Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 49/51
N
gồi trên ghế xích đu, Quỳnh trông thấy Báu đứng ngoài hàng rào, cô đưa tay vẫy vẫy rồi ra mở cửa cho Báu vào.
- Báo vào đây chơi với chị đi.
Báu hơi tần ngần đi theo Quỳnh vào sân. Quỳnh kéo Báu lại ngồi cạnh cô ở chiếc ghế xích đu bên gốc mận.
Báu ngồi ngó lên cây mận, tìm kiếm trái, Quỳnh cũng ngó lên, cô nói:
- Báu ăn mận không, chị hái cho?
Rồi Quỳnh lấy cây, hái chùm mận bốn trái đưa hết cho Báu. Nhìn vào nhà, Quỳnh thấy cha cô đang ngồi đọc báo, dáng vẻ chăm chú, bất động. Sâu bên trong nhà là bóng tối. Cảnh ấy làm cho Quỳnh thấy buồn buồn, với cảm giác cô đơn, trống trải. Trong khoảnh khắc, Quỳnh thấy cha cô có vẻ gì đó hơi lạ, và cô mơ ước phải chi cô còn mẹ, để cô có thể kể cho mẹ nghe nhiều sự việc, những sự việc mà cô đã không thể hoặc không muốn kể với cha cô... Gần đây, cô có cảm tưởng cha cô không hiểu được cô.
Cô đã lớn nhưng ba cô vẫn còn bắt cô phải đọc Khăn Quàng Ðỏ. Cô không còn thích đi với cha nữa.
Truớc kia thế giới của cô là thế giới cha, cuộc sống tình cảm của cô là của cha. Hai cha con giống nhau trong hầu hết các ý thích. Cô ngưỡng mộ và yêu mến cha một cách nồng nhiệt, như tín đồ Thiên Chúa Giáo ngưỡng mộ Chúa. Cô vẫn thường khoe với bạn bè về cha cô. Ðó là người đàn ông hiểu biết, trung thực, tháo vát và cao cả. Quỳnh không biết diễn đạt sao cho chính xác, nhưng dường như tâm hồn cô, tính cách của cô là do cha cô tạo nên. Ðến nay, thì tất cả những nhận xét, cái nhìn của Quỳnh đối với cha không hề biến đổi nhưng sự cuồng nhiệt, tuyệt đối ban đầu không còn nữa. Tại sao thế, Quỳnh không biết được. Tình thương của cô đối với cha không hề suy giảm, mà trái lại càng sâu đậm hơn. Ðã có một cái gì đó thay đổi chăng? Về phía cha cô hoặc về phía cô? Quỳnh chưa thể xác định được điều đó, chỉ biết là trong cái thế giới chung của hai người, đã hình thành cái thế giới riêng của Quỳnh. Từ khi phát hiện ra mình đã là thiếu nữ, cô không hiểu sao mình không còn thân mật với cha như trước. Cô không còn thích tâm sự với cha. Trước kia, chuyện lớn, chuyện nhỏ cha con thường nói với nhau nghe. Quỳnh kể những việc xảy ra ở trường về bạn bè, về thầy cô, về ông hiệu trưởng, cách ăn mặc. Cô khoe về trường lớp, về những bông hoa đẹp lạ thường, những bài làm được điểm cao. Cô nói cho cha nghe chuyện một vài bạn trai theo cô về nhà, cô đưa cho cha xem những mảnh giấy bạn trai viết cho cô. Ngay cả những lời tỏ tình của bạn trai Quỳnh cũng kể cho cha nghe... Tóm lại, tất cả những việc buồn vui, những ý nghĩ của cô. Nhưng nay, những việc đó đã qua đi, mới qua đi mà cô thấy dường như xa xăm rồi. Quỳnh nhìn lũ trẻ con hàng xóm chơi nhảy dây, bán hàng mà lòng thấy nao nao... Vẫn thích nhưng không biết tại sao cô không thể hòa nhập vào đó được. Một cái gì đó đã ngăn cản Quỳnh. Dường như có một bức tường vô hình xem vào giữa cô và ba cô, xem vào giữa cô với những trò chơi đó.
Lũ trẻ lại chuyển sang chơi đánh đũa, cút bắt. Chúng chơi một cách say mê, hồn nhiên. Thỉnh thoảng vang lên những tiếng cười giòn giã. Bỗng nhiên, những hình ảnh đó như được bao phủ bởi một lớp sương tựa một tấm màng mỏng. Nhưng lũ trẻ vẫn tiếp tục chơi, thỉnh thoảng dừng tay, nhìn về phía Quỳnh, mời gọi, rủ rê.
- Quỳnh ơi! Quỳnh, chơi hôn?
- Vào đây, Quỳnh, vào đi. Vui lắm.
Giống như cô bé bị cấm túc, Quỳnh ngồi ủ rũ, bó gối trông lũ bạn chơi mà thèm thuồng. Mắt cô như muốn nói "Các bạn chơi đi, Quỳnh bị cấm không chơi được". Lũ trẻ tiếp tục chơi. Lại cười vang, lại mời gọi:
- Quỳnh ơi, tới phiên bạn đấy, đi đi.
Như đã hết giờ bị phạt, Quỳnh đứng lên, chạy vào. Nhưng ngay lập tức, tấm màn sương khói đó biến thành một tấm kính. Cô không thể vượt qua. Hay tay Quỳnh chạm vào nó, sờ soạng, tiếc nuối...
Thôi nhé, từ giã... từ giã nhảy dây, đánh đũa, cút bắt. Từ giã thiên đường tuổi nhỏ... Cái gì đã qua rồi thì sẽ không thể trở về... Thôi nhé, vĩnh biệt...
Báu nói một câu gì đó, nhưng Quỳnh không để ý. Cô lấy chân đạp nhẹ xuống đất, đong đưa cái xích đu. Một cơn gió thổi tung mái tóc của cô và những chiếc lá vàng rơi lác đác chung quanh.
Vài con chim sẻ đáp xuống sân đột ngột như những hòn đá rơi. Quỳnh nhìn những đôi chân nhỏ bé nhún nhảy trên sân. Cô thôi không đưa cái xích đu nữa. Bên cạnh Quỳnh, Báu bỗng trở nên hiền ngoan một cách khác thường... Bỗng lũ chim bay đi và để lại một con chim nhỏ.
Báu nhuốm chân, nói nhỏ:
- Chị Quỳnh ơi, chị Quỳnh nhìn kìa, một con chim non!
Con chim non dường như thấy động tĩnh, nó cất cánh và bay sà sà dưới đất từng quãng. Báu đuổi theo. Quỳnh nói:
- Ðừng em, nó mới biết bay đấy, hãy để cho nó bay.