Số lần đọc/download: 1538 / 11
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:26 +0700
Chương 49
C
ô hoàn tất bàn giao công việc và chia tay với bạn bè, đồng nghiệp ở Bắc Kinh, Trương Chí Minh tiễn cô ra sân bay, cô cùng ba đồng nghiệp ở bộ phận khác bay đến Hồng Kông.
Cô từng sống ở Quảng Châu và cũng có bạn học là người Hồng Kông ở Melbourne nên nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đây hơn đồng nghiệp khác.
Hồng Kông là khu vực nổi tiếng khắp thế giới về nhịp sống vội vã, không ai có thể thoát khỏi guồng quay của nó.
Môi trường làm việc bên này chủ yếu giao tiếng bằng tiếng Quảng và tiếng Anh với cường độ làm việc trên sáu mươi giờ một tuần, thường xuyên tăng ca đến tám giờ tối và tham gia vào các lớp đào tạo. Cô ở trọ tại một căn hộ bé tí như hốc mũi trong khu vực Thượng Hoàn, mỗi đêm về đến nhà cô đều mệt rũ rượi, không còn thời gian suy nghĩ những chuyện khác, nhiều lúc vừa đọc sách chuyên đề là ngủ thiếp đi.
Hằng ngày cô đều đón xe điện ngầm đi làm, rất thuận tiện.
Bốn bề trạm xe điện ngầm ở Trung Hoàn vào giờ cao điểm toàn người là người, đều ăn mặc gọn gàng, nét mặt nghiêm nghị và không nghe bất kỳ tiếng trò chuyện nào, mọi người đều im lặng dời gót, thi thoảng vài người nén giọng nói vài câu vào điện thoại rồi tắt vội máy, âm thanh đập vào tai chỉ là nhịp điệu nhịp nhàng của tiếng bước chân tẻ nhạt. Lần đầu chứng kiến cảnh này, Nhâm Nhiễm không khỏi bàng hoàng.
Cô từng nói đến cảm nhận này với đồng nghiệp Amanda, cô ta cười hì hì trả lời cô đã quá quen thuộc cảnh tượng này nên thấy rất đỗi bình thường, nếu là một ngày nắng đẹp không nhìn thấy cảnh tượng đó mới bàng hoàng.
Vào buổi trưa trời đẹp, cô giống như dân công sở ở khu vực lân cận, tìm đến hoa viên lộ thiên ở lầu bốn của trung tâm tài chính quốc tế, nơi đó đối diện cảng Victoria, được bố trí khá nhiều ghế, có người mang theo cơm từ nhà đến ngồi ăn trưa, có người chỉ đơn thuần bước ra ngắm biển, hóng gió và nghỉ ngơi khi phải ở trong văn phòng làm việc kín mít. Một đồng nghiệp bản xứ bình phẩm, hai năm gần đây có nhiều du khách nội địa ra ngoài, cứ la hét ầm ĩ, không yên tĩnh như trước đây. Cô cũng là người nội địa, đương nhiên chỉ có thể gượng cười khi đón nhận lời oán trách mang chút tự kiêu đó, nhưng cô vô cùng thích nơi này.
Cô không có nhã hứng dạo phố, thời gian nghỉ ngơi có hạn thường dành cho việc đọc sách trong thư viện Trung Ương Hồng Kông, môi trường bên đó tao nhã, trữ lượng sách phong phú, từ cửa sổ phòng đọc nhìn ra là cảng Victoria, đọc sách ở đây thoải mái hơn trong chung cư chật chội nhiều.
Có đôi lúc, khi đứng giữa dòng người cùng đợi đèn xanh, đưa mắt nhìn những người Tây, nhìn dân công sở như cô và nhìn những du khách nội địa khắp mọi miền rồi nhìn lại bản thân, ngơ ngác không biết mình đang ở nơi đâu. Thế nhưng, đèn xanh bật sáng, tiếng leng keng leng keng phát ra không ngừng hối thúc, cô lại xuôi vào dòng người qua lại vội vã, bước nhanh qua đường, chăm chú đến nỗi dường như mục tiêu của cuộc sống chỉ ở giây phút hiện tại, trên con đường dưới chân mình.
Không ít sinh viên tốt nghiệp các trường danh tiếng tại Trung Quốc bắt đầu tìm kiếm cơ hội làm việc tại đây, nhưng muốn chen chân vào thị trường tài chính thì không phải là chuyện dễ dàng, huống chi Nhâm Nhiễm cũng không mong muốn tiếp xúc với người khác ngoài công việc.
Cô có nửa năm sinh sống và làm việc rất đơn giản và quá đơn điệu tại Hồng Kông, không bao giờ oán thán công việc quá tải, thái độ làm việc nghiêm túc và chuyên nghiệp khiến đồng nghiệp bản xứ nể phục, thậm chí cấp trên khen ngợi rằng, tư chất của cô rất thích hợp phát triển trong lĩnh vực ngân hàng đầu tư.
Amanda, ba mươi tuổi, sinh ra và lớn lên tại Hồng Kông, không đồng tình với thái độ làm việc chăm chỉ của cô, "Ngân hàng đầu tư gần như là một công việc khổ sai, không thể không chăm chỉ, cô còn quá trẻ, hà tất phải thúc ép bản thân như vậy?". Cô chỉ vào vài người đàn bà đang vội vã hút thuốc bên gốc thùng rác ngay ngã rẽ đại sảnh lầu một, "Trông họ kìa, đó chính là tương lai của tôi và cô, tôi đây còn muốn đổi ngành, cô thật sự muốn phát triển theo hướng này sao?"
Những người đàn bà hút thuốc đó cũng là một trong các điểm đặc trưng trong cao ốc văn phòng tại Hồng Kông, họ đều trông rất gầy gò, xanh xao, ăn diện trang phục đơn giản của các nhãn hiệu nổi tiếng, trang điểm theo đúng kiểu công sở, giữ chức vụ khá cao, hưởng đồng lương khiến người khác ngưỡng mộ, mỗi ngày làm việc hơn 12 giờ, chỉ thi thoảng ra ngoài hút thuốc giảm stress.
"Nếu không thì tôi phải mơ ước lấy một tấm chồng giàu có để được an nhàn ư? Vậy chẳng thà mong được như họ."
Amanda cũng bật cười: "Cũng có lí, cái đất Hồng Kông quái quỉ này, nam nhiều nữ ít, thằng đàn ông có điều kiện tí là phong lưu ra mặt, cứ như là phụ nữ trong khắp thiên hạ phải chủ động mò đến. Con gái mà hám chồng ư? Giá trị được hạ ngay xuống ba bậc, chỉ như là gả được chồng là sung sướng, thật khốn khổ."
Đồng nghiệp La Hưng Thành lại than vãn, "Con gái bây giờ thanh cao thế, chẳng chừa đường sống cho đàn ông. Tôi chỉ cầu mong đừng chết vì mệt thôi, nào dám trông mong quen hết phụ nữ khắp thiên hạ. Renee này, nói thật nhé, thật sự tôi rất muốn điều chuyển công tác đến nội địa, nghe nói đãi ngộ cao hơn, quan trọng là con người cũng cảm thấy thoải mái hơn."
Nhâm Nhiễm cười không phát biểu. Cô có biết Amanda là phụ nữ tôn thờ chủ nghĩa độc thân, cá tính hoạt bát, vui vẻ và độc lập. Còn La Hưng Thành thì phức tạp hơn nhiều, anh từng li hôn, cũng giống như hầu hết đàn ông trong ngành này, anh tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, trình độ tiếng Hoa kém xa tiếng Anh, từ ngoại hình đến phẩm chất đều rất xuất chúng, nếu đã có gia đình thì hôn nhân ít nhiều có vấn đề, nếu chưa có gia đình cuộc sống khá lạc quan. Nhưng cô và họ không nói đến chuyện tình cảm quá riêng tư.
Cô cười chào tạm biệt mọi người, đồng thời gửi thêm vài cái nhìn vào những người đàn bà hút thuốc bên dưới.
Đương nhiên, cô còn rất trẻ, vẫn còn có thể giảm stress bằng vài tách cà phê, nếu cô bằng lòng ở lại công tác tại đây, lời tiên đoán của Amanda ít nhiều không sai, tương lai của cô cũng sẽ như họ, chịu đựng áp lực cao trong công việc, khát khao đến từng kì nghỉ, không chừng cũng sẽ nghiện thuốc như họ, vừa hút thuốc vừa cố suy ngẫm lần hẹn hò trước là vào khi nào.
Thực ra cũng không tệ, cô bật cười, dù gì thì hiện tại cô cũng không còn nhớ buổi hẹn hò cuối cùng là vào thời điểm nào.
Cô vẫn giữ liên lạc với Trương Chí Minh, trong nửa năm qua, anh chỉ quan tâm đến tình hình công tác của cô bên đây, hỏi thăm tiến độ học tập, phân tích đắn đo những quyết định cùng cô, thậm chí còn cùng cô phân tích cả nghiệp vụ mẫu. Cô thừa nhận, anh giúp đỡ và khích lệ cô rất nhiều trong công việc, nhưng trong quan hệ trai gái, nếu chỉ có khích lệ, không có dịu dàng, thì thực sự trống vắng điều gì đó.
Bất kể thế nào, cuộc sống vẫn tiếp diễn một cách bận rộn, cô không có thời gian để dừng lại do dự, ý nghĩ đó lóe lên rồi vụt tắt, không bao vây cô nhiều. Cô thực sự cảm thấy, lựa chọn đến Hồng Kông đào tạo là một quyết định đúng đắn.
Đầu tháng ba, Trương Chí Minh có cơ hội đi công tác đến Hồng Kông, anh hoàn tất công việc rồi chạy đến thăm Nhâm Nhiễm, hai người dùng bữa tại một nhà hàng ở Trung Hoàn xong liền vội bước lên thuyền du lịch trên cảng Victoria để kịp thời gian thưởng thức "Bản giao hưởng ánh sáng".
Tuy trời mưa lất phất, không khí se lạnh nhưng cũng không làm mất nhã hứng của mọi người, thuyền du lịch vẫn chật cứng người. Điệu nhạc ngân lên, dãy kiến trúc cao to ở hai bên bờ đột nhiên tỏa sáng, những luồng sáng lung linh đan vào nhau dệt nên một bức tranh mờ ảo, lấp lánh. Tia sáng từ mọi phía lướt từ trên cao vút quét qua mặt biển như tiên nữ giáng trần.
Du khách đi cùng không ngớt xuýt xoa, reo hò cảnh đẹp trước mắt, Nhâm Nhiễm nói: "Tiết mục này bắt đầu từ năm ngoái, chỉ vào dịp lễ tết thì mới có pháo bông."
"Thành phố này đã nổi tiếng là náo nhiệt và phồn vinh cực kì, giờ lại thêm bản giao hưởng ánh sáng này, đúng là muốn cho mọi người hoa cả mắt mới chịu thôi đây." Trương Chí Minh cười, "Gió hơi lớn, em đứng qua đây một chút."
Anh đưa tay đón cô vào lòng, hai người xưa nay luôn giữ một khoảng cách nhất định nên khó tránh cảm giác kì lạ khi đột nhiên đến gần. Nhâm Nhiễm cảm nhận được bàn tay của anh do dự trên eo cô rồi dừng tại đó.
Không biết đã bao lâu rồi cô mới lại tiếp xúc thân mật với bạn khác phái, nhưng khi cảm nhận được hơi ấm được truyền cơ thể của anh sang, cô lại căng thẳng khác thường, "Cố gắng thả lỏng, đừng gồng người như thế chứ!!!" – cô tự nhắc nhở.
Anh thì thầm bên tai cô: "Renee, sau này đừng bao giờ đi với người đàn ông lên thuyền du lịch, em thật lộng lẫy dưới ánh sáng, lại có thêm chút yếu đuối thật dễ khiến người ta động lòng."
Kiểu khen ngợi như thế khiến cô bất ngờ, cô ngước đầu nhìn anh, chỉ thấy tia sáng li kì ào ạt trước mặt, dù khoảng cách rất gần, dù hơi thở chạm được đến nhau cũng không thể nhìn kĩ ánh mắt của đối phương. Anh ôm cô chặt hơn. Trong lòng anh, cảm giác bồng bềnh thật khó tả.
Có lẽ đó chính là những tình yêu bình dị, nó không có cảm xúc mãnh liệt sống chết bên nhau nhưng bình thường cứ như thế, từng tí từng bước một, từng chút xóa bỏ những xa lạ và do dự, từng chút vun đắp niềm tin. Cô tự bảo mình như thế.
Sáng hôm sau, Trương Chí Minh phải bay tiếp sang Anh. Nhâm Nhiễm phải đi làm không thể tiễn anh, cô chỉ có thể tranh thủ chút thời gian rảnh gọi điện chia tay. Và vì vòng tay hôm qua, giọng nói của hai người bất giác dịu dàng hơn trước.
Đặt điện thoại xuống, cô lên mạng đọc tin tức kinh tế theo thói quen, đột nhiên bị thu hút bởi một mẩu tin với tựa đề "Anh em trở mặt – Doanh nghiệp gia công xuất khẩu hàng thuộc da lớn nhất tại thành phố Z lâm vào cảnh khốn cùng", vội click vào xem.
Theo nguồn tin, bắt đầu từ năm ngoái, ông Q – tổng giám đốc doanh nghiệp gia công xuất khẩu hàng thuộc da lớn nhất tại thành phố Z cùng em trai, em gái vì bất đồng trong phương hướng kinh doanh đã xuất hiện nhiều tranh chấp, tranh giành cổ phần công ty. Đầu năm nay, Chủ tịch hội đồng của doanh nghiệp nêu trên tức cha của ông Q đột nhiên qua đời, ba anh em đưa ra ba biên bản di chúc khác nhau, ai cũng muốn phần hơn và cuối cùng đưa nhau ra tòa xử lí. Nào ngờ, phiên tòa chưa xét xử thì em rể của phu nhân tổng giám đốc, người phụ trách tài chính của doanh nghiệp mất tích một cách thần bí cùng một khoản tiền khổng lồ, thời gian giao hàng của hàng loạt hợp đồng xuất khẩu bị đình trệ, tiếp theo đó, mảnh đất khu công nghiệp đã bị em trai tổng giám đốc cầm cố, số tiền cầm được lại đầu tư vào một hoạt động đầu tư phi pháp không thể thu hồi, e rằng ngân hàng sẽ nhanh chóng đến tịch thu cả khu công nghiệp. Đến đây, doanh nghiệp tư nhân từng một thời lừng lẫy tại thành phố Z đang đứng bên bờ vực phá sản.
Sau khi tường thuật sự việc, bài báo còn một đoạn phân tích dài ngoằng tổng kết những vấn nạn chung các doanh nghiệp tư nhân của dòng gia tộc lớn Trung Quốc.
Nhâm Nhiễm không còn tâm trạng đọc tiếp, không cần nêu đích danh tên thì cô cũng biết ông Q – vai chính bài báo là Kỳ Hán Minh, cha của Gia Tuấn. Cô chỉ gọi điện chúc tết cả nhà Gia Tuấn vào dịp tết, đã lâu không liên lạc với anh, không ngờ xảy ra biến cố lớn thế này.
Cô vội vàng chạy ra ngoài gọi điện cho Gia Tuấn, không ai bắt máy. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi gọi cho cha.
Nhâm Thế Yến chứng thực tin đồn trên bài báo, "Tình hình rất nghiêm trọng, thực ra chỉ là giọt nước đã làm tràn ly, quá nhiều vấn đề tích hợp lại rồi bùng nổ. Phương Bình là luật sư biện hộ vụ tranh tài sản của Hán Minh, khả năng thắng vốn dĩ rất cao, nhưng tình hình phát triển đến nước này, nói thật thì toàn bộ tài sản biến thành khoản nợ khổng lồ, tranh nhau cũng chẳng để làm gì. Cha có đề nghị cho Hán Minh vay tiền, nhưng ông không chịu, nói cha chỉ là một công chức nhà nước, chút tiền đó cũng chẳng thấm tháp vào đâu ngược lại còn liên lụy bạn già. Gia Tuấn cũng đặc biệt dặn dò cha đừng để con biết chuyện này."