Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 49
T
hẩm phán Meyers gõ chiếc búa của mình lần cuối cùng.
Ngay lập tức, đám phóng viên lao đến quanh hàng rào để đặt ra hàng loạt câu hỏi cho Dan và Edmund House. Dan trả lời họ trong khi sĩ quan cai ngục còng tay House để áp giải hắn qua đường cửa sau trở về nhà tù quận Cascade.
“Chúng tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo ở nhà tù ngay sau khi thân chủ của tôi được tại ngoại.” Dan nói.
Finlay Armstrong tiến về phía Tracy để hộ tống cô ra khỏi phòng xử án. Ở giữa đám đông hỗn loạn, cô ngoái đầu lại, nhìn về đằng sau. Trong một thoáng, cô hồi tưởng lại lúc cô nhìn qua cửa sổ xe tải của Ben, thấy Sarah lần cuối, đang một mình đứng trong mưa.
Dan nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của cô. Anh trao cho cô một nụ cười nhẹ nhàng đầy mãn nguyện.
Finlay đưa Tracy ra ngoài phòng xử án. Một vài phóng viên sau khi cảm thấy sẽ chẳng moi được tin gì hấp dẫn từ Dan hay House lập tức đuổi theo cô. Cánh săn ảnh tranh nhau đứng trước để có thể chụp được ảnh Tracy.
“Cô có cảm thấy mình được thanh minh không?”
“Chuyện này không phải để thanh minh cho tôi.” Cô nói.
“Vậy thì những chuyện này là vì cái gì?”
“Lúc nào cũng là vì Sarah, và để tìm ra chuyện gì đã xảy ra với em gái tôi.”
“Cô sẽ tiếp tục điều tra chứ?”
“Tôi sẽ đề nghị mở lại cuộc điều tra về cái chết của em tôi.”
“Cô có biết ai là kẻ đã giết em gái cô không?”
“Nếu tôi biết thì tôi đã báo với những người tham gia điều tra.”
“Cô có biết tại sao tóc của cô lại ở trong xe tải của Edmund House không?”
“Có ai đó đã đặt chúng vào đó.” Cô nói.
“Cô có biết người đó là ai không?”
Cô lắc đầu. “Không.”
“Cô có tin rằng Cảnh sát trưởng Calloway đã làm thế không?”
“Tôi không chắc chắn.”
“Thế còn những món trang sức?” Một phóng viên khác hỏi. “Cô có biết ai đã gài chúng ở đó không?”
“Tôi sẽ không đưa ra phỏng đoán.”
“Nếu Edmund House không phải kẻ đã giết em gái cô thì kẻ nào đã làm vậy?”
“Tôi đã nói tôi sẽ không phỏng đoán.”
Vừa bước xuống sảnh lớn lát đá hoa cương, càng có nhiều máy quay và micro bủa vây lấy cô. Nhận ra rằng né tránh là điều không thể, cô đành dừng lại.
“Cô có nghĩ rằng một lúc nào đó kẻ đã giết em gái cô sẽ được đem ra ánh sáng không?”
“Tôi nghĩ rằng ngày hôm nay là bước đầu tiên trong việc lật lại vụ án của Sarah. Tôi có kế hoạch sẽ đi từng bước một.”
“Giờ cô sẽ làm gì?”
“Trước mắt thì tôi sẽ trở lại Seattle.” Cô đáp. “Nhưng có lẽ tôi sẽ phải đợi cho tới khi cơn bão đi qua. Tôi cho rằng chúng ta nên đến những nơi chúng ta cần đến.”
Cô chen qua đám đông nhờ sự trợ giúp của Finlay. Ra đến bên ngoài, một vài tay phóng viên vẫn dai dắng bám đuổi cô, nhưng họ nhanh chóng bỏ cuộc trước thời tiết ngày một xấu đi. Tuyết rơi dày như một bức màn, cuộn lên theo từng cơn gió. Tracy đội mũ và đeo găng tay vào.
“Tôi có thể tự đi tiếp từ đây.” Cô nói với Finlay.
“Cô có chắc không?”
“Anh đã có gia đình rồi, phải không Finlay?”
“Chính xác. Tôi có ba đứa con, đứa lớn mới chín tuổi.”
“Vậy thì hãy về nhà với chúng đi!”
“Tôi cũng mong như vậy. Những đêm như thế này thường rất tới tệ với chúng tôi.”
“Anh làm tôi nhớ cái hồi tôi còn làm cảnh sát tuần tra.”
“Thật ra thì lời khuyên đó tôi thấy không…”
“Tôi hiểu.” Cô nói. “Cảm ơn anh.”
Tracy đi xuống bậc cầu thang đằng trước tòa án. Cô không có lấy một cơ hội để thay đôi giày cao gót bằng đôi ủng đi tuyết – những bậc cầu thang giờ trở nên trơn trượt và nguy hiểm. Cô cẩn thận bước xuống từng bước. Cái lạnh thấm qua mũi giày của cô, thấm vào tận từng ngón chân. Cô nghĩ rằng mình sắp làm hỏng một đôi giày tuyệt vời.
Cô ngước lên để quan sát những chiếc xe con và xe tải đang rời bãi đỗ. Một vài chiếc xe có gắn xích ở lớp. Chúng kêu leng keng làm cô nhớ đến Edmund House lúc đi vào phòng xử án vào mỗi buổi sáng và rời đi vào mỗi buổi chiều. Rồi cô chợt nhận ra một chiếc xe tải có thùng với đèn bên phải đang sáng nhưng đèn bên trái thì không.
Tracy cảm thấy chất adrenaline dâng lên trong cô. Sau một giây lưỡng lự, cô chạy theo chiếc xe nhanh nhất có thể. Xuống tới bậc dưới cùng, cô bước hụt và trượt chân. May mắn thay, cô đã kịp nắm lấy thành lan can, tránh được một cứ ngã sõng soài trên vỉa hè đầy tuyết. Lúc cô đứng dậy được, chiếc xe đã đến lối rẽ. Cô tức tốc băng qua phố để đi tới bãi đỗ xe, cố gắng hết sức để nhìn biển số, nhưng chiếc xe ở quá xa, tuyết lại rơi dày khiến cô không thể thấy rõ được tất cả những con số và chữ. Một khung sắt gắn đằng sau cửa sổ xe cũng ngăn cô nhìn vào bên trong. Chiếc xe rẽ phải rồi tiếp tục đi trên con đường nằm ở phía bắc của tòa án.
Tracy luồn lách qua những hàng xe còn lại ở bãi đỗ. Khói đang nhả ra từ những ống pô trong khi những người lái xe đứng bên ngoài để cào tuyết khỏi các cửa sổ. Một số người quyết định lùi xe mà không cào tuyết. Một số khác thì phóng lên trước để ra khỏi bãi đỗ, càng làm tăng thêm sự hỗn loạn. Tracy vẫn hướng mắt về phía chiếc xe tải lúc nãy, không để ý thấy một chiếc xe khác đang lùi khỏi vị trí. Thanh chắn của chiếc xe va vào chân cô. Thấy cửa sổ sau của chiếc xe vẫn đang phủ đầy tuyết, cô đành phải vỗ tay vào thùng xe để ra hiệu cho người lái xe. Cô xoay mình để tránh chiếc xe nhưng lại bị trượt chân. Lần này, đầu gối cô đập xuống lớp nhựa đường nơi chiếc xe vừa đỗ. Người lái xe vội vàng xuống xe, chạy tới để xin lỗi, nhưng Tracy đã kịp đứng lên và tiếp tục tìm kiếm chiếc xe tải. Nó đã chặn đầu trước ba chiếc xe khác ở gần ngã rẽ ra đường cái. Tracy băng qua thêm một hàng xe nữa. Cô thấy phổi mình bỏng rát, còn bắp chân thì ê ẩm vì phải cố giữ thăng bằng. Cuối cùng, chiếc xe tải cũng đến ngã rẽ. Nó quẹo trái, bỏ cô ở lại và đi về hướng Cedar Grove đang mù mịt trong tuyết.
Tracy dùng bước rồi cúi xuống, tay đặt trên đầu gối, tiếp tục ngẩng đầu nhìn cho tới khi chiếc xe mất hút. Từng hơi thở nặng nhọc của cô phả ra không khí những bụm khói mờ. Cái lạnh như cứa vào hai tai và đôi má cô, siết lấy lá phổi trong lồng ngực cô. Cô nhận ra rằng lúc ngã đập đầu gối xuống đất, cô đã làm rách quần tất của mình. Chân cô đau ê ẩm còn ngón chân thì tê buốt.
Cô lục trong chiếc cặp tài liệu một cây bút, cắn nắp bút bằng răng rồi ghi lại biển số xe mà cô đã cố nhìn thấy lên lòng bàn tay ướt nhẹp. Trở lại xe, cô khởi động rồi bật máy sưởi ở mức cao nhất. Thanh gạt nước gầm lên đáng sợ khi nó cào trên mặt kính phủ đầy băng. Ngón tay cô vẫn tê cóng đến mức không tài nào ấn được số điện thoại. Cô chụm hai tay lại, hà hơi vào các ngón tay rồi cố duỗi chúng trước khi bấm điện thoại lần nữa.
Kins trả lời ngay sau lần đổ chuông đầu tiên. “A lô.”
“Xong rồi.”
“Xong gì cơ?”
“Meyers đã đưa ra phán quyết. House sẽ có một phiên tòa mới.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi sẽ kể lại chi tiết cho anh sau. Giờ tôi cần anh giúp một việc. Tôi cần anh kiểm tra một biển số xe cho tôi. Tôi chỉ ghi lại được một phần nên tôi sẽ cần anh thử các số khác nhau nếu có thể.”
“Chờ chút, tôi cần tìm cái gì đó để viết.”
“Đó là biển số của bang Washington.” Cô bắt đầu đọc cho anh những chữ và số mà cô đã ghi lại trên bàn tay. “Chữ V có thể là W, còn số 3 có thể là số 8.”
“Cô biết như thế này có thể có rất nhiều kết quả chứ?”
Cô đổi tay cầm điện thoại và hà hơi vào tay còn lại. “Tôi hiểu. Nó là một chiếc xe tải thùng, có thể nó sẽ mang một biển số thương mại. Tôi cũng không thể nhìn rõ được.” Cô đổi tay lần nữa, tiếp tục duỗi và hà hơi vào các ngón tay.
“Chừng nào cô quay lại đây?”
“Tôi chưa biết. Một cơn bão sắp tràn đến. Tôi hy vọng muộn nhất là thứ Hai.”
“Còn chúng tôi đang phải hứng chịu cơn bão ở đây. Tôi có thể nghe thấy tiếng xe tải đang rải cát ngoài kia. Tôi ghét họ làm vậy. Mỗi lần như thế tôi lại cảm thấy như thể mình đang lái xe trên cái hộp vệ sinh cho mèo. Thôi tôi cúp máy để về nhà đã. Tôi sẽ cho cô biết nếu tôi tìm thấy gì đó.”
Khi cô vừa cúp máy, chuông điện thoại lại reo lên.
“Anh đang ghé qua nhà tù.” Dan nói. “Bọn anh sẽ tổ chức họp báo khi House được thả tự do.”
“Hắn ta sẽ đi đâu?”
“Anh cũng chưa hỏi hắn chuyện đó. Nhưng chuyện này thật trớ trêu, phải không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Ngày đầu tiên hắn được trả tự do, thời tiết lại cầm tù tất cả chúng ta.”