Số lần đọc/download: 1082 / 4
Cập nhật: 2017-09-22 10:43:36 +0700
Chương 48
K
hông lâu sau, An Dĩ Hằng và An Dĩ Trạch đều bị khách khứa bao vây, Tô Giản không có hứng thú với việc đoan trang tiếp đón khách khứa cùng An Dĩ Trạch, mà An Dĩ Trạch cũng thấy ánh mắt anh lóe lên chút mệt mỏi, vừa nghĩ đến vừa rồi anh nói mình đi giày cao gót rất mệt, liền đặc biệt dặn dò anh tạm thời đi nghỉ một chút.
Tô Giản tất nhiên lập tức tuân lệnh, từ từ đi xuyên qua đám người, sau đó ưu nhã chuồn êm.
Trước tiên đi tìm chút gì đó bỏ vào bụng, rồi sau đó Tô Giản liền tìm một góc lặng lẽ nghỉ ngơi. Góc này của anh không có ánh đèn, khá tối, hơn nữa còn không có ai, anh dứt khoát không cần che giấu, lén cởi giày cao gót xuống, cả người ngồi trên lan can, dựa vào đó nhìn vào một vùng đèn đuốc của lễ hội. Quần áo đẹp đẽ, bữa tiệc linh đình, nơi này thật sự vô cùng náo nhiệt, nhưng có hơi mệt một chút, bất kể mặc bộ quần áo thế nào, anh vẫn phải bày ra khuôn mặt tươi cười. Trong lòng Tô Giản có chút châm chọc: Xem ra nhà giàu cũng không có gì tốt. Lại nói sau này lúc anh có tiền, thành đại gia, anh cũng phải mở một buổi tiệc, đến lúc đó, anh liền quy định mọi người không được mặc lễ phục, đàn ông nhất định phải mặc áo lót quần cộc, nữ mặc một bộ váy dài thướt tha, cũng không cần rượu ngoại, mà là lẩu, lê lạnh, miến chua cay, bánh bao nhân thịt, đậu hũ thúi, sủi cảo, cổ vịt, móng heo, vân vân, tất cả thoải mái! Âm nhạc cũng là đàn dương cầm, violon, bài 'Tiểu Bình Quả', ' phong cách dân gian tuyệt nhất', 'không muốn lấy hoa dại ven đường'! Hơn nữa lúc đó cũng phải mời các tài tử điện ảnh! Chỉ có điều Kỷ Nghiên đến không cho cô hát bài 'Em biết anh mãi mãi yêu em', Diệp Lãng đến cũng nhất định không cho anh nhảy bài 'Tôi chính là tôi', nhất định phải để hai người họ mặc hoa, tay cầm khăn tay hồng, cùng nhau khiêu vũ điệu Đông Bắc!
Tô Giản mơ màng tưởng tượng đến buổi tiệc trong mơ của anh, nhất thời cảm thấy vô cùng mong đợi đến lúc đó.
Đúng lúc anh nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên có giọng nói của mấy người bay vào tai anh.
"Tôi thấy cô gái kia cũng không có gì, sau cậu ba lại chú ý đến cô ta?
"Tôi cũng cảm thấy vậy, không có gia thế, bộ dạng cũng không phóng khoáng, lại để cô ta trèo vào nhà họ An, nghĩ cũng không biết mạnh bao nhiêu!"
"Nói không chúng người ta lợi hại ở phương diện khác? Cô nói xem?"
"Ha ha... cũng có thể... nhìn bộ dạng cô ta như hồ ly tinh luôn cố tình dán lên người cậu ba!"
Là giọng của phụ nữ, giọng nói cố gắng đè nén, nhưng Tô Giản lại đứng cách họ không xa, cũng loáng thoáng nghe không sai. Ngay từ đầu Tô Giản đã có chút mờ mịt, không biết đám tiểu thư này đang nói về ai, nhưng càng về sau, anh đột nhiên phát hiện, trèo vào nhà họ An, người phụ nữ của cậu ba, cái này không phải đang nói anh sao!
Lần đầu tiên trực tiếp bị người khác bôi nhọ, Tô Giản thật sự cảm thấy rất tức giận. Trước đây anh luôn hi vọng có một ngày có người chỉ thẳng vào mũi anh mà mắng 'trừ tiền ra thì anh còn cái gì', nhưng làm sao anh cũng không thể nghĩ đến, cuối cùng anh cũng đụng phải người nói xấu anh, kết quả anh lại biến thành tiểu hồ ly muốn trèo cao!
Tô Giản không tự chủ được sờ mặt mình một cái, lại nhìn bộ dạng mình chân trần mệt nhoài ngồi đây, làm sao cũng không thể liên hệ mình với hai chữ 'hồ ly tinh'.
Giọng nói bên kia vẫn tiếp tục vang lên.
"Tôi thấy dù thế nào thì Ninh Tuyết cũng mạnh hơn cô ta!"
"Này, cô so cô gái đó với Ninh Tuyết, cũng chê bai Ninh Tuyết quá rồi? Ninh Tuyết xinh đẹp như vậy, còn tốt nghiệp trường nổi tiếng, giỏi ba ngôn ngữ, biết đánh năm loại nhạc cụ, cô gái kia biết làm gì sao?"
"Tôi cũng không giỏi như cô nói..."
Bên trong còn có người quen! Nghe được giọng nói của Bạch Ninh Tuyết, Tô Giản có chút khó chịu. Không nghĩ đến có một ngày, anh cũng sẽ bị so sánh với một cô gái, cuộc đời quả nhiên khó lường...
Tô Giản nghiêng người dựng thẳng lỗ tai, còn muốn tiếp tục thám thính, không nghĩ đến hình như có người khác đến, giọng nói của các cô gái lập tức biến mất.
Tô Giản đợi một hồi, vẫn không có tiếng nói, đoán đám người đã giải tán, liền thất vọng trèo xuống lan can.
Trở lại chỗ có ánh đèn, Tô Giản có gắng mang vẻ mặt đoan trang, nhớ đến đám người lúc nãy đánh giá mình là 'hồ ly tinh', anh có lòng muốn tự mình biểu diễn một chút, đáng tiếc anh thật không biết làm cách nào mới có thể biểu diễn được hai chữ này.
Ánh mắt Tô Giản tìm tồi một vòng, thấy An Dĩ Trạch vẫn ở trong đám người nói chuyện với khách mời, lại nghiêng đầu tới, suy nghĩ một chút, anh ngoan ngoãn cầm nước trái cây lên, uống một hớp.
Giương mắt nhìn Kỷ Nghiên cách đó không xa, Tô Giản đột nhiên nhớ đến chuyện ký tên, đang muốn đi lấy hình, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình: "Cô Tô."
Tô Giản đột nhiên rùng mình một cái, hình như giọng nói này có chút quen tai...
Tô Giản giương mắt, chỉ thất một cô gái trẻ tuổi ăn mặc tinh xảo đứng trước mặt mình, cách cô khống xa, Bạch Ninh Tuyết và một cô gái khác cũng đang nhìn lại.
Cô gái cười vô cùng lễ độ, không thấy chút khinh miệt nào như vừa ròi, anh liền thấy cô nhìn An Dĩ Trạch đang đứng cách đó không xa một cái, thở dài nói: "Cậu ba tuổi còn trẻ, cô Tô dịu dàng hiền thục, hai người thật là một đôi trời sinh."
Trong lòng Tô Giản châm chọc mãnh liệt: Mẹ nó, vừa rồi tôi nhớ rõ ràng cô còn gọi tôi là 'hồ ly tinh', sao hiện tại lại biến thành tôi dịu dàng hiền thục, chiều gió này có cần chuyển hướng nhanh vậy không!
Cũng may trên mặt Tô Giản cũng coi như là ổn định, vì vậy dịu dàng cười nói: "Cảm ơn."
Cô gái lại nói: "Tình cảm của cô Tô và cậu ba tốt như vậy, thật khiến người khác hâm mộ."
Tô Giản tiếp tục dịu dàng hiền thục: "Đó là đương nhiên."
Cô gái: "..."
Lại khách sáo với nhau vài câu, cô gái đột nhiên nói: "Nghe nói cô Tô biết dùng ba loại nhạc cụ, hôm nay là sinh nhật cậu ba, không bằng đánh cho cậu ba một cái? Đến lúc đó cậu ba nhất định sẽ vô cùng vui vẻ."
Tô Giản lập tức hiểu ra, vừa rồi mấy chữ 'dịu dàng hiền thục' cũng phải lời thật lòng, hiện tại chỉ sợ muốn ra giá cao. Ba loại nhạc cụ, anh biết mình sao có được bản lĩnh đó chứ? Từ nhỏ đến lớn, nhạc cụ anh chỉ biết một lại, đó chính là huýt sáo, bản lĩnh của anh ở phương diện này vô cùng cao cường, từ trước khi vào địa học đã thường xuyên thổi sáo, thổi một chút liền có thể khiến tất cả anh em trong phòng mắc tiểu.
Tô Giản đang muốn nói mình không biết, đột nhiên thấy Bạch Ninh Tuyết cũng đi đến, vẻ mặt và giọng nói cũng nhẹ nhàng như vậy: "Ở đây đúng lúc có một chiếc piano, anh Dĩ Trạch rất thích đàn dương cầm, nghe cô Tô đánh đàn ình, anh ấy nhất định sẽ rất vui vẻ."
Anh ta vui hay không tôi không cần biết, có điều tôi nhất định sẽ không vui vẻ! Tô Giản thành thật nói: "Thật ra thì tôi không biết đàn dương cầm."
Cô gái cười lên: "Cô Tô khiêm tốn rồi, là con cháu nhà họ An, con dâu vào nhà sao có thể không biết đàn piano?"
Tô Giản: "..." Mẹ nó, đầu năm nay cười người cũng phải kiểm tra đẳng cấp piano của người đó sao? Anh sớm biết tìm việc rất khó, phải biết máy tính cấp hai, tiếng anh phải qua cấp bốn, cấp sáu, kiến thức chuyên nghiệp cũng có cấp bậc, lại không nghĩ đến, hiện tại gả cho người khác cũng phải qua cấp này!
Cuộc sống khó khăn, tất cả đều đến vào lúc này!
Đang lúc bối rối, đột nhiên một giọng nói dịu dàng chen vào: "Mấy người đừng làm khó cô Tô, nếu không Tiểu Trạch sẽ đau lòng."
Tô Giản giương mắt, thiên hậu Kỷ Nghiên đang nở nụ cười dịu dàng đứng trước mặt, trong mắt tràn ngập sự tốt bụng.
Bạch Ninh Tuyết nở nụ cười xinh đẹp: "Vậy không bằng chị Kỷ thể hiện một bài vì anh Dĩ Trạch được không? Nghe nói chị đàn piano rất hay, lại có quan hệ rất tốt với anh Dĩ Trạch, nghe được tiếng đàn của chị Kỷ, nói không chừng anh Dĩ Trạch sẽ còn vui hơn."
Kỷ Nghiên cười nói: "Sao tôi dám đoạt quyền chủ? Dù tôi lớn lên cùng Dĩ Trạch, nhưng hôm nay là tiệc sinh nhật của Tiểu Trạch, dĩ nhiên là phải để cô Tô lên sàn." Cô quay lại nói với Tô Giản: "Có thể không liên quan đến piano sao? Tiểu Trạch cưới cô, lại không phải vì cô biết đàn dương cầm."
Cô gái đứng bên cạnh nói tiếp: "Cô Kỷ nói đúng, không liên quan đến đàn dương cầm thì chắc cô Tô cũng biết lại nhạc cụ nào đó chứ? Nơi này đúng lúc mời đến một ban nhạc, tất cả nhạc cụ đều có, cô Tô không ngại xem thích loại nhạc cụ nào một chút chứ."
Loại nào cũng không thích... Tô Giản không nghĩ đến hôm nay lại bị người khác buộc dính vào nhạc cụ, nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ. Nói một chút tại sao lại không có ai đề nghị anh hát chứ? Những bài hát phổ biến, dân ca thậm chí cả nhạc thiếu nhi, anh đều biết không ít!
Đang bối rối thì ngang hông bỗng nhiên nóng lên, một bàn tay quen thuộc kéo lại.
Không biết từ lúc nào An Dĩ Trạch đã đến bên cạnh nhìn anh một cái, giọng nói thản nhiên: "Hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người muốn nghe, tất nhiên là tôi phải đàn."
Vừa nói, anh vừa cầm tay Tô Giản, trong ánh mắt của mọi người, từng bước từng bước đi đến trước cây dương cầm màu đen.
"Có điều xin lỗi, bài hát này của tôi không phải dành mọi người mà là tặng cho vợ tôi."