Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
Ông chánh uỷ viên công tô ngắm nhìn Mike qua cặp kính gọng sừng to tướng của mình. Bằng một cây bút chì vàng óng ông gõ nhịp lên mấy tờ giấy ở trên bàn trước mặt mình.
- Vậy là anh muốn xin rút hả? - ông nhẹ nhàng hỏi.
Mike gật đầu.
Vâng, thưa ngài.
- Tại sao?
- Vì những lý do cá nhân, thưa ngài - Mike dè dặt trả lời.
Xếp xoay người trên ghế và nhìn ra cửa sổ.
- Anh không hài lòng với công việc ở đây hay sao, Mike?
- Có chứ, thưa ngài.
Ông già im lặng. Một lúc lâu trong phòng không còn nghe thấy gì khác ngoài hơi thở nặng nhọc của ông. Cuối cùng ông lên tiếng.
- Mike, tôi chưa hề coi anh là một kẻ hèn nhát.
Mike không đáp lại.
- Công việc mà anh tiến hành trong vụ điều tra Park Avenue Models rất tốt. Đó là một trong những vụ quan trọng nhất mà chúng ta tiến hành ở cơ quan này từ trước đến nay. Và chỉ vì chuyện này có dính dáng đến những giới có thế lực nên anh muốn tránh phải không?
Mike vẫn không trả lời ông. Xếp quay lại nhìn anh.
- Thế anh đoán là tôi có cảm giác như thế nào - ông đột ngột hỏi - Khi tôi phải thừa nhận trưởng phòng hình sự của tôi cũng có dúng tay vào đấy? Anh nghĩ tôi muốn tốt nhất là nên bỏ cuộc hay sao? - ông không đợi phản ứng của anh liền nói tiếp - Nhưng tôi không thể thế được. Tôi đã tuyên thệ. Và khi tôi nhận anh, anh cũng đã tuyên thệ rồi cơ mà. Chúng ta không thể từ bỏ công việc được.
- Cái kia có liên quan gì đến cái này đâu, thưa ngài - Mike phân bua.
- Ái dà, đồ quỷ! - ông Già gầm lên - Và thế bây giờ khi có một tá các chính khách có thế lực và các nhà buôn giàu có cũng dính vào đó thì sao? Hay là anh sợ những người này có thể làm hỏng sự nghiệp của mình chăng?
Mike không trả lời.
- Sẽ chẳng còn cái sự nghiệp, mà bọn kia muốn phá, cho anh nữa nếu giờ anh lẩn tránh. Tất cả sẽ đều biết rằng anh là một thằng hèn.
Mike hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra.
- Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ngài! Xong rồi chứ ạ?
Ông Già nhoài người qua bàn mình về phía trước thở một cách khó nhọc.
- Mike này, anh vẫn chưa hiểu gì cả. Đây là một cơ hội lớn của đời anh đấy. Khi tất cả đã xong xuôi anh sẽ nổi tiếng và lúc đó anh có thể đi bất cứ đâu anh muốn. Đừng để phí cuộc đời, anh bạn trẻ ạ.
- Giờ thì tôi đã được phép đi chưa, thưa ngài? - Mike đáp lại chỉ có thế.
Giọng nói của ông Già thoáng lộ vẻ khinh thường.
- Tôi rất ít khi nhầm lẫn khi nhìn người. Nhưng khi nhận anh vào làm thì thật sự tôi đã nhầm lẫn.
Máu anh dồn lên mặt. Anh bậm môi để khỏi thốt ra những lời nặng nề.
- Nuốt phải vụ Millersen tôi đã thấy đắng lắm rồi. Nhưng phải thú nhận rằng anh là một thằng hèn thì thật là không chịu đựng nổi - ông đột nhiên đổi giọng - Tôi già rồi, Mike à, và phần lớn cuộc đời tôi đã gắn với cái nghiệp này. Tất cả, nhưng gì mà tôi đạt được, là làm việc nghiêm túc, chính trực để bảo vệ những con người mà họ đã giành cho tôi sự tin tưởng. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác sự tin tưởng bị lung lay.
- Ngài rất xứng đáng với sự tin tưởng đó đấy chứ, thưa ngài! - Mike lên tiếng - Trên bàn làm việc của ngài tất cả các giấy tờ đều chứng minh điều đó.
- Tôi phải chịu trách nhiệm về mỗi người trong sở của mình - ông Già tiếp tục - Tôi đã phải giơ đầu ra vì Millersen, với anh tôi cũng sẽ làm như thế. Là chánh uỷ viên công tố tôi không phải chỉ dồn hết sức mình vào mỗi việc là ra trước các quan toà trình bày từng điểm một của bản khởi công tố rồi chỉ dẫn đến lời buộc tội bị cáo là thôi đâu. Người ta cũng còn có danh dự cá nhân nữa chứ. Với danh dự bản thân người ta thực hiện nghĩa vụ của mình không một chút sợ hãi và đòi hỏi gì hết. Bây giờ, nếu anh lẩn tránh thì cũng tức là tôi lẩn tránh. Tất cả rồi sẽ biết điều đó.
Mike không nói gì hết.
- Thôi được - ông Già đành nói - Tạm biệt đi, nếu anh muốn thế. Nhưng mà anh cũng lịch sự một chút, nói cho tôi biết lý do của mình chứ. Tôi biết rõ anh không phải là một kẻ hèn nhát đâu.
Mike chép miệng. Đột nhiên anh cảm thấy hai bàn tay mình run run.
- Nói cho tôi biết đi, Mike! - ông Già khuyến khích - Anh đã là một nhân viên cảnh sát cần mẫn và giờ anh là một luật sư giỏi. Tại sao anh lại bỏ cuộc?
Mike nhìn thẳng vào đôi mắt ông già.
- Cô ấy trước là người yêu của tôi, thưa ngài - Giọng anh trầm xuống.
- Cô ấy? - ông Già sửng sốt nhìn anh - Ai?
- Maria. Cô Maryann Flood.
- Maryann Flood này hả?
Mike gật đầu.
- Nhưng mà... tại sao thế? - ông Già bối rối.
- Cách đây ba tuần khi tôi gọi điện cho Alex và nhờ anh ta dò soát kỹ công việc của Park Avenue Models thì tôi chưa biết rằng cô ấy dính dáng đến toàn bộ sự việc - Mike châm một điếu thuốc - Kể mà biết điều này thì tôi lúc đó đã không làm cái vụ này.
Ông chánh uỷ viên công tố nhìn anh. Đôi mắt ông tiết lộ rằng ông đã dần hiểu ra.
- Vậy là tôi có lý - ông khẽ nói - Như thế là tôi đã có nhận xét đúng về anh.
Mike vẫn tiếp tục, coi như không hề nghe thấy lời nói của ông.
- Sau đó khi đã nhận được bản tường trình thì tôi phải tiếp tục tiến hành. Tôi đã đệ đơn thỉnh cầu và nhận được nhiêm vụ tiếp tục các cuộc điều tra. Chúng tôi kiểm soát máy điện thoại và kiểm tra lại tất cả. Khi đó có nhiều chuyện được sáng tỏ và chúng tôi biết được những điều mà chúng tôi không hề ngờ tới. Ví dụ bao nhiêu cuộc vây ráp của chúng ta đều thất bại. Đặc biệt là khi chúng tôi xem xét lại vụ bắt giữ cô ấy lần đầu tiên thì phát hiện ra Frank Millersen là nhân viên đã bắt giữ cô ấy. Sự việc rõ ràng hơn khi chúng tôi điều tra ra rằng mỗi năm anh ta gửi vào nhà băng khoảng hai mươi ngàn dollar. Trên đời này chẳng có một nhân viên cảnh sát chỉ với số lương của mình mà đầy đủ được. Từ đấy chỉ còn một đoạn rất ngắn là tới các thương gia, những người có thể tạo ra cho cô ta tất cả, tới những chính khách đã bị cô ta hối lộ, tới những nhân viên cảnh sát, những người chú ý đến cô gái. Rồi đột ngột như lúc bắt đầu công việc điều tra kết thúc. Tất cả công việc chuẩn bị được xúc tiến để đưa ra toà truy tố. Trong khoảnh khắc đó tôi biết rằng mình không thể làm được điều này. Bởi vậy tôi đã yêu cầu Joel Rader đảm nhận hộ mình.
Ông Già nhìn anh.
- Rồi anh cáo ốm.
Mike gật đầu.
- Tôi cũng có ốm. Trong tâm trí, thưa ngài.
- Nhưng mà anh đã đến đấy trong khi Joel vẫn còn ở trong phòng xử án.
- Vâng - Mike trả lời - Tôi muốn rời khỏi đây để khỏi phải chứng kiến mình đã làm hại cô ấy đến mức nào.
- Anh không thể bỏ rơi công việc được đâu, Mike - Ông Già khoan khoái nói.
Mike rít một hơi thuốc thật sâu.
- Tôi vẫn cứ sẽ tìm cách từ chối.
- Anh vẫn còn yêu cô ta - đó là một sự khẳng định nhiều hơn là một câu hỏi.
Mike nhìn ông nhưng không nói gì hết. Sau lưng họ cánh cửa bật mở và Joel bước vào. Gương mặt anh lộ rõ vẻ phấn khích.
- Mike, anh thành công rồi! - anh ta kêu lên - Tất cả những kẻ tham dự sẽ bị truy tố. Từ Flood đến Millersen. Đây là vụ án lớn nhất từ trước đến nay ở thành phố này đấy - Rồi anh ta quay sang phía ông chánh uỷ viên công tố vẫn ngồi im ở bàn làm việc của mình - Tôi đã có lệnh bắt giữ họ trong người đây. Bây giờ chúng ta xuống tầng dưới dẫn Millersen đi thôi.
Ông chánh uỷ viên công tố đứng dậy.
- Tôi cùng đi với anh - ông quay sang nhìn Mike - Anh cùng đi chứ.
Frank Millersen đưa tẩu thuốc lên miệng rồi châm lửa rất cẩn thận. Khi nó đã cháy đều anh ta mới giở đống giấy tờ trên bàn ra xem. Chẳng có gì đặc biệt. Anh ta phấn khởi nghĩ ngay đến những ngày nghỉ cuối tuần thảnh thơi bên Betty và các con mà từ lâu bây giờ mới lại có được.
Có tiếng gõ cửa.
- Cứ vào! - Anh ta gọi với ra.
Tiếng bước chân của nhiều người khiến anh ta nhìn lên. Ông chánh uỷ viên công tố đứng trước bàn làm việc của anh ta. Sau ông ta là Keyes và Rader. Thấp thoáng ở cửa bóng đồng phục màu xanh của một nhân viên cảnh sát. Millersen cảm thấy ngực mình như bị vật gì đè lên nhưng vẫn bắt buộc phải nở một nụ cười, đứng lên, chìa tay ra và nói.
- Đã lâu lắm rồi ngài mới lại xuống đây, thưa xếp!
Anh ta đứng đó với bàn tay chìa ra nhưng ông chánh uỷ viên công tố không thèm để ý đến điều đó. Millersen gượng gạo đưa tay lên rút tẩu thuốc ra khỏi miệng làm như đó là một động tác liện tục của mình. Giọng nói của ông Già khẽ vang lên.
- Anh Frank, chúng tôi có lệnh bắt giữ anh.
Mặt anh ta tái nhợt đi.
- Vì tội gì, thưa ngài? - anh ta hỏi vậy nhưng đã đọc được câu trả lời trên mặt Mike.
- Tôi còn phải nói với anh điều đó chăng, Frank? - xếp khẽ nói.
Millersen gục đầu, ngã người xuống ghế. Anh ta đột nhiên già hẳn đi. Anh ta nhìn lên mặt bàn hai tay xoá trộn không có mục đích đống giấy tờ ở trên bàn. Rồi anh ta lắc đầu.
- Không thể thế được.
Không nhìn lên anh ta cũng biết ông chánh uỷ viên công tố quay người và rời khỏi pòng. Giọng nói của Rader vọng đến tai anh ta.
- Anh đi với chúng tôi, Frank!
Anh ta ngẩng lên đôi mắt hiện vẻ buồn rầu.
- Anh cho tôi một phút để thu dọn một chút - anh ta khẩn khoản giọng nghẹn ngào - tôi sẽ ra ngay.
Joel quay sang nhìn Mike, anh gật đầu.
- Được chúng tôi đợi anh ở ngoài kia.
Cả hai đi ra cửa, nhưng giọng nói của Millersen đã giữ họ lại.
- Anh Mike!
Mike quay người lại. Đôi môi Millersen gượng gạo nở một nụ cười.
- Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra rằng anh đã từng là một nhân viên cảnh sát giỏi trước khi vào làm việc ở viện công tố này mới phải. Thành thật mà nói tôi cũng không thể làm tốt hơn thế được.
Miệng Mike khô khốc.
- Tôi rất lấy làm tiếc, anh Frank.
- Đó là nhiệm vụ của anh, Mike ạ - Frank Millersen bình tỉnh đáp lại.
Mike gật đầu và bước sau Joel ra ngoài cửa. Millersen đợi cho cánh cửa đóng lại sau lưng họ rồi mới đưa tẩu lên miệng rít một hơi thật sâu. Anh ta cảm giác thấy hơi cay cay sâu tận trong lồng ngực.
Với riêng bản thân mình anh ta không thấy hối tiếc gì, cả khi mở ngăn bàn mình và rút ra một khẩu súng lục xám lạnh. Chỉ có một nỗi buồn vô hạn xâm chiếm anh ta với ý nghĩ về Betty và các con, khi anh ta đổi cái đuôi tẩu âm ấm bằng nóng thép lạnh ngắt của khẩu súng.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu