Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 50/51
N
gười lính gác cầu mang khẩu súng carbin trên vai, lững thững bước đến bên Quỳnh. Ông ta giở nón ra và gãi gãi đầu:
- Vậy là đỡ lo...
- Bác lo gì hở bác?
- Không... không...
Rồi ông ta lục trong túi chiếc áo kaki xanh cũ kỹ đã bạc màu, tìm thuốc lá, nhưng không còn điếu nào. Chợt Quỳnh nói:
- Bác chờ cháu một chút nhé.
- Cháu sẽ trở lại hả?
- Dạ, cháu sẽ trở lại.
Quỳnh đi trở lại dốc cầu. Người lính già mang súng, đứng nhìn theo, lắc đầu, chép miệng:
- Tội nghiệp cô bé...
Khi Quỳnh trở lại, cô mang theo một gói thuốc Ðà Lạt... đưa cho người lính.
- Trời đất, tưởng cháu đi đâu... ai dè...
- Bác hút thuốc đi.
Người lính cầm gói thuốc, xé rồi rút ra một điếu, châm lửa hút, rồi đưa lại cho Quỳnh gói thuốc:
- Mang về cho ba hút.
- Dạ bác giữ đi, ba cháu ít hút thuốc lắm.
- Vậy thì cho anh.
- Cháu không có anh!
Người lính bỏ gói thuốc vào túi, nói:
- Thôi được rồi... thế cháu có mấy anh em? Ba mẹ làm nghề gì?
- Cháu chỉ có một mình, mẹ cháu mất rồi, cháu ở với ba... Ba cháu là công nhân xây lắp.
- Cháu vẫn còn đi học chứ?
- Dạ thưa bác, cháu đang học lớp mười một.
Người lính gát cầu rít một hơi dài, lấy ngón tay gõ gõ vào điếu thuốc, nói:
- Thế này nhé, cháu gái... cháu có thể tả cho bác biết hình dáng của anh ấy không... Bác đứng gác ở đây suốt, may ra có thể giúp cháu...
Quỳnh cúi đầu nghĩ ngợi. Cô biết lời đề nghị đó là đúng đắn. Nhưng cô không hề nghĩ đến việc này. Cô đến trên cây cầu này giờ này đây không phải là để gặp anh ấy nữa mà vì nó là nơi mà anh ấy ngày hai lượt đi qua, giờ đây cây cầu này đã trở thành thân thiết với cô, quen thuộc đến nỗi cô biết rõ nó có bao nhiêu nhịp, thành cầu có bao nhiêu thanh bê tông... Cũng như cô đã thường ghé vào nhà sách, nơi mà cô đã nhìn thấy anh ấy đứng ở đó vào đầu năm học. Tự đáy lòng Quỳnh, cô ước ao được gặp anh ấy, gặp riêng với anh ấy để có thể kể lể nỗi niềm riêng tư, để nói với anh ấy rằng cô muốn thoát khỏi tất cả: cha cô, Minh, những bài học (mà cô đã cố học hoài nhưng không thuộc ), những bài làm (chỉ được điểm 4, điểm 5 )... Tất cả như những chấn song của chiếc lồng mà cô là một con chim cố tìm đường thoát ra, ao ước được tung đôi cánh vào bầu trời bao la... Tự đáy lòng cô, cô muốn được gặp anh ấy để nói là cô yêu anh ấy... Nhưng anh ấy đã quá vô tình và nghiêm khắc đối vói cô... Và thế là tất cả chỉ nằm im lìm, sâu lắng tận cõi lòng cô như những viên ngọc trai chìm dưới đáy biển, mãi mãi nằm im dưới đó, không thể biết, không thể hay nếu không có ai đó vớt lên...
- Bác ơi, bác có yêu...
- Yêu hả? Có chứ, nhưng điều đó xảy ra lâu rồi... lâu lắm rồi... cháu gái ạ.
- Không bác ơi, cháu muốn hỏi là bác có yêu cây cầu này không?
- Cầu hả? - Mắt người lính bỗng sáng lên - Tôi coi nó như ruột của tôi... - Rồi bác giải thích thêm, giọng chân thành:
- Tôi thức để canh cho nó mà, cháu...
Ngừng một lát, người lính gác cầu lại nói:
- Chính tôi đã đề nghị sửa chữa nó, tôi gởi bao nhiêu lá đơn lên chính phủ... Cuối cùng người ta phải sửa nó - Bác nhìn quanh cây cầu rồi nói tiếp - nhưng chỉ dặm vá sơ sơ thôi, đấy, cháu xem... Nó tàn tạ, già cỗi như tôi vậy. Tôi vẫn tiếp tục gởi đơn cho đến khi nào người ta chăm lo cho nó đẹp đẽ, đàng hoàng mới thôi... À... chà, chắc cũng đến năm, mười năm nữa... Mà này, cháu, cháu cũng thích cây cầu này hả?
- Vâng, cháu thích... Từ nhà cháu, có thể nhìn thấy cây cầu... Ðược đứng trên cầu nhìn về hướng chân trời, thật thích hả bác... Giống như mình là chim đang lượn đôi cánh trên không trung... Bác ơi, đêm qua cháu nằm mơ, cháu thấy cây cầy này biến thành chiếc cầu vồng, cháu đi từ bên này cầu còn anh ấy thì đi từ bên kia sang, chúng cháu gặp nhau ở giữa cầu...
Người lính âu yếm nhìn Quỳnh, vỗ vỗ lên vai cô:
- Cháu làm ta muốn khóc, cháu gái ơi... Thôi để ta kể cho cháu nghe...
Rồi ông lão gác cầu kể về gia thế, hoàn cảnh của ông. Ông kể cho Quỳnh nghe cả chuyện tình yêu thời trẻ. Sau đó là có bao nhiêu con tàu vào ra cảng hàng ngày, có bao nhiêu xe cộ qua cầu, những đám mây có hình dáng ra sao, ông nói tiếp:
- Cháu biết không, cây cầu nó cũng như ta vậy. Buổi tối, nó cũng im lìm sâu ngủ, sáng ra, nó thức dậy. Những lúc nó hư hỏng, chẳng khác nào một người bị thương, nó kêu lên ken két, mỗi lần có các bánh xe lăn qua, nó rên rỉ như đau đớn...
Trong lúc ông nói thì Quỳnh vẫn đưa mắt nhìn những người đi xe đạp qua cầu, hai tay vân vê những cánh hoa dại mà cô đã hái ở dốc cầu. Bỗng Quỳnh tái mặt, nắm tay áo người lính:
- Bác ơi, bác... bác đứng xích xích ra đi, bác che cháu lại đi...
Người lính giật mình:
- Gì đó, gì đó cháu?
- Anh ấy... anh ấy đấy bác ạ...
Rồi Quỳnh đứng nép vào người lính, quay mặt ra hướng đông... Người gác cầu cố chăm chú nhìn người thanh niên mặc áo trắng ngắn tay, chiếc quần đen đang cố đạp lên dốc cầu. Ông nhìn chăm chăm vào anh thanh niên cho đến khi anh ta qua khỏi khá xa.
- Cháu gái! Cháu gái!... Quay lại đi, anh ấy đi qua rồi!
Quỳnh quay lại và lập tức chạy theo nhìn, nhưng anh thanh niên đã lao nhanh xuống dốc và khuất ở ngõ quanh.
Người lính gác cầu nói:
- Lạ thật!...
- Lạ gì hở bác?
- Không... nhưng chẳng lẽ lại đúng là anh ấy?...
- Bác nói sao?
- Bác nghĩ cháu đã nhầm chăng?
Quỳnh nắm lấy cánh tay người lính:
- Có phải anh ấy mặc áo trắng ngắn tay, quần xanh hoặc đen, đi xe đạp cũ, sườn ngang màu xám nhạt...?
- Ðúng, xe sườn ngang và màu... màu gì... màu thì bác không để ý lắm nhưng...
- Anh ấy hơi gầy có phải không bác?
- Hơi gầy? Hơi gầy... đúng... hơi gầy!
- Và da trắng?
- Trắng hả? Không trắng lắm đâu!... Nhưng quan trọng là anh này coi bộ dữ lắm.
- Dữ là sao hở bác?
- Anh ấy có sẹo trên mặt, còn trên cánh tay thì xâm hình coi kỳ cục lắm!
Quỳnh buông cánh tay người lính ra:
- Vậy thì không phải anh ấy!
Người lính mỉm cười:
- Bác cũng mong là vậy!
Hiểu là Quỳnh thất vọng, người lính an ủi:
- Cháu nhất định gặp anh ấy mà, rồi cháu sẽ gặp...
Quỳnh còn nán lại trên cầu cho đến khi đèn trên các chiếc tàu ở cảng sáng lên. Trước khi cô về, người lính gác nói:
- Cháu sẽ được hạnh phúc, cháu gái ạ. Vì cháu biết chờ đợi. Trong tình yêu phải biết chờ đợi... Hạnh phúc nhất định đến vói người nào biết chờ đợi...