Số lần đọc/download: 842 / 9
Cập nhật: 2018-09-06 10:14:48 +0700
Chương 50
Đ
ã 3 tháng nay, Nam và Khánh bị bùa ngải của Thanh khống chế! Có lúc họ yêu thương nhau cực độ về thể xác, nhưng ngay sau đó lại là thái độ bất thường thù ghét nhau. Càng ngày Khánh càng muốn xa lánh Nam, còn Nam thì luôn yêu thương Khánh hết lòng. Chính vì vậy, tinh thần của Nam bấn loạn. Biết Nam đang bế tắc về chuyện tình cảm, Thanh cố ý qua phòng hỏi:
- Dạo này thấy em có vẻ buồn vậy Nam?
Khuôn mặt Nam nhăn nhó:
- Không có gì đâu chị!
Miệng Thanh đưa đẩy:
- Chị cảm thấy em đang rất buồn, hay là em đang gặp khó khăn gì? Có khó khăn gì thì nói với chị, chị không giúp được nhiều nhưng vài triệu thì chị có nha Nam.
Nam lắc đầu:
- Không, em không có khó khăn.
- Nhưng em cứ buồn rầu như vậy, nhìn em buồn, chị cũng rầu theo.
Nam càng nói chuyện với Thanh thì càng bị khống chế bởi những âm hồn khuất mặt:
- Em rất buồn! Em và Khánh quen nhau từ khi học đại học, thực sự thì Khánh rất quan tâm em và em cũng vậy. Nhưng không hiểu sao mấy tháng nay Khánh khác lạ, luôn tìm cách lẩn tránh em!
- Nam, nghe chị nói nè! Bạn em đã có vợ, trước sau gì họ cũng phải nghĩ tới vợ của họ và họ sẽ quay về với vợ con.
- Khánh chưa có con mà!
- Oh, chưa có đứa con nào hả em?
- Chưa!
- Thôi, ráng lên em, đừng buồn nữa! Rồi mọi chuyện sẽ qua.
Thanh vừa bước ra khỏi cửa phòng của Nam thì Khánh tới, Khánh dắt xe vô trong phòng, Nam bối rối. Cũng như suốt 3 tháng nay, mỗi lần Khánh tới phòng của Nam thì Khánh tự cài then cửa rồi yêu bạn mình như người mắc nghiện tình dục, bởi những dục vọng đó đang bị những vong hồn ma quỷ sai khiến.
Đêm nay vầng trăng khuyết treo lơ lửng trông rất gần, như có thể với được cánh tay chạm tới. Trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Nam và Khánh đều khó hiểu chính bản thân mình, họ im lặng để cảm giác lạnh lùng vây quanh, bên ngoài mùi khói nhang từ phòng của Thanh bay ra càng làm cho không gian khu nhà trọ u ám. Cảm thấy ngột ngạt khó chịu, Khánh cầm tay Nam:
- Nam, thành thật xin lỗi Nam!
00:03 / 03:13
Nam nghĩ tình cảm của Khánh dành cho mình đã trở lại như trước:
- Khánh có lỗi gì đâu, mình biết công việc của Khánh rất áp lực mà!
Khánh hôn nhẹ vô bàn tay Nam rồi Khánh nói:
- Nam ơi, Mình chia tay nha!
Nam ú ớ, miệng không thốt nổi nên lời, Khánh nói tiếp:
- Nam ơi, Khánh phải trở về cuộc sống gia đình.
Nước mắt Nam trào ra hai khóe mắt:
- Khánh, mấy năm nay Khánh cũng đang cùng sống với vợ và gia đình mà!
- Nam à! Nam hãy đi quen người khác đi, Khánh không xứng đáng với Nam đâu!
- Khánh! Nam không thể quen người khác, Nam chỉ yêu một mình Khánh thôi, Nam không quên được Khánh đâu!
- Nam, Nam hãy quen người khác! Hãy cho người khác cơ hội để họ có thể làm bạn của Nam.
- Không, Nam không thể!
- Nam không thể thì tùy Nam.
- Tại sao? Tại sao Khánh lại đối với mình như vậy?
- Không tại sao hết!
- Khánh nói đi, Khánh nói cho mình biết đi!
- Bởi vì Khánh không còn thương Nam nữa! Hãy quên Khánh đi. Từ nay Khánh sẽ không tới đây nữa. Sắp tới Khánh cũng sẽ thôi việc ở công ty.
Mặc cho Nam vật vã khóc trong sự đau khổ, Khánh bỏ ra về giữa lúc cúp điện, bóng Khánh khuất dần trên con hẻm nhà trọ chỉ có ánh sáng của vầng trăng khuyết đêm khuya.
Khi Khánh bất ngờ nói lời chia tay, Nam hoảng loạn tưởng như không còn thiết cuộc sống trên đời này nữa! Một ngày, hai ngày và tới ngày thứ ba, Nam không đi làm mà chỉ nằm trong phòng trọ như người mất hồn. Giá như cái chết có thể làm quên đi và kết thúc được mọi chuyện thì Nam đã chết trong thời gian hơn 3 tháng vừa rồi vì Nam đã từng nghĩ quẩn, nhưng nếu chọn cái chết thì sẽ có tội và là đứa con bất hiếu với ba má, chết cũng không thay đổi được gì, chết thì vẫn chỉ là một con ma đồng tính bị miệng đời nói qua nói lại vì chưa có sự cảm thông… Ngoài trời cái nắng giữa buổi trưa oi ả làm cho căn phòng của Nam trở nên tù túng, thỉnh thoảng bên ngoài thêm những tiếng rao lảnh lót của những người bán hàng rong, người bán vé số... Nam mở cửa phòng cho chút không khí lùa vô xua bớt đi cơn ngột ngạt. Bỗng đôi quang gánh của cô bán tàu hũ đặt ngay trước cửa, khuôn mặt cô hiện lên vẻ mệt nhọc, một tay cô cầm chiếc nón lá quạt mạnh trước khuôn mặt đang có nhiều giọt mồ hôi từ vầng trán chảy xuống cổ ướt đầm đìa, cô vừa thở dồn dập vừa hỏi:
- Ăn tàu hũ không con?
- Dạ, cảm ơn cô, con không ăn!
Cô nhìn chăm chú vô đôi mắt đờ đẫn và những nốt mụn nổi sau gáy của Nam, cô lại hỏi:
- Con ơi, trong công việc và cuộc sống, con có va chạm thù ghét với ai không?
Nam ngạc nhiên:
- Dạ, không có đâu cô! Mà sao cô hỏi con vậy?
- Cô nói điều này, con nên coi lại nha! Hình như con bị người ta bỏ bùa ngải rồi đó!
Nam đã từng nghe nhiều người trong khu nhà trọ bàn tán về Thanh là người thờ cúng ngải, nhưng Nam nghĩ “mình đâu có thù ghét gì chị ta đâu mà hại mình? Sau đó trong đầu Nam mâu thuẫn những tình huống và thái độ của Thanh mỗi khi thấy Khánh tới phòng…Trời ơi, có lẽ nào…”.
00:02 / 03:13
- Cô ơi, cô nói vậy là sao hả cô?
- Là nếu ai đó thích con thì họ sẽ làm bùa yêu, còn nếu ai thù ghét con thì họ sẽ làm bùa phá, bùa ghét. Chính vì vậy nhiều gia đình đã tan nhà nát cửa, vợ chồng thì chia tay, làm ăn xui xẻo đủ đường… Có nhiều loại bùa ngải còn hút sinh khí sức mạnh của người bị hại để bổ sung sức mạnh cho những kẻ nuôi cúng tà ma, những kẻ nuôi cúng tà ma thường lợi dụng những điểm yếu, lợi dụng niềm tin của người khác để hại họ…
- Ghê vậy hả cô?
- Liên quan tới bùa ngải kinh khủng lắm, tốt nhất là hãy sống theo quy luật tự nhiên, bởi kiếp người luôn theo luật nhân quả con nha!
- Bây giờ con phải làm sao hả cô?
- Nếu con bị bùa ngải thì cũng là cái nghiệp của con, không ai cứu con bằng chính bản thân con phải mạnh mẽ để không bị khống chế và mỗi ngày con hãy thành tâm trì tụng Chú đại bi…
- Xin lỗi cô, con hỏi điều này nếu không phải thì cô bỏ qua cho con! Mà sao bỗng dưng cô nói chuyện bùa ngải với con?
- Cô không biết nữa, thôi cô đi, cô đi nha!
Người bán tàu hũ lấy ngón tay dụi dụi hai khóe mắt, có vẻ như cô tỉnh táo hơn, sau đó cô ghé vai quẩy gánh hàng đi ra khỏi khu nhà trọ, Nam ngẩn ngơ đứng ngoài cửa nhìn theo người phụ nữ vừa nói ra nhiều điều huyền bí.
Phải chăng sự tình cờ Nam gặp người bán tàu hũ là một cơ duyên. Giờ thì câu nói của cô luôn văng vẳng trong đầu Nam “Bùa phá, bùa ghét, bùa phá, bùa ghét…”. Buổi chiều thấy Nam mở cửa sổ, Thanh cầm trái xoài qua phòng đưa cho Nam:
- Nam, xoài ngọt lắm, ăn đi!
- Chị cầm về đi, em không ăn.
- Sao vậy em?
- Không sao!
- Ơ, ơ… Em sao vậy? Bữa nay sao vậy?
Nam dựng lên một tình huống nhằm khai thác sự thật mà anh đang nghi ngờ:
- Em không sao, chỉ là em mới đi coi thầy ở gần miếu ông Cù về, thầy nói là em và bạn em đang bị một người phụ nữ phá.
Thanh bối rối:
- Chắc là người bên phía bạn em phá!
- Thầy nói là người ở gần em phá!
- Bên em có ai mà phá? Chỉ có người bên thằng Khánh phá, cũng có thể là vợ thằng Khánh thì sao?
Giọng Nam gắt lên:
- Chị biết gì về gia đình bạn em mà chị nói? Thôi chị về phòng chị đi! Em mệt lắm rồi.
Người ta thường nói, kẻ có tật thì hay giật mình. Thanh tái mặt khi bước ra khỏi cửa: “Có thể nó đã phát hiện ra, nhưng tao sẽ không bao giờ gỡ cho chúng mày…”.
00:03 / 03:13
Bùa ngải luôn có những mặt nghịch lý nên Thanh đã không thể làm cho Nam quan tâm mình mà càng làm cho Nam thương Khánh nhiều hơn, nhưng Khánh lại bị chìm đắm trong sự khống chế nặng nề. Giờ thì Nam đã hiểu căn nguyên gây ra mọi chuyện qua những phản ứng của Thanh và linh cảm từ bản thân mách bảo.
Ngày hôm sau, Nam trở lại công ty làm việc, và Khánh đã bỏ việc ngang từ hai hôm trước, Nam bối rối cầm điện thoại gọi mấy cuộc cho Khánh nhưng Khánh không nghe máy. Gần hết giờ làm Khánh nhắn tin gửi lại:
- Nam đừng gọi điện cho mình nữa, mình sẽ chặn số điện thoại, chỉ có cách đó mới quên được nhau.
Nam ấm ức:
- Khánh ơi, Nam muốn gặp Khánh, một lần thôi, một lần này thôi.
- Không được, mình cảm thấy rất bực bội khi gặp Nam, gặp nhau chỉ làm khổ nhau mà thôi.
- Khánh ơi, Nam có lỗi với Khánh, Nam chỉ muốn nói với Khánh một việc quan trọng.
- Nam nói đi!
Khánh ơi! Nam đã biết tại sao mà chúng ta trở nên rối reng như vậy.
- Tại Khánh phải không? Vậy thì xin lỗi Nam. Mình chia tay rồi, hy vọng Nam sớm có một người, họ sẽ tốt hơn Khánh.
- Không, không phải tại Khánh mà là suốt thời gian hơn 3 tháng qua, hai đứa mình bị người ta bỏ bùa ghét, giờ chúng ta cần phải tìm cách tháo gỡ!
Nghe tiếng hai từ “bùa ghét” Khánh lập tức gọi điện trực tiếp cho Nam:
- Nam, không có bùa ngải nào hết, lỗi là tại Khánh đã để cho Nam dành quá nhiều tình cảm cho Khánh, chúng ta hết duyên rồi thì phải chấp nhận sự thật. Giờ vợ Khánh có bầu rồi nên Khánh phải lo nhiều việc trong gia đình. Chúc Nam mọi điều tốt đẹp.
Nói xong Khánh tắt nguồn điện thoại, Nam vô vọng vì mọi thứ đã sụp đổ không thể cứu vãn được nữa.
Nỗi buồn bủa vây nơi gác trọ, giờ Nam chỉ biết ngồi nhặt nhạnh những gì còn sót lại của mối tình vừa tan vỡ là những đau thương và niềm nhớ khắc khoải: “Nam đừng chạy, chờ Khánh với…”. Tiếng nói, tiếng cười của Khánh… Tất cả là sự hồi tưởng đầy ắp trong tâm trí của Nam. Như hối thúc, như đang gọi, đang chờ mình ở một nơi nào đó rất quen. Không cần biết có phải Khánh đang gọi, đang chờ hay không, Nam dắt xe gắn máy ra khỏi phòng, anh chạy xe trong tâm trạng bất thường, đi qua một đoạn đường đất, Nam dừng lại ở rặng cây mù u. Phía ngoài sông, bầu trời đang ngả nghiêng soi bóng nước, chiều tím hoàng hôn dần biến mất bởi màn đêm sắp bao phủ khắp không gian. Trên những cội mù u, thánh thót tiếng chim kêu gọi đàn về chốn ngủ, thỉnh thoảng vài cơn gió ngoài sông thổi qua rặng mù u làm cho cái lạnh vây quanh Nam. Mơ hồ khi đã kiệt sức, đầu óc Nam quay cuồng chao đảo “Nam ơi, Khánh ở đây, lại đây, lại đây…”. Phải chăng tiếng gọi của ma quái đang giả giọng Khánh? Bùa ngải đang khiến Nam lịm dần trong bóng tối rồi anh nằm bất động dưới thảm cỏ.
“Chiều chiều mượn ngựa ông Đô
Mượn ba chú lính đưa cô tôi về
Đưa về chợ Thủ bán hủ, bán ve
Bán bộ đồ chè, bán cối đâm tiêu”
Thỉnh thoảng Tám Lữ hay đi bưng về tối, chân bước thì cái miệng cũng ngâm ca theo, vừa dạo qua mấy câu, Tám Lữ nhìn xuống bên dưới đường, miệng ông lẩm nhẩm:
- Ai vậy ta, ai mà nằm kia?
Chân quần bên thấp bên cao, Tám Lữ bước lại gần chỗ Nam, ông gọi:
- Cậu ơi! Xỉn rượu hả? Dậy đi, ngồi dậy về đi, trời tối rồi.
Mặc cho tiếng gọi của Tám Lữ, Nam vẫn nằm im không hề động đậy. Tám Lữ chạm bàn tay vô bắp tay Nam để lay gọi lần nữa:
- Trời ơi, sao da thịt lạnh vậy? Cảm, đúng là mắc cảm rồi!
Vóc dáng Tám Lữ hom hem, ông ráng cõng Nam tới nơi gần nhất là quán bà Bảy ven sông. Thấy Tám Lữ cõng người đi liêu xiêu, bà Bảy chạy ra hốt hoảng:
- Ai bị sao vậy ông Tám?
- Cảm, có lẽ cậu ta bị cảm.
Tám Lữ vừa thở vừa trả lời bà Bảy, bà Bảy bật thêm cái bóng đèn:
- Ông đặt cậu ta nằm lên giường đi, để tôi xức dầu cho cậu ta…
- Bà xức dầu cho cậu ta đi, tôi đi ra tôi dắt xe gắn máy của cậu ta vô.
- Ở đâu vậy ông Tám?
- Ngoài kia, ngoài rặng mù u.
- Ừa, ông đi dắt xe đi…
Bà bảy lấy thêm cái mền đắp lên người Nam. Tám Lữ dắt xe của Nam vô quán. Nam vẫn còn trong cơn mơ hồ, miệng liên tục gọi: “Khánh, Khánh ơi…”. Tám Lữ nhìn chăm chú vô mặt Nam, ông nói với bà Bảy:
- Không biết cậu này nhà ở đâu? Nhưng tôi nhìn cậu này quen quá, như là đã từng gặp ở đâu rồi!
Bà Bày cũng nói:
- Tôi cũng thấy quen quen, mà hằng ngày nhiều người ghé quán nên cũng có nhiều người giống nhau nên tôi không nhớ nổi.
Tám Lữ quay mặt nhìn biển số xe gắn máy của Nam:
- 67, biển số 67 là ở tỉnh nào hả bà?
00:03 / 03:13
- Ông hỏi cái này thì tôi đâu có biết, mà tôi nghe tiếng cậu ta gọi ai đó, tên là Khánh, Khánh nào đó!
Tám Lữ suy nghĩ hoài không ra, bỗng bà Bảy nói toáng lên:
- Nhớ ra rồi! Thằng Khánh, thằng Khánh con ông Năm.
Tám Lữ giật mình, Nam mở mắt tỉnh lại. Bà Bảy đưa ly nước cho Nam:
- Ngồi dậy ráng uống miếng nước ấm đi cậu, cậu thấy trong người sao rồi?
- Con, con cảm ơn… con không sao!
Tám Lữ nói:
- Xe của cậu tôi dắt vô đây rồi, nhìn cậu rất quen, không biết cậu có phải là bà con nhà ông Năm Long không? Ông Năm có con trai là thằng Khánh đó!
Nam không nói mà chỉ lắc đầu, đôi mắt chứa đựng nỗi sầu không ai có thể hiểu. Bà Bảy tiếp lời:
- Tôi vừa nghĩ ra, cậu và thằng Khánh đã từng ghé đây mua rượu, không thể lộn được.
Nam vẫn lắc đầu, Tám Lữ vỗ vai Nam:
- Thôi, chuyện đó không nói nữa, cậu tỉnh lại là tốt rồi.
Nam vịn tay bước xuống giường, bà Bảy hỏi:
- Cậu đi đâu vậy?
Nam đứng trước bà Bảy và Tám Lữ:
- Con cảm ơn hai bác, bữa nay không có hai bác, con cũng không biết giờ mình ra sao rồi! Giờ con xin phép hai bác, con về nhà trọ của con trên An Phú.
Bà Bảy ngăn Nam lại:
- An Phú xa lắm! Cậu còn mệt thì ở lại đây đi, sáng mai khỏe hãy về!
Tám Lữ tiếp lời:
- Đúng đó! Cậu còn mệt thì ở lại đi.
Nam vẫn bước lại dắt xe gắn máy ra trước quán:
- Con cảm ơn hai bác, con xin phép…
Nam vừa nổ máy thì Tám Lữ lại hỏi:
- Biển số 67 là ở đâu vậy cậu?
- Dạ, ở An Giang quê con.
Bà Bảy ngỡ ngàng vì chính quê gốc của bà cũng ở Châu Đốc, An Giang. Điều mà bà Bảy đang thắc mắc là bà nhớ ra cậu thanh niên vừa rồi chắc chắn đã từng ghé quán bà vài lần, và còn đi cùng con trai ông Năm. Nhưng cớ sao mà cậu ta lại lắc đầu phủ nhận
Cách nhau một bức tường trọ, Thanh vẫn theo dõi từng hành động của Nam mặc dù cô biết bản thân không bao giờ lôi kéo được tình cảm của Nam về phía mình. Còn Nam, những ký ức luôn hiện về càng dằn vặt và làm cho nỗi đau khổ triền miên từ ngày này qua ngày khác.
“Nam mô Đại bi hội thượng Phật Bồ tát
Nam mô Đại bi hội thượng Phật Bồ tát
Nam mô Đại bi hội thượng Phật Bồ tát
Thiên thủ thiên nhãn vô ngại Đại bi tâm đà la ni
Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da…”
Mỗi khi Nam trì tụng Chú đại bi, Thanh cũng vội lập đàn cúng để thỏa mãn cá tính của kẻ nuôi tà thờ ngải. Dạo này có một người đàn ông trung niên hay lui tới phòng trọ của Thanh, người đàn ông này cụt một bàn tay trái nên hắn có tên gọi là Hai Cụt. Theo dõi và nghi ngờ, vợ của Hai Cụt cùng bà chị họ từ dưới quê Sóc Trăng lên, họ ập thẳng vô phòng số 19, chứng kiến cảnh chồng mình đang gác chân lên bụng nhân tình, vợ Hai Cụt gào thét:
- Thằng chó kia, mày lừa vợ con mày lên thành phố khám bệnh, mà mày lại lên ăn nằm với con đĩ mặt rỗ môi chì này hả? Con đĩ âm binh, ở dưới quê mày giật chồng người ta, họ đã xé áo lột quần mày giữa chợ mà mày không biết nhục hả con đĩ? Giờ mày còn dụ dỗ chồng tao!
01:20 / 03:13
Mặc cho vợ mình kêu la, Hai Cụt còn tỏ vẻ hung hăng để bảo vệ nhân tình:
- Cút, cút về quê đi!
Không ngăn được cơn tức giận, vợ Hai Cụt lao tới cào cấu, nắm tóc Thanh giật lên giật xuống:
- Má mày chứ, tao cho mày chết, cho mày chết, đồ con đĩ chó!
Hai Cụt vốn sẵn tính vũ phu, hắn giơ chân đá vợ, cơn giận dữ giằng qua giằng lại, xô đẩy nhau khiến cái nồi nhang trên mặt bàn thờ ở góc phòng rớt xuống nền gạch bể nát thành nhiều mảnh, vợ Hai Cụt căm phẫn trước khi ra về cô tuyên bố:
- Tao không tiếc gì loại đàn ông như mày nữa, loại ăn bám vợ con mà còn khốn nạn. Con đĩ, mày giữ nó lại mà nhai nó luôn đi.
Sau khi vợ Hai Cụt bỏ về, Hai Cụt mặt biến sắc tím ngắt, hắn nói xạo đi ra ngoài mua thuốc lá rồi cũng chuồn đi luôn. Giờ căn phòng số 19 là một bãi đồ lộn xộn nằm ngổn ngang từ trong ra tới cửa, Thanh ngồi nhặt từng cái chân nhang rơi vãi khắp phòng. Trước sân trọ người ta vẫn đang chỉ trích “đáng đời loại giật chồng, đúng là ác giả ác báo…”.
Cả đêm khu nhà trọ mất ngủ vì tiếng khóc rồi lại tiếng cười, cười rồi lại nói nhảm một mình. Thanh như bị tẩu hỏa nhập ma. Gần sáng, nhiều người kinh hoàng khi thấy Thanh bỏ đi ra khỏi con hẻm nhà trọ với mái tóc rối bù và đôi mắt thâm quầng kinh dị.