Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48: Stone Roses
au đó thì cơn mưa rào cũng ngớt. Mặt trời ló ra giữa bầu trời xám xịt một màu, rồi mây rẽ ra như những tấm rèm sân khấu mở ra cho hồi kết. Hóa ra đó là những giờ khắc cuối cùng mà bầu trời còn xanh trước khi thành phố Oslo trùm kín cái chăn lông mùa đông màu xám lên đầu. Disengrenda nằm sưởi nắng trong lúc Harry nhấn chuông lần thứ ba.
Anh có thể nghe thấy tiếng chuông như tiếng sôi ùng ục trong lòng ngôi nhà liền kề. Cửa sổ nhà hàng xóm lại bật mở.
“Trond không có nhà đâu,” cái giọng rung lên. Mặt bà ta lần này có một màu nâu khác, màu nâu vàng, khiến Harry nghĩ tới làn da bị ám khói thuốc. “Tội nghiệp cậu ta,” bà ta nói thêm.
“Anh ta đang ở đâu?” Harry hỏi.
Bà ta đảo mắt thay cho câu trả lời và xỉa ngón cái ra sau vai.
“Sân tennis ư?”
Beate dợm bước, nhưng Harry vẫn đứng nguyên.
“Tôi cứ nghĩ về chuyện mà lần trước chúng ta đã trao đổi,” anh nói. “Về cái cầu đi bộ ấy. Bà đã bảo rằng mọi người đều ngạc nhiên vì anh ta vốn là đứa trẻ trầm tính và lễ độ.”
“Tôi đã nói thế ư?”
“Nhưng mọi người ở Grenda đều biết là anh ta đã làm chuyện đó ư?”
“Chúng tôi thấy cậu ta đạp xe đi sáng hôm đó.”
“Mặc cái áo khoác màu đỏ?”
“Đúng.”
“Là Lev?”
“Lev ư?” Bà ta bật cười, lắc đầu. “Tôi đâu có nói về Lev. Cậu ta làm nhiều việc kỳ quặc, nhưng chưa bao giờ ác ý cả.”
“Vậy thì đó là ai?
“Trond. Chính là tôi nói về cậu ta mà. Đúng là tôi đã bảo trông cậu ta tái mét lúc trở về. Trond không chịu nổi khi nhìn thấy máu.”
Gió đang mạnh lên. Ở phía Tây, những đám mây bông đen sì đang bắt đầu nuốt chửng bầu trời xanh. Gió giật từng cơn khiến những vũng nước trên cái sân đất nện đỏ ối gợn lên và xóa đi hình ảnh phản chiếu của Trond Grette, lúc này đang tung quả bóng lên để giao bóng lần nữa.
“Xin chào,” Trond nói, đánh quả bóng đi khiến nó nhẹ nhàng xoay tròn giữa không trung. Một đám bụi phấn trắng tinh bốc lên từ phía sau phần sân của người giao bóng và ngay lập tức bị thổi bạt khi quả bóng đập xuống rồi nẩy lên, cao tít và không thể quay lại, vượt qua chỗ đứng của đối thủ tưởng tượng ở phía bên kia tấm lưới.
Trond quay lại đối diện với Harry và Beate đang đứng bên ngoài hàng rào sắt. Anh ta mặc áo chơi tennis, quần sóc, tất dài và giày đều màu trắng.
“Hoàn hảo, phải không?” Anh ta mỉm cười.
“Gần như vậy,” Harry đáp.
Trond nở rộng nụ cười hơn nữa, rồi đưa tay lên che mắt và nhìn khắp bầu trời. “Có vẻ mây đang kéo đến rồi. Tôi giúp gì được hai vị?”
“Anh có thể đi cùng chúng tôi về Sở Cảnh sát,” Harry nói.
“Sở Cảnh sát ư?” Anh ta nhìn họ chằm chằm, kinh ngạc. Tức là, anh ta có vẻ như đang cố gắng tỏ ra kinh ngạc. Đôi mắt mở to của anh ta hơi kịch và có gì đó giả tạo trong giọng nói của anh ta mà họ không nghe thấy lúc thẩm vấn. Cái ngữ điệu đó quá thấp và hơi cao lên một chút ở cuối: ‘Sở Cảnh sát ư?’ Harry cảm thấy tóc gáy anh dựng đứng.
“Ngay bây giờ,” Beate nói.
“Được.” Trond gật đầu như thể vừa hiểu ra điều gì, rồi lại mỉm cười. “Chắc chắn rồi.” Anh ta đi tới chỗ cái ghế băng nơi có hai chiếc vợt tennis ló ra từ bên dưới cái áo khoác màu xám. Đôi giày của anh ta lê trên nền đất nện.
“Hắn mất bình tĩnh rồi,” Beate thì thào. “Tôi sẽ còng tay hắn.”
“Đừng…” Harry nói và chộp lấy cánh tay cô, nhưng cô đã xô cổng bước vào trong. Thời gian như là dài ra, phồng lên như tức khí và giữ Harry lại, làm anh bất động. Qua hàng rào sắt, anh thấy Beate vớ lấy cái còng tay móc ở thắt lưng. Anh nghe thấy tiếng bước chân của Trond trên nền sân đất nện. Những bước chân ngắn. Như một phi hành gia. Bàn tay của Harry tự động lần tìm khẩu súng trên cái bao súng đeo vai bên trong áo khoác.
Beate chỉ vừa nói được câu “Grette, tôi xin lỗi…” thì Trond tới được chỗ cái ghế băng và luồn nhanh tay xuống bên dưới chiếc áo khoác. Thời gian lúc này đã bắt đầu giống như sinh thể, co và duỗi trong khoảnh khắc. Harry cảm thấy bàn tay anh đang nắm lại quanh báng súng, biết rằng có một quãng bất tận giữa giây phút này và việc rút súng ra, nạp đạn vào, tháo chốt an toàn và ngắm bắn. Phía dưới cánh tay giơ lên của Beate, anh thoáng thấy một tia sáng lóe lên phản xạ ánh mặt trời.
“Tôi cũng vậy,” Trond nói, nâng khẩu AG3 màu xám thép và xanh ô liu lên vai.
Cô lùi lại một bước.
“Cô bạn thân mến,” Trond nói nhẹ nhàng. “Đứng yên vào nếu cô muốn sống thêm vài giây nữa.”
○○○
“Chúng tôi đã nhầm,” Harry nói, xoay lưng về phía cửa sổ và nhìn các điều tra viên tới họp. “Stine Grette không phải là do Lev giết mà do chính chồng cô ta, Trond Grette.”
Cuộc trò chuyện giữa Giám đốc Sở Cảnh sát và Ivarsson ngừng lại, Møller ngồi thẳng dậy trong ghế, Halvorsen thì quên cả ghi, thậm chí cả vẻ uể oải trên mặt Weber cũng biến mất.
Chính Møller rốt cuộc là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng. “Cái gã kế toán đó ư?”
Harry gật đầu với những khuôn mặt sửng sốt.
“Không thể nào,” Weber lên tiếng. “Chúng ta có cuốn băng từ siêu thị 7-Eleven, và chúng ta có dấu vân tay trên cái chai Coca. Chắc chắn chính Lev Grette là kẻ giết người.”
“Chúng ta cũng có cả chữ viết tay trong lá thư tuyệt mệnh,” Ivarsson nói.
“Và trừ phi tôi quá lẫn, không thì chính Raskol đã chỉ đích danh Lev Grette,” Giám đốc Sở nói.
“Vụ này có vẻ quá rõ ràng rồi còn gì,” Møller nói.
“Để tôi giải thích,” Harry nói.
“Đúng thế, anh làm ơn giải thích xem?” Giám đốc Sở nói.
Mây đang kéo đến nhanh hơn và lướt qua phía trên bệnh viện Aker như một hạm đội màu đen.
○○○
“Đừng có làm gì ngu ngốc, Harry,” Trond nói. Họng súng đã gí sát vào trán Beate. “Bỏ cái khẩu súng tôi biết là anh đang cầm xuống.”
“Không thì sao?” Harry hỏi, lôi súng ra.
Trond khẽ cười khùng khục. “Dễ hiểu thôi. Tôi sẽ bắn cô đồng nghiệp của anh.”
“Như anh đã bắn vợ mình hả?”
“Cô ta đáng bị như vậy.”
“Vậy ư? Vì cô ấy thích Lev hơn anh sao?”
“Vì cô ta là vợ của tôi!”
Harry hít vào. Beate đang đứng giữa anh và Trond, nhưng lưng cô quay về phía anh thế kia thì anh không thể thấy được biểu hiện gì trên mặt cô cả. Có vài lộ trình để chọn. Một là bảo với Trond rằng hắn là thằng ngu và khinh suất, rồi hy vọng là hắn sẽ hiểu ra. Nhưng lý lẽ bác lại lựa chọn đó là: một gã mang theo khẩu AG3 nạp sẵn đạn ra sân tennis thì hẳn là đã quá rõ sẽ làm gì với nó. Hai là làm theo lời Trond, đặt súng xuống, và đợi bị hành quyết. Ba là gây áp lực với Trond, gây ra chuyện gì đó, một chuyện khiến hắn phải thay đổi kế hoạch. Hoặc nổi giận và bóp cò. Lựa chọn thứ nhất chắc chắn là không hy vọng gì, lựa chọn thứ hai sẽ dẫn tới hậu quả tồi tệ nhất có thể xảy ra, và lựa chọn thứ ba thì, ừm, nếu Beate gặp chuyện tương tự như Ellen, Harry biết là anh sẽ không bao giờ có thể thanh thản mà sống tiếp nếu như anh còn sống.
“Có lẽ cô ấy không còn muốn là vợ của anh nữa,” Harry nói. “Có phải chuyện đã xảy ra như vậy không?”
Ngón tay của Trond siết quanh cò súng và mắt hắn nhìn vào mắt Harry qua vai Beate. Harry bắt đầu đếm thầm theo bản năng. “Một nghìn lẻ một, một nghìn lẻ hai…”
“Ả tưởng là có thể bỏ tao,” Trond nói nhỏ. “Tao - người đã mang lại cho ả tất cả.” Hắn bật cười. “Để đi theo một gã chẳng bao giờ làm bất cứ điều gì cho ai, kẻ nghĩ đời là bữa tiệc sinh nhật và tất cả mọi món quà đều dành cho hắn. Lev không ăn cắp. Hắn chỉ không hiểu được hai giới từ ‘của’ và ‘cho’ thôi.” Tiếng cười của Trond lan theo gió như mẩu vụn của những chiếc bánh quy hình chữ cái.
“Như là của Stine cho Trond,” Harry nói.
Trond chớp mắt dữ tợn. “Ả nói ả yêu hắn. Yêu. Ả thậm chí còn chưa từng dùng cái từ đó vào ngày cưới. Chỉ bảo là thích tao. Ả thích tao. Vì tao tử tế với ả. Nhưng ả yêu cái thằng nhóc ngồi trên nóc nhà đung đưa chân và đợi vỗ tay. Đó là thứ đời dành cho hắn. Vỗ tay.”
Khoảng cách giữa Harry và Trond chưa đầy sáu mét và anh có thể thấy những khớp đốt ngón tay trên bàn tay trái của Trond trắng bệch ra khi hắn nắm chặt báng súng.
“Nhưng anh thì không, Trond. Anh đâu cần được vỗ tay, phải không? Anh thích lặng lẽ tận hưởng chiến thắng. Một mình. Như cái vụ trên cây cầu.”
Trond bĩu môi dưới. “Thừa nhận đi, mày đã tin chuyện đó, đúng không?”
“Phải, chúng tôi đã tin anh, Trond. Chúng tôi đã tin mọi điều anh nói.”
“Vậy thì tao đã lỡ miệng ở chỗ nào nhỉ?”
○○○
“Beate đã kiểm tra tài khoản ngân hàng của Trond và Stine Grette trong hai quý gần đây,” Harry nói.
Beate giơ một xấp tài liệu lên cho những người khác trong phòng thấy. “Họ đều chuyển tiền cho công ty du lịch Brastour,” cô nói. “Công ty này cũng xác nhận rằng vào tháng Ba năm nay, Stine Grette đã đặt một chuyến đi tới São Paulo vào tháng Sáu, và một tuần sau Trond Grette theo đến đó.”
“Cho đến điểm này, những gì Trond đã khai với chúng tôi vẫn khớp,” Harry nói. “Có điều lạ là Stine đã kể với trưởng chi nhánh Klementsen rằng cô ta sẽ đi nghỉ ở Hy Lạp. Hơn nữa Trond Grette đặt và mua vé vào cùng một ngày khởi hành. Nếu định đi nghỉ cùng nhau để mừng mười năm ngày cưới thì đó chẳng phải là sắp lịch rất tệ sao?”
Căn phòng trở nên im lặng tới mức có thể nghe thấy cả tiếng chiếc tủ lạnh phía bên kia hành lang vừa tự động bật lên.
“Khiến người ta nghi ngờ cô vợ đã nói dối mọi người về nơi mình sẽ đến, và anh chồng vốn nghi ngờ sẵn đã kiểm tra bảng kê tài khoản ở ngân hàng của vợ và không thể khớp chuyến đi Brastour với một chuyến đi tới Hy Lạp. Anh ta bèn gọi tới Brastour, tìm ra tên khách sạn nơi vợ mình sẽ ở và đi tới đó để lôi cô ta về.”
“Rồi sao?” Ivarsson hỏi. “Anh ta có bắt được quả tang cô ta cùng vời một gã da đen nào không?”
Harry lắc đầu. “Tôi không nghĩ là anh ta tìm thấy vợ mình.”
“Chúng tôi đã kiểm tra và thấy rằng cô ta không ở khách sạn đã đặt,” Beate nói. “Trond đã quay về trong chuyến bay sớm hơn dự kiến. Ngoài ra, Trond đã rút ba mươi nghìn krone trong tài khoản thẻ ở São Paulo. Ban đầu, anh ta bảo rằng anh ta đã mua một cái nhẫn kim cương, rồi sau đó lại khai rằng anh ta đã gặp Lev và đưa tiền cho hắn vì hắn đã cạn tiền. Nhưng, tôi khá chắc chắn rằng cả hai chuyện đó đều không đúng. Tôi tin rằng số tiền đó là dành cho một dịch vụ mà ở São Paulo thậm chí còn nổi tiếng hơn cả bán trang sức.”
“Đó là gì?” Ivarsson hỏi, rõ ràng là đang bực tức với sự im lặng đã trở nên không thể chịu nổi.
“Giết mướn.”
Harry đã muốn kéo dài câu chuyện ra hơn nữa, nhưng một cái liếc mắt từ Beate ra hiệu cho anh rằng anh đang cường điệu quá đà. “Khi Lev tới Oslo vào mùa thu này, thì đó là vì tiền của chính hắn. Hắn không hề khánh kiệt và không có ý định cướp thêm bất cứ ngân hàng nào nữa. Hắn trở về để đưa Stine sang Brazil cùng mình.”
“Stine ư?” Møller kêu lên. “Vợ của em trai hắn ư?”
Harry gật đầu. Các điều tra viên có mặt đưa mắt nhìn nhau.
“Vậy là Stine phải tới Brazil mà không nói cho ai biết?” Møller nói tiếp. “Kể cả bố mẹ và bạn bè? Thậm chí không báo cáo với cấp trên?”
“Ừm,” Harry nói, “khi ông đã quyết định sống suốt đời với một tên cướp ngân hàng bị cả cảnh sát lẫn các đồng nghiệp truy tìm thì ông sẽ không công bố kế hoạch của mình và để lại một địa chỉ chuyển hộp thư đâu. Cô ta chỉ kể với một người duy nhất, và đó lại là Trond.”
“Người không nên kể nhất,” Beate nói thêm.
“Có lẽ cô ta tưởng mình hiểu hắn, sau khi sống với nhau mười ba năm.” Harry đi về phía cửa sổ. “Gã kế toán nhạy cảm nhưng tử tế và chắc chắn yêu cô ta tha thiết. Để tôi suy đoán một chút về những chuyện đã xảy ra sau đó nhé.”
Ivarsson khịt mũi. “Vậy anh gọi cái việc mà anh đang làm cho đến lúc này là gì?”
“Khi Lev tới Oslo, Trond đã liên lạc với hắn. Trond nói họ đều đã trưởng thành, lại là anh em nên có lẽ họ đã có thể nói chuyện thẳng thắn. Lev thấy nhẹ nhõm và vui vẻ. Nhưng hắn không muốn chường mặt ra trong thành phố, như thế quá nguy hiểm, vì vậy họ đồng ý gặp nhau ở Disengrenda trong lúc Stine đang đi làm. Lev tới và được Trond đón tiếp tử tế. Trond bảo rằng lúc đầu thì hắn cũng buồn lắm, nhưng giờ thì cơ bản là đã vượt qua chuyện đó và mừng cho họ. Hắn mở hai chai Coca cho hai anh em rồi họ uống và trò chuyện về những chi tiết thực tế. Trond lấy được địa chỉ bí mật của Lev ở d’Ajuda, bảo để mình có thể chuyển tiếp thư từ, những khoản tiền trả chậm và những thứ khác cho Stine. Lev không nhận ra mình vừa đưa cho Trond những thông tin cần thiết để tiến hành kế hoạch mà Trond đã bắt đầu lúc ở São Paulo.”
Harry thấy Weber chậm rãi gật đầu.
“Sáng thứ Sáu. Ngày hành động. Buổi chiều hôm đó Stine sẽ quá cảnh tới London cùng với Lev rồi từ đó sáng hôm sau bay tới Brazil. Chuyến bay đó đã được đặt qua Brastours. Va li đã sắp và chờ sẵn ở nhà, nhưng cô ta và Trond vẫn đi làm như bình thường. Hai giờ, Trond rời nhiệm sở và đi tới trung tâm Focus ở Sporveisgata. Hắn tới, trả tiền thuê sân bóng quần như đã đặt trước, nhưng bảo không tìm được người chơi cùng. Đó là bằng chứng ngoại phạm thứ nhất về địa điểm: một khoản tiền trả lưu vào máy lúc 14 giờ 34 phút. Rồi, thay vì chơi bóng quần, hắn nói hắn sẽ tới phòng tập thể hình để tập một chút và đi vào phòng thay đồ. Thời điểm đó có nhiều người ra vào. Hắn mang cái túi theo rồi chốt cửa toa lét lại, thay sang bộ đồ bảo hộ lao động và khoác gì đó bên ngoài, có lẽ là một cái áo khoác dài, chờ đến lúc có thể chắc chắn là những người hắn đã gặp trong toa lét ra hết mới đeo kính râm vào, xách cái túi đi nhanh ra khỏi phòng thay đồ mà không bị ai nhìn thấy, qua khu vực lễ tân. Tôi đoán là hắn đi về phía Stenspark rồi ngược lên phố Pilestredet bên phía khu xây dựng, ở đó họ nghỉ làm lúc ba giờ. Hắn lẻn nhanh vào, cởi phăng áo khoác ngoài, đội cái mũ che mặt được gấp lại rồi giấu dưới mũ lưỡi trai. Rồi hắn đi lên đồi và rẽ trái xuống phố Industrigata. Tại ngã tư Bogstadveien, hắn đi vào siêu thị 7-Eleven. Hắn đã tới đó hai tuần trước để kiểm tra góc máy quay. Và cái thùng rác mà hắn đặt mua đã được để vào đúng vị trí. Bối cảnh đó được dàn dựng cho các sĩ quan cảnh sát mẫn cán mà hắn biết sẽ kiểm tra băng ghi hình của các cửa hiệu và trạm xăng gần đó. Vì vậy, hắn đã dựng lên cái màn kịch nho nhỏ đó cho chúng ta xem: chúng ta không nhìn thấy mặt hắn nhưng thấy rất rõ cái chai Coca hắn cầm trong bàn tay để trần và uống. Hắn đã cho nó vào một cái túi ni lông để tất cả chúng ta đều tin rằng dấu vân tay trên đó không hề bị mưa rửa trôi và ném nó vào cái thùng rác màu xanh mà hắn biết tỏng là còn lâu mới được bốc đi. Hẳn là hắn đánh giá khá cao về hiệu quả làm việc của chúng ta, và chúng ta còn suýt để mất chứng cứ đó nữa, nhưng hắn gặp may - Beate đã phóng xe như điên và chúng tôi đã làm được: để cung cấp cho Trond Grette thêm một bằng chứng ngoại phạm kín kẽ nữa khi giành được cái chứng cứ cuối cùng, không thể chối cãi, chống lại Lev.”
Harry ngừng lời. Những khuôn mặt trước mắt anh thoáng vẻ khó hiểu.
“Chai Coca đó chính là cái chai mà Lev đã uống lúc ở Disengrenda,” Harry nói. “Hoặc ở đâu đó. Trond đã lấy nó chính xác là vì mục đích này.”
“Tôi e là anh đã quên mất một chi tiết, anh Hole ạ,” Ivarsson nói the thé. “Chính mắt anh đã thấy tên cướp đó cầm cái chai bằng bàn tay để trần. Nếu đó là Trond Grette thì dấu vân tay của hắn phải có trên vỏ chai chứ.”
Harry ra hiệu cho Weber.
“Keo dán,” vị thanh tra dày dạn lên tiếng.
“Anh bảo sao?” Giám đốc Sở quay sang Weber.
“Một mánh quen thuộc của bọn cướp ngân hàng. Chỉ cần bôi một chút keo lên đầu ngón tay rồi để khô, thế là xong, không còn dấu vân tay nữa.”
Giám đốc Sở lắc đầu. “Nhưng cái gã kế toán quèn đó, như các anh gọi ấy, đã học được những mánh lới đó ở đâu?”
“Hắn là em trai của một trong những tên cướp ngân hàng chuyên nghiệp nhất mà Na Uy từng biết,” Beate nói. “Hắn nắm rõ các thủ đoạn và cách hành động của Lev. Lev cất những cuốn băng ghi hình về các vụ cướp của mình tại nhà ở Disengrenda, cùng với những thứ khác nữa. Trond đã tự học các mánh khóe của anh trai thành thục đến nỗi ngay đến Raskol cũng bị lừa mà nghĩ rằng đó là Lev Grette. Trên hết, hai anh em lại có những điểm tương đồng về vóc dáng, điều đó có nghĩa là phần mềm máy tính xử lý hình ảnh thu được từ các cuốn băng có thể sẽ cho thấy tên cướp là Lev.”
“Chết tiệt!” Halvorsen bất giác kêu lên. Anh cúi đầu xuống và sợ sệt liếc nhìn Bjarne Møller, nhưng Møller đang ngồi ngây người, miệng há ra, nhìn chằm chằm về phía trước như thể vừa bị một viên đạn xuyên qua đầu.
○○○
“Mày vẫn không chịu bỏ súng xuống hả, Harry. Có thể giải thích được không?”
Harry cố gắng thở đều mặc dù tim anh đang đập điên cuồng. Đem ôxy cho não, rất cần thiết. Anh cố không nhìn Beate. Gió thổi phồng những sợi tóc vàng, mảnh của cô. Các cơ trên cái cổ gầy mảnh căng ra, và vai cô bắt đầu run lên.
“Dễ hiểu thôi,” Harry đáp. “Anh sẽ bắn cả hai chúng tôi. Anh phải cho tôi cái thỏa thuận nào tốt hơn mới được, Trond ạ.”
Trond bật cười rồi áp má vào cái báng súng màu xanh. “Mày nói sao về thỏa thuận này, Harry? Mày sẽ có hai mươi nhăm giây để nghĩ qua những lựa chọn khác rồi đặt súng xuống.”
“Hai mươi nhăm giây như mọi lần ư?”
“Chính xác. Tao đoán là mày sẽ nhớ ra khoảng thời gian đó trôi qua nhanh như thế nào. Nghĩ mau lên, Harry.”
“Anh có biết điều gì đã khiến tôi nhận ra Stine biết tên cướp không?” Harry nói to. “Vì họ đứng quá gần nhau. Gần hơn so với anh và Beate lúc này nhiều. Chuyện đó thật kỳ lạ, nhưng ngay cả trong hoàn cảnh sống chết thì, nếu được, người ta vẫn tôn trọng khoảng cách thân mật của kẻ khác. Điều đó không lạ sao?”
Trond đặt nòng súng vào dưới cằm Beate và đẩy mặt cô lên. “Beate, cô vui lòng đếm giúp chúng tôi được không?” Hắn lại nói cái giọng rất kịch. “Từ một tới hai mươi nhăm. Đừng nhanh quá, mà cũng đừng chậm quá.”
“Tôi đang băn khoăn một chuyện,” Harry nói. “Cô ta đã nói gì trước khi bị anh bắn?”
“Mày thật sự muốn biết sao, Harry?”
“Phải, tôi muốn biết.”
“Beate có hai giây để bắt đầu đếm. Một…”
“Đếm đi, Beate!”
“Một.”
Giọng cô chỉ là một tiếng thì thào khô khốc.
“Hai.”
“Stine tuyên án tử hình cho chính ả và Lev.” Trond nói.
“Ba.”
“Ả bảo rằng tao có thể bắn ả, nhưng hãy tha cho Lev.”
Harry cảm thấy cổ họng thắt lại và nắm tay quanh khẩu súng của anh yếu đi.
“Bốn.”
○○○
“Nói cách khác, dù người trưởng chi nhánh có trút tiền vào túi nhanh hay chậm hơn thì hắn vẫn sẽ bắn Stine ư?” Halvorsen nói.
Harry rầu rĩ gật đầu.
“Vì có vẻ anh nắm rõ mọi chuyện nên tôi đoán anh cũng biết đường tẩu thoát của hắn,” Ivarsson nói. Giọng ông ta định tỏ vẻ vừa mỉa mai, vừa thích thú, nhưng lộ rõ sự bực tức.
“Không, nhưng tôi đoán là hắn sẽ chạy lại đúng đường lúc tới. Ngược lên phố Industrigata, rẽ xuống Pilestredet, đi vào khu xây dựng rồi cởi cái mũ trùm đầu ra và dán cái chữ POLITI lên sau lưng bộ đồ bảo hộ lao động. Khi quay lại Focus, hắn đang đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, và không thu hút sự chú ý của nhân viên ở đó vì họ không nhận ra ảnh của hắn. Hắn đi vào phòng thay đồ để thay sang bộ thể thao mà hắn đã mặc khi mới tới, rồi hòa vào đám đông trong phòng thể hình, đạp xe một chút, có lẽ nâng vài quả tạ. Rồi hắn đi tắm, tới bàn lễ tân báo rằng vợt của hắn bị mất. Cô gái nhận thông báo của hắn cho tôi biết chính xác thời gian là lúc 16 giờ 02 phút. Bằng chứng ngoại phạm đã được củng cố chặt chẽ, và hắn đi ra phố, nghe thấy tiếng còi hụ và lái xe về nhà. Có thể là thế.”
“Tôi không biết liệu tôi có hiểu đúng mục đích của cái nhãn dán cảnh sát không,” Giám đốc Sở nói. “Chúng ta thậm chí còn không dùng bộ đồ bảo hộ trong ngành.”
“Tâm lý dễ hiểu thôi ạ,” Beate nói và má đỏ bừng khi thấy Giám đốc Sở nhướng mày lên. “Ý tôi là… không phải dễ hiểu theo nghĩa là… ừm, rõ ràng.”
“Cứ nói đi,” Giám đốc Sở nói.
“Đương nhiên Trond Grette biết rõ rằng cảnh sát sẽ tìm kiếm bất cứ ai mặc bộ đồ bảo hộ lao động bị nhìn thấy trong khu vực đó. Vì thế, hắn phải dán thứ gì đó lên bộ đồ của mình để cho cảnh sát đang lượn vè vè quanh đó ít chú ý tới cái người không rõ danh tính ở trung tâm Focus này. Người dân thường hay né tránh cảnh sát mà.”
“Giả thiết rất hay,” Ivarsson nói với nụ cười cáu kỉnh và đặt hai đầu ngón tay bên dưới cằm.
“Cô ấy nói đúng đấy,” Giám đốc Sở nói. “Ai cũng sợ nhà chức trách. Nói tiếp đi.”
“Nhưng, để hoàn toàn chắc chắn, hắn đã vờ làm nhân chứng và tự nguyện cung cấp thông tin về cái gã mà hắn đã nhìn thấy đi qua phòng tập thể hình mặc bộ đồ bảo hộ lao động in dòng chữ POLITI trên lưng.”
“Vốn tự nó đã là một đòn thiên tài,” Harry nói. “Grette đã kể với chúng tôi chuyện đó cứ như không hề biết rằng miếng dán có chữ POLITI sẽ loại người đàn ông đó ra khỏi sự điều tra của chúng ta. Đương nhiên, việc tự nguyện cung cấp thông tin, mà theo hắn là có thể đặt hắn vào đúng đường tẩu thoát của tên giết người, sẽ càng khiến hắn trở nên đáng tin trong mắt chúng ta.”
“Sao cơ?” Møller nói. “Nhắc lại lần nữa xem nào, Harry. Chậm thôi.”
Harry hít một hơi sâu.
“Thôi,” Møller nói. “Tôi đau đầu quá.”
○○○
“Bảy.”
“Nhưng anh đã không làm theo yêu cầu của cô ta,” Harry nói. “Anh đã không tha cho anh trai mình.”
“Đương nhiên là không,” Trond nói.
“Lev có biết anh đã giết Stine không?”
“Tao thích thú được đích thân báo cho hắn biết. Qua điện thoại di động. Hắn đang đợi ở sân bay Gardermoen. Tao bảo hắn là nếu hắn không lên máy bay ngay thì tao sẽ đuổi theo cả hắn nữa.”
“Và anh ta đã tin anh khi anh bảo mình đã giết Stine?”
Trond bật cười. “Lev hiểu tao mà. Hắn không nghi ngờ lấy một giây. Trong lúc tao kể chi tiết cho hắn nghe thì hắn đọc thông tin về vụ cướp qua hệ thống viễn truyền văn bản trên ti vi phòng chờ dành cho hạng thương gia. Hắn tắt điện thoại đi khi tao nghe thấy người ta thông báo trên loa về chuyến bay của hắn. Của hắn và Stine. Này!” Hắn gí súng lên đầu Beate.
“Tám.”
“Chắc anh ta đã nghĩ quay về sẽ được an toàn,” Harry nói. “Không hề hay biết về cái hợp đồng ở São Paulo, phải không?”
“Lev là một tên trộm, nhưng là gã trộm ngây thơ. Lẽ ra hắn không nên cho tao biết địa chỉ bí mật của mình ở d’Ajuda.”
“Chín.”
Harry cố gắng phớt lờ cái giọng đều đều như máy của Beate. “Rồi anh gửi hướng dẫn cho gã giết thuê, kèm lá thư tuyệt mệnh. Mà anh đã viết bằng chính kiểu chữ viết từng dùng để viết bài luận cho Lev.”
“Hoan hô,” Trond nói. “Cừ lắm, Harry. Chỉ có điều thực ra là chúng được gửi từ trước khi vụ cướp xảy ra.”
“Mười.”
“Ừm,” Harry nói, “gã giết thuê đó cũng đã làm rất tốt. Trông đúng như là Lev đã tự treo cổ vậy. Dù cái chuyện mất ngón tay út thì vẫn khá khó hiểu. Đó có phải là biên lai không?”
“Nói thế này nhé. Một ngón tay út sẽ bỏ vừa một cái phong bì bình thường.”
“Cứ tưởng là anh không chịu được cảnh máu me chứ, Trond?”
“Mười một.”
Harry nghe thấy tiếng sấm ầm ì từ đằng xa, át cả tiếng gió đang rú rít. Cánh đồng và những con đường xung quanh vắng tanh. Mọi người đều đã đi tìm chỗ trú, tránh cơn bão đang sầm sập kéo tới.
“Mười hai.”
“Tại sao anh không ra đầu thú?” Harry hỏi. “Anh biết không thoát được cơ mà.”
Trond cười khùng khục. “Đương nhiên là không thể. Đó chính là vấn đề, phải không? Vô vọng. Chẳng còn gì để mất.”
“Mười ba.”
“Vậy kế hoạch là gì, Trond?”
“Kế hoạch ư? Tao có hai triệu krone từ vụ cướp đó và tao đang có kế hoạch sống một cuộc sống tha hương dài lâu - nếu không phải là hạnh phúc. Kế hoạch lên đường phải được xúc tiến nhanh hơn, nhưng tao đã chuẩn bị cho chuyện đó rồi. Hành lý đã chất lên xe và đã sẵn sàng ngay sau vụ cướp. Mày có thể chọn bị bắn hoặc bị còng vào hàng rào.”
“Mười bốn.”
“Anh biết là sẽ không ăn thua,” Harry nói.
“Tin tao đi, tao biết khá nhiều về cách biến mất. Lev từng chỉ làm mỗi việc đó thôi. Tao chỉ cần chạy trước hai mươi phút. Tao sẽ thay đổi phương tiện và nhân dạng hai lần. Tao có bốn cái xe và bốn cái hộ chiếu đang đợi sẵn, và tao có những đầu mối tốt. Ví dụ như ở São Paulo chẳng hạn. Hai mươi triệu dân. Mày có thể bắt đầu truy tìm ở đó.”
“Mười lăm.”
“Cô đồng nghiệp của mày sắp toi rồi, Harry ạ. Sẽ là thế nào đây nhỉ?”
“Anh đã nói quá nhiều rồi,” Harry nói. “Đằng nào anh cũng sẽ giết cả hai chúng tôi thôi.”
“Mày phải mạo hiểm mới biết được. Lựa chọn của mày là gì?”
“Là anh sẽ chết trước tôi,” Harry nói, nạp đạn vào súng.
“Mười sáu,” Beate thì thào.
○○○
Harry đã trình bày xong.
“Giả thiết hay lắm, anh Hole,” Ivarsson nói. “Nhất là cái giả thiết về kẻ giết thuê ở Brazil ấy. Cực kỳ…” Ông ta nhe hàm răng nhỏ trong một nụ cười mỏng quẹt: “Ngoại lai. Không còn gì nữa sao? Ví dụ như bằng chứng chẳng hạn?”
“Chữ viết tay. Lá thư tuyệt mệnh,” Harry nói.
“Anh vừa bảo rằng nó không khớp với chữ viết của Trond Grette còn gì.”
“Không phải là chữ viết bình thường của hắn. Nhưng những bài luận…”
“Anh có nhân chứng nào thề rằng hắn đã viết những bài luận đó không?”
“Không,” Harry đáp.
Ivarsson rên lên. “Nói cách khác, anh chẳng có lấy một mẩu bằng chứng buộc tội nào trong vụ cướp này cả.”
“Vụ giết người,” Harry nói nhẹ nhàng, nhìn thẳng Ivarsson. Từ khóe mắt, anh thấy Møller đang nhìn chằm chằm xuống sàn, hổ thẹn, còn Beate thì bóp tay thất vọng. Giám đốc Sở hắng giọng.
○○○
Harry tháo chốt an toàn.
“Mày định làm gì thế Trond nheo mắt lại và ấn nòng súng vào đầu Beate mạnh đến mức hắn đẩy đầu cô ngật ra sau.
“Hai mươi mốt,” cô rên rỉ.
“Anh có thấy được giải thoát không?” Harry hỏi. “Khi rốt cuộc anh nhận ra mình chẳng còn gì để mất. Điều đó sẽ khiến cho mọi quyết định trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Mày đang bịp tao thôi.”
“Vậy ư?” Harry đặt súng lên cẳng tay trái của mình và bắn. Phát súng to và chói tai. Ngay sau đó, tiếng vọng từ những tòa nhà cao đội ngược lại. Trond tròn mắt nhìn. Một cái rìa lởm chởm nhô lên quanh cái lỗ trên áo khoác da của anh chàng cảnh sát và một chùm len trắng lót trong áo quay tít và bay đi theo gió. Máu chảy thành dòng. Những giọt nhỏ màu đỏ, nặng nề rơi xuống đất nghe như tiếng đồng hồ tích tắc bị bóp nghẹt, biến mất vào hỗn hợp đất đỏ và cỏ mục để rồi bị hút xuống lớp đất thịt. “Hai mươi hai.”
Những giọt máu to lên và rớt xuống mỗi lúc một nhanh, nghe như cái máy nhịp đang tăng tốc. Harry giương súng lên, chĩa súng qua cái lỗ hổng trên hàng rào lưới sắt và ngắm bắn. “Máu của tôi trông như thế đấy, Trond,” anh nói bằng một giọng nhỏ đến nỗi hầu như chỉ vừa đủ nghe. “Giờ thì xem máu của anh thế nào nhé?”
Đúng lúc đó, mây ập tới che khuất mặt trời.
“Hai mươi ba.”
Từ đằng Tây, một cái bóng đen sà xuống như bức tường, lúc đầu trùm lên cánh đồng, rồi tới dãy nhà liền kề, các tòa chung cư, và cái sân đất nện đỏ quạch cùng với ba con người. Nhiệt độ cũng hạ xuống. Như một hòn đá, tựa hồ tấm màn che ánh sáng đó không chỉ chặn đứng cái nóng, mà còn phát tán cái lạnh. Nhưng Trond không hề nhận thấy. Hắn chỉ nhìn và cảm nhận thấy những hớp không khí vội vã, ngắn ngủi của người nữ cảnh sát, khuôn mặt nhợt nhạt, đờ đẫn của cô và cái họng súng của gã cảnh sát đang chĩa vào hắn như một con mắt đen ngòm cuối cùng cũng thấy cái nó đang tìm kiếm và khoan vào hắn, mổ xẻ hắn, kéo vật hắn ra. Tiếng sấm đì đùng đùng xa. Nhưng hắn chỉ nghe thấy tiếng máu chảy. Thịt của gã cảnh sát nứt toác và những thứ bên trong xổ ra. Máu, ruột gan, sinh mạng của hắn đang ồn ào nhỏ xuống cỏ. Không phải nó bị ngấu nghiến mà là chính nó đang ngấu nghiến, cháy xuyên xuống đất. Trond biết rằng dù hắn có nhắm mắt, bịt tai lại thì hắn cũng sẽ vẫn nghe thấy máu mình chảy giần giật trong tai, reo lên và đập rộn đòi thoát ra.
Hắn cảm thấy buồn nôn giống như kiểu bị một cơn trở dạ nhẹ, một cái bào thai sắp được đẻ ra qua miệng hắn. Hắn nuốt xuống, nhưng nước đang chảy ra từ tất cả các tuyến của hắn, bôi trơn cho nội tạng của hắn, chuẩn bị cho hắn. Cánh đồng, những tòa nhà và sân tennis bắt đầu quay cuồng. Hắn cuộn người lại, cố gắng nấp ra sau cô nàng cảnh sát, nhưng cô ta lại quá nhỏ bé, quá trong suốt, cứ như một tấm mạng bằng tơ của cuộc đời đang run rẩy trước cơn cuồng phong. Hắn bám vào khẩu súng như thể nó đang đỡ hắn chứ không phải ngược lại, siết ngón tay quanh cò súng, rồi chờ đợi. Phải chờ đợi. Để làm gì? Để nỗi sợ hãi buông tha hắn ư? Để mọi thứ trở lại trạng thái cân bằng ư? Nhưng không, chúng cứ thế quay cuồng và sẽ không dừng lại cho đến khi va mạnh xuống đáy. Mọi thứ đều đã rơi vào trạng thái rơi tự do từ cái lúc Stine báo với hắn rằng cô sẽ đi, và máu đang chảy rần rật trong tai hắn liên tục nhắc nhở rằng tốc độ rơi đang nhanh lên. Mỗi sáng thức dậy hắn lại nghĩ rằng chắc hắn đã quen với trạng thái rơi đó, và nỗi sợ hẳn đã qua đi, cái đích đã ở trong tầm mắt, hắn đã vượt qua nỗi đau đang ngáng trở. Nhưng không phải vậy. Rồi hắn bắt đầu khao khát được rơi xuống cái đáy tận cùng, cái ngày hắn sẽ không còn sợ hãi nữa. Và giờ đây, khi nhìn thấy cái đáy đó thì hắn thậm chí còn thấy sợ hãi hơn. Mặt đất phía bên kia hàng rào sắt lao về phía hắn.
“Hai mươi tư.”
Khoảng thời gian đếm ngược sắp hết. Ánh mặt trời chiếu vào mắt Beate. Cô đang đứng trong một ngân hàng trên phố Ryen và ánh sáng bên ngoài chói chang, khiến mọi thứ trở nên trắng xóa và gay gắt. Cha cô đứng cạnh cô, lặng im như mọi khi. Mẹ cô đang gọi từ đâu đó, nhưng bà cách xa quá, bà luôn ở quá xa. Beate đếm những hình ảnh, những mùa hè, những nụ hôn và những thất bại. Nhiều quá, đến mức cô ngạc nhiên sao lại nhiều đến vậy. Cô nhớ lại những khuôn mặt, Paris, Praha, nụ cười bên dưới hàng tóc mái màu đen, một lời tỏ tình vụng về, câu hỏi nín thở và sợ hãi: Nó có đau không? Và một nhà hàng San Sebastian mà cô có thời không đủ tiền trả, nhưng vẫn đặt bàn. Có lẽ suy cho cùng cô vẫn nên thấy biết ơn?
Cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ đó khi khẩu súng đẩy nhẹ trán cô. Những hình ảnh vụt biến mất, chỉ còn lại một cái màn hình trắng xóa, nhiễu loạn, xèo xèo. Cô tự hỏi: tại sao cha chỉ đứng bên cạnh mình? Tại sao ông không yêu cầu mình điều gì đó? Ông chưa bao giờ làm vậy. Và cô ghét ông vì thế. Chẳng nhẽ cha không hiểu đó là điều duy nhất cô khao khát, được làm việc gì đó cho ông, bất cứ việc gì? Cô đã tới nơi ông tìm tới, nhưng khi tìm ra tên cướp đó, kẻ giết người đó, kẻ khiến vợ mất chồng, và muốn trả thù cho cha, cho họ, thì ông lại chỉ đứng bên cô, im lặng như mọi khi, và chối từ.
Giờ thì cô đang đứng vào vị trí của ông. Như tất cả những người hằng đêm cô vẫn xem trên băng ghi hình từ khắp nơi trên thế giới trong Nhà Đau đớn, băn khoăn không hiểu họ đang nghĩ gì. Giờ thì đến lượt cô, thế mà cô vẫn không biết.
Rồi có ai đó tắt ánh sáng đi, mặt trời biến mất và cô chìm trong giá lạnh. Cô lại tỉnh dậy trong cái lạnh. Như thể lần tỉnh giấc đầu tiên chỉ là một phần của một giấc mơ mới. Và cô lại bắt đầu đếm. Nhưng giờ thì cô đang đếm những nơi cô chưa từng đến, những người cô chưa từng gặp, những giọt nước mắt cô chưa từng rơi, những lời cô chưa từng nghe.
○○○
“Có chứ,” Harry đáp. “Tôi có bằng chứng này.” Anh lôi ra một tờ giấy và đặt nó lên cái bàn dài.
Ivarsson và Møller cùng nhoài tới, cụng cả đầu vào nhau.
“Cái gì đây?” Ivarsson cáu kỉnh hỏi. “‘Một ngày tuyệt vời’?”
“Chữ viết ngoáy,” Harry nói. “Trên một mảnh giấy bệnh viện Gaustad. Hai nhân chứng là tôi và cô Lønn, có mặt đó và có thể xác nhận rằng người viết là Trond Grette.”
“Thì sao?”
Harry nhìn họ. Anh quay đi và chậm rãi bước về phía cửa sổ. “Ông đã bao giờ kiểm tra chữ viết ngoáy của mình khi ông tưởng tượng mình đang nghĩ về điều gì đó khác chưa? Nó sẽ tiết lộ nhiều điều. Đó là lý do vì sao tôi lấy mẩu giấy này, để xem nó có ý nghĩa nào không. Thoạt nhìn thì chẳng thấy gì. Ý tôi là khi vợ vừa bị giết còn mình thì ngồi trong một căn phòng đóng kín ở bệnh viện tâm thần viết đi viết lại cái câu ‘Một Ngày Tuyệt Vời’, thì hoặc là ông điên hoàn toàn, hoặc ông đang viết ngược lại với suy nghĩ của mình. Rồi tôi phát hiện ra một điều.”
Oslo tái nhợt, như mặt của một ông già mệt mỏi, nhưng hôm nay, dưới nắng, những sắc màu ít ỏi vẫn còn tỏa sáng. Giống như nụ cười cuối cùng trước khi nói lời chia tay, Harry thầm nghĩ.
“‘Một Ngày Tuyệt Vời’,” anh nói. “Đó không phải một ý nghĩ, mà là một lời nhận xét hay khẳng định. Đó là một dòng tiêu đề. Của một dạng bài luận mà chúng ta viết hồi tiểu học.”
Một con chim chích bay ngang qua cửa sổ.
“Trond Grette không nghĩ ngợi gì, hắn chỉ viết nguệch ngoạc một cách tự động thôi. Như hắn từng làm hồi đi học, khi hắn ngồi bắt chước kiểu viết chữ mới. Jean Hue, chuyên gia về chữ viết tay ở Kripos, từng xác nhận rằng người viết lá thư tuyệt mệnh cũng chính là người viết những bài luận hồi đi học đó.”
Cuốn phim dường như bị vấp, hình ảnh đứng im, không một chuyển động, không một lời nói, chỉ có những thao tác lặp đi lặp lại của cái máy phô tô ngoài hành lang.
Cuối cùng, Harry quay lại phá vỡ sự im lặng đó. “Có vẻ như tâm trạng của mọi người lúc này là muốn tôi và cô Lønn giải Trond Grette vào để thẩm vấn một chút.”
○○○
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Harry cố gắng giữ chắc khẩu súng nhưng cơn đau khiến anh choáng váng và những luồng gió dữ dội đang xô đẩy anh. Trond đã phản ứng với máu đúng như Harry hy vọng, và trong một khoảnh khắc, Harry đã có đường ngắm bắn rõ ràng. Nhưng Harry lại do dự và giờ thì hắn đã nấp sau Beate khiến Harry chỉ nhìn thấy một phần đầu và vai hắn. Trông cô giống quá. Giờ anh mới thấy, Chúa ơi, trông cô giống quá. Harry chớp mắt thật mạnh để nhìn thấy rõ họ. Cơn gió tiếp theo mạnh đến mức nó tứa được cái áo khoác xám trên ghế băng và, trong một lúc, dường như có một người vô hình chỉ mặc mỗi cái áo khoác chạy trên sân tennis. Harry biết một cơn mưa rào nặng hạt đang kéo đến, đây là khối không khí mà màn mưa đang đẩy tới trước như là lời cảnh báo cuối cùng. Rồi trời tối đen như mực, hai thân hình trước mắt anh nhập làm một và cơn mưa đã ở ngay trên đầu; những hạt mưa to, nặng dồn dập trút xuống.
“Hai mươi nhăm.” Giọng Beate bỗng trở nên to và rõ ràng.
Một tia chớp lóe lên khiến Harry nhìn thấy hai thân hình hắt bóng xuống nền đất đỏ. Tiếng sấm gầm theo sau lớn đến mức nó bám dính vào tai họ như một lớp lót. Một thân hình tách khỏi thân hình kia và ngã lăn ra đất.
Harry quỳ xuống và nghe thấy mình gầm lên: “Ellen!”
Anh thấy cái bóng vẫn đang đứng quay lại, bắt đầu bước về phía anh, súng cầm trong tay. Harry ngắm bắn, nhưng mưa trút ào ạt xuống mặt khiến anh không còn nhìn thấy gì. Anh chớp mắt và ngắm lại. Anh không còn cảm thấy gì, không đau cũng không lạnh, không buồn khổ cũng không đắc thắng, chỉ thấy sự trống rỗng mênh mông. Mọi việc trên đời không nhất thiết phải có nghĩa; chúng chỉ lặp lại chính mình qua câu thần chú vĩnh hằng, dễ hiểu - sống, chết, tái sinh, sống, chết. Anh siết cò súng nửa chừng. Nhắm bắn.
“Beate?” anh thì thào.
Cô đá bật cánh cửa ra và đưa khẩu AG3 cho Harry, anh liền chộp lấy. “Chuyện gì… đã xảy ra vậy?”
“Chứng múa giật Setesdal,” cô nói.
“Chứng múa giật Setesdal ư?”
“Hắn đổ vật xuống như đống gạch ấy, tội nghiệp.” Cô chìa bàn tay phải cho anh xem. Nước mưa đã gột sạch máu ở hai vết thương trên khớp đến ngón tay cô. “Tôi đang đợi xem có gì đánh lạc hướng hắn không. Rồi sấm nổ vang khiến hắn kinh hoàng. Có vẻ như anh cũng vậy.”
Họ nhìn vào cái thân hình bất động trong phần sân của người giao bóng bên tay trái.
“Anh sẽ giúp tôi còng tay hắn chứ, Harry?” Mái tóc vàng dính bết vào mặt cô, nhưng dường như cô không để ý. Cô mỉm cười.
Harry ngẩng lên trong mưa và nhắm mắt lại. “Chúa trên cao,” anh lẩm bẩm. “Linh hồn tội nghiệp này đến ngày 12 tháng Bảy năm 2022 mới được tự do. Xin Người rủ lòng thương.”
“Harry?”
Anh mở mắt ra. “Gì cơ?”
“Muốn hắn không được thả trước năm 2022 thì tốt hơn hết là chúng ta hãy đưa hắn về Sở Cảnh sát ngay lập tức.”
“Không phải hắn,” Harry nói và đứng dậy. “Mà là tôi. Đó là khi tôi nghỉ hưu.”
Anh quàng tay qua vai cô và mỉm cười. “Cô đúng là đồ múa giật, cô…”
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù