Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 13
K
hoảng bốn giờ chiều cô y tá từ trong phòng bệnh bước ra và đến bên Mike.
- Anh có thể yên tâm trở về văn phòng được rồi, Mr. Keyes! Cô gái chết rồi - cô ta nói giọng không một chút xúc cảm. Mike từ từ đứng dậy.
- Nó đến nhanh như vậy đấy - anh nói giọng lộ rõ vẻ mệt mỏi, rã rời. Cô gái gật đầu.
- Cô ấy không còn một chút hy vọng nào có thể qua được - lần đầu tiên anh nhận thấy vẻ xúc động trong giọng nói của cô ta.
Anh nhấc mũ của mình ở trên bàn.
- Cô chuẩn bị sẵn sàng để mổ khám nghiệm tử thi. Tôi sẽ giữ liên lạc với bệnh viện để lấy kết quả sau.
Chân nặng như đeo chì anh lê từng bước dọc theo hành lang. Florence Reese. Anh tự hỏi không biết cô ta nghĩ như thế nào. Chắc là phải khủng khiếp lắm. Cô ta còn trẻ thế cơ mà. Anh đến đầu cầu thang thì Millersen xuất hiện trở lại.
- Biết thêm được tí gì không, Mike? - Millersen hỏi.
Anh lắc đầu.
- Cô ta chẳng còn nói được nữa rồi. Thế còn anh?
Gương mặt Millersen như được bao phủ bởi một mặt lạ vô hình.
- Sáng nay tôi đã gọi điện cho bà kế tóan của hãng. Bà này không biết gì về cô ta cả. Tôi đã điều tra tiếp ở khách sạn. Cô gái từ một thành phố nhỏ đâu đó ở Pensylvania đến đây khoảng một năm trước. Cách đây khoảng sáu tháng trông cô ta còn tàn tệ lắm. Rồi sau đó chắc cô ta kiếm được cái gì đấy và khấm khá hẳn lên.
- Cha mẹ còn sống chứ? - Mike lại hỏi.
Millersen gật đầu.
- Tôi vừa gọi điện cho họ cách đây một giờ. Họ đang đi đến đây.
Joel Rader từ bàn làm việc ngước lên nhìn.
- Trước đây khoảng một tiếng có một người nào đó gọi điện đến và muốn nói chuyện với anh đấy.
Mike mệt mỏi nhìn anh ta.
- Ai vậy?
- Một người đàn bà ở hãng Park Avenue Models - Hình như cô gái có làm việc cho bà ta thật. Người đàn bà muốn hỏi xem bà ta có thể giúp đỡ theo kiểu nào được không?
Mike rút bút máy của mình ra và bắt đầu điền vào bản tường trình.
- Bây giờ thì chẳng một ai có thể giúp gì hơn được nữa rồi. Cô gái đó đã chết.
- Ồ đáng tiếc - Joel đáp - Cô ta trông xinh không?
Mike nhún vai.
- Lúc tôi nhìn thấy cô ta thì rất khó mà nhận xét được. Cũng có thể, nhưng còn trẻ là cái chắc.
Anh kết thúc bản tường trình, ký tên xuống phía dưới rồi đứng dậy.
- Thôi kết thúc công việc ngày hôm nay, tôi mệt lắm rồi.
Joel nhếch mép cười.
- Này đừng có chạm trán với ông Già đấy nhé. Ông ấy đang nổi xung lên đấy, cậu Alex bị ông ấy cạo cho một trận xong.
- Tội nghiệp cậu Alex - Mike mỉm cười - Hắn bao giờ cũng bị tóm cổ - anh để bản tường trình lên bàn làm việc của Joel - Cậu đem nộp cái này giùm tôi được chứ.
- Tất nhiên là được rồi.
Mấy ngày sau, Joel xoay người trên cái ghế và quay sang hỏi Mike.
- Thế cuộc điều tra mà anh đã tiến hành vì cô gái nọ có thu được kết quả gì không? Tôi muốn nói đến cái vụ phá thai tuần trước ấy mà.
Mike nhún vai.
- Hoàn toàn không. Tại sao cậu lại hỏi vậy?
Joel nhoài người qua bàn đưa cho anh một tờ giấy.
- Anh đọc cái này xem.
Đó là một bản báo cáo về việc bắt giữ và tha bổng mấy cô gái bị cảnh sát pháp gia bắt được trong một cuộc vây ráp tại một bữa tiệc. Một trong số những cô gái lúc đầu khai rằng cô ta làm việc cho hãng Park Avenue Models với công việc là người mẫu chụp ảnh. Về sau cô ta lại khai khác đi. Ngày hôm sau tất cả các cô gái đều được thả về vì có bảo lãnh. Trước toà một luật sư của hãng Henry Vito đại diện cho họ. Bữa tiệc nọ được tổ chức ở trong nhà một người tên là John Gellard. Cuộc vây ráp được tiến hành vì có những thư nặc danh tố cáo ông Gellard. Trong những bức thư tố giác này người ta cho rằng ông ta đáng lẽ không nên công khai khoe khoang mối quan hệ của mình với những loại được coi là mờ ám.
Joel đợi Mike đọc hết một lượt rồi hỏi.
- Có phải Park Avenue Models cũng là cái hãng mà cô gái bị chết đã nhắc đến không? Mike gật đâu rồi đọc lại bản báo cáo một lần nữa.
- Anh thấy thế nào? - Joel hỏi.
- Một sự trùng lắp đáng chú ý - Mike nói và đứng lên. Tôi xuống dưới, chỗ Frank Millesen đây. Có thể anh ta biết được một chút gì.
- Thông báo tình hình cho tôi biết với nhé.
Frank Millersen ngước lên nhìn khi Mike bước vào phòng làm việc của anh ta.
- Hello, Mike. Có thể giúp anh được gì đây?
- Frank, anh xem này! - Mike để bản báo cáo lên bàn cho anh ta.
Millersenn cầm lên rồi vội vàng đọc lướt qua. Khi ngẩng lên nhìn Mike gương mặt anh ta kín như bưng.
- Thế tôi phải làm gì với cái này?
- Anh có biết thêm chút gì ngoài những điều tôi đã biết không? - Mike hỏi.
Millesen đưa tẩu thuốc lên miệng.
- Không nhiều lắm - anh ta đáp và châm lửa - Một trong những vụ vây ráp bình thường của cảnh sát pháp gia - anh ta khẽ cười - Tôi có nói chuyện với một người trong bọn họ. Ở đó chắc phải vui lắm. Anh ta kể là khi họ ập vào các cô gái đang...
- Tôi không muốn nói tới cái đó - Mike ngắt lời anh ta - Một trong số các cô gái có nhắc đến hãng Park Avenue Models. Đấy cũng là hãng mà cô Florence Reese đã từng làm việc.
- Tôi không tin là điều này đem lại cái gì đó - từ sau màn khói thuốc mù mịt Millersenn nói vọng ra - Rất nhiều cô gái chắc chắn là quen thuộc với hãng này.
- Có thể là như vậy - Mike lẩm bẩm - Nhưng tại sao sau đó cô ta lại chối cãi việc đó? Tôi thấy hơi lạ. Và còn một điều nữa hơi đặc biệt: Họ làm sao có thể trả được khoản bảo lãnh thông qua văn phòng của Vito? Thực tế lão chẳng làm không công bao giờ. Những loại đĩ điếm vớ vẩn không thể với tới lão được.
- Theo bản báo cáo này thì Gellard đã để cho lão biện hộ riêng cho mình - Millersen góp ý - có thể ông ta cũng trả luôn số tiền biện hộ cho các cô gái. Đó là việc riêng của ông ta.
Mike lắc đầu.
- Tôi chả hiểu ra sao nữa. Toàn bộ chuyện này tôi thấy nó thế nào ấy.
Frank Millersen mỉm cười với anh.
- Thôi quên nó đi, Mike. Nếu anh làm ở sở này lâu lâu một chust nữa thì anhsex gặp nhiều cái trùng lập ngẫu nhiên đến nỗi anh không còn chú ý đến nó nữa.
- Tôi không thể thế được - Mike phản đối - Lúc nào tôi cũng nghĩ đến cô gái khốn khổ trong bệnh viện kia khi về thành phố cô ta không mơ ước đến điều đó.
Millersen gật gù.
- Chắc chắn rồi, nhưng nếu là người tử tế thì cô ta đã không rơi vào tình thế như vậy. Tôi có nói chuyện với ông bố khi ông ta đến đưa xác con đi. Cô ta luôn là một cô gái ương ngạnh.
- Có sự khác biệt giữa một cô gái ương ngạnh và một cô gái xấu đấy nhé - Mike đáp lại. Anh cầm bản báo cáo lên và đọc lại một lần nữa - Kể mà quên nó đi được thì đã đành.
- Thế anh định làm gì bây giờ? - Millersen hỏi.
Mike rời khỏi bản báo cáo ngước lên nhìn. Đôi mắt của viên cảnh sát lộ vẻ khác thường. Mike thấy mình phải cảnh giác, điều đó không phải là thói quen ở anh.
- Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ cứ để nó đấy đã. Nếu có gì cần tôi sẽ gọi điện cho anh sáng mai nhé.
Millersen mỉm cười đứng dậy.
- Thế là tốt nhất đấy. Nếu anh quyết tâm điều tra sâu vào vụ này thì ngày mai tôi sẵn sàng để anh điều động.
- Cảm ơn anh, Frank! - Mike nói và ra khỏi phòng.
Mãi đến lúc đi dọc hàng lang đến thang máy anh mới thấy là mình đã nhầm lẫn cầm theo báo cáo cùng một tờ giấy khác nữa. Anh qua phòng ngoài quay trở lại và mở cửa phòng Millersen
- Frank... - Anh gọi trước khi nhận ra là Millersen đang nói chuyện qua điện thoại.
- Đợi một chút nhé, Mary! - Millersen nói rồi vội đưa tay bịt lấy ống nói.
Mike ngạc nhiên nhìn anh ta. Khuôn mặt anh ta bình thường rất tươi đột nhiên trắng bệch ra.
- Thôi chết, xin lỗi anh, Frank! - Anh phân trần. Tôi không biết là anh đang gọi điện thoại. Tôi cầm nhầm cái này - Anh đặt tờ giấy xuống bàn.
Một nụ cười gượng gạo hiện lên trên khuôn mặt Millersen.
- Rất cám ơn anh, Mike! Tôi đang nói chuyện với nhà tôi. Cám ơn nhé!
Mike gật đầu, ra khỏi phòng và khẽ đóng cánh cửa sau lưng mình lại. Cách cánh cửa một khoảng xa anh mới nghe thấy Frank thấp giọng gọi điện tiếp. Anh trở về phòng mình nặng nề thả người xuống ghế và chăm chú đọc bản báo cáo.
- Có gì vậy? Joel hỏi.
Mike nhăn trán.
- Millersen chẳng có gì ẩn sau chuyện đó cả.
- Millersen thật ra phải biết chứ - Joel nói - anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực này mà.
Mike lại đọc tiếp bản báo cáo. Một lát sau anh quay sang Joel.
- Cậu có tình cờ biết vợ Millersen tên là gì không?
Joel cười.
- Tất nhiên rồi, là bà Millersen.
- Chẳng có gì đáng cười cả - Mike nói - Nhưng cậu có biết anh ta không?
- Sao vậy?
- Tôi tò mò thôi - Mike trả lời - Anh ta đang nói chuyện với vợ bằng điện thoại thì tôi vào.
- Elizabeth - Joel đáp - Tôi đã một lần uống whisky với họ. Anh ta gọi vợ là Betty.
Mike châm một điếu thuốc, xoay ghế của mình về phía sau và ngó đăm đăm ra cửa sổ. Dưới đường phố đàn ông đã mặc áo cộc tay rồi. Ở New York mùa hè đang phô trương sức mạnh của mình và còn báo trước cái nóng khủng khiếp hơn thế nữa sắp tới. Betty! Tại sao Millersen lại nói dối anh?
Mike quay về bàn làm việc và lại cầm bản báo cáo lên. Park Avenue Models. Một cái tổ hợp gì vậy? Anh chưa nghe thấy nó bao giờ, thế mà cái tên đã xuất hiện hai lần trong một thời gian ngắn. Anh nhấc ống nghe lên.
- Cho tôi số máy của Alex Temple - anh yêu cầu. Alex vừa mới chuyển sang phòng thẩm tra các hoạt động kinh doanh không rõ ràng. Giọng nói của Alex vang lên trong máy.
- Allo, Mike đấy hả?
- Anh giúp tôi một chút nhé - Mike nói - Tôi muốn thẩm tra thật im lặng hãng Park Avenue Models ở số 79 Park Avenue.
- Anh muốn biết cái gì nào?
- Tất cả những gì mà anh có thể nắm được. Nhưng một điều rất quan trọng là đừng để các vị ở dưới nhà biết đấy nhé. Tôi không muốn văn phòng của Millersen đánh hơi thấy. Chắc chắn là kỳ này chúng mình sẽ chỉ cho mọi người thấy rõ.
- Được thôi, Mike! - Alex vui vẻ nói. Vẫn thường có những bất đồng xảy ra giữa viện công tố và các tổ chức của cảnh sát được phân công giúp việc cho họ - tôi hiểu rồi.
- Nhưng Alex này, càng nhanh càng tốt nhé.
- Sáng sớm mai có kịp không?
- Thế thì tuyệt quá rồi. Rất cám ơn - Mike đặt ống nghe xuống. Anh dụi điếu thuốc khi nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Anh nhấc ống nghe lên và nói tên mình.
- Keyes đây.
- Mike này, Frank Millersenn đây - Giọng nói của Millersen trong máy điện thoại bị nén lại một cách kỳ lạ.
- Có chuyện gì vậy anh Frank?
- Tôi đã nghĩ lại rồi hay là chúng ta thử tra xét cái hãng này một cái xem sao, nếu anh muốn.
- À, thôi anh Frank ạ - Mike nói với anh ta - Có lẽ anh nói đúng đấy. Chỉ là một sự trùng lập ngẫu nhiên mà thôi. Xin lỗi đã làm mất thì giờ của anh.
- Không có gì đâu, anh Mike - giọng Millersen trở nên ngập ngừng - Anh yên tâm với vụ này chứ?
- Hoàn toàn yên tâm, anh Frank. Dù sao tôi cũng cảm ơn anh rất nhiều.
- Có gì mà phải ơn với huệ, anh Mike.
Anh đặt ống nghe xuống và tự hỏi có phải là mình đã nghe thấy vẻ nhẹ nhõm trong giọng nói của Millersen hay không?