỏi, uống hết ly rượu của ông.
"Tôi sẽ vui mừng nói cho anh biết tất cả sự thật nếu anh nghĩ là sức khoẻ của anh có thể chịu nổi. "
Philip cau mày với bà, ngạc nhiên bởi sự bình tĩnh kiên định và nụ cười đẹp dịu dàng của bà. Bà đã rất quyến rũ ở tuổi đôi mươi; ở tuổi năm mươi bà đã có một vài nếp nhăn ở khoé mắt và một số nếp nhăn trên trán; khuôn mặt của bà in hằn qua năm tháng và nó làm cho bà quyến rũ hơn một cách kỳ lạ. Và hoàn toàn làm cho ông nguôi giận.
"Hãy nói sự thật cho tôi nghe thử " ông nói bằng giọng chua chát.
"Được thôi, " bà nói, đi lại gần ông. "Chúng ta hãy xem liệu bây giờ anh có đủ trưởng thành và đủ nhận thức để tin khi anh nghe sự thật không. Tôi có cảm giác anh sẽ tin. "
Philip đã có sẵn một quyết đinh hoàn toàn trái ngược. "Tại sao vậy?"
"Bởi vì, " bà trả lời, dựa vai trái của bà vào cửa sổ, "anh sẽ nhận ra rằng tôi tuyệt đối không được gì hay mất gì khi thừa nhận tất cả với anh, đúng không?"
Bà đợi, buộc ông phải thừa nhận chuyện đó. "Không, tôi nghĩ là không. "
"Vậy thì, đây là sự thật, " bà nói một cách bình tĩnh. "Khi chúng ta gặp nhau, tôi hoàn toàn bị anh làm loá mắt. Anh không phải là một kẻ giả mạo ở Hollywood; anh không giống bất cứ người đàn ông nào mà tôi từng biết trước đây. Anh có học thức, có phong cách, và là giai cấp thượng lưu. Tôi yêu anh vào lần hẹn hò thứ nhì của chúng ta, Philip." Bà nhìn thấy cú sốc và sự hoài nghi thoáng qua khuôn mặt của ông liền sau đó, nhưng bà tiếp tục với sự kiên định. "Tôi đã quá yêu ông và vì vậy tràn đầy sự bất an và cảm thấy thấp kém đến nỗi tôi không thể thở được khi chúng ta ở bên nhau, vì sợ hãi với những lỗi lầm của tôi. Thay vì nói với anh sự thật về quá khứ của tôi và những người đàn ông tôi đã từng ngủ, tôi đã bịa đặt với anh về nguồn gốc của tôi mà bộ phận quảng cáo tại phim trường đã hư cấu. Tôi đã kể cho anh nghe tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi, và tôi đã có một chuyện tình nhỏ khi tôi là còn là một cô thiếu nữ ngu ngốc. "
Khi ông không nói gì, bà hít một hơi thở xúc động và nói, "sự thật là mẹ tôi là một gái điếm không biết ai là cha tôi, và tôi đã bỏ nhà khi tôi mười sáu tuổi. Tôi đi xe buýt đến Los Angeles và tìm được việc làm trong một nhà hàng rẻ tiền, nơi có một gã khốn nạn làm việc như là một người đưa tin cho hãng phim đã phát hiện ra tôi. Tôi đã diễn thử cho hắn ta trên ghế xô pha trong văn phòng của ông chủ của hắn đêm đó. Hai tuần sau tôi gặp mặt sếp của hắn và lại thử vai nữa - cùng cách đó. Tôi không thể diễn xuất, nhưng tôi ăn ảnh, cho nên ông chủ đã lấy cho tôi một cái hẹn với một đại lý người mẫu, và tôi bắt đầu kiếm tiền bằng cách thực hiện những quảng cáo cho các cuốn tạp chí. Tôi đi học trường diễn xuất, và cuối cùng tôi đã có được một vài cảnh trong phim dĩ nhiên là sau khi tôi đã đóng thử cho họ trên giường của ai đó. Sau đó tôi có vài vai tốt hơn, rồi tôi gặp anh."
Caroline chờ đợi phản ứng của ông, nhưng tất cả những gì ông làm là nhún vai và nói một cách lạnh lùng, "tôi biết tất cả những chuyện đó, Caroline. Tôi đã điều tra bà một năm trước khi tôi thật sự xin ly hôn. Bà không nói cho tôi biết thêm bất cứ thứ gì mà tôi không tìm hiểu hoặc tự đoán được "
"Không, nhưng tôi sắp nói. Vào lúc tôi gặp anh, tôi đã có chút ít thành công và tự tin, và tôi đã không còn ngủ với những người đàn ông chỉ bởi vì tôi tuyệt vọng hoặc quá yếu đuối để từ chốị "
"Bà đã làm điều đó vì bà thích nó!" ông phun ra "Và không phải với một người nhưng với hàng trăm người!"
"Không tới hàng trăm, " bà sửa lại với nụ cười buồn, "nhưng với rất nhiều người. Đó chỉ là - chỉ là cái gì đó mà tôi đã làm. Nó là một phần của chuyện kinh doanh, như bắt tay là chuyện mà đàn ông các anh làm. "
Bà nghe ông khịt mũi với vẻ coi thường và lờ đi nó. "Rồi tôi gặp anh, và tôi đã yêu, và lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác xấu hổ - xấu hổ với những gì tôi đã làm. Và vì thế tôi cố thay đổi quá khứ của tôi bằng cách tái tạo nó cho hợp với tiêu chuẩn của ông. chuyện mà, dĩ nhiên, là một nỗ lực vô vọng. "
"Vô vọng, " ông đồng ý ngay.
Mắt của bà dịu dàng khi chúng nhìn ông, giọng của bà nghe với vẻ chân thành trầm tĩnh. "Anh nói đúng. Nhưng những gì tôi có thể - và - thay đổi là hiện tại. Philip, không người đàn ông nào chạm vào tôi ngoài anh kể từ ngày chúng ta gặp nhau. "
"Tôi không tin bà, " ông cáu kỉnh.
Nhưng Caroline chỉ mỉm cười rộng hơn và lắc đầu. "Anh phải tin tôi - vì anh đã đồng ý là tôi tuyệt đối không đươc gì khi nói dối ông. Những lý do gì làm cho tôi phải tự hạ mình như thế này chứ? Đó là sự thật đau buồn, " bà tiếp tục, " tôi đã thật sự nghĩ là tôi có thể chuộc lỗi cho quá khứ của tôi bằng cách sống cuộc sống hiện tại tốt đẹp hơn. Meredith là con gái của ông, Philip. Tôi biết ông thường hay nghĩ nó của Domninic hay của Dennis Spearson, nhưng tất cả những gì Dennis từng mang lại cho tôi là những bài học cưỡi ngựa. Tôi muốn hoà hợp với giai cấp của anh, và tất cả những người phụ nữ đó đều biết cách cưỡi ngựa, vì vậy tôi đã lén lút ra ngoài với Spearson để học cưỡi ngựa. "
"Đó là lời nói dối mà bà đã nói lúc đó. "
"Không, anh yêu, " bà nói mà không suy nghĩ, "đó là sự thật. Tôi sẽ không giả vờ là tôi không có cuộc tình với Dominic Arturo trước khi tôi gặp anh. Anh ấy cho tôi căn nhà này như là một cách đền bù cho sự ngu ngốc, quá say mà anh đã là anh ấy đang ở với tôi. "
"Đó không phải là quá say, " Philip rít lên, "ông ấy ở trên giường của chúng ta khi tôi về nhà sớm một ngày từ chuyến đi công tác. "
"Tôi không có ở đó với anh ấy!" bà phản kích. "Và anh ấy đã bị ngất. "
"Không, bà không có ở đó với anh ta " ông đồng ý một cách chế nhạo. "Bà đã lẻn ra ngoài với Spearson, rời khỏi ngôi nhà đầy khách khứa, tất cả những người đang bàn tán xôn xao về sự vắng mặt của bà. "
Ông bị sốc khi thấy bà cười nhạo cho chuyện đó - một nụ cười buồn, như tiếng nhạc - và một cách cả tin hỏi, "đó không phải là mỉa mai sao khi tôi chưa bao giờ bị bóc trần câu chuyện bịa đặt về quá khứ? Ý tôi là, mọi người trên thế giới tin câu chuyện cổ tích của tôi về chuyện bị mồ côi, và những cuộc tình tôi đã có trước khi chúng ta kết hôn chưa bao giờ lộ ra." Bà lắc đầu, làm cho mái tóc dày, ngang vai của bà lung linh trong ánh hoàng hôn. "Tôi thoát khỏi quá khứ mà không hề bị tổn thương khi tôi có tội, nhưng khi tôi thực sự vô tội, anh kết tội tôi bằng những chứng cớ gián tiếp. Anh có nghĩ như vậy là sự trừng phạt công bằng không?"
Philip hoàn toàn không thốt nên lời, không thể tin bà, không hoàn toàn nghi ngờ bà. Không có nhiều chuyện mà bà kể cho ông nghe làm cho ông tin là bà vô tội, thái độ của bà đối với tất cả những chuyện đó - bình thản chấp nhận số phận của bà, không có sự oán hận, sự trung thực và sự thẳng thắn trong đôi mắt bà. Câu hỏi tiếp theo của bà làm đầu của ông quay về phía bà theo phản xạ với vẻ bất ngờ."Anh có biết tại sao tôi đã kết hôn với anh không, Philip?"
"Chắc là bà đã muốn sự bảo đảm về tài chính và vị trí trong xã hội mà tôi có thể đưa ra. "
Bà cười khúc khích ngay sau đó và lắc đầu. "Anh đã tự đánh giá thấp mình. Tôi đã nói cho anh biết là tôi đã bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài và phong cách học thức của anh, và tôi yêu anh, nhưng tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh nếu không phải còn có một điều khác nữa "
"Điều gì?" Philip hỏi bất chấp bản thân ông ngăn lại.
"Tôi tin, " bà thú nhận một cách ủ rũ, "tôi thật sự tin là tôi có cái gì đó cho anh - cái gì đó anh cần. Anh có biết đó là những gì không?"
"Tôi không thể tưởng tượng. "
"Tôi nghĩ tôi có thể dạy anh làm thế nào để cười và yêu đời. "
Sự im lặng bao trùm trong phòng một hồi lâu, sau đó bà nhìn ông từ dưới cặp mi dày của bà và giọng nói của bà có vẻ buồn cười khi bà khẽ hỏi, "Anh đã học được cách cười chưa, anh yêu?"
"Đừng gọi tôi như vậy!" Phillip gần như hét lên, nhưng ngực của ông có cảm giác như bị bóp chặt với cảm xúc mà ông không muốn cảm thấy - đã không hề cảm thấy trong mấy thập niên - và ông đặt mạnh cái ly rỗng của ông xuống bàn. "Tôi nên đi thôi. "
Bà gật đầu. "Hối hận là một gánh nặng khủng khiếp. Anh rời khỏi đây càng sớm, thì anh sẽ sớm thuyết phục được mình là anh thật sự đã đúng cách đây ba mươi năm. Nhưng nếu anh ở lại, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Không gì sẽ xảy ra cả, " ông nói, ám chỉ đến chuyện lên giường với bà, bị giật mình khi ý nghĩ đó thậm chí còn đến với ông.
"Tạm biệt, " bà nói lặng lẽ. "Tôi yêu cầu ông trao tình thương của tôi đến Meredith, nhưng ông sẽ không làm, phải không?"
"Không. "
"Nó không cần điều đó, " Caroline với nụ cười quyến rũ. "Từ những gì tôi đã và đang đọc, nó thật xuất sắc và tuyệt vời. Và, " bà nói thêm với vẻ hãnh diện, "dù là anh có thích hay không, có một phần của tôi ở trong nó. Nó, " Caroline thông báo cho ông biết, " biết cách cười. "
Philip nhìn chằm chằm vào bà mà hoàn toàn bối rối. "Ý bà là gì, từ những gì bà đã và đang đọc? Bà đang nói về chuyện gì?"
Caroline nghiêng đầu của bà về đống báo chí Chicago và đưa cho ông tiếng cười khúc khích khàn khàn. "Tôi đang nói đến cách nó xử lý cuộc hôn nhân với Matthew Farrell và đính hôn với Parker Reynolds..."
"Làm thế nào mà bà biết được chuyện đó?" Philip bùng nổ, khuôn mặt của ông trở nên lạnh lùng và nhợt nhạt.
"Nó đăng đầy trên báo kìa, " Caroline bắt đầu, sau đó bà ấp úng, nhìn ông xăm xăm đi đến đống báo chí và giật mạnh chúng lên. Toàn bộ cơ thể của ông có vẻ rung lên giận dữ khi ông chộp lấy tờ báo có tin Stanislaus Spyzhalski bị bắt, và ông nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Meredith, Matt, và Parker trên trang bìa bài báo về vụ doạ bom ở cửa hàng New Orleans, và nó trượt khỏi những ngón tay của ông. "Thằng con hoang đó đã cảnh báo tôi những gì nó sẽ làm cách đây mười một năm, " ông nói với lời thì thầm bị nghẹn lại, với ông hơn là với bà. "Nó đã cảnh báo tôi, và nó đang làm chuyện đó!" ông nhìn lên Caroline, mắt của ông sống động với sự cuồng nộ. "Điện thoại gần đây nhất là ở đâu?"
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường