Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Tác giả: Rebecca Stead
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: When You Reach Me
Dịch giả: Thiên Kim
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 56
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Thứ Bạn Bảo Vệ
ô Bánh-xe chưa xong việc. “Tôi vẫn còn đang làm việc với cái danh sách đó,” cô nói, đẩy vài cây kẹo trên bàn sang cho tôi, “Em ngồi đi. Tôi sẽ xong ngay đây.”
Như thế cũng tốt. Hai ngày kể từ sau vụ tai nạn, tôi nghĩ về những lá thư của bạn hàng ngàn lần và ít nhất cũng rất nhiều lần cố gắng đẩy hình ảnh cơ thể bạn đang nằm trên đường ra khỏi đầu. Tôi không ngủ được và tôi rất mệt.
Cái kẹo Bit-O-Honey vừa tan trong miệng tôi thì có hai cảnh sát bước vào văn phòng.
Cô Bánh-xe ngẩng lên: “Tôi có thể giúp gì cho các anh?”
“Trường có em nào tên là Marcus Heilbroner đang theo học không?”
Mặt cô vẫn bình thản: “Tôi nghĩ là có. Nhưng thầy hiệu trưởng không có đây, và...”
“Không sao. Chúng tôi chỉ cần nói chuyện một chút với Marcus Heilbroner. Có vẻ như cậu ta thích chơi rượt bắt ngoài đường, và chúng tôi cần nói chuyện với cậu ta về việc đó. Phòng nào thế?”
Cô gãi đầu: “Tôi không... Tôi không chắc lắm... Tôi sẽ kiểm tra xem.”
Tôi bắt đầu hoảng sợ. Cô Bánh-xe biết tất cả mọi học sinh trong trường, và cô biết rõ họ học ở lớp nào, phòng nào mà không cần suy nghĩ. Tôi nhận ra cô đang lo sợ cho Marcus.
Tôi nhìn vào lưng hai người cảnh sát và nghĩ đến những điều mẹ kể, về những người bị bắt vào tù, và một số người trong họ không bao giờ còn được như trước nữa. Tôi không thể để điều đó xảy ra cho Marcus. Tôi nghĩ đến cảnh cậu ấy run rẩy đứng khóc bên vệ đường sau tai nạn, cậu đã cố gắng ngăn cản Sal khi chiếc xe tải chạy tới như thế nào, và cậu không hể biết rằng Sal hễ nhìn thấy cậu là bỏ chạy.
“Em muốn dùng điện thoại,” tôi nói với cô Bánh-xe.
“Cái điện thoại này à?” cô đặt bàn tay nặng nể lên trên, “Không.”
“Cô làm ơn!” tôi nói.
“Không.” Cô nói cộc lốc rồi kéo một ngăn kéo đầy những tấm thẻ ra và bắt đầu tìm kiếm trong khi hai viên cảnh sát đứng nhìn.
“Xem nào,” cô nói, “Hillerman, phải không? Cậu ta học lớp nào nào?”
Hai cảnh sát nhìn nhau. “Heilbroner,” một người nói, “Cô có danh sách theo thứ tự bảng chữ cái không?”
“Dĩ nhiên!” cô nói, “Nhưng nó nằm đâu đó ở đây...”
Cô lăn cái ghế đến tủ hồ sơ ở bức tường phía sau.
Tôi rời văn phòng một cách bình thường. Nhưng ngay khi đến khúc quẹo, tôi nhảy lên và cắm đầu chạy thẳng đến cuối hành lang. Trong đầu tôi nghĩ đến chiếc điện thoại màu trắng ở phòng nha sĩ.
Chú nha sĩ đang ngồi thư giãn trên ghế, trông có vẻ thoải mái với tách cà phê và tờ báo.
“Chào Miranda,” khi thấy tôi, chú ngồi thẳng lên, “Cháu có danh sách bệnh nhân chưa?”
“Cháu mượn điện thoại được không?” tôi nói to, “Khấn cấp!
Chú nha sĩ có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: “Được, cháu dùng đi!”
Tôi gọi cho mẹ ở công ty.
“Mẹ giúp con với,” tôi nói, “Cảnh sát đang ở trường và con nghĩ một người bạn con sẽ bị bắt.”
“Nhưng tất cả các luật sư đều đang ở tòa án”, mẹ nói.
Tôi bắt đầu khóc: “Mẹ đến được không, mẹ? Ngay bây giờ?”
“Mẹ hả?” mẹ ngẩn ra một chút rồi nói, “Được, mẹ đến ngay.”
Sau khi gác máy, tôi nghe chú nha sĩ hỏi với đầy vẻ quan tâm: “Có chuyện gì thế?”
“Marcus gặp rắc rối,”, tôi đáp, “Cảnh sát đang ở đây và có thể họ sẽ bắt cậu ấy. Cậu ấy không làm gì sai cả. Nếu mẹ cháu đến đây, mẹ có thể giúp được.”
“Marcus là một đứa bé tốt,” chú nha sĩ điềm đạm nói, “Luôn luôn là một đứa bé tốt.” Chú gấp tờ báo lại và rút cây viết trong túi ra: “Thế nào, Miranda, cháu sẽ là trợ lý của chú sáng nay chứ?”
Tôi chạy thật nhanh đến phòng học của Marcus, nắm chặt tờ giấy của chú nha sĩ trong tay và gần như suýt lao vào lớp: “Marcus!” Tôi vẫy tờ giấy trước mặt thầy Anderson.
“Bình tĩnh nào! Chuyện gì thế?” thầy Anderson trừng mắt nhìn tôi và tôi đứng lại. Thầy kiểm tra tờ giấy: “Được rồi, Marcus, đi đi!”
Marcus gật đầu và bắt đầu sắp xếp lại đống sách trên bàn.
“Bỏ sách đó đi,” tôi gọi to, “Chú nha sĩ cần gặp bạn ngay bây giờ.”
Khi ra ngoài hành lang, tôi nói: “Bạn phải trốn đi. Cảnh sát đang ở đây và mình nghĩ là họ muốn bắt bạn đấy!” tôi định chạy về phía cầu thang.
Marcus bình tĩnh nói phía sau tôi: “Khoan đã! Có lẽ đi từ từ thì tốt hơn đấy.”
Cậu ấy nói đúng. Năm giây sau, chúng tôi đi ngang hai người cảnh sát đang trên đường đến lớp học của thầy Anderson. Họ thậm chí không buồn liếc nhìn chúng tôi.
Chú nha sĩ khóa cửa lại phía sau chúng tôi. Sau đó chú nhìn tôi: “Mẹ cháu là luật sư à?”
“Gần như thế.”
“Tốt. Thế thì chúng ta chỉ cần ngồi đây cho đến khi mẹ cháu đến.”
Các cảnh sát không đến phòng nha sĩ ngay được - họ mất một thời gian tìm kiếm. Có vẻ như không ai giúp họ cả.
Họ gõ cửa, và chú nha sĩ gọi vọng ra: “Xin lỗi, tôi đang bận. Vui lòng đợi một phút.”
Tôi tự hỏi chúng tôi sẽ làm gì khi hết một phút đó. Chú nha sĩ chỉ ngồi đó đọc báo. Marcus nhìn xuống hai bàn tay cậu. “Giá như mình mang theo cuốn sách,” cậu ấy quay sang kết tội tôi.
“Cảm ơn đấy à?” tôi nói, “Mình đang cố cứu cậu đấy!”
“Có em nào biết chuyện này là như thế nào không?” chú nha sĩ hỏi.
Marcus và tôi nhìn nhau.
“Mình đã cố ngăn cậu ta lại.” Marcus nói.
“Mình biết. Nhưng cậu ấy sợ bạn.”
Cậu ta ấn ngón tay vào ngực mình và nói:
“Sợ mình à?”
“Bạn đấm cậu ấy mà, nhớ không?”
“Mình biết,” Marcus gục xuống, hai tay ôm đầu. “Trời ạ,” cậu lẩm bẩm, “Giờ thì ông ấy đã chết. Ông già ấy. Ông ấy cũng sợ mình nữa. Có nhớ ông ấy chạy trốn mình không? Nhưng mình chưa bao giờ làm gì ông ấy cả! Mình thề đấy!” giọng cậu như vỡ ra và hai vai cậu bắt đầu run rẩy.
“Đó không phải lỗi của bạn,” tôi nói nhanh. “Ông ấy...” Nhưng tôi không biết nói gì nữa. Vì đó một phần cũng là lỗi của Marcus. Marcus không muốn điều đó xảy ra, nhưng nếu cậu ấy không đuổi theo Sal, Sal sẽ không chạy xuống đường, và như thế hẳn bạn sẽ còn sống?
Chú nha sĩ nhìn chúng tôi: “Tốt hơn đừng nói chuyện.” Chú nhìn về phía cánh cửa.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Các cảnh sát đứng đợi, gõ cửa, tiếp tục đợi, nói chuyện gì đó qua điện đàm, lại gõ cửa, rồi họ biến mất và quay lại gõ cửa tiếp. Sau đó họ bắt đầu kêu to những câu như: “Tốt hơn cậu ta nên có mặt trong đó khi ông mở cửa đấy, bác sĩ.”
Và chú nha sĩ nói to điều gì đó về sự gây mê và thời gian khô bột, và chú chỉ có hai tay. Những điều đó không có ý nghĩa gì lắm.
Marcus nhìn chằm chằm xuống sàn. Đến lúc này tôi mới để ý là sàn nhà cũng được lát bằng những viên gạch lục giác trắng như phòng tắm ở nhà tôi. Trong đầu tôi sắp xếp các hình lục giác thành những hình thù và những bông hoa. Việc đó mang lại cảm giác thoải mái lạ lùng.
Rồi bỗng Marcus lặng lẽ nói: “Mình có một người anh tên là Anthony.”
Tôi nhìn cậu ấy.
“Mình muốn bạn biết vì sao mình đánh bạn của bạn vào ngày hôm đó.”
“Sal. Cậu ấy tên là Sal. Bạn không bao giờ nhớ tên ai cả à?”
Chú nha sĩ ra dấu suỵt hai chúng tôi.
Marcus hạ thấp giọng: “Ngày hôm trước ngày mình đánh Sal, anh Anthony nói gì đó về bạn gái của một người nào đó trong họ. Mình nghĩ anh ấy chỉ đùa thôi. Nhưng người đó lôi anh ấy lên một chiếc xe và đánh anh ấy tới tấp...
Tôi nhớ. Tôi và Sal đã băng qua đường để tránh cuộc ẩu đả đó. Anh của Marcus chính là người đã cố thoát khỏi nắp xe nhưng vẫn bị đánh liên tục. “Mình nghĩ mình có thấy,” tôi nói,“Anh bạn đội một cái nón phải không?”
Marcus gật đầu: “Ừ, lúc nào anh ấy cũng đội cái nón đó.”
“Thế bạn làm gì?”
“Không làm gì cả. Mình chỉ tựa cửa đứng nhìn. Sau đó, anh Anthony bảo mình: ‘Em có nghĩ tới chuyện đứng lên không? Giúp anh?’ Anh ấy nói như thể bọn mình không phải anh em gì cả.”
“Những người đó to con hơn bạn mà,” tôi nói.
Marcus lắc đầu: “Không phải thế. Mình không sợ. Chỉ là mình không nghĩ mình... liên can đến những chuyện đang xảy ra. Đôi khi mình nghĩ về cái gì đó và không để ý rằng mình đã đi qua ngôi nhà của chính mình. Những người đó không xem mình là bạn họ. Vì mình không phải là bạn họ.
“Anh Anthony bảo mình: ‘Một ngày nào đó, em sẽ phải đánh ai đó, và em sẽ bị đánh. Rồi em sẽ thấy. Có thể. Có thể em sẽ hiểu đời hơn chút nữa.’ Và mình muốn hiểu đời hơn. Để hiểu người nhiều hơn. Vì vậy nên ngày hôm sau, mình đánh Sal. Rồi mình đứng đó như một thằng ngốc và đợi cậu ấy đánh lại mình. Nhưng cậu ấy chỉ gập người xuống khóc mà thôi. Và mình không biết làm gì cả. Thế nên mình bỏ đi. Lúc đó anh Anthony kêu lên: ‘Có chuyện gì thế?’ Và sau đó, ở nhà, anh ấy bảo: ‘Tại sao em đánh những đứa nhỏ hơn làm gì? Em không biết gì cả à?’ Anh ấy bảo mình hết thuốc chữa rồi.”
Tôi cố gắng suy nghĩ xem nên nói gì thì Marcus bỗng nhìn tôi với đôi mắt mở to: “Này, bạn chính là người mang tấm áp-phích đó à?”
Tôi mở miệng: “Giờ bạn mới nhớ hả?”
Marcus gật đầu: “Tấm áp-phích thú vị đấy. Lúc nào mình cũng thắc mắc về cái ngáp. Mình đã đọc một bài viết...”
Tiếng guốc lộp cộp quen thuộc vang lên, tiếng guốc của mẹ. Tôi suỵt Marcus và áp tai vào cửa dù chú nha sĩ vẫy tôi quay lại.
“Tôi làm việc ở công ty luật Able and Stone,” tôi nghe tiếng mẹ nói, “Tôi có thể giúp gì cho các anh không?”
“Chỉ khi cô có chìa khóa cánh cửa này thôi”, một trong hai cảnh sát càu nhàu.
Mẹ vẫn tiếp tục: “Tôi đã nói chuyện với thư ký trường. Tôi biết các anh muốn nói chuyện với một học sinh tên là Marcus Heilbroner.”
“Đúng thế.”
“Cậu Marcus Heilbroner, chắc chắn các anh đã biết, là một người vị thành niên. Chúng ta có thể mượn văn phòng hiệu trưởng vài phút để các anh tóm tắt cho tôi biết những luận lý của các anh. Nhưng dĩ nhiên các anh không thể nói chuyện với em Marcus Heilbroner cho đến khi cha mẹ em ấy được thông báo về điều này. Các anh vui lòng theo tôi chứ?”
Một trong hai cảnh sát chửi thề, nhưng người còn lại nói: “Được rồi. Chúng ta không làm được tích sự gì ở đây cả.” Và cả ba người bước đi.
“Cảm ơn Trời,” chú nha sĩ thở hắt ra. Marcus đứng lên, nhưng chú nha sĩ nói: “Ngồi xuống đi. Bà ấy chưa thoát khỏi họ đâu.”
Khoảng mười lăm phút trôi qua trong khi Marcus nhìn xuống sàn nhà, chú nha sĩ đi vòng vòng, còn tôi ngồi nhìn ra cửa sổ. Cuối cùng tôi nghe tiếng mẹ quay lại.
“Họ đi rồi,” mẹ gọi, “Mở cửa đi nào.” Tôi tung cửa ra. Mẹ đứng đó với mái tóc cột phía sau, mặc chiếc váy len màu xám và chiếc áo cộc tay có thêu phù hiệu của công ty.
Tôi bay đến, vòng tay ôm chầm lấy cái thắt lưng nhỏ bé của mẹ, làm mẹ suýt ngã.
Tôi cảm thấy tay mẹ xoa đầu tôi. “Làm rõ chuyện này xem nào. Ai nói trước?”
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn