Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 52: Trước Khi Đi Dặn Bảo Ân Cần - Cắt Tóc Mình Để Đền Tri Âm
L
úc ấy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, hai tiếng đồng hồ lẳng lặng trôi qua. Bộ mặt của Trương Thiến Thiến càng lúc càng già nua thêm, không khác gì một con trùng rất ghê tởm đang bò dần ở trên mặt nàng, trán nàng, má nàng... Trong hai tiếng đồng hồ đó, Thiên Tứ với Thiến Thiến cứ quỳ ở cạnh nàng ta, hai đôi mắt không chớp cứ nhìn thẳng vào mặt nàng ta để xem biến hóa ra sao... Nước mắt của hai người tiếp tục nhỏ ròng xuống ướt hết cả ngực áo...
Trong hai tiếng đồng hồ, Trương Thiến Thiến chỉ thỉnh thoảng lại co người lại một cách rất đau khổ thôi, còn thì không khác gì là một xác chết nằm yên ở đó thôi. Lúc ấy, mặt trời đã ở trên đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, Thiên Tứ bỗng giật mình ngẩng đầu lên kinh ngạc hỏi:
- Đã đến giờ Ngọ rồi, mà sao chưa thấy Doãn Ngọc về tới đây thế?
Lời nói ấy của chàng như hỏi Hàn Thiến Thiến và cũng như tự nói. Hàn Thiến Thiến giơ tay lau chủi nước mắt và đỡ lời:
- Phải đấy, đại ca mau đi xem xem.
Thiên Tứ vội gạt lệ, nhẩy bắn người lên, dặn bảo Hàn Thiến Thiến mấy câu rồi vội vàng đi ra ngoài rừng ngay. Chàng rảo bước quay trở lại ngọn lau hồi nãy, chàng không nghe thấy có tiếng người và cũng không thấy trên ngọn lau có phơi quần áo gì hết. Chàng cả kinh la lớn ba tiếng:
- Ngọc muội! Ngọc muội...!
Chàng không nghe thấy tiếng người trả lời, mà chỉ nghe thấy những ngọn tre lau đụng vào nhau xào xạc thôi. Chàng bỗng trông thấy bên cạnh hồ có một vũng máu tươi nổi loang ra, chàng cả kinh nghĩ bụng:
"Ở đâu ra vết máu này? Chẳng lẽ Doãn Ngọc đã...?"
Nghĩ tới đó, chàng rùng mình đến thót một cái, vội chui ngay vào trong bụi lau xem sao. Khi vào tới bên trong, thấy có một cái xác mình trần, nhưng không phải là Doãn Ngọc, mà là một tên Lạt ma hãy còn trẻ. Lạt Ma ấy nằm ngữa ở trên mặt đất, trên người y chỉ còn lại cái quần trong thôi, nửa đầu ngâm vào trong hồ, chỗ cỗ họng có một con dao găm cắm chặt, nên xác y mới bị đóng chặt vào đó. Máu tươi ở cổ họng của tên Lạt ma trẻ tuổi ấy cứ tuôn ra ngoài, làm đỏ cả góc hồ.
Thiên Tứ thấy thế, liền nghĩ bụng:
"Chắc trong lúc Doãn Ngọc phơi áo, tên phiên tăng này xông bừa vào, cho nên mới bị nàng ta giết chết. Nhưng bây giờ nàng ta đi đâu? Và quần áo ngoài của tên phiên tăng này sao cũng không thấy?"
Nhất thời chàng không sao nghĩ ra được, đành phải ở quanh đó tìm kiếm một hồi, nhưng không thấy tung tích của Doãn Ngọc đâu hết. Chàng đành phải quay trở về khu rừng thông.
Trong rừng chỉ có Hàn Thiến Thiến đang nóng lòng sốt ruột ngồi cạnh Trương Thiến Thiến đang nằm yên bất động. Chàng hoãng sợ hỏi:
- Doãn Ngọc chưa thấy về tới đây sao?
Hàn Thiến Thiến đáp:
- Chưa ạ! Thế cô ta không có ở nơi đó phơi áo nữa hay sao?
Thiên Tứ dậm chân đáp:
- Nguy tai thực! Vừa rồi, tôi tìm tới chỗ cũ, chỉ thấy có một cái xác của một tên Lạt ma thôi, chứ không thấy hình bóng của cô ta đâu cả, chắc thể nào cũng có việc gì xảy ra rồi.
Hàn Thiến Thiến cũng lo âu hỏi tiếp:
- Không biết là cô ta đã bị bọn Lạt ma phát hiện, và đã bắt cóc cô ra đem đi rồi chăng?
Thiên Tứ đáp:
- Chắc không phải thế đâu. Võ công của Doãn Ngọc cao siêu lắm, dăm ba chục tên Lạt ma chưa chắc đã kìm chế nổi cô ta. Nếu quả thực cô ta bị bọn chúng bắt đi rồi, thì khi nào ở chỗ cạnh hồ lại còn có cái xác của một tên Lạt ma như thế?
Hàn Thiến Thiến nóng lòng sốt ruột hỏi tiếp:
- Vậy biết làm sao đây? Bây giờ một người thì ốm nặng chỉ sống được hai ba ngày nữa là cùng, một người lại bỗng nhiên mất tích, vậy chúng ta biết lo liệu cho người nào trước đây?
Ngẫm nghĩ giây láy, Thiên Tứ dậm chân một cái, rồi đáp:
- Bây giờ chỉ còn một cách là cứu chữa cho người ốm trước đã.
Hàn Thiến Thiến có vẻ băn khoăn, nói tiếp:
- Thời gian chỉ còn có hai ngày nữa thôi, mà Bích Ngọc Kim Thiền Thử vẫn chưa lấy được thì cứu chữa sao nổi chị họ Trương cơ chứ?
Thiên Thứ đáp:
- Nếu không có cách gì thì đành phải liều mạo hiểm tái nhập chùa Kha Sa Ba, thử xem có thể lấy trộm được vật báu ấy không?
Vô kế khả thi, Thiến Thiến thở dài một tiếng rồi hỏi tiếp:
- Đại ca, định bao giờ lại đi nữa!
Thiên Tứ đáp:
- Bây giờ hãy còn sớm, phải đợi chờ trời tối hẳn mới có thể lẻn vào trong chùa ấy được.
Có vẻ khích động, Thiến Thiến bỗng nắm lấy tay chàng mà nói:
- Đại ca đi một mình như vậy nguy hiểm lắm, tiểu muội cảm thấy có đôi chút hãi sợ.
Thiên Tứ gượng cười đáp:
- Có gì đâu mà Thiến muội lại phải hãi sợ? Quý hồ ngu huynh cẩn thận một chút, dù không lấy trộm được con Thiền Thừ ngọc ấy, nhưng ngu huynh tự tin vẫn có thể rút lui ra khỏi chùa một cách bình yên vô sự được.
Thiến Thiến lại hỏi:
- Đại ca cho tiểu muội đi theo với nhé?
Thiên Tứ thở dài đáp:
- Hiền muội phải ở lại đây trông nom Trương Thiến Thiến. Chúng ta không thể nào để yên cho một mình bệnh nhân nằm một mình trong khu rừng hoang này được. Hơn nữa, một mình ngu huynh đi thì vẫn tiện hơn.
Bổng ứa nước mắt ra, Thiến Thiến nghẹn ngào nói tiếp:
- Tiểu muội có một câu này, không biết có nên nói ra hay không?
Thiên Tứ ngạc nhiên hỏi:
- Việc gì thế? Thiến muội cứ nói đi.
Ấp úng một hồi, Thiến Thiến mới dám nói:
- Theo lý ra, tính mạng của chị họ Trương quan trọng lắm, dù chuyến đi này nguy hiểm đến đâu, đại ca cũng phải đi cho chị ấy mới phải. Nhưng...
Nói tới đó, nàng không sao nói tiếp được, nước mắt đã nhỏ xuống như mưa rồi.
Biết việc này thể nào cũng quan trọng lắm, Thiên Tứ vội hỏi:
- Xưa nay Thiến muội ăn nói rất nhanh nhảu, sao bây giờ lại ấp a ấp úng như vậy? Việc gì thế? Thiến muội cứ việc nói thẳng ra đi.
Lau chùi nước mắt xong, Thiến Thiến gượng cười, thủng thẳng nói:
- Sự thực, việc này cũng không lấy gì làm quan trọng cho lắm. Nếu lấy được con Thiền Thừ ngọc ấy đem về cứu chữa cho chị họ Trương thì còn gì bằng. Nhưng, hễ thấy khó khăn quá thì đại ca không nên mạo hiểm và liều thân quá. Dù đại ca không tiếc thân, nhưng đại ca cũng phải nghĩ tới tiểu muội với chị họ Hoa, bằng không ngộ có mệnh hệ nào thì hai chị em chúng tôi biết trông mong vào ai?
Nghe tới đó, Thiên Tứ cũng cảm thấy như bị một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu đổ xuống, chàng rùng mình đến thót một cái ngay. Từ khi Thiên Tứ rời khỏi Thích Tả và Thích Hữu, một thân một mình đi lại trên giang hồ, không bao giờ coi sự sống chết vào đâu cả. Đã có bao lần ra sống vào chết mà chàng cũng không hãi sợ chút nào. Nhưng lời nói của Hàn Thiến Thiến đã tựa như một tảng đá lớn đè lên trên trái tim chàng...
Có phải chàng sợ chết không? Nếu chàng có mệnh hệ nào thì Hàn Thiến Thiến với Hoa Thiến Thiến còn sống làm sao được? Trách nhiệm tinh thần ấy, từ khi ra đời tới giờ, chàng không bao giờ nghĩ tới cả. Bây giờ thời cơ cấp bách như thế, hoàn cảnh bắt buộc chàng phải mạo hiểm quay trở lại chùa Kha Sa Ba để lấy trộm con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ mới được. Nhưng chàng có ngờ đâu Hàn Thiến Thiến lại đưa ra vấn đề đáng sợ ấy.
Bệnh của Trương Thiến Thiến rất quan trọng, và chung thân đại sự của Hàn Thiến Thiến với Hoa Thiến Thiến cũng không kém quan trọng chút nào. Huống hồ bây giờ lại còn thêm việc Doãn Ngọc mất tích nữa. Chàng đứng ngần người ra giây lát, không biết nên trả lời thế nào cho phải. Một lát sau, chàng mới thở dài một tiếng.
Hàn Thiến Thiến u oán nói tiếp:
- Tôi nói như vậy thật ích kỷ quá, cho nên mãi mãi không dám nói ra là thế. Nếu đại ca không nói tới việc vào trong chùa nguy hiểm như thế nào thì tiểu muội cũng không dám nêu vấn đề này ra đâu.
Thiên Tứ đứng dậy, thở dài đáp:
- Hiền muội nói rất đúng. Hà! Chỉ tại tình cảm của chúng ta quá thâm hậu, còn nàng,...
Nói tới đó, chàng quay đầu lại nhìn Trương Thiến Thiến rất tội nghiệp kia, mà nói tiếp:
- Vận mệnh của cô ta đáng thương thực! Nếu ngu huynh cứ ở lại Kim Toàn Viện với cô ta thì khi nào lại có chuyện thảm khốc như thế này xảy ra...
Hàn Thiến Thiến tỏ vẻ rất đau đớn, lắc đầu nói tiếp:
- Đại ca đi đi! Tiểu muội đã chót lỡ lời nói lầm...
Thiên Tứ cảm thấy trong lòng có hàng ngàn vạn câu chuyện muốn nói, nhưng không bịết nên nói thế nào cho phải? Chàng liền thủng thẳng đi ra ngoài rừng, và đi tới bên bờ hồ lúc nào cũng không hay.
Gió thổi tới càng làm cho chàng hoảng sợ thêm. Những làn sóng xanh biếc hình như không sao rửa nổi những sự buồn phiền ở trong lòng chàng. Chùa Kha Sa Ba tựa như một con quái thú, vừa xấu xí vừa hung ác, đang trợn trừng mắt lên nhìn chàng vậy. Từ trưa đến chiều, rồi từ chiều đến đêm, Thiên Tứ cứ đi quanh quẩn ở trên bờ hồ hoài... Ý nghĩ phức tạp cứ nổi lên ở trên đầu óc chàng hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng kết luận vẫn bối rối khôn tả. Nếu thị vào võ công thật sự, chàng không sợ gì Hoạt Phật ở chùa Kha Sa Ba, nhưng có hai điểm khiến chàng phải lo âu:
Điểm thứ nhất, trong chùa có mấy trăm Lạt ma, người nhiều thế mạnh, nếu mình không giết người thì khó mà thắng nổi họ.
Điểm thứ hai, tình hình ở trong chùa như thế nào, chàng biết ít lắm. Vu Bàn đi khỏi, không ai dẫn đường, liệu mình có qua được những cơ quan máy móc ở trong chùa không?
Vì thế mà chàng lo âu hết sức. Hai điểm đó đã làm cho chàng nghĩ ngợi hàng nữa ngày mà không sao giải quỵết nổi. Không vào chùa thì lấy gì mà cứu Trương Thiến Thiến? Vào chùa, liệu có thể lấy nổi được con Bích Ngọc Thiền Thừ không? Chàng không dám nắm chắc phần thắng...
Màn đêm đã phủ xuống, bốn chung quanh đều tối om như mực, chỉ có chùa Kha Sa Ba ở giữa hồ là có đèn lửa lấm chấm như những ngôi sao trên trời. Chàng sực nghĩ tới đã đến giờ hành động rồi, nên vội vàng quay trở về rừng thông ngay.
Lúc ấy bệnh của Trương Thiến Thiến rất trầm trọng, vẫn chưa lay tỉnh, chỉ thỉnh thoảng kêu rên một tiếng lại ngủ yên ngay.
Thiên Tứ ăn qua loa một chút lương khô, rồi nắm tay Hàn Thiến Thiến mà dặn bảo rằng:
- Ngu huynh phải đi đây. Trong chùa tuy nguy hiểm, nhưng vì cứu nàng ta, ngu huynh phải mạo hiểm một phen. Thiến muội hãy trông nom cô ta, chớ có quên phải giấu giếm hành tung, vì nơi đây thường có bọn Lạt ma ra vào.
Hàn Thiến Thiến ứa nước mắt ra, gật đầu đáp:
- Tiểu muội biết rồi, đại ca cứ yên tâm mà đi đi! Đại ca phải cẩn thận đề phòng mới được!
Thiên Tứ thở dài một tiếng đáp:
- Nếu trưa mai mà vẫn thấy ngu huynh chưa về, thì hiền muội phải mau mau đưa cô ta rời khỏi Tây Tạng đi Thành Đô tìm kiếm bọn Hoa Thiến Thiến các người.
Thiến Thiến vừa khóc vừa nói tiếp:
- Không, tiểu muội thế nào cũng đợi chờ đại ca về dù là một năm. Một trăm năm...
Thiên Tứ nghe nói cũng phải mủi lòng ứa nước mắt ra, nhưng chàng cố nhịn không để cho nó nhỏ ròng xuống, và lấy thanh trường kiếm của Hàn Thiến Thiến đeo vào sau vai, rồi quay người đi luôn.
Thiên Tứ đi đến bờ hồ mới nhớ tới hiện bây giờ không có thuyền bè để cho mình qua mặt hồ lớn rộng như thế. Sau chàng đi tìm chỗ ban sáng đã bỏ lại chiếc thuyển thủng đáy. Chàng đành phải dùng chiếc thuỵền đó, và cũng bắt chước hồi ban ngày, mượn nó để lội về phía chùa Kha Sa Ba.
Đi như vậy, tốc độ tất nhiên phải rất chậm. Thiên Tứ phải vận công lực đẩy nước mà đi, cho mãi đến nữa đêm mới tới được gần chùa Kha Sa Ba. Bơi ở dưới nước hàng nửa đêm trời, chàng cảm thấy rất mỏi mệt. Chàng đành phải nổi lên trên mặt nước nghỉ ngơi, một mặt để ý xem nên vào lối nào cho tiện.
Tối hôm trước, Vu Bân đưa chàng vào lối cửa sổ của ngôi chùa nhưng lúc này cửa sổ ấy tối om như mực, và những cữa sổ khác thì chàng lại không thuộc địa hình nên không dám mạo hiểm. Nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng chàng đành phải đổ bộ lên chỗ bãi cát đã lên hồi hôm. Đứng ở trên tảng đá, Thiên Tứ ngẩng đầu lên phía trên, trong lòng cảm xúc rất nhiều.
Tối hồi hôm, bốn ngừơi cùng đi tới đây. Sau đó Bành Vân chết thảm. Vu Bân giở mặt, Doãn Ngọc mất tích. Bây giờ chỉ còn lại có độc một thân một mình quay trở lại chùa Kha Sa Ba. Trong một đêm trời, sự thay đổi lớn lao như vậy. Hồi hôm ba người vào trong chùa mà không làm gì được, nay chàng nghĩ lại chỉ có một thân một mình mạo hiểm vào lấy trộm con Bích Ngọc Kim Thiền Thử, thì tất nhiên hy vọng rất mỏng manh rồi. Nhưng sự thể cấp bách như thế, hoàn cảnh không cho phép chàng được do dự, chàng vội lấy Thoa la Thần trâm ra sửa soạn lại để đối phó kẻ địch, rồi giở Du Bích thuật trèo lên tường.
Khi lên tới trước cửa sổ, chàng không dám vào ngay, để ý lắng nghe và dò xét xem bên trong có kẻ địch nào không đã, rồi mới dám vào.
Chàng rất ngạc nhiên, sao bên trong lại không có tiếng động nào cả. Nhưng chàng vẫn phải đánh bạo nhẩy vào trong phòng đựng đồ ấy.
Khi vừa vào tới trong phòng, lời nói của Hàn Thiến Thiến lại nổi lên ở bên tai chàng luôn:
"Dù đại ca không nghĩ tới tiểu muội thì củng phải nghĩ tới Hoa tỷ tỷ, chớ nên liều mạng..."
Lời nói ấy không khác gì một mũi tên sắc bén đâm ngay vào trong trái tim chàng, bỗng chàng cảm thấy sờn lòng ngay.
Đang lúc ấy, bỗng có tiếng kêu rất rùng rợn vọng tới. Tiếng kêu la ấy hình như ở trong đại điện phát ra và đã lan khắp ngôi chùa rộng lớn ấy ngay. Thiên Tứ giật mình kinh hãi và nghĩ bụng:
"Nguy tai, không biết trong đại điện đã có việc gì xảy ra thế? Tiếng kêu la thảm khốc này thể nào cũng làm kinh động đến tất cả Lạt ma ở trong chùa này chớ không sai? Xem như vậy, đêm nay khó lòng mà hạ thủ được?"
Nghĩ tới đó, chàng vội áp tai vào vách tường để nghe xem bên ngoài có phản ứng gì không? Nhưng nghe mãi chàng cũng không nghe thấy một tiếng động hay một tiếng người nào cả. Cả ngôi chùa Kha Sa Ba này không khác gì một ngôi chùa chết, có tiếng kêu thảm khốc như thế mà không thấy có một phản ứng gì cả.
Thiên Tứ rất ngạc nhiên, liền đánh bạo đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài ngay. Tiếng cửa kêu đến "kẹt" thực lớn mà không thấy một người nào tới tra xét cả.
Sự việc này thực là kỳ lạ. Thiên Tứ liền nghĩ bụng:
"Chả lẽ tất cả Lạt ma ở trong chùa đã chết hết rồi chăng?"
Sự việc kỳ lạ ấy không khác gì một tảng đá lớn đè lên trước ngực của chàng. Chàng rất cẩn thận, rút luôn thanh trường kiếm ra, thủng thẳng đi về phía đại điện.
Vừa quẹo sang hành lang bên, chàng đã cả kinh, vì thấy trên mặt đất có hai cái xác. Hai Lạt ma áo đỏ, một nằm ngửa, một nằm sấp, tay vẫn còn nắm chiếc gậy đồng. Tên nằm ngửa mặt dính đầy máu tươi, không sao nhận ra được y là ai, và chỉ thấy gương mặt y đầy những lỗ hổng, như bị người ta dùng kim đâm nát ra vậy.
Cái chết thảm khốc của hai tên Lạt Ma ấy khiến ai cũng không nhẫn tâm nhìn. Xem như vậy, chắc chúng đã đột nhiên gặp phải cường địch, muốn đào tẩu cũng không kịp, rồi bị người ta hạ độc thủ ngay tại chỗ. Ai đã hạ độc thủ như thế? Thiên Tứ nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được, chàng chỉ lắc đầu thở dài, rồi nhẩy vựơt qua hai xác chết ấy mà đi thôi.
Khi vào tới trong đại điện, tình hình nơi đây khiến chàng càng kinh ngạc thêm. Chàng thấy trước khám thờ có tám Lạt ma áo vàng nằm sát vai nhau và như xếp hàng vậy, người nào cũng thế, đều nằm sấp hết và sau ót đầy những máu tươi, đủ thấy chúng đang quỳ xuống vái lậy thì bị người xuất kỳ bất ý hạ thủ giết chết. Ngoài ra, ở cạnh mấy cái cửa nhỏ còn có bảy tám cái xác của Phiên tăng nằm ngổn ngang, có tên như đang chạy rồi bị người ta giết chết.
Những xác chết của những tên Lạt ma ấy có một điểm tương đồng là tên nào tên nấy mặt đều bị hủy nát khiến không sao nhận ra được mặt của chúng là ai?
Thiên Tứ thấy thế cũng phải sởn lòng rởn tóc gáy, liền thò tay vào trong người chúng khám xét xem. Chàng thấy trong người chúng vẫn còn ấm áp, hiển nhiên là mới chết không lâu. Như vậy tiếng kêu la thảm khốc hồi nãy chắc là của tên Lạt ma bị giết chết cuối cùng vừa thốt ra cũng nên?
Thiên Tứ xét tình thế, chàng đoán rằng hung thủ thế nào cũng còn ở trong chùa và mới rời khỏi đây không lâu. Nghĩ tới đó, chàng lại sờn lòng, rợn tóc gáy và đưa mắt nhìn bốn chung quanh một vòng và nghĩ tiếp:
"Thủ đoạn của người này độc ác thực, giết chết luôn mười mấy Lạt ma thường trực có võ nghệ rất cao cường. Nhưng không biết y là địch hay là bạn? Nếu là bạn thì người đó là ai? Mà nếu người đó là kẻ địch thì hậu quả không thể tưởng tựơng được”.
Nghĩ tới đó, chàng vừa lo âu vừa kinh hãi, vội giơ tả chưởng lên để che chở lấy ngực và phi thân tới trước cửa nhỏ mà hôm qua chàng đã bị sa vào cơ quan máy móc.
Chàng còn nhớ lời Vu Bân dặn bảo: "Tiều Phật đường nho nhỏ ở cạnh đại điện chính là chỗ giấu Bích Ngọc Kim Thiền Thừ". Nhưng căn phòng đó lại ở cạnh phòng ngủ của Ban Thiền, và trong phòng còn có rất nhiều cơ quan máy móc, chỉ thất cơ là bị sa vào cạm bẫy ngay. Hồi hôm, chàng đã bị mắc hởm một lần, tất nhiên không dám mạo hiểm nhẩy vào trong căn phòng ấy vội, mà chỉ ngó đầu nhìn vào trong thôi.
Chàng thấy tình hình ở trong phòng này cũng như hồi hôm vậy, phía bên trái có để một cái bàn vuông bằng vàng bóng nhoáng, trên bàn có bầy những trái cây để thờ. Chỗ sát vách có một tấm mà ngấm phủ xuống, hình như đó là khán thờ.
Căn phòng nho nhỏ này có hai cửa, một trông sang đại điện, một trông sang tĩnh thất ở bên phải. Lúc ấy tiều Phật đường với tỉnh thất đều không có tiếng người, chỉ có một ngọn đèn dầu ánh sáng lờ mờ treo lơ lửng ở cuối phòng thôi.
Thiên Tứ không dám bước chân vào trong phòng chỉ ở bên ngoài ngó vào thôi. Chàng không thấy bên trong có gì đặc biệt hết, thậm chí không có một vật gì mà vuông vắn như cái hộp cả. Chàng đoán chắc sự bầy biện ở trong phòng này là một cạm bẫy để cho người ta bị mắc hởm, hễ mình bước chân vào bên trong, là thể nào căn phòng cũng sa xuống liền, và mình lại bị giam giữ ở trong phòng sắt như hồi hôm chứ không sai.
Chàng đang do dự, thì bỗng nghe thấy có một tiếng rú thật dài và thật lớn vọng tới. Thiên Tứ vội rụt đầu lại và dùng gót chân dẫm mạnh vào mặt đất ở trong phòng một cái, người đã lui về phía sau luôn và núp ngay vào sau cái bàn tức thì.
Tiếng rú kêu chưa dứt, chàng đã thấy có sáu bảy Lạt ma áo vàng chạy vào trong điện, người nào người nấy vẻ mặt đều hậm hực, mà người đi trước lại là Phật sống Ban Thiền.
Ban Thiền Phật sống đưa mắt nhìn những xác chết ở trong đại điện một lượt, dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng, rồi lớn bước đi thẳng vào trong tiều Phật đường.
Thiên Tứ núp ở sau cái bàn thờ trông thấy rõ sáu tên cao thủ của Hoàng Giáo đều theo sau Ban Thiền đi vào trong Phật đường đến cạnh tĩnh thất. Chàng bỗng nghĩ ra được một kế, liền giở môn khinh công "Nhiếp Tung Truy Ảnh" theo sau bọn chúng chạy ngay vào trong Phật đường ấy.
Quả nhiên không có việc gì xảy ra hết. Chàng câm lặng đứng sát vách, thấy Ban Thiền đi thẳng vào trong tĩnh thất rồi. Các thủ hạ của y liền dùng tiếng Tây Tạng nói với nhau một hồi, rồi chúng vén chân sát ở trên giường lén bấm vào một cái chốt cơ quan ở trên đầu giường.
Chỉ trông chốc lát, chỗ lan can trên đầu giường để lộ ra một lỗ hổng nho nhỏ, rồi Ban Thiền tiến tới trước lỗ hổng ấy, quơ một chân xuống, thò tay vào lấy một cái hộp sắt đen nhánh ra. Bọn Lạt ma trông thấy cái hộp sắt ấy, đưa mắt nhìn nhau, mặt lộ vẻ tươi cười.
Thiên Tứ biết hộp sắt ấy thể nào cũng là vật rất quan trọng, chưa biết chừng bên trong lại đựng con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ mà mình đang tìm kiếm cũng nên? Vì thế chàng cảm thấy hồi hộp, bàn tay cầm kiếm đã toát mồ hôi lạnh ra ngay.
Cái hộp sắt ấy có vẻ nặng nề lắm. Ban Thiền đặt nó xuống liền có tiếng kêu "bộp".
Thiên Tứ thấy thế kinh ngạc và nghĩ bụng:
"Cái hộp sắt này không lớn lắm, dù nó ruột có đặc đi chăng nữa cũng không khi nào nặng nề như thế này, Nếu bên trong quả có con Kim Thiền Thừ, nhưng nó là vật sống, tại sao Ban Thiền lại phải tổn sức đến như thế?"
Chàng đang thắc mắc, thì đã thấy Ban Thiền ngồi xếp bằng tròn ở trên mặt đất, móc túi lấy một cái chìa khóa đặc biệt nho nhỏ ra, và rất cẩn thận mở nắp hộp sắt ấy lên.
Lúc bấy giờ, không riêng gì Thiên Tứ, mà cả mấy tên Lạt ma ở trong phòng cũng đểu hồi hộp vô cùng, người nào người nấy đều trố mắt lên theo dõi từng dộng tác một của Ban Thiền. Ai nấy đều im hơi lặng tiếng, nên tiếng chìa khóa mở hộp sắt tuy rất khẽ, mà mọi người đều nghe thấy rõ mồn một.
Thiên Tứ đứng ở ngoài bị lưng của hai tên Lạt ma che lấp nên không sao trông thấy rõ những cử chỉ của Ban Thiền, chàng chỉ tưởng tượng như cái hộp sắt ấy hình như có mấy lớp. Đợi chờ giây lát, chàng mới nghe thấy bọn Lạt ma thất thanh kêu một tiếng...
Ban Thiền bỗng đứng dậy ngay, mặt lộ vẻ hớn hở, tay trái của y đang cầm một cái hộp ngọc màu xanh biếc to bằng chén rượu vậy.
Thiên Tứ trông thấy cái hộp ngọc ấy liền rùng mình đến thót một cái, máu trong người sôi lên sùng sục, vội vàng thò tay trái vào túi lấy mười mấy mủi Thoa la Thần trâm ra.
Tuy chàng không dám xác định trong cái hộp ngọc đó có phải là Bích Ngọc Kim Thiền Thừ hay không, nhưng xem thái độ và sắc mặt của Ban Thiền với bọn Lạt ma, thì chàng cũng đoán ra được, đó có thể nào cũng là một vật rất quý báu. Chàng liền nghĩ bụng:
"Dù cái hộp đó bên trong không có Bích Ngọc Kim Thiền Thừ đi chăng nữa, nhưng ta cướp đựơc cái hộp này ít ra cũng có thể bắt buộc Ban Thiền phải trao đổi lấy con Thiền Thừ cho ta”.
Đó là cơ hội duy nhất để cứu Trương Thiến Thiến thoát chết mà chỉ do dự một chút là lở mất dịp may này ngay, cho nên chàng không suy nghĩ gì nữa. Chàng đã quyết định như vậy, liền ở trong bóng tối bước ra rồi xông ngay vào trong tĩnh thất, đồng thời giơ tay lên ném năm mũi Thần trâm luôn.
Ban Thiền với bọn thủ hạ không ngờ có người ẩn nấp ở gần đó, nhất thời cuống cả chân tay lên, ba tên Lạt ma đứng trước đã bị Thoa la Thần trâm bắn trúng.
Những người bị Thoa la Thần trâm bắn trúng, thoạt tiên không cảm thấy có gì khác lạ cả, cho nên chúng vẩn quát tháo và quay người lại để tấn công địch.
Đã vào chốn hiểm nguy, Thiên Tứ đã quyết định từ trước, phải dùng chính sách tốc chiến tốc quyết, nên chàng vừa ném Thần trâm ra xong đã vội tấn công luôn hai chưởng tiếp theo tức thì. Sau hai tiếng kêu "hự", hai tên Lạt ma đứng ở phía trước đã bị chưởng phong của chàng hất bắn đi ngay, tay trái của Thiên Tứ đã nhanh nhẹn chộp luôn cái hộp ngọc ở trong tay của Ban Thiền.
Ban Thiền giật mình kinh hãi, vội nắm chặt cái hộp vào trong gang bàn tay. Tiếp theo đó, y giận dữ rống lên một tiếng, dùng khuỷu tay phải thúc mạnh ra một thế, để tấn công vào bụng dưới của Thiên Tứ.
Hai người ra tay cũng nhanh như điện chớp, Thiên Tứ đang nhẩy xổ tới, vội dùng cánh tay phải trầm xuống, vận công lực lên để bảo vệ lấy bụng dưới, còn tay trái thì chàng búng luôn ba mũi Thần trâm vào bụng bên phải của Ban Thiền.
Trong lúc khẩn cấp, Thiên Tứ sử dụng những thế thật hiểm ác. Tuy chàng biết công lực của Ban Thiền rất cao cường, nhưng vẫn gắng sức bắn trúng được địch thủ. Quý hồ Ban Thiền bị Thần trâm bắn trúng, thì mình sẽ cướp được cái hộp ngọc ở trong tay y một cách dễ dàng liền.
Quả nhiên Ban Thiền không ngờ Thiên Tứ lại dùng xảo kế ấy? Chỉ thấy chàng ta không tránh né, y trong lòng mừng rỡ khôn tả, vội dùng hết công lực vào khuỷu tay phải mà thúc mạnh một cái thật nhanh.
Nói thì chậm, nhưng sự kiện xảy ra rất nhanh, hai người vừa va đụng nhau một cái, Thiên Tứ đã bị khuỷu tay của đối phương đẩy lùi mấy bước, bụng dưới đau nhức khôn tả, nhưng còn Ban Thiền thì cảm thấy công lực trong người bỗng mất mát hết.
Ban Thiền hãi sợ khôn tả, tay vẫn nắm chặt cái hộp ngọc, vội lui về phía sau hai bước. Y vận thử Ngạc Ba thiền công lên, liền cảm thấy các huyệt đạo ở bên cánh tay phải đã bị bế tắc hết, chân khí không sao thông qua được.
Thiên Tứ cũng bị thương khá nặng, nhưng chàng cố dùng chân khí tạm thời đè nén vết thương ở dưới bụng xuống. Đồng thời chàng múa trường kiếm tấn công mấy thế nữa đẩy lùi mấy tên Lạt ma kia, rồi lại thò tay vào túi lấy năm mũi Thoa la Thần trâm ra nữa.
Ban Thiền bỗng dùng tiếng Tây Tạng quát bảo:
- Ba Phát Hồng, Ngũ Khắc Tang! Hãy bảo vệ vật báu, mau rút lui ra khỏi chùa. Nếu cần, hãy hủy luôn vật báu đi, chứ đừng để lọt vào tay tên giặt này.
Y vừa nói dứt, đã giơ tay trái lên rồi ném cái hộp ngọc vào tên Lạt Ma lùn và rất khỏe mạnh. Tên phiên tăng ấy vội giơ tay ra bắt lấy hộp ngọc, quay người vội chạy ra ngoài phòng, còn những tên khác, trừ hai tên đã bị Thiên Tứ đả thương và một tên bị Thoa la Thần trâm bắn trúng, còn ba tên nữa vội theo tên lùn nọ chạy ra ngoài phòng.
Thiên Tứ quát lên một tiếng, bỏ rơi Ban Thiền, cầm kiếm đuổi theo luôn. Chàng vừa trông thấy tên phiên tăng quay qua góc điện, mà lúc này bụng chàng bị thương, khinh công thể nào cũng kém trước nhiều nên chàng vội ném luôn một mũi Thoa la Thần trâm vào tên đó.
Tên Lạt Ma kia vừa ra tới cửa điện thì bỗng thấy trên vai tê tái, người nặng nề hẳn, không sao chạy được nữa, Y cả kinh, vội đưa ngay hộp ngọc cho một tên đồng bọn.
Tên đồng bọn cầm lấy hộp ngọc, liền chạy ra ngoài cửa điện, chạy thẳng vào bãi đất trống. Thiên Tứ đánh liểu giở hết sức lực đuổi theo. Chàng thấy tên Lạt ma đã lên trên mái nhà và đang tiến thẳng về phía tháp đá. Chàng không muốn phi nhiều Thần trâm, cứ vận công lực lên để đuổi theo tên Lạt ma ấy. Tên Lạt ma ấy nhảy thót mấy cái đã nhảy lên trên đỉnh tháp và giơ cái hộp ngọc lên quát bảo:
- Nếu ngươi còn tiến lên nữa, ta thừa lệnh hủy vật báu này, như vậy cả đôi bên cũng đều mất công toi hết.
Thiên Tứ đành phải ngừng bước, quay đầu nhìn, thấy bên dưới tháp là hồ nước, đối phương không còn đường lối rút lui nữa, chàng liền nghĩ bụng:
"Nếu mình bắt ép đối phương quá rồi chưa biết chừng y hủy con Thiền Thừ ở trong cái hộp ngọc ấy thật cũng nên?"
Nghĩ đoạn, chàng liền lớn tiếng đáp:
- Tại hạ không có ý cướp con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ này của các người đâu. Chỉ vì một cô nương bị trúng độc, không sao giải cứu được, nên tại hạ mới đến đây mượn con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ để cứu chữa, chữa xong sẽ xin trả lại ngay. Chẳng hạn sư huynh có vui lòng giúp cho tại hạ không?
Tên Lạt Ma lớn tiếng trả lời:
- Bích Ngọc Kim Thiền Thừ là vật báu tuyệt thế của Hoàng Giáo. Ngươi đôi ba phen lén vào trong chùa giết chết rất nhiều đệ tử của chúng ta, lại còn nói dối là mựơn dùng để cứu chữa người, nên việc này chúng ta không thể nào nhận lời được.
Thiên Tứ móc túi lấy lọ thuốc giải Thần trâm, đổ mười viên ra để ở chỗ mái tháp đá mà nói tiếp:
- Tại hạ xin tặng thuốc giải độc Thần trâm, như vậy đủ chứng minh tại hạ không có ý đối địch. Bây giờ sư phụ đã tin tại hạ rồi chứ?
Vị Lạt ma ấy có vẻ do dự, ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời:
- Ta không có quyền quyết định việc này, phải mời Phật sống ra mới được.
Thiên Tứ cả mừng, nói tiếp:
- Phải đấy, hiện giờ dứơi tháp còn có quý đồng môn, sao không bảo những vị ấy mời Ban Thiền Hoạt Phật ra để quyết định ngay tại chỗ?
Quả nhiên, tên Lạt Ma ở dưới tháp đã vội vàng quay trở về đại điện. Một lát sau, y đã cùng Ban Thiền Hoạt Phật ra tới chỗ dưới tháp.
Lúc này công lực đã mất hết, Ban Thiền chỉ ngửng đầu nhìn lên trên tháp thôi, chứ không sao nhảy lên được.
Tên Lạt ma đứng ở trên dùng tiếng Tây Tạng nói lại những lời đề nghị của Thiên Tứ vừa rồi cho Ban Thiền hay. Ngẫm nghĩ giây lát, Ban Thiền dùng tiếng Hán nói:
- Hãy đưa thuốc giải xuống đây, để lão tăng xem là thật hay hư đã?
Thiên Tứ đồng ý, nhưng chàng vẫn còn sợ bọn Lạt ma có quỷ kế gì, nên chàng xé mảnh áo bọc những viên thuốc ấy ném xuống bên dưới.
Ban Thiền không uống ngay, chỉ bảo một tên đệ tử cũng trúng phải Thần trâm uống trước, rồi bảo y vận công điều tức xem thuốc đó có công hiệu hay không?
Tên Lạt ma ấy vâng lời, uống luôn viên thuốc đó, rồi ngồi vận công điều tức một hồi, quả thấy sức lực đã phục hồi, vội đứng lên trả lời Hoạt Phật luôn. Ban Thiền chẳng nói chẳng rằng, lấy hai viên thuốc uống luôn rồi ngồi xuống nhắm mắt hành công. Một lát sau, y đã thấy khí huyết chạy đều như thường. Y đột nhiên nhảy lên trên đỉnh tháp, dùng tiếng Tây Tạng nói với Lạt ma cầm hộp ngọc rằng:
- Vứt ngay hộp ngọc xuống dưới này!
Tên Lạt ma cung kính vâng lời, ném luôn cái hộp ngọc xuống dưới tháp... Thiên Tứ không biết tiếng Tây Tạng, vì thế chàng cứ để ý đến mọi hành động của bọn Lạt ma. Chàng bỗng thấy tên Lạt Ma nọ vứt cái hộp ngọc xuống, liền giật mình kinh hãi.
Chỗ Thiên Tứ đứng là từng thứ năm của cái tháp. Tháp ấy có tất cả bảy tầng, tên Lạt ma đứng ở từng cao nhất ném xuống, nhưng y biết nếu ném gần thì thể nào Thiên Tứ cũng lao mình ra cựớp được nên y ném cầu vòng ra ngoài xa những bảy trượng.
Thiên Tứ thấy Ban Thiền nuốt lời, trong lúc nóng lòng sốt ruột chàng quên bẵng mất là cái tháp ấy trên nhỏ dưới lớn, nên chàng quát lớn một tiếng, rồi tung mình nhảy lên trên không luôn.
Với công lực của chàng có thể nhảy ra ngoài sáu trượng được, nhưng lúc này chàng đang bị thương, nên chỉ nhảy ra ngoài xa đựơc có bốn trượng thôi, vì vậy mà còn cách cái hộp ngọc kim kia những ba trượng không sao bắt nổi được.
Thấy mình không bắt được cái hộp ngọc ấy, Thiên Tứ lo âu khôn tả, vội ném thanh kiếm ở trong tay ra ngay.
Sau một tiếng kêu "coong" trường kiếm của chàng đã ném trúng hộp ngọc, nên hộp ngọc rơi ngay ra bên ngoài chùa...
Thiên Tứ vội nín hơi lấy sức, ở trên không quay người một vòng đẩy song chưởng về phía sau một cái, mượn sức phản chấn, người chàng như một mũi tên cũng nhảy theo ra phía ngoài chùa Kha Sa Ba luôn.
Ngoài chùa là hồ nước, chàng thấy hộp ngọc rớt xuống dưới hồ kêu đến "bộp" một tiếng, có sóng nước bắn lên luôn.
Thiên Tứ cũng nhẩy xuống theo, nhưng chàng cách xa hộp ngọc những hai trượng. Chàng không biết bơi lội, lúc này lại rớt xuống dưới hồ, nên vừa bị nước hồ thấm vào người, chàng càng hãi sợ, múa chân khua tay mấy cái, mồm đã uống luôn mấy ngụm nước, nhưng chàng vẫn không quên cái hộp ngọc, liền nhô đầu lên mặt nước, đưa mắt nhìn bốn chung quanh. Chàng chỉ thấy nước hồ xanh biếc chứ không thấy tung tích của hộp ngọc đâu cả. Chàng lúc nổi lúc chìm, trong lòng càng hoảng sợ thêm, vì thế mà chàng đã uống đầy những nước.
Thiên Tứ yên trí thể nào cũng chết, trong lòng đau đớn vô cùng nghĩ tới mình mạo hiểm vào trong chùa, hy sinh tính mạng mà không lấy được con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ đem về cứu chữa cho Trương Thiến Thiến.
Nghĩ tới đó, chàng nản chí vô cùng, không tìm kiếm và cầm cự với nước nữa, nhưng ngọn nước vô tình ấy một chốc lại đưa chàng nổi lên một chốc lại dìm chàng xuống dưới nước.
Chàng đã chán nản, không còn trông mong gì nữa, thì đầu óc lại bỗng thấy tỉnh táo dần. Những hình ảnh của các người thân nhất của chàng đều hiện lên hết. Nhưng chỉ giây phút thôi, chàng đã mê man bất tỉnh lúc nào mà không hay.
Cũng không biết trải qua một thời gian bao lâu, chàng cảm thấy có một thứ nước gì rất mát chảy qua cổ họng, qua phổi vào trong tạng phủ. Đồng thời, chàng lại cảm thấy mình đang nằm ở trên mặt đất cứng rắn chứ không phải là ở dưới nước. Chàng muốn mở mắt ra nhìn, nhưng người chàng uể oải, không còn một chút hơi sức nào hết, nên muốn mở mặt ra nhìn cũng không được.
Lại trải qua một lát nữa. Chàng cảm thấy có một vật gì rất nặng bò lên trên ngực và từ từ bò xuống dưới bụng, đến chỗ vết thương. Chàng cảm thấy đau nhức vô cùng, và thấy dạ dầy rất khó chịu, rồi không sao nhịn được, nôn ra ngay một đống nước thật nhiều.
Chàng muốn kháng cự cử chỉ của người đó, nhưng không có hơi sức để chống lại. Chàng như một người nằm mơ. Trong lúc khó chịu quá, chỉ hai tay cào lung tung, nhưng chỉ nắm được một ít cát thôi, chứ ngũ tạng lục phủ vẫn đau đớn và khó chịu hết sức. Rốt cuộc, chàng lại chết giấc luôn.
Từ đêm tới sáng, từ sáng tới chiều, mặt trời đã lặn hết, lại qua được một ngày. Gió ban đêm rất mát lạnh, chàng bị một luồng gió lạnh thổi tới bỗng mở choàng mắt ra nhìn. Chàng cảm thấy trong người hết đau đớn khổ sở, hơi định thần một chút, chàng mới biết là mình đang nằm ở trên một bãi đất chỗ cạnh hồ, xung quanh chỉ có tiếng giun dế kêu thôi. Chàng bỗng phát giác ở chỗ cách mình không xa đang có một người thở rất nhanh. Chàng vội ngửng đầu nhìn, mới hay ở gần đó đang có một người nằm gục...
Người đó là một Lạt ma. Chàng vội bò dậy ngắm nhìn vị Lạt ma ấy, thấy y nằm phục ở trên mặt đất, đầu ngoẹo về một bên, hô hấp rất mạnh, bên cạnh người y còn có một đống máu bầm.
Hiển nhiên Lạt ma ấy bị nội thương rất nặng, bằng không sao lại nằm ở cạnh mình như thế?
Thoạt tiên, chàng hoài nghi Lạt ma này chính là người đã ở trên đĩnh tháp ném cái hộp ngọc xuống, nhưng khi chàng nhìn kỹ lại, thì lại không giống, vì người nọ cao lớn vạm vỡ, còn người này thì gầy gò bé nhỏ.
Thiên Tứ khẽ lên tiếng kêu gọi:
- Đại sư phụ bị thương phải không?
Lạt ma ấy dùng tay cào đất hai cái, rõ ràng đã nghe thấy tiếng nói của chàng, nhưng không sao trả lời được.
Thiên Tứ khẽ thở dài một tiếng, rồi lẩm bẩm nói tiếp:
- Tuy Ban Thiền khả ố và đáng khinh thật, nhưng ta không thể thấy người chết mà không ra tay cứu.
Nói xong chàng liền tới gần, nắm lấy cổ tay người đó để thăm mạch thử xem, nhưng tay chàng vừa đụng vào cổ tay của đối phương thì Lạt ma ấy đã dằng tay lại và gượng nói:
- Đừng... đừng có tốn hơi sức nữa, tôi đã hết cách cứu chữa rồi...
Nghe giọng nói của đối phương, Thiên Tứ giật mình đến phắt một cái, thất thanh hỏi:
- Người là ai?
Chàng vừa nói vừa tiến lên một bước, vội kéo vai Lạt ma ấy lật ngửa mặt y lên...
Lạt ma vừa nằm ngửa, chàng đã thấy một bộ mặt vừa rỗ nhăng rỗ nhịt, vừa xấu xí khôn tả, chàng lại thất thanh hỏi tiếp:
- Sao? Doãn Ngọc hiền muội đấy à?
Máu trong người chàng sôi lên sùng sục, chàng vội hỏi tiếp:
- Sao hiền muội lại giả dạng Lạt ma như thế? Ủa! Tóc của hiền muội biến đâu mất tiêu rồi?
Doãn Ngọc với đôi mắt thất thần, ngó nhìn Thiên Tứ, mép của nàng vẫn còn dính máu, mồm tủm tỉm cười, khẽ gật đầu và từ từ hỏi:
- Tứ đại ca thấy tiểu muội giả dạng Lạt ma như thế này trông rất tức cười phải không?
Thiên Tứ rất khích động, lắc đầu hỏi tiếp:
-Tại sao hiền muội giả dạng làm Lạt ma như thế? Bị thương ở đâu?
Doãn Ngọc đáp:
- Đại ca đừng hỏi vết thương của muội nữa, nội phủ đã bị nát hết, bây giờ dù có Linh chi Tiên thảo cũng không thể cứu được nữa...
Nói tới đó, nàng lại thở hồng hộc một hồi, không sao nói tiếp được nhưng nàng vẫn gắng sức, nên ngừng giây lát nàng lại nói tiếp:
- Trước khi tiểu muội chết, đại ca phải nhận lời làm hộ tiểu muội hai việc này, thì dù tiểu muội có chết đi cũng cam tâm. Huống hồ, lúc chết lại may mắn được ở cạnh đại ca, khiến tiểu muội càng yên tâm chết, không còn phải bận lòng gì nữa.
Thiên Tứ ứa lệ ra và an ủi rằng:
- Ngọc muội chớ nên nói như thế, chẵng hay bị thương ra sao, chúng ta mau nghĩ cách may ra còn kịp...
Doãn Ngọc mỉm cười đáp:
- Đại ca khỏi phải tốn hơi sức nữa, tiểu muội bị ngót trăm tên Lạt ma vây đánh, trong lúc kiệt sức còn bị Ban Thiền dùng Phích Không Chưởng Lực đánh nát lục phủ ngũ tạng của tiểu muội rồi. Như vậy còn cứu chữa làm sao được nữa!
Thiên Tứ vội hỏi tiếp:
- Cha của hiền muội là danh y nổi tiếng nhất thiên hạ, chả lẽ trong người hiền muội lại không có thuốc cứu thương rất linh nghiệm hay sao?
Doãn Ngọc từ từ đáp:
- Tuy trong người của tiểu muội có viên thuốc rất quý báu nhưng... vừa rồi tiểu muội đã cho đại ca uống rồi.
Thiên Tứ giật mình kinh hãi, vội hỏi tiếp:
- Cái gì? Tôi chỉ bị một chút thương nhẹ thôi. Sao hiền muội lại...
Thiên Tứ bỗng cảm thấy mình đã làm việc ngu xuẩn không sao lượng thứ được, nếu có thể được, thì chàng sẽ mổ bụng, moi họng lấy viên thuốc đó ra luôn.
Doãn Ngọc giơ tay lên vẫy một cái, có ý muốn gọi chàng đến gần. Chàng vội nắm lấy tay áo nàng ra, thấy lạnh như băng, vội cởi cái áo ướt của mình ra vắt cho thực khô, rồi đắp lên người nàng.
Doãn Ngọc lại nói tiếp:
- Đại ca, tiểu muội không còn sống được bao lâu nữa đâu…
Nước mắt đã đổ ra như mưa, Thiên Tứ ôm nàng vào lòng, khóc sướt mướt mà an ủi rằng:
- Hiền muội đừng có nói những chuyện vớ vẫn như thế! Người hiền gặp lành, thể nào trời xanh cũng cứu giúp cho.
Doãn Ngọc lắc đầu đáp:
- Đại ca đừng có an ủi hiền muội nữa! Từ khi tiểu muội cắt tóc, trong lòng đã quyết tâm lấy cái chết để đền bù lại tấm lòng tri ngộ của đại ca. Tiểu muội tự biết mặt mũi của mình xấu xí, tính nết lại nóng nẩy, thực không xứng đáng làm vợ của đại ca, nhưng được đại ca không hiềm những điểm đó, mà đã nhận tiểu muội làm vợ, nên tiểu muội mới cam tâm chết như vậy để đền lại mối thâm tình ấy của đại ca...
Ngừng giây lát, nàng lại nói tiếp:
- Hôm qua, sau khi đại ca đi khỏi, tiểu muội đang phơi áo, thì một tên Lạt ma đáng chết bỗng xông vào trong bụi lau. Nhất thời cuống lên, tiểu muội giết chết y, sau sực nghĩ ra một kế, liền cởi quần áo của y mặc vào người mình và cắt tóc để trà trộn vào trong chùa Kha Sa Ba.
Thiên Tứ thở dài đỡ lời:
- Thảo nào ngu huynh đi khắp nơi tìm kiếm cũng không thấy hiền muội đâu hết!
Doãn Ngọc lại nói tiếp:
- Tiểu muội định vào trong đó để lấy trộm con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ cho đại ca mà không muốn đả thương nhiều người. Nhưng vật đó ở đâu, tiểu muội tìm kiếm mãi không thấy. Sau mãi tiểu muội mới tìm ra được chỗ cất giấu vật báu ấy, thì bị bọn Lạt ma phát giác, bất đắc dĩ tiểu muội phải dùng Đoạt Hồn Độc Sa của cha đã chế luyện lâu năm mới thành công ra đả thương bọn Lạt Ma, rồi xông ra ngoài chùa.
Thiên Tứ thất thanh xem lời hỏi:
- Thế ra những Lạt ma chết ở trong chùa đều bị hiền muội giết chết đấy?
Doãn Ngọc liền nói:
- Đại ca không trách cứ tiểu muội đấy chứ!
Thiên Tứ rất mũi lòng, lắc đầu đáp:
- Câu chuyện ấy đã qua rồi, ngu huynh còn để lại trong lòng việc đó làm chi!
Doãn Ngọc rất yên lòng, thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Tuy tiểu muội đã giết rất nhiều người, nhưng cũng may trời không phụ lòng người khổ tâm, đã lấy được con Bích Ngọc Kim Thiền Thừ cho chị họ Trương.
Thiên Tứ ngẩn người ra, vì rõ ràng chàng vẩn còn nhớ cái hộp ngọc đựng Bích Ngọc Kim Thiền Thừ đã bị tên Lạt ma ném xuống dưới, rồi bị kiếm chàng gạt xuống hồ, thì làm sao mà Doãn Ngọc lại lấy được, nên chàng vội hỏi:
- Hiền muội lấy được con Ngọc Thiền Thừ ấy ở đâu thế?
Doãn Ngọc vừa cười vừa đáp:
- Ở trong khám thờ tại tiểu phật đường bên cạnh đại điện!
Thiên Tứ càng thắc mắc không hiểu thêm, nghĩ bụng:
"Nếu vậy không phải là con Thiền Thừ giấu ở trên đầu giường của Ban Thiền. Vậy không biết con nào là thực mà con nào là giả?"
Doãn Ngọc thò tay vào túi, moi mãi mới lấy một cái gói nho nhỏ ra, mỉm cười đưa cho Thiên Tứ và nói tiếp:
- Đại ca mở ra xem đi! Đây là món lễ vật quý nhất trong đời của tôi để kính tặng đại ca đấy!
Thiên Tứ vội mở cái gói ấy ra xem, thấy bên trong có một mớ tóc đen. Chàng rũ mớ tóc đen ấy ra quả thấy bên trong có một chiếc hộp nho nhỏ rơi ra. Cái hộp này giống hệt cái hộp ngọc bị rớt xuống dưới hồ.