Số lần đọc/download: 5111 / 111
Cập nhật: 2017-09-14 17:45:59 +0700
Chương 50 Chết Không Phải Là Hết
S
ao phải chết khi đời còn dài?
Sao phải ra đi khi tuổi trẻ còn chưa hết?
Sao phải từ bỏ trần thế chỉ vì bế tắc hiên tại?
Ai bảo chỉ cần chết là hết?
Người đi rồi, đau thương ở lại biết không?
***
Gặp phải chuyện gì không quan trọng, quan trọng là bạn chọn đối mặt với nó, bước qua nó hay gục ngã trước nó rồi bại dưới tay nó.
Chọn lựa ở trong tay mình, thành bại cũng ở trong tay mình.
Duy chỉ có một điều, dù có bất kì chuyện gì xảy ra, cũng đừng nên nghĩ đến cái chết.
Con người mà, tất nhiên sẽ có lúc mệt mỏi, tuyệt vọng, chán nản cùng cực. Mà khi ấy tất nhiên mọi thứ đối với họ đều đi vào ngõ cụt, mà đã không còn lối thoát thì họ sẽ nghĩ đến cái chết, muốn chết, muốn biến mất như chưa từng tồn tại.
Nhưng có người, họ sẽ chỉ dừng lại ở suy nghĩ, chết trong thâm tâm chính họ, vì họ biết, họ chưa thể chết, họ còn nhiều thứ phải lo, phải nghĩ, còn nhiều người phải để tâm.
Và cũng nhiều người, họ thật sự tìm đến cái chết, có kẻ may mắn sống sót rồi nhận ra cái suy nghĩ từ bỏ cõi đời ấy thật ngây dại, nhưng có những kẻ vì cái ngây dại đó mà ra di mãi mãi không có cơ hội quay đầu để rồi khi thành hồn ma vất vưởng đâu đó lại tiếc nuối cuộc đời nhân sinh mà không chịu rời đi.
Chết là hết?
Không, chết chỉ là hết với đời, nhưng không hết với mình, với người thân, với những gì còn đang dang dở.
Vì cái nhất thời mà kết thúc sinh mạng là điều ngu dại nhất mà lắm người đã làm. Chết vì bệnh, chết vì sự cố bất ngờ, chết vì già yếu, đó những cái chết mà dù không muốn thì nó cũng đến. Còn chết vì một cái nhất thời tuyệt vọng, nản chí, đau khổ, là chết ngu, chết dại, chết hoang phí tuổi đời.
Còn sống thì còn có cơ hội để thay đổi mọi thứ chứ chết rồi thì thứ để lại chỉ là đau khổ, bi thương cho những người tiễn đưa, mà kẻ ra đi cũng chắc gì thanh thản với cái kết ấy.
Cái chết có thể kết thúc thời điểm khó khăn đó của bản thân nhưng nó cũng kết thúc luôn cuộc đời còn dang dở phía trước, cái giá đó đáng hay không?
Ngay cả một loài hoa dại mọc ven đường ray, không biết lúc nào sẽ mất đi sinh mạng mỏng manh dưới bánh tàu, ấy vậy mà nó vẫn sớm nở tối tàn, vươn mình kiêu hãnh.
Ngay cả một loài hoa mọc trên ranh giới sinh tử ấy vẫn không chịu thua số phận định đoạt thì cớ gì con người lại muốn tìm đến cái chết khi vốn dĩ có thể sống và chiến đấu?
Những đứa suốt ngày bảo mất ngủ, đừng lo chúng nó mắc bệnh gì mà ngủ không được, chúng nó có mắc bệnh, nhưng là cái bệnh suy nghĩ nhiều vào ban đêm nên dây thần kinh ngủ tê liệt luôn đến sáng.
***
Ai rồi cũng sẽ trải qua cảm giác ban đêm nằm xuống mà chẳng thể nào nhắm mắt ngủ được.
Khi đó trong đầu lại tự động diễn ra rất nhiều những câu chuyện, hình bóng của những người bước ngang qua đời ta, những việc đã, đang và sẽ trải qua, những ước mơ, những hoài bão, những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống bộn bề,... Những điều đó có thể là đau thương, có khi là hạnh phúc, lắm lúc là thống khổ.
Nhưng việc nhớ lại điều gì đó hay suy nghĩ bận tâm mãi một chuyện lại chính là thói quen vào ban đêm của chúng ta.
Thói quen ôm lấy sự cô độc của bản thân, thói quen tự mình làm đau chính mình.
Rõ là chẳng ai muốn có thói quen đó, nhưng dường như lại chẳng thể thay đổi được nó.
Mất ngủ, đôi khi chỉ là một lý do của việc suy nghĩ quá nhiều vào ban đêm.
Đã là con người, ai cũng sẽ trải qua vô số lần vấp ngã, vô số những vết thương để lại hằn thành sẹo, và có những vết sẹo chỉ muốn giấu thật kĩ, không muốn để cho ai nhìn thấy nó...
***
Đằng sau mỗi người luôn là một câu chuyện.
Trong lòng mỗi người đều có những nơi ẩn chứa vết thương tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy.
Nhưng người có thể thực sự đối diện với bản thân mới là người dũng cảm nhất.
Trong lòng mỗi người đều có một vết sẹo quá khứ để lại, vết sẹo có thể lớn, có thể nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không thể cho người khác nhìn thấy được.
Đợi đến một ngày, khi bản thân có thể đủ dũng cảm để tự đối diện với chính mình của quá khứ, đối diện với nguyên nhân làm nên vết sẹo đó.
Chỉ khi đó, dù rằng sẹo sẽ không lành nhưng ít nhất là thôi nhức nhối mỗi khi nhắc về, có thể làm cho chính mình an yên tận sâu trong tâm khảm.
Mỗi người, chỉ khi thật sự đối diện được với chính mình, đối diện được với những vết thương và với quá khứ đã qua thì khi đó mới có thể sống tốt hơn.
Quá khứ của một người và tất cả những gì xảy ra ở quá khứ đó luôn là khu vực bất khả xâm phạm mà họ không cho phép ai xới tung nó lên dù thân quen đến đâu.
***
Mỗi người đều có một quá khứ mà đôi khi chính mình cũng không muốn nhìn lại, những lắm lúc cũng ước gì được trở lại lúc đó.
Tôi từng xem một bộ phim, nữ chính là một cô gái mập, cái gì cũng không có, tình yêu bị từ chối, sự nghiệp bị ăn ắp, chỉ duy nhất cuộc sống vẫn từng ngày trôi qua nhẹ nhàng, có thể vô tư bên cạnh người bạn thân nhất mà chẳng suy nghĩ gì.
Thế rồi không ai ngờ, một tai nạn bất ngờ ập đến lại có thể làm cuộc đời cô gái ấy thay đổi. Từ một cô gái mập cái gì cũng không có trở thành cô gái xinh đẹp cái gì cũng không thiếu nhưng sự vô tư vô ưu vô lo ngày xưa không còn nữa. Kể cả muốn bên cạnh người bạn thân cũng thật khó khăn.
Con người cũng thật kì lạ, lúc chưa có được thì mong mỏi nắm lấy, lúc nắm được rồi lại cảm thấy thà đừng nắm còn hơn.
Cuộc sống luôn biết cách thử thách con người, chúng ta càng cố gắng dung hòa với nó, nó càng cố gây khó chúng ta. Chúng ta không thể làm được gì, nhưng cũng không thể đầu hàng trước nó.
Quá khứ của một người, nếu người ta đã muốn quên đi, hà tất người ngoài cuộc cứ phải đào bới nó lên làm gì.
Trong thâm tâm mỗi người đều có một điều mà chính họ sợ hãi nhất.
Đừng nghĩ mình có thể nắm thóp người khác thì vui lắm, hả hê lắm. Thật ra chưa biết được một ngày nào đó chính mình cũng bị người khác nhắm đúng chỗ mềm yếu đó.
Cuộc sống chính là có qua có lại, cứ làm người khác khổ sở, bản thân dù đạt được mục đích nhưng sống có vui vẻ không?
Có oan có nợ ắt có trả. Hại người ắt có người hại. Cuộc sống có thể không công bằng nhưng nhân quả công bằng. Có thể chống lại mọi thứ nhưng có thể chống lại lương tâm của chính mình không?
Ai cũng có một quá khứ riêng dành thuộc về họ, đừng cố gắng lật tung quá khứ của người ta lên, xáo trộn nó, phơi bày nó, xát muối vào những vết thương tưởng đã lành theo năm tháng của người ta, rồi hả hê, thỏa mãn với việc làm của chính mình.
Quá khứ của người ta, cớ gì mình phải xâm phạm vào?
Hoa hồng có gai, sao em vẫn cầm?
Xương rồng đầy gai, sao em vẫn nắm?
Yêu anh đau lắm, sao em vẫn yêu?
***
Chuyện giữa em và anh, bắt đầu không có, kết thúc lại càng không, bởi từ đầu đến cuối, là tự em đa mang.
Anh biết không, khi quyết định xem ai đó là cả thế giới thì cũng là lúc bản thân phải chấp nhận đối mặt với việc khi anh thuộc về một ai đó khác, cái kẻ tự đa mang là em sẽ mất đi cả thế giới, còn cô gái kia lại ôm cả thế giới của em trong tay.
Dẫu biết xương rồng đầy gai nhưng vẫn tự mình ôm lấy.
Biết hoa hồng cầm rồi sẽ chảy máu thế mà vẫn nắm chặt.
Biết ngọn lửa sẽ thiêu chết thế nhưng vẫn như con thiêu thân mà lao vào.
Biết yêu như vậy sẽ đau thương phần nhiều nhưng cứ cố chấp không buông bỏ.
Nói cho cùng, là em biết rõ kết cục, biết rõ hậu quả, nhưng vẫn vì một chữ tình mà cố chấp đến cùng.
Cố chấp mãi rồi cũng chỉ là tự mình đa mang, tự mình tổn thương.
Yêu anh, khó khăn đến vậy, đau thương nhường thế, nhưng lại sao, nơi ngực trái, dẫu biết là tự đa mang nhưng vẫn không thể ngừng yêu?