Số lần đọc/download: 3824 / 95
Cập nhật: 2017-09-13 10:34:46 +0700
Chương 48
“C
háu cứ gọi chú là thầy Trương, chú là giáo viên môn Toán trường cấp ba, cháu nói cháu là học sinh chú phụ đạo riêng trong đợt nghỉ hè, hôm nay đến để mượn sách tham khảo, đợi lát nữa cháu hãy nói cháu về trước, biết chưa?”
Tranh thủ khoảng thời gian Nghiêm Lương đi lên lầu, Trương Đông Thăng vội vàng dặn dò mấy câu, Chu Triều Dương lộ ra gương mặt tươi cười đáng ghét.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Trương Đông Thăng chau mày nhìn Chu Triều Dương, giơ tay ra chỉ vào đầu, dặn dò một lần nữa: “Nhất định phải nhớ kỹ đấy.”
Chu Triều Dương gật đầu vẻ khẳng định chắc chắn: “Chú yên tâm đi!”
“Đây rồi!”, Trương Đông Thăng sau khi mở cửa ra, chuyển sang bộ mặt mệt mỏi rã rời, đón Nghiêm Lương vào trong phòng, “Thầy Nghiêm, sao thầy lại đến đây?”
“Họ hàng nói cậu thức canh giữ suốt một đêm, không gắng gượng được nữa mới về nghỉ ngơi. Khi tôi đến, mọi người nói cậu vừa mới đi, tôi nghĩ chắc cậu chưa ngủ, bèn đến thăm cậu. Ơ, cậu bé này là...” Ông nhìn thấy trong nhà mới của Trương Đông Thăng xuất hiện cậu bé lạ, thoáng cảm thấy kinh ngạc.
“Đây là học sinh em dạy thêm trong đợt nghỉ hè, em vừa mới nói với cậu bé mấy hôm nay nhà em có tang sự, mấy hôm nay em cần phải tổ chức tang lễ, bảo cậu cầm sách về nhà tự đọc trước.”
Chu Triều Dương liền nói luôn: “Thầy Trương, thầy bận đi ạ, thầy đừng quá đau buồn, em về trước đây!”
“Được, mấy hôm nữa thầy sẽ liên lạc với em, đợt nghỉ hè em không được lười biếng, phải chịu khó học tập đấy.”
“Vâng!” Chu Triều Dương đang chuẩn bị rời khỏi đó, ánh mắt của Nghiêm Lương dừng lại trên người cậu vài giây, liền hỏi: “Cháu học lớp mấy rồi?”
Chu Triều Dương dừng bước: “Cháu học lớp 11 rồi.”
“Cháu là học sinh cấp ba sao?” Nghiêm Lương không kìm được sự kinh ngạc, bởi vì dáng người Chu Triều Dương thấp bé, ông vừa nhìn thì chỉ cho rằng đây là học sinh lớp lớn nhất của bậc tiểu học, là học sinh Trương Đông Thăng dạy thêm trong kỳ nghỉ hè. Mặc dù giáo viên không được phép mở lớp dạy thêm trong kỳ nghỉ hè, nhưng việc dạy thêm mấy học sinh để kiếm chút tiền như thế này là việc rất nhiều giáo viên đều làm, thu học phí rất
cao, hơn nữa phụ huynh cũng rất hài lòng. Nghiêm Lương cũng chẳng muốn nói gì, nhưng ông liếc nhìn thấy trong tay đứa bé này lại cầm cuốn “Thế giới Toán Lý” của học sinh cấp ba, trong lòng thấy hơi kỳ lạ, nên tiện miệng hỏi một câu.
Nghe thấy đáp án này của Chu Triều Dương, ánh mắt của Trương Đông Thăng khẽ giật một cái, nhưng ngay lập tức liền tỉnh bơ, nghĩ thầm tên tiểu quỷ này đúng là rất biết tùy cơ ứng biến, nếu như trong tay cầm “Thế giới Toán Lý” của cấp ba mà lại trả lời là học cấp hai, thì đã bị bại lộ rồi, vừa rồi trong lúc vội vã đã quên nhắc nó chi tiết này.
Anh ta đang chuẩn bị tiễn Chu Triều Dương ra khỏi cửa, rồi sẽ dồn tinh thần để ứng phó với Nghiêm Lương, nhưng động tác tiếp theo của Nghiêm Lương khiến anh ta giật mình sợ hãi.
Nghiêm Lương hơi cúi người, rút một cuốn “Thế giới Toán Lý” ở trong tay Chu Triều Dương ra, đôi mắt nhỏ dài phía sau kính khẽ nheo lại, nhìn Chu Triều Dương, đồng thời lật giở mấy trang, nhanh chóng tìm được một bài viết về phương trình vi phân, ánh mắt Nghiêm Lương nhìn vào phương trình đó giây lát, đột nhiên cười nói: "Cháu biết giải đề bài này không?”
Ánh mắt Trương Đông Thăng liền hướng về phía đó, nhìn thấy phương trình vi phân, bèn nuốt ực nước bọt, đây là kiến thức của lớp 10, hơn nữa những đề ở trong Thế giới Toán Lý đều là đề thi Olympic. Tên tiểu quỷ ngu ngốc này mới chỉ học cấp hai, ngay cả phép tính vi phân còn chưa học đến, chắc chắn nhìn chả hiểu gì cả.
Lần này thì tiêu rồi, không trả lời được thì sẽ khiến cho Nghiêm Lương nghi ngờ. Nghiêm Lương nghi ngờ mình thì có thể chắc chắn ứng phó được, bởi vì ông ấy không có chứng cứ.
Nhưng ngộ nhỡ Nghiêm Lương nghi ngờ tên tiểu quỷ này, bắt đầu điều tra từ nó, anh ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Đúng lúc anh ta đang lo lắng câu trả lời của tên tiểu quỷ này liệu có làm bại lộ hay không, Chu Triều Dương lại biểu lộ nét mặt hết sức tự tin, ung dung thốt ra mấy chữ: “Đề này không thể giải được.”
Trương Đông Thăng trong lòng thầm chửi thề một câu, đúng là tên ngốc, đọc không hiểu được còn giả vờ giả vịt.
Nào ngờ Nghiêm Lương bật cười ha ha, trả lại cho Chu Triều Dương cuốn Thế giới Toán Lý, nói: “Họ in sai rồi, số 22 trên đó lẽ ra là số 2, Đông Thăng, học sinh em phụ đạo rất giỏi, chỉ trong vòng có nửa phút ngắn ngủi đã nhận ra phương trình bị sai.”
“Ơ, thế à?”, Trương Đông Thăng cười che giấu nỗi kinh ngạc trong lòng. Lúc này đây, anh ta không có thời gian để suy nghĩ sao thằng nhóc đần độn này lại có thể nhận ra phương trình vi phân này lại không thể giải được. Trong trí tưởng tượng của anh ta, ba đứa tiểu quỷ này đều là những thiếu niên cá biệt, học hành vô cùng dốt nát, anh ta vốn không thể nào ngờ được, Chu Triều Dương ngay từ học kỳ một năm lớp bảy đã học xong môn toán của cấp hai, trước nay cậu vẫn luôn làm những đề thi Olympic, năm nay đã tự học đến môn toán của cấp ba, chí hướng của cậu là
học kỳ hai của lớp 8 sẽ giành được giải nhất trong kỳ thi môn Toán toàn quốc.
Chu Triều Dương cười nói: “Chú còn giỏi hơn nữa, tùy hứng nhìn một cái mà đã phát hiện được ra đề phương trình này bị in sai rồi.”
Trương Đông Thăng thầm chửi con mèo mù vớ phải con chuột chết, mày không mau cút đi cho xong, lại còn đứng đây khoác lác, cứ tưởng mình là phần tử trí thức cơ đấy!
Nhưng câu nói này lại có tác dụng đối với Nghiêm Lương, Nghiêm Lương nheo mắt với Chu Triều Dương, mấy chục năm ông chìm đắm trong toán học, độ mẫn cảm đối với toán học đương nhiên người bình thường không thể so bì được, chỉ nhìn mấy giây phương trình là có thể nhận ra sự khác lạ, chỉ cần nghĩ thêm một chút là biết đã in sai. Nhưng ông nghe thấy một đứa trẻ khen ngợi, cảm giác này cũng vẫn rất là dễ chịu.
May mà Chu Triều Dương nói xong câu này liền ngoan ngoãn rời khỏi đó. Trương Đông Thăng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ là lúc cần phải tập trung tinh thần để ứng phó với chuyến thăm viếng đột ngột của Nghiêm Lương.