Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Trà Bình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 842 / 9
Cập nhật: 2018-09-06 10:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49
rời gần sáng, Cơn mưa rào xối xả trút xuống mái tôn nhà trọ, hơi lạnh bên ngoài ùa vô lan tỏa khắp căn phòng. Nam Ngồi dậy tựa vô tường, anh kéo chiếc mền lên đầu gối cho bớt lạnh. Mưa thường làm cho người ta cảm thấy cô đơn khi một mình, và mưa cũng luôn gợi lên nhiều nỗi nhớ! Giờ này Nam nhớ Khánh da diết, muốn Khánh ôm mình thật chặt để hơi ấm được nhen lên…
Vẫn như mọi ngày, trong văn phòng công ty Mộc Á, Khánh và Nam hay mượn cớ gặp nhau, lúc thì photocopy nhờ máy, lúc thì cùng xuống kho lấy giấy in… Họ chỉ cần nhìn thấy nhau thôi cũng đầy ắp niềm vui và hạnh phúc. Vì công ty sắp có sự thay đổi phòng nhân sự, nên giám đốc Zhang đã thảo luận với Khánh trước khi cuộc họp diễn ra:
- A Khánh! Trong thời gian vừa qua, cậu đảm nhiệm công việc rất tốt, một tuần nữa A Linh sẽ thôi việc. Chính vì vậy, A Khánh sẽ vào vị trí công việc của A Linh, mong A Khánh cố gắng làm tốt công việc mới...
Khánh bối rối:
- Thưa giám đốc! A Khánh chỉ lo khả năng của A Khánh chưa thể đủ trọng trách để đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng nhân sự, mong giám đốc đề cử nhân viên khác được không?
Giám đốc Zhang nói:
- Ban lãnh đạo công ty đã xem xét rất kỹ, chỉ có cậu là phù hợp nhất cho vị trí này, và người sẽ thay thế công việc của cậu hiện tại là A Nam từ phòng kinh doanh chuyển qua.
Khánh ngạc nhiên:
- Nhưng mà…
Giám đốc Zhang hỏi:
- Thấy A Khánh và A Nam có vẻ rất thân, hai người là bà con hả?
- Không phải thưa giám đốc! A Nam là bạn học cùng đại học…
Bà Zhang giám đốc gật đầu hài lòng về tính cách thành thật của Khánh.
Sau giờ tan ca, cơn mưa chiều lại mới giăng nặng hạt, Nam và Khánh vội chạy vô phòng, Khánh nói:
- May mà không ướt, mắc mưa hay bị cảm.
Nam gấp chiếc khăn ướt đắp lên trán của Khánh, Khánh hỏi:
- Nam làm gì vậy? Sao đắp khăn lên trán mình?
Nam ấn nhẹ mấy cái bên ngoài chiếc khăn:
- Lúc trong công ty, đứng gần Khánh mà thấy người Khánh nóng như lửa, chắc là bị sốt.
- Nam ngồi xuống đây!
- Gì vậy?
- Không có sốt mà tại vì đứng gần Nam nên cơ thể bỗng nhiên tỏa nhiệt.
00:01 / 03:13
- Gì ghê vậy?
- Thiệt đó!
- Khánh ơi, Nam chỉ lo Nam sẽ không làm tốt được công việc mới, vì Nam chưa hiểu nhiều về công việc phòng nhân sự…
Khánh ôm chặt Nam:
- Có Khánh bên cạnh, Nam đừng lo!
- Ok, thanks! Giờ Khánh hát tiếng hoa đi!
- Nam thích nghe bài gì?
- Ánh trăng nói hộ lòng em.
- Trời đang mưa có ánh trăng nào đâu?
- Thôi mà, hát ánh trăng đi để ông trời tạnh mưa.
- Ok, …
"Ni wen wo ai ni you duo shen (你问我爱你有多深)
Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không?
Wo ai ni you ji fen (我爱你有几分)
Anh yêu em bao nhiêu phần?
Wo de qing ye zhen (我的情也真)
Tình cảm của em là chân thật
Wo de ai ye zhen (我的爱也真)
Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật
Yue liang dai biao wo de xin (月亮代表我的心)
Ánh trăng đã nói hộ lòng em..."
Ngoài trời mưa gió vẫn đang làm chủ không gian, bên trong căn trọ nhỏ chỉ có hai người, họ hát cho nhau nghe rồi bỗng dưng im lặng để làn môi ấm truyền cho nhau từng hơi thở nồng nàn... Sự gần gũi giữa Nam và Khánh khiến Thanh người ở phòng bên cạnh luôn tò mò, Thanh đang là tâm điểm bàn tán của khu nhà trọ, người ta nói, mỗi ngày Thanh mua trứng gà về dùng cho việc cúng ngải.
Sau cơn mưa chiều, bóng đêm dần bao trùm con hẻm vô nhà trọ, Nam và Khánh ngủ thiếp đi, bỗng cả hai giật mình vì tiếng chửi bới bên ngoài:
- Chó cỏ nhà quê mà tưởng mình là becgie thành phố hả? Lên đây không lo làm mà tính giật chồng tao. Tao nói cho mày biết, tao không phải là loại người như người khác là ưa tạt a xít vô cái mặt dâm loàn của mày, nhưng tao cảnh cáo trước với mày, đừng để tao phải tới lần nữa…
Khánh hỏi Nam:
- Gì vậy?
- Không biết nữa, hình như bà nào tới đánh ghen…
Nam mở cửa phòng, Nam và Khánh nhìn theo người đàn bà vừa lớn tiếng, họ ra về trên khuôn mặt hiện rõ vẻ bực tức. Nam hỏi Thanh phòng bên cạnh:
- Ủa, chị Thanh, cô kia mới la chị hả?
- Không em, bả la con nhỏ mới chuyển tới phòng kia.
- Em tưởng bả la chị! Thấy tiếng bả chửi ngay trước phòng chị mà!
- Em nghĩ gì mà nói bả la chị? Chị không la bả thì thôi, ai dám la chị!
- Chị hiền vậy sao?
Tay Thanh cầm nửa trái dưa hấu đưa cho Nam:
- Dưa hấu ngọt lắm, em và bạn em ăn đi.
- Chị không ăn hả?
- Trái bự làm sao chị ăn hết, hai em ăn đi.
Nam lấy dao cắt một miếng đưa cho Khánh:
- Khánh ăn miếng dưa đi, rồi đi về kẻo ba má lo.
00:02 / 03:13
- Ok!
Nam quay đầu xe cho Khánh ra về. Thanh đứng cửa phòng miệng lẩm nhẩm gì đó rồi bước qua đứng trước cửa phòng của Nam:
- Nam à, cậu bạn của em có gia đình chưa? Chắc bạn em ít tuổi hơn em? Nhìn rất trẻ!
- Nam cười đáp:
- Dạ, Khánh có vợ rồi chị! Em và Khánh cùng tuổi.
- Sao em không cưới vợ đi?
- Em chưa có bồ, chị thấy đó, Khánh và em cùng tuổi mà Khánh cưới vợ mấy năm rồi đó chị.
Thanh nghĩ thầm: “Khỏi cần phải khai tuổi nữa, bữa trước chị nhìn thấy chứng minh thư photo của em để ở mặt bàn rồi”.
- Ừa, nhìn Khánh cũng đẹp trai, nhưng mà…
- Nhưng mà sao hả chị?
- Chị nói chuyện này em đừng nghĩ gì nha! Chị cảm thấy Khánh rất thương em.
Nam đỏ mặt về sự thật mà Thanh vừa nói:
- Khánh và em học chung đại học, Khánh giúp đỡ cuộc sống của em rất nhiều, tụi em coi nhau như anh em ruột mà chị.
Thanh cười gượng, suy nghĩ cô thâm độc “Tuy chị hơn tuổi em, chị cũng biết giới tính của em nhưng không hiểu sao chị rất thương em, nhất định chị sẽ làm cho em phải thương chị. Để coi thằng Khánh còn tiếp tục tới ăn nằm ở đây hoài nữa không…”.
Trời về khuya, khói nhang trong phòng của Thanh bay ra làm cho màn đêm trở nên ảm đạm xen lẫn hơi lạnh của cơn mưa chiều còn đọng lại… Mọi người trong khu nhà trọ họ lại xì xào “con Thanh phòng 19 ngày nào cũng cúng bái gì không biết, đêm nào cũng mùi nhang mùi khói”, có người lại nói: “quê con Thanh ở Sóc Trăng, nghe nói nhiều người dưới đó biết làm bùa ngải ghê lắm!”.
Hơn 2 giờ sáng, Nam trằn trọc khó ngủ, Nam cảm thấy khó chịu trong người, bụng nóng như lửa đốt nên anh đã ngồi dậy cầm điện thoại nhắn tin cho Khánh “Sao bữa nay mình khó ngủ quá, thấy khó chịu trong người…”, nhắn tin xong, Nam không dám gửi tin nhắn vì lo vợ của Khánh sẽ vô tình đọc được.
Như thói quen uống cà phê buổi sáng, mỗi ngày Nam và Khánh thường mua cà phê đem vô công ty, Nam đưa ly cà phê cho Khánh:
- Khánh uống cà phê đi!
Khánh lắc đầu, Nam hỏi:
- Sao vậy?
Khánh gắt giọng:
- Không có sao? Không thích uống thì không uống!
Nam khó hiểu:
- Mọi bữa cậu nói nếu không uống cà phê là không tập trung được công việc mà?
- Sao Nam nói nhiều vậy? Mình không uống là không uống.
Nam im lặng suy nghĩ “có lẽ Khánh áp lực vì công việc nên mới như vậy…”
Một tuần qua, tâm trạng của Khánh rất căng thẳng, luôn cáu gắt với Nam. 7 đêm vừa rồi, Nam mất ngủ và đêm nay cũng vậy, Nam còn đang ngồi suy nghĩ, bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài, Nam hỏi:
- Ai vậy?
- Khánh nè!
Nam mở cửa, Khánh đứng bên chiếc xe gắn máy với vẻ thẫn thờ, Nam dắt xe của Khánh vô phòng, Khánh cài then cửa trong. Không nói câu nào, Khánh ôm Nam đè xuống nền nhà rồi yêu bạn mình như cơn khát tình cuồng nhiệt… Mặc cho màn đêm bóng tối, mặc cho thế giới linh hồn, họ đang cuốn lấy nhau, truyền cho nhau hơi ấm từ hai cơ thể. Ở phòng bên cạnh, Thanh đang đắc ý suy nghĩ “cứ yêu đi rồi thù ghét vì thời gian không còn nhiều nữa đâu nha Khánh”. Thanh vui thầm như mình gần thành công mục đích, nhưng cô lại ấm ức vì Nam và Khánh vẫn đang làm chuyện đó kế bên phòng mình, Thanh lập tức bật dậy chuẩn bị những thứ đồ để tiếp tục cúng, là mảnh giấy có viết tên tuổi của Nam và Khánh và hai sợi chỉ màu cuốn vô nhau rối tung…Thanh kêu gọi linh hồn bằng tiếng dân tộc của cô, ánh sáng ngọn đèn cúng leo lét chiếu bóng Thanh lên tường trông thật ma quái trong căn phòng số 19
Gió Qua Rặng Mù U Gió Qua Rặng Mù U - Trà Bình Gió Qua Rặng Mù U