Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Chương 49
S
áng hôm sau, tinh thần cạn kiệt và mệt mỏi, Tracy lái xe tới Trung tâm Tư pháp với cảm giác lo lắng mà cô đã cảm thấy vào cái ngày cô báo cáo với Ban Tội phạm Bạo lực với tư cách một trong những nữ điều tra viên án mạng đầu tiên ở Seattle. Không như sáng hôm đó, khi nhân viên và hầu hết các điều tra viên khác chào đón cô, lần này chỉ có trợ lý của Nolasco gặp Tracy khi cô bước vào thang máy. Anh ta cảnh báo cô rằng cô được chỉ định là bánh xe thứ năm của đội D và cho cô một bàn ở phía cuối tầng bảy cùng các nhân viên hành chính. Nếu Nolasco muốn Tracy biến khỏi tầm mắt, ông ta đã thành công. Bàn làm việc mới của cô nằm trong góc và được bao quanh bởi một đống hộp giấy.
Tracy tránh bản tin sáng và kiềm chế không đọc tờ Seattle Times. Cô có lịch họp vào buổi chiều với Phòng Công vụ để thảo luận về hai lần cô tấn công Bradley Taggart – sự việc ấy đột nhiên lại trở thành vấn đề – cũng như sai phạm trong việc chia sẻ hồ sơ cảnh sát với một luật sư dân sự. Cô đã gọi cho đại diện công đoàn của mình và yêu cầu người đại diện pháp lý. Luật sư được chỉ định sẽ liên lạc lại với cô để biết liệu cuộc họp có được diễn ra hay sẽ bị trì hoãn.
Cô dành cả buổi sáng để lướt Internet, đọc các bài viết về các vụ giết người của Cao Bồi. Sau đó, cô tìm kiếm trên Google tên của Wayne Gerhardt, Beth Stinson và ngạc nhiên khi thấy vài trang cho kết quả. Cô giở qua từng trang một. Cho đến khi dạ dày sôi òng ọc, cô mới kiểm tra đồng hồ trên máy vi tính. Đã gần trưa. Cô gọi vào di động của Kins. “Tôi chỉ gọi để kiểm tra xem mọi việc tiến triển đến đâu rồi.”
Kins hạ giọng: “Nolasco đã đưa tất cả chúng tôi về lại Trung tâm Tư pháp, và ông ta đang dùng bàn của cô. Tôi có cảm giác ông ta đang để mắt đến tất cả mọi người. Không khí ở đây cứ như đưa đám vậy. Ông ta bị gọi tới một cuộc họp buổi trưa rồi. Thế họ cho cô làm gì?”
“Ngồi chơi không thôi.” Cô nói.
“Có tin gì từ Melton không?”
“Chưa thấy gì. Đi uống cà phê đi!”
“Tôi sẽ gọi nếu tôi đi được.”
Khi Tracy ngắt máy, cô nhìn lên và thấy Preston Polanco, một thành viên của đội D, bước vòng qua đống hộp giấy, mang theo một chồng tài liệu. Polanco thả đống tài liệu xuống bàn của cô. “Nolasco nói tôi đưa cô thứ gì đó để giữ cô bận rộn.” Anh ta mỉm cười nói. “Tôi cần ai đó xem qua lời khai của các nhân chứng này và lên lịch thời gian. Không được thú vị như vụ Cao Bồi của cô đâu, chỉ là vài băng đảng tội phạm bắn nhau thôi, nhưng thỉnh thoảng tất cả chúng ta đều phải làm mấy việc chán chết mà, đúng không?”
Dan chạy bộ xuống đồi về phía cầu tàu Don Armeni. Anh có thể cảm nhận được lực tác động của vỉa hè lên ống quyển và đầu gối, và ngờ là cơn nhức nhối không thật sự tốt cho các khớp xương đã bốn mươi hai tuổi của mình. Mặc dù nhiệt độ khá lạnh, chưa đến mười độ C, nhưng mặt trời đã lên và sưởi ấm mặt anh. Khi đã tới được Harbor Way và phổi cũng đã ấm lên, Dan giữ tốc độ chạy nhanh, đích đến cuối cùng là ngọn hải đăng Alki Point.
Chạy bộ luôn là phương pháp trị liệu của anh, là thời gian để anh suy nghĩ thấu đáo các vấn đề hoặc chỉ đơn giản là gột sạch tâm trí. Tracy đang khiến anh phải cân nhắc rất nhiều. Cô có thể sẽ trở về Cedar Grove và cả hai người họ sẽ cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới. Anh biết phần nào đó trong quyết định của cô là bởi nỗi thất vọng vì bị kéo ra khỏi tổ chuyên án, đó là lý do tại sao anh muốn cô suy nghĩ thêm, nhưng sau biến cố gần nhất, tên sát nhân xuất hiện ở sân sau nhà cô, Dan muốn đưa cô trở lại Cedar Grove ngay hôm ấy, đến nơi nào đó mà anh có thể bảo vệ cô và giữ cô an toàn.
Anh lo lắng cho cô. Anh luôn lo rằng cô sẽ không bao giờ hoàn toàn nguôi ngoai về cái chết của Sarah. Cô đã không có thời gian để nguôi ngoai thật sự. Những sự kiện diễn ra ở Cedar Grove sáu tháng trước quá nhanh và khốc liệt. Sau đó, khi Tracy trở lại Seattle, cô đã lập tức bị ném vào sự điên loạn còn hơn thế với cái chết của các vũ công. Dan ngờ là cô đã nhìn nhận những nạn nhân đó như là em gái mình, coi họ là trách nhiệm của cô, và anh lo lắng về sự căng thẳng của cô do cảm giác tội lỗi gây ra.
Sau bốn mươi bốn phút chạy bộ, Dan quay trở lại chân đồi dẫn lên nhà Tracy. Cả đi cả về chỉ gần mười ki-lô-mét, nhưng địa hình đồi dốc khiến chặng đường có cảm giác như mười sáu ki-lô-mét vậy. Sherlock và Rex sẽ thích chạy dọc theo mép nước nhưng chúng sẽ liếc nhìn lên ngọn đồi đó, ngồi bệt cái mông to lớn của mình trên nền bê tông, và tỏ thái độ cực kì rõ ràng rằng cách duy nhất để chúng leo lên ngọn đồi đó là ở băng ghế sau của chiếc Tahoe. Sáng nay, được adrenaline tiếp sức, Dan không chần chừ. Anh chạy một mạch lên đồi. Khi lên đến đỉnh, anh thở dốc và vã mồ hôi. Anh đan tay sau đầu khi đi bộ dọc theo khu nhà, đến lối vào cổng nhà Tracy, dừng lại ở đó để hít thở sâu vài nhịp. Khi có thể thở lại bình thường, anh ấn mã số mới trên bảng điều khiển và bước qua cổng vào sân trong.
Tracy dành một giờ để đọc đống tài liệu mà Polanco đã bỏ lại trên bàn làm việc của cô, đánh dấu giờ giấc, ngày tháng và bắt đầu dựng lên một lịch trình. Mặc dù gần như chán đến muốn bật khóc, cô vẫn mừng vì có thứ gì đó để giết thời gian. Nhưng khi cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, điện thoại bàn reo. Cô nghĩ là Kins gọi.
“Điều tra viên Crosswhite, tôi là Trung sĩ Rawley từ Phòng Công vụ. Chúng ta có một cuộc họp vào lúc một giờ ba mươi.”
Tracy nhìn đồng hồ trên máy tính, ngạc nhiên khi nhận ra đã một giờ bốn mươi phút. “Tôi được dặn là chờ cho đến khi luật sư của tôi gọi.”
“Luật sư của cô đang ở đây rồi.”
“Bây giờ tôi mới biết. Tôi qua đó đây.”
Cô gác máy, lấy ví và áo khoác rồi rời khỏi bàn làm việc thì di động reo. Cô lấy nó ra khỏi ví và trông thấy số của Phòng Nghiên cứu tội phạm Sở cảnh sát bang Washington. “Mike à?” Cô lên tiếng, nhìn quanh khi nhanh chóng hướng về phía cửa thang máy.
“Có một nơi tên là Hooverville nằm trên đại lộ Một, đủ xa về phía nam và đủ hẻo lánh để không ai ngoài mấy đứa choai choai đến đó. Mua bia cho tôi đi rồi tôi sẽ dốc hết ruột gan ra cho.”
Tracy nhìn đồng hồ của mình. “Tôi sẽ tới đó trong vòng mười phút.”
Trung sĩ Rawley sẽ không vui vẻ gì cho xem.
Hắn đánh chiếc xe tải vào lề đường và nhìn qua gương chiếu hậu. Hắn có thể trông thấy hàng rào gai bao quanh sân trong dẫn vào nhà Tracy Crosswhite. Một biện pháp an ninh tốt, giống mấy cái đèn cao áp cảm ứng chuyển động ở sân sau. Thế có nghĩa là hắn phải tháo vát hơn mới được.
Hắn biết tay luật sư đã đi chạy bộ, bởi vì hắn đã trông thấy gã đó chạy bộ dọc theo mép nước. Nếu gã ta cứ men theo con đường đang chạy thì gã sẽ trở lại trong vòng chưa đầy một tiếng, như thế hắn có quá đủ thời gian để sắp xếp.
Hắn bước khỏi xe, mặc vào chiếc áo phản quang màu cam và đội chiếc mũ bảo hộ màu vàng, lấy ra một chiếc máy kinh vĩ thủy và lắp nó vào chân máy để ống kính hướng về phía ngôi nhà chếch một góc bốn mươi lăm độ. Tên luật sư thuận tay phải.
Hắn quay lại xe, lấy ra một hộp sơn huỳnh quang màu cam rồi xịt vài đường kẻ và mấy con số vu vơ lên vỉa hè. Rồi hắn đợi.
Tay luật sư đang đi xuống khu phố sớm vài phút so với lịch trình, hai tay đan sau đầu, đang cố gắng lấy lại nhịp thở. Có lẽ rốt cuộc thì gã đó không có được thân hình tuyệt vời đến thế, dù không nghi ngờ gì gã là thứ mà Tracy muốn. Đó là điều không thể bác bỏ được. Hắn đã tận mắt chứng kiến. Hắn thấy mình như một thằng ngu. Cô ta khiến hắn cảm thấy mình như một thằng ngu chết tiệt. Cô ta đã có bạn trai suốt quãng thời gian qua.
Hắn đặt mắt vào ống ngắm và điều chỉnh tiêu cự, đánh số ngẫu nhiên lên mảnh giấy nhỏ để trông như thật, và hành động như thể hắn đang điều chỉnh thông số. Tay luật sư quay lại và nhìn hắn khi gã ta bước đến lối vào cổng, nhưng đó chỉ là một ánh nhìn thoáng qua.
Hắn tập trung ống kính lên phím bấm số. Tay luật sư không cố che nó đi. Gã ta ấn bốn số 5-8-2-9, sau đó ấn đăng nhập. Tracy đã thay mật mã, như hắn đã tính. Dù sao thì cô cũng là một điều tra viên thông minh, được đào tạo tốt. Tay luật sư đẩy mở cánh cổng, đóng nó lại sau lưng và bước ngang qua sân trong.
Hắn nhanh chóng di chuyển và điều chỉnh tiêu cự để thấy phím số ở cửa trước. Tay luật sư ấn vào cùng dãy số đó, lau chân và bước vào trong.
Cô ta thông minh. Hắn còn thông minh hơn.
Melton không nói quá về quán bar. Hooverville không có gì nhiều nhặn khi nhìn từ ngoài vào, chỉ có một bảng hiệu màu xanh lá và trắng trên cửa đề chữ quán bar. Có những cái lồng kim loại che hai cửa sổ nhìn ra lối đi bộ. Bên trong, giày của Tracy giẫm lạo xạo lên lớp vỏ lạc rải rác trên sàn nhà. Chiếc đèn chùm kiểu dáng cổ điển treo bên trên chiếc bàn lớn giữa nhà. Melton đứng cạnh một chiếc máy chơi pinball trong góc, đẩy cần gạt và lắc máy, làm đèn nháy và chuông reo. Tracy chờ cho đến khi ông cau mày, và quả bóng màu bạc rơi thẳng xuống máng.
“Tôi ghét trò này.” Ông nói. “Đổi bàn chơi khác đi.”
Ông mang một ly bia đến cái ghế da đã nổ, ngồi bóc lạc và ném vỏ đi. Một cô hầu bàn mặc áo phông trắng để lộ vài hình xăm trên người đến gần.
“Cho tôi trà lạnh.” Tracy lên tiếng.
Melton gõ vào cốc bia của mình. “Mang cho cô ấy một cốc thế này này, Kay.”
Cô phục vụ rời đi, và một người phụ nữ khác mang ra một cái khay đựng những thứ trông như nguyên liệu để làm món bánh taco. Cô ta đặt nó lên cái bàn áp vào tường và rời đi mà không nói lời nào.
“Ăn trưa đã!” Melton nói, trượt người khỏi ghế. “Thôi nào, thỉnh thoảng họ mới làm thế này với khách quen thôi đấy. Lấy một cái đi! Nó sẽ hết nhanh lắm.”
Tracy đi theo Melton rồi quay trở lại bàn với một cái bánh đầy thịt bò, phô mai và cà chua. Cô thấy biết ơn chiếc taco. Cô đã không ăn gì cả ngày trời. Cô cắn lớp vỏ và hứng vào đĩa của mình khi một ít nhân trượt sang phía đầu bên kia.
Melton lau bộ râu của mình bằng khăn giấy. “Nghe nói tối qua cô bị dọa.”
Tracy nuốt xong, đặt miếng taco xuống và lau tay. “Hắn đã đến nhà tôi, Mike ạ.”
“Tiếc là cô đã không bắn vào mông hắn.” Melton nói.
“Anh có thể giúp tôi chuyện đó không?”
Melton cho tay vào túi áo và đẩy một tờ giấy được gập qua bàn. “ADN vụ Beth Stinson.”
Tracy cầm lên và đọc.
“Không khớp với Wayne Gerhardt đâu.” Melton nói.
Tracy đã biết rồi. “Và?”
“Xin lỗi. Không khớp với bất cứ ai trong hệ thống.”
Cô ngồi lùi lại và cân nhắc thông tin. Cô cứ tưởng Melton sẽ đưa cô một cái tên và cô sẽ đến Sở Cảnh sát để bảo Johnny Nolasco cứ ôm khư khư cái công việc đó đi. “Nó sẽ khiến công việc của tôi dễ dàng hơn, như Faz hay nói đấy, không phải là không có gì.”
“Tôi nghe nói đó không còn là công việc của cô nữa.” Melton nói. “Nolasco gọi rồi. Ông ta bảo tôi là đừng có phân tích làm gì, không đáng phải chi tiền cho việc đó.”
“Nhưng ông đã làm xong rồi còn gì.”
“Tôi chưa xong đâu.” Ông nói, lau bộ râu lần nữa. “Tôi chỉ cần động cơ chính đáng thôi.”