Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 18
N
oda và Konakawa đợi đến giờ nhân viên tan làm mới tới Viện nghiên cứu. Một vài người vẫn còn trong bệnh viện, nhưng không còn cách nào khác.
Cửa trước đóng nên họ đi vòng ra sau tòa nhà, vào trong qua cửa dành cho nhân viên. Một nhân viên bảo vệ cao tuổi thò đầu ra ô cửa kính, có lẽ ông ta ngày trước công tác trong Viện, đến tuổi nghỉ hưu thì giữ chân bảo vệ.
“Các ông đến đây làm gì?”, ông ta hống hách hỏi.
“Xin cho hỏi, phòng Thư ký ở đâu?”, Konakawa hỏi và chìa chứng minh thư ra.
Nhân viên bảo vệ không thèm liếc nhìn lấy một cái, giận dữ đốp chát lại. “Đóng cửa rồi. Tôi không biết các ông có việc gì, nhưng mai hẵng đến. Mai người ta mới tiếp các ông.”
“Chúng tôi muốn khám xét”, Konakawa điềm tĩnh, nhưng ở câu nói của ông toát ra một vẻ hăm dọa. Noda ngầm thán phục bạn mình.
Người bảo vệ nhìn kỹ chứng minh thư và bắt đầu hoảng loạn.
“Nhưng mà… Cái gì? Tại sao? Đang yên đang lành? Khám cái gì chứ? Thế lệnh khám xét đâu?”
“Ông nhìn cái này rồi mà vẫn chưa hiểu à?”, Konakawa đáp. “Tôi là Tổng thanh tra, là người ra lệnh khám xét. Ông cứ tưởng tượng tôi là cái lệnh khám xét biết đi cũng được.”
Người bảo vệ cuối cùng cũng chỉ cho họ vị trí của phòng Thư ký và văn phòng của Thư ký trưởng ngay bên cạnh đó. Noda và Konakawa đi tới cuối hành lang theo lời chỉ dẫn.
“Này, nãy ông nói thật à?”, Noda hỏi khi rảo bước để kịp với những sải chân dài của bạn mình. “Ông không cần lệnh khám xét thật à?” Đáng lẽ cảnh sát phải đệ đơn rồi tòa án mới thông qua được chứ?
Konakawa cười nhưng không nói gì. Chứng tỏ ông đã bóp méo sự thực đi đôi chút.
Chuông điện thoại reo, có lẽ từ văn phòng Thư ký trưởng ngay trước mặt họ.
“Chắc ông bảo vệ gọi điện báo đấy.”
“Hừm.”
Hai người bước nhanh hơn, không gõ cửa mà bất ngờ ập vào văn phòng.
Trong cơn hoảng loạn, Katsuragi đang cố nhét sổ sách kế toán vào chiếc két ở góc phòng sau bàn làm việc.
“Đứng im!”, Konakawa quát.
Katsuragi giật mình quay lại, đánh rơi chồng sổ sách xuống sàn nhà. Tóc hắn rối bù dù chẳng chuyển động gì nhiều. Tên thư ký bám vào một góc bàn, cứ thế la lối ầm ĩ. “Các anh làm gì thế? Tự nhiên lại xông vào phòng người khác? Đã vậy còn không gõ cửa? Phép tắc của các anh đi đâu hết rồi!”
“Anh biết chúng tôi là cảnh sát mà.”
Konakawa sải bước tới bàn của Katsuragi, nhẹ nhàng rút tập sổ hắn đang giữ khư khư trong tay ra, đặt chúng lên bàn rồi đẩy về phía Noda.
“Noda, ông xem qua mấy cái này giùm tôi.”
Noda mở sổ sách ra và bắt đầu kiểm tra.
“Danh thiếp của tôi đây. Từ sau sẽ còn phải chạm mặt nhau dài dài đấy”, Konakawa chìa tấm thẻ ra.
“Hả?”, Katsuragi nhìn vào tấm danh thiếp, mắt như muốn lồi ra khỏi hộp sọ, miệng không nói nên câu. Hắn hớt hải nhấc ống nghe điện thoại lên.
Konakawa để hắn muốn làm gì thì làm và nhìn vào trong chiếc két sắt.
Đây là “Sổ kế toán số hai”, Noda nhận ra ngay khi nhìn cuốn sổ. Chắc chắn phải có vài loại giấy tờ liên quan đến thứ này. ”Konakawa, ông thử nhìn xem trong két có tập biên lai hay giấy tờ gì không? Kiểu gì cũng phải có. Ông tìm giúp tôi với.”
“Có một tập biên lai đây này.”
“Đã đóng dấu chưa?”
“Rồi, dấu của Inui.”
“Thế đúng rồi, tịch thu hết chỗ đó đi.”
“Tiến sĩ Inui?”, đối phương mãi không nghe máy, làm Katsuragi cáu kỉnh giậm chân liên tục. “Tổng thanh tra Sở Cảnh sát, ngài Konakawa đang đến lục soát phòng tôi”, hắn ta bắt đầu khai báo.
Konakawa và Noda nhanh chóng thu thập sổ sách, biên lai và các giấy tờ liên quan. Katsuragi đặt ống nghe xuống và giận dữ quát lên. “Tôi vừa nói chuyện với Chủ tịch xong đấy.”
“Chủ tịch ư?” Konakawa nhại lại. “Ban nãy anh mới nói chuyện với ngài Viện phó Inui Seijirou mà? Tại sao không gọi cho Chủ tịch Shima Toratarou ấy?”
Katsuragi cứng lưỡi, không biết trả lời thế nào, đôi chân luống cuống bên chiếc bàn. Hắn nhìn hai người đàn ông mới đến với vẻ khẩn nài. “Xin hai anh đợi một lát để gặp Viện phó. Ngài ấy sắp đến rồi. Nếu không thì… tôi sẽ…”
Noda cười nhạt. “Đương nhiên đợi cũng được thôi, mà sao tự nhiên lại ‘Viện phó’ thế?”, ông nhắc lại lời Konakawa ban nãy. “Viện phó đáng sợ hơn nhỉ? À quên mất, tôi thất lễ quá. Tôi tên Noda.”
Cánh của phòng đột nhiên mở toang. Nhân viên bảo vệ hốt hoảng bước vào, đóng sầm cánh cửa sau lưng lại. Ông ta đứng ngây ra như trời trồng, ngước lên nhìn mọi người trong phòng với ánh mắt bối rối vô cùng tận. Đoạn ông dang rộng hai cánh tay ra. Không ai hiểu ông ta đang muốn nói gì.
“Có chuyện gì thế?”, Katsuragi cáu kỉnh.
“Có con chim, trong hành lang.”
“Chim thì đuổi nó đi chứ có gì đâu.”
Katsuragi giờ đã hiểu người bảo vệ đang cố gắng miêu tả độ lớn của con chim qua hành động kỳ lạ kia. Giờ ông ta lại dang rộng cánh tay ra thêm nữa, như thể muốn nói kích thước con chim còn khủng khiếp hơn thế.
“Con chim đó trông thế nào?”, Noda hỏi.
Biết rằng mình bắt buộc phải vận dụng ngôn từ để miêu tả con chim, ông ta hoảng loạn tột độ, gương mặt như thể sắp khóc tới nơi. “Phần thân nó là của thú hoang”, ông ta chỉ run rẩy nói khẽ. Đoạn ông hét lên thật to như không chế ngự nổi nỗi sợ hãi nữa, “NÓ THỞ RA LỬA!”
Noda và Konakawa quay sang nhìn nhau. Địa điểm này, hoàn cảnh này, rất phù hợp cho một con quái thú từ giấc mơ bất chợt xuất hiện.
“Ông ngủ mớ à? Biến ra khỏi đây ngay!”, Katsuragi quát. Ngay lúc đó, cả bốn người có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh phần phật vang vọng từ hành lang. Đồng thời một thứ gì đó nặng nề vừa đâm sầm vào cánh cửa. Người bảo vệ đang dựa lưng vào đó, đứng thẳng người lên vì sốc. Mắt Katsuragi chỉ chực rớt ra ngoài.
“Mang súng không?”, Noda hỏi khẽ. Konakawa lắc đầu.
Tiếng vỗ cánh đã lùi xa. Người bảo vệ mở hé cửa, ngó nghiêng xung quanh hành lang và quay lại nhìn Noda. “Chắc nó đi rồi.”
Konakawa quay trở lại bàn, cầm lấy phong bì chứa tập tài liệu quan trọng Noda đang giữ trong tay.
“Hai người tuyệt đối không được ra khỏi đấy”, Konakawa ra lệnh cho Katsuragi và nhân viên bảo vệ. “Ngoài kia nguy hiểm lắm.” Ông quay sang giục Noda, “Đi thôi.”
“B-b-ban nãy, là gì thế?”, Katsuragi run như cầy sấy, nói với theo khi Noda và Konakawa sắp rời đi.
“Chính anh gọi hắn đến còn gì. Con chim đó, có khi là Viện phó chưa biết chừng”, Noda nói, nối gót Konakawa ra đến ngoài hành lang.
Không gian im ắng như tờ. Đáng lẽ ra vẫn phải còn vài nhân viên trong Viện, nhưng có lẽ hoảng sợ trước viễn cảnh bị tấn công bởi con chim khổng lồ trong lời kể của người báo vệ, họ đã tạm thời lánh đi. Bóng đèn trên trần nhà đã vỡ, cửa và tường hai bên đều cháy đen. Hẳn tất thảy đã bị thiêu cháy ở nhiệt độ chừng vài trăm độ C.
“Không biết con chim đó đã biến mất như con búp bê hay con hổ chưa nhỉ?”
“Chịu thôi”, Konakawa nhặt một chiếc lông vũ màu nâu từ trên sàn lên.
Noda nhìn về phía cuối hành lang, bỗng chốc sững sờ đứng im không nhúc nhích. Trong chốc lát, khoảng không gian như được nới rộng ra, sáng rực, như thể màn hình tivi lóe lên trước khi khởi động. Một thứ gì đó màu đỏ cũng đồng thời xuất hiện.
“Paprika kìa!”
Konakawa ngẩng lên, giật mình khi thấy nữ thám tử giấc mơ đang chăm chú quan sát tình hình xung quanh. “Cô ấy đến lúc nào thế nhỉ?”
Hai người bước đến chỗ Paprika, cô cũng nhận ra Noda và Konakawa.
“Ô kìa, hai anh đã ngủ rồi kia à?”
Konakawa bối rối, không hiểu Paprika nói gì. Nhưng Noda đã kịp rùng mình, cảm nhận được một hiện tượng kỳ lạ trước nay chưa từng có tiền lệ. “Vậy giờ cô đang ngủ ư?”, Noda lớn giọng hỏi. Lo lắng sự xuất hiện của họ sẽ tác động xấu đến Paprika, Noda kéo tay Konakawa lại, ngăn bạn mình không tiến tới gần cô thêm nữa. Họ giữ nguyên khoảng cách, đứng xa Paprika chừng bốn, năm mét.
“Đây là giấc mơ của tôi đấy. Các anh cũng vào đây hết rồi nhỉ. Tôi vừa mới chiến đấu với chúng xong.”
Quả nhiên là vậy rồi, Noda thầm nghĩ. Giọng điệu Paprika cũng nghe như thể đang nói mớ. Mắt cô nhạt nhòa, bởi tâm trí đang dạt về miền vô thức.
“Thực ra, Konakawa và tôi đang ở hiện thực. Bọn tôi đang thật sự đứng đây, theo nghĩa đen. Sau đó tình cờ gặp cô, người vừa đặt chân tới nơi này thông qua một giấc mơ”, Noda hào hứng, bước tới gần Paprika hơn. “Cô có nhớ không? Sáng nay chúng tôi đã nói sẽ bất ngờ đến Viện để kiểm tra sổ sách đấy mà.”
“À”, mắt Paprika bỗng sáng lên minh mẫn, không thể tưởng tượng được cô chỉ đang mơ. Paprika đứng trên hành lang, thân hình mảnh khảnh, từ đầu đến chân toát ra vẻ tinh nghịch mà thiếu nữ thời đại ngày nay không ai có nữa. Một vầng ánh sáng màu nâu nhạt tỏa ra, bao trùm lấy Paprika, khiến cô lại thêm muôn phần kiều diễm.
“Không ổn rồi”, Konakawa rầu rĩ. “Tôi chưa bao giờ lường trước được tình huống này. Chuyện nghiêm trọng rồi đây.”
“Mơ và thực đã hòa lẫn vào nhau rồi, Paprika ạ. Cô có bị con chim nào đuổi theo không?”
“Chim ư? Ý anh là con Điểu Sư? Nó chính là Viện phó đấy.” Bất chợt, Paprika lơ lửng trên không trung. “Tôi mà tỉnh giấc bây giờ là coi như xong. Giờ vẫn chưa được. Phải lấy lại DC Mini đã.”
Cô bay là là cách mặt đất chừng một mét, toàn thân hơi chúc xuống, tự lẩm bẩm với bản thân để không quên nhiệm vụ chính của mình.
“Bởi vì chúng tôi tiếp cận cô ư?”, Noda hỏi. “Có phải cô sẽ tỉnh giấc nếu chúng tôi đến gần không?”
“Cũng không hẳn, nhưng bây giờ xin các anh đừng chạm vào tôi. Có khả năng nếu bị người ở hiện thực chạm tay vào, tôi sẽ tỉnh giấc mất.”
Tựa như cây bóng nước, chỉ chạm nhẹ cũng sẽ vỡ ra. Nếu chạm vào Paprika, cô sẽ tỉnh giấc. Chỉ một sơ suất nhỏ cũng sẽ phá vỡ thế cân bằng của hiện tượng kỳ ảo này. Paprika, giờ lơ lửng trong không trung, chếch một góc bốn mươi lăm độ so với mặt đất, cứ thế lướt qua hành lang tới cầu thang.
“Chúng tôi đã tìm thấy sai sót trong sổ sách rồi. Tôi nghĩ cô vẫn cần sự trợ giúp của đồng minh từ thế giới thực. Cô đang tìm DC Mini, vậy có nghĩa chúng đang ở đây, trong tòa nhà này ư?” Cách Konakawa đặt câu hỏi khiến Noda lo lắng. Lối nói chuyện rành mạch ấy có khả năng sẽ kích thích suy nghĩ logic trong đầu Paprika và vô tình đánh thức cô.
Bởi di chuyển trong mơ nên tốc độ của Paprika nhanh đến đáng ngạc nhiên. Như con cá lội ngược dòng, cô lướt dọc cầu thang lên tới tầng hai, sát với trần nhà, nhẹ nhàng di chuyển từ bên trái sang bên phải. Noda và Konakawa chạy theo, mắt dán vào Paprika. Konakawa chạy hai bậc một, nhịp thở vẫn đều đặn không biến chuyển. Chỉ riêng Noda đã nhọc bở hơi tai.
“DC Mini có lẽ ở trong phòng Osanai, Inui ban nãy có nói…”
Paprika lẩm bẩm, đặt chân xuống mặt đất, lao tới góc hành lang như lướt trên không khí. Căn phòng bên phải ngay cạnh đó là phòng làm việc mới của Hashimoto, nhưng chẳng ai mảy may biết tới chuyện anh ta đang nằm đó trên ghế sofa, cả người bê bết máu, không còn dấu hiệu của sự sống.
Tấm bảng nhỏ đề tên Osanai treo trên cánh cửa của căn phòng cuối hành lang. Konakawa dùng vai huých cánh cửa bị khóa trái.
Bước vào phòng, Paprika gật đầu quả quyết. “Con Điểu Sư đó. Tôi chỉ nhìn thoáng qua trong giây lát, nhưng chắc chắn không sai được đâu. Là căn phòng này. Ở trong đó.” Cô chỉ vào chiếc hộp đựng chất hóa học nguy hiểm trong góc phòng.
Chiếc hộp được làm bằng chì và cấu tạo chắc chắn như một chiếc két nhỏ. Đã thế còn bị khóa nữa. Nhìn Noda và Konakawa bặm môi bặm lợi cố cạy chiếc hộp ra, tâm trí Paprika bắt đầu trôi dạt. Nơi này đang tồn tại trong hiện thực, không phải do mình mơ ra. Cô tồn tại trong thế giới thực, nhưng lại có khả năng thực hiện những hành động chỉ có thể trong mơ mới làm được. Nếu vậy, sẽ có những hai phiên bản của cô tồn tại trong hiện thực - Atsuko đang ngủ và Paprika, một nhân vật trong mơ.
Bỗng nhiên, tiếng còi báo động kêu lên. Âm thanh đó lớn đến độ Paprika phải bịt tai lại. Nhưng Konakawa và Noda dường như không nghe thấy gì cả, họ vẫn tiếp tục vật lộn với chiếc hộp chì. Chứng tỏ chỉ mình cô mới nghe được tiếng chuông đó thôi. Dù bịt tai lại, cô vẫn nghe rõ mồn một. Không phải chuông cảnh báo của Viện Nghiên cứu. Là tiếng chuông từ chiếc điện thoại của Atsuko.
Để Noda và Konakawa ở lại phòng làm việc của Osanai, Paprika tỉnh dậy trong hiện thực, trở về với nguyên dạng là Chiba Atsuko. Chuông điện thoại vẫn reo trong căn phòng mờ tối. Kể cả trong hiện thực, tiếng động vẫn lớn tới độ làm tai cô ù đi. Atsuko nhấc điện thoại.
“Vâng, tôi nghe.”
“Cô Chiba, phải cô Chiba đó không?” Giờ này chưa phải giờ ngủ, nên dù giọng Atsuko có phần hơi rệu rã, đối phương cũng không nghe ra được cô mới tỉnh giấc.
“Xin cho hỏi ai vậy ạ?”
“Tôi là Matsukane của tờ Tin tức Buổi Sáng đây. Chuyện có phần hơi đường đột, nhưng vừa có tin cô Chiba và anh Tokita đã đoạt giải Nobel Sinh lý học và Y khoa rồi. Chúc mừng hai người.”
Atsuko tự hỏi không biết có phải mình chỉ đơn thuần di chuyển từ giấc mơ này sang giấc mơ khác không. “Nhưng mà, phía tôi vẫn chưa nghe gì từ Đại sứ quán Thuỵ Điển cả.”
Câu trả lời điềm tĩnh của Atsuko làm Matsukane hơi phật ý. Anh ta cười ha hả. Người phấn khích quá đà không phải Atsuko mà là anh chàng nhà báo. “Tôi nghe tin trực tiếp từ tòa soạn báo có trụ sở ở Thuỵ Điển đấy. Lúc nào họ cũng nhanh hơn Đại sứ quán mà.”
“Anh Tokita đã biết chưa?”
“Tôi vẫn chưa gọi cho anh ấy. Nói thế này có hơi khó nghe, nhưng tôi muốn tổ chức ngay một cuộc họp báo khẩn nên mới gọi cho cô trước. Tôi nghĩ bàn với cô về vấn đề này thì hợp lý hơn. Nếu cần bây giờ tôi gọi cho anh Tokita luôn cũng được.”
“Không”, Atsuko quả quyết. “Tôi sẽ gọi, cảm ơn anh.”
Bây giờ sự hào hứng mới bắt đầu bùng cháy trong cô. Atsuko muốn là người đầu tiên chia sẻ niềm vui này với Tokita. Cô là đối tượng duy nhất có thể chia sẻ mọi sự mừng vui trên đời với anh. Atsuko đặt ống nghe xuống, nhanh chóng ra khỏi giường.