A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Vi Lạp
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 71
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 641 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:14:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50: Làm Chứng (2)
hìn con ngựa cao lớn Đường Tĩnh có chút chột dạ, nhỏ giọng nén giận: "Lại còn cưỡi ngựa."
Mộ Dung Thiên Thần trấn an cười: "Yên tâm, không phải nàng cưỡi." Nói xong chân dẫm lên bàn đạp, thân hình mạnh mẽ nhảy lên lưng ngựa, vươn tay kéo Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh sợ hãi vươn tai, Mộ Dung Thiên Thần cầm chặt tay nàng dùng lực kéo nàng vào lòng. "Ngồi xong rồi à?" Nhẹ giọng hỏi Đường Tĩnh, âm thanh ôn nhuận trầm thấp vang lên bên tai, như có hàng ngàn sợi lông vũ gãi bên tai nàng, tê dại.
Đường Tĩnh cố gắng ổn định trong lòng gật gật đầu, Mộ Dung Thiên Thần quất roi, tuấn mã nghênh ngang mà đi. Gió gào rít bên tai, cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến hóa, Đường Tĩnh thỏa mãn dựa vào trong lòng hắn, tầm nhìn trên lưng ngựa kéo dài vô tận...
Ước chừng một khắc, tầm nhìn của Đường Tĩnh bị những ngọn núi ngăn cản, chung quanh đều là ngọn núi cao ngất, chỉ có dưới chân bọn họ là mảng cỏ vàng khô, đi về phía trước là một hồ nước trong như suối, trên mặt hồ toát là hơi nóng, thạch bích ở đám hơi khói trở nên mơ hồ.
Đường Tĩnh mở to mắt nhìn phía trước: Ôn tuyền? Nàng dùng ánh mắt hỏi Mộ Dung Thiên Thần, hắn gật dầu: "Nàng còn nhớ sao?" Nàng nhớ lúc trời lạnh vô ý nói ra một câu, lúc đấy hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, còn tưởng hắn không để ở trong lòng.
"Ta lệnh cho người Phong Vũ lâu tìm mãi mới được, nên nghĩ muốn mang nàng tới đây. Là Ôn tuyền nàng nhắc tới sao?" Mộ Dung Thiên Thần nhẹ giọng hỏi, giọng nói ôn nhu mang theo sự khẩn trương, sợ làm cho nàng thất vọng. Lúc ấy nàng nói hắn đều ghi nhớ trong lòng, âm thầm phái người đi tìm chỉ muốn mang cho nàng sự kinh hỉ.
"Ừ." đây là Ôn tuyền do thiên nhiên tạo thành, "hàng thật giá thật." Đường Tĩnh ngọt ngào mỉm cười với hắn, nụ cười ấm áp như ánh nắng chiếu vào đáy lòng Mộ Dung Thiên Thần, trong lòng nhất thời tràn đầy rực rỡ. Vì nụ cười ấm áp này dù có tiếp tục trả giá nhiều hơn cũng cam tâm tình nguyện.
Gió mát thổi vào Ôn tuyền ấm áo đúng là chuyện vui trong cuộc đời. Đường Tĩnh ở trong suối nước nóng thả xuống tâm trạng, thư giãn gân cốt, Mộ Dung Thiên Thần lội tới nâng nàng lên, toàn thân mềm nhũn như không xương ở trong lòng hắn giống như rong biển quấn lấy hắn, hắn bị làn da loáng bóng nhẵn nhụi cọ vào làm cho bụng dưới dâng lên trận hỏa, nước ấm trong hồ càng kích dịch dục vọng của hắn.
Toàn thân Đường Tĩnh thả lỏng hưởng thụ lại khiến cho hắn phải liên tiếp áp chế dục vọng, tìm đúng huyệt vị mát xa cho nàng. Thủ pháp thuần thục của hắn, độ mạnh yếu thích hợp làm cho nàng thoải mái phát ra tiếng.
"Lan nhi?"
"Sao?" Đường Tĩnh thoải mái không muốn nói, lười biếng đáp.
"Thoải mái sao?"
"Ừm."
Nghe được đáp án muốn nghe, hắn cười cười ôm nàng lên bờ.
"Ôi." Da thịt tuyết trắng bị không khí lạnh thổi vào làm cho thân thể nàng run lên, la hét vùi thân thể vào trong lòng Mộ Dung Thiên Thần, hiện tại hai người bọn họ trần trụi, hắn còn muốn đưa nàng tới chỗ nào?
Mộ Dung Thiên Thần không để ý nàng mà ôm nàng tới một nơi gần đó, được vài bước liền dừng lại: "Lan nhi, nàng đã không nhớ rõ đêm chúng ta động phòng hoa chúc, ta bổ sung cho nàng có được không? Nàng xem."
Thật ra đêm động phòng hoa chúc hắn lạnh nhạt nàng một mình, có thể nói là một đêm cực kì không thoải mái, cho nên hắn nghĩ muốn bồi thường cho nàng.
Đường Tĩnh ở trong ngực hắn vươn đầu ra, giữa trời đất to lớn xuất hiện một tòa trướng đỏ thẫm, lụa mỏng đỏ tươi theo gió mà phiêu động, giống như cảnh đẹp nhân gian.
"Đây là?"
"Lan nhi, hôm nay chúng ta động phòng lần nữa có được không?" Nhẹ nhàng đặt Đường Tĩnh vào trong màn trướng, dưới người là chiếc chăn mềm mại, Đường Tĩnh sờ lên chiếc chăn bằng tơ lụa, cũng biết hắn tốn bao nhiêu tâm tư, nở nụ cười xinh đẹp: "Được."
Nhận được sự cho phép, Mộ Dung Thiên Thần mỉm cười phủ lên đôi môi hồng đỏ của Đường Tĩnh, hai tay Đường Tĩnh đặt lên sống lưng của hắn, trong đêm thu lạnh lẽo, hai cỗ thân thể dính sát vào nhau, tất cả cứ tiếp tục tự nhiên...
Bầu trời đen như mực phủ xuống màn trướng hai người, xuyên qua những tấm màn mỏng đỏ tươi lộ ra bầu trời đầy sao, sơn cốc yên tĩnh lúc này thỉnh thoảng sẽ nghe được giọng nói yêu kiều của Đường Tĩnh hoặc là tiếng cười sang sảng của Mộ Dung Thiên Thần.
Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê - Vi Lạp