Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngãi Mễ
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Lê Minh Sơn
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1860 / 13
Cập nhật: 2016-06-27 07:44:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
ôm sau, Carol lên mạng rất sớm, xem truyện có liên quan đến Jane, đến quá trưa mới đọc truyện Sở Thiên không có chuyện. Giọng văn tường thuật của Sở Thiên vẫn bình thản như mọi khi, nhưng sức lay động của câu chuyện lại xuất phát từ chính chất giọng đó. Tưởng như khuôn mặt cố cầm giữ nước mắt còn đau khổ hơn khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Carol hoàn toàn hiểu được tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng của Jane, vì trong lòng Carol luôn luôn tràn ngập tuyệt vọng. Cô nghĩ, lúc này Jason rất buồn, vì trang viết này làm anh nhớ lại chuyện cũ đáng sợ, cô muốn đến bên cạnh anh, an ủi anh, vậy là cô sang phòng 206, gõ cửa. Ngải Mễ và Phương Hưng cũng có mặt ở đấy, Jason đang viết gì đó trên máy tính, anh ngước lên chào cô. Ngải Mễ nói:
- Chúng ta sang phòng Carol chơi đi.- Rồi cô nói với Jason. – Anh đừng làm việc quá sức, hãy nghỉ ngơi đi.
Carol đưa hai người sang phòng mình. Vừa ngồi xuống thì Phương Hưng nói:
- Mình cảm thấy anh Jason không nên đưa chuyện Jane lên mạng, chỉ tại đằng ấy gây nên, để anh ấy đưa lên mạng. Nếu có ai biết nỗi đau của anh, chắc chắn thỉnh thoảng lại quấy rối.
Ngải Mễ không đồng ý:
- Đằng ấy nói sai rồi, đưa chuyện này lên là để bảo với mọi người rằng dù có hành hạ anh đến đâu thì cũng không có tác dụng, vì Jane dù thế nào đi nữa cũng không được Jason yêu. Anh ấy chỉ day dứt trong lòng, nhưng đấy không phải là yêu.
Phương Hưng không cãi nổi Ngãi Mễ, liền chuyển sàn chuyện khác:
- Tớ nghĩ đằng ấy viết về những vết thương của anh, thế đằng ấy vẫn chưa viết à?
- Viết rồi, nhưng anh ấy xóa bỏ đoạn ấy đi, có thể anh thấy không liên quan đến chủ đề, anh chỉ kêu gọi mọi người hãy yêu quý cuộc sống, không cần thiết nói đến luật pháp Trung Quốc chưa đầy đủ.
Carol dè dặt hỏi:
- Tại sao anh ấy lại có những vết thương ấy?
- Bị những người thẩm vấn đánh. – Ngải Mễ nói.
Carol cảm thấy lòng đau thắt:
- Có thể làm như thế được ư? Lẽ nào họ không tôn trọng sự thật, không tôn trọng chứng cứ?
Ngải Mễ bĩu môi:
- Sự thật quái gì? Chỉ lợi dụng chức quyền. Một người khi biết mình phạm pháp mà không bị bắt, bị trừng trị, sẽ tiếp tục phạm pháp. Hồi Thế chiến thứ hai, rất nhiều người ngược đãi, tàn sát dân Do Thái, trong đó có nhiều người còn ở độ tuổi thanh thiếu niên, không có thù hận gì với người Do Thái, tại sao lại đối xử độc ác với họ như vậy? Rất đơn giản, là vì làm như vậy cũng không bị trừng trị.
- Có phải người nhà của Jane xúi giục bon họ làm như vậy? – Phương Hưng phỏng đoán.
- Có thể không phải vậy, bố Jane là người yên phận, chính là những kẻ chấp pháp lợi dụng quyền thế trong tay, hành hạ người khác, tận hưởng lạc thú tàn bạo. – Ngải Mễ nói, mắt đỏ hoe, - Rất may, bố mẹ Jane tìm được di chúc của Jane, trình ra cho bọn họ thấy, nếu không …
- Mễ, đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa. – Phương Hưng an ủi Ngải Mễ.
- Có những sự việc không phải chỉ có nghĩ đến hay không, mà nó vĩnh viễn tồn tại, không sao lẩn tránh nổi. – Ngải Mễ nói. – Jason trong tù ra, ở nhà tớ, nếu đằng ấy thấy anh ấy lúc bấy giờ, chắc chắn sẽ không tài nào quên nổi…
Carol hình dung Jason lúc bấy giờ, trên người anh đầy những vết thương cũ, vết thương mới, râu ria tua tủa, đầu tóc rối bù, vẻ mặt đờ đẫn, giống như vừa từ địa ngục chui lên. Cô không nén nổi, hỏi:
- Tại sao không kiện lại những người kia?
Ngải Mễ nói:
- Bố mẹ anh ấy định đi kiện, nhưng anh ấy khuyên cho qua, anh không muốn nhắc lại làm gì. Về sau bố mẹ tớ đứng ra kiện, cứ nhùng nhằng mãi, có người chỉ bị xử phạt rất nhẹ, bảo rằng phương pháp, phương thức làm việc của họ không đúng, nhưng là xuất phát từ ý tốt, coi kẻ gây tội ác như kẻ thù… cho dù những người kia lòng dạ độc ác, ít ra cũng là những người không hiểu biết luật pháp. Lẽ ra trước khi chứng minh một người có tội họ phải coi người đó vô tội, nhưng ngược lại, trước khi họ chứng minh một người vô tội, họ lại coi người đó có tội. Những người chấp pháp như vậy còn nói gì đến luật pháp.
Phương Hưng hiểu ra vấn đề, gật gật đầu:
- Đã từng nếm trải một sự việc như thế, hèn chi anh ấy không thể quên nổi…
- Thực tế, cái đau thể xác không ảnh hưởng đến anh ấy, rất nhiều lần anh đứng trên ban công, lặng lẽ, sững sờ nhìn xa xa. Tớ đến bên anh, hỏi có phải đau lòng lắm không. Anh bảo đúng vậy. Anh ấy nói, khi bọn họ đánh anh không biết đau, chỉ nghĩ Jane khi cắt cổ tay nhất định đau lắm, Jane trông thấy máu của mình chảy ra, nhất định tuyệt vọng nhưng lại thấy nuối tiếc cuộc sống. Trước khi cắt cổ tay, Jane tìm anh khắp nơi, chứng tỏ Jane không muốn chết. Nhưng Jane không tìm thấy anh...
Anh vẫn tự hỏi, tại sao mình không biết gì? Tớ hỏi anh ấy, nếu biết thì anh sẽ làm thế nào? Anh nói, anh có thể cứu được Jane, anh sẽ khuyên cô ấy đừng đi theo con đường đó, Jane yêu anh, chắc chắn Jane sẽ nghe lời anh. Nhưng anh không nhận ra điều gì, khi Jane đến nói với anh về quyết định của mình, anh cho rằng Jane nói đùa. Anh bảo với Jane, em đi trước, anh theo sau. Không biết Jane có nghĩ anh nói thật không?
Mẹ anh thấy vết thương trên người anh, ôm anh khóc. Anh nói, con chỉ đau trên da thịt, sẽ nhanh chóng bình phục. Nhưng nghĩ đến mẹ của Jane vĩnh viễn mất con, không biết đau lòng đến mức nào. Mẹ anh không muốn gặp mẹ Jane, cũng không muốn anh đến gặp bố mẹ Jane, nhưng sau đấy anh vẫn đến nhà Jane, mẹ Jane đưa nhật ký của Jane cho anh, những trang nhật ký cô viết cho anh. Tớ không biết cơ quan điều tra trả nhật ký lại cho bố mẹ Jane, thà rằng họ cứ lưu giữ cuốn nhật ký ấy trong hồ sơ bản án, không nên để Jason đọc được.
- Đằng ấy đã đọc nhật ký của Jane chưa? – Carol hỏi.
Ngải Mễ lắc đầu:
- Chưa. Tớ chỉ biết Jane là người con gái giàu tình cảm, lớn hơn Jason bốn tuổi, hồi ấy đã hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi. Vì thế Jane rất tự ti, không dám trực tiếp bày tỏ với anh, chỉ thăm dò tình cảm của anh theo cách anh nói đùa. Jane buồn vì không có đáp án như mong muốn, tỏ ra vui sướng vì có chút hy vọng. Jane hiểu về tình yêu quá bi quan, quá hạn chế, cảm thấy trong đời chỉ yêu một lần, tình yêu ấy sẽ vĩnh viễn dài lâu, nếu không có được tình yêu ấy trong đời thì chỉ biết tìm đến cái chết.
Jason có lần nói, trong chuyện Người ấy không có chuyện, khi Liễu Thanh nghe bài hát Người con gái của biển cả tưởng tượng mình bay đến cửa sổ phòng Tân Minh, chi tiết ấy lấy từ nhật ký của Jane. Hồi ấy, Jane thường ngồi ở phòng mình nghe anh chơi guitar bài Hồi tưởng về cung điện Alhambra, mỗi lần nghe đều rơi nước mắt. Về đêm Jane cũng đứng trên ban công, qua cửa sổ ngắm nhìn anh ngủ. Jason nói, anh đọc đến đoạn ấy trong nhật ký của Jane khiến nhiều đêm anh không ngủ nổi, anh cảm thấy Jane đang đứng bên cửa sổ, cho nên tối nào anh cũng mở cửa sổ,sợ Jane không thấy anh sẽ không về ngủ.
Nghe đến đây, sống lưng Carol lạnh buốt. Cô tưởng như chạm tới mối tình thầm kín trong tim Jane, mối tình vô vọng,có thể trông thấy nhưng không thể đến nơi, nỗi sầu muộn nặng nề đè nặng trái tim Jane và cũng đâng đè nặng trái tim cô. Cô nghĩ, mình lúc này chưa hoàn toàn tuyệt vọng, nếu không sẽ không biết có chuyện gì xảy ra.
Phương Hưng thở dài:
- Xem ra Jane bị tẩu hỏa nhập ma rồi, có thể tinh thần không bình thường.
- Nghĩ đến chuyện Giấc mộng Hồ Điệp rối đấy à? – Ngải Mễ lắc đầu.- Đừng có đoán mò, giải phẫu tử thi không có vấn đề gì, một “cơ thể con gái khỏe mạnh, màng trinh vẫn hoàn hảo, không bị tổn thương”, đó là điều tớ căm hận bọn người kia, mới bắt đầu đã nghi ngờ anh làm Jane có mang rồi bỏ chạy. Nhưng có kết quả giải phẫu rồi bọn chúng vẫn không tha anh, lại nghi ngờ anh giết Jane, không chịu thừa nhận tội bắt nhầm người.
- Từ sau lần ấy, Jason… không dám lại gần con gái nữa à? – Carol hiếu kỳ hỏi.
Ngải Mễ cười đau khổ:
- Không hoàn toàn như thế. Sợ con gái đau khổ là bản tính của anh ấy. Đằng ấy không nhớ trong Làng tiểu thuyết có một cây bút nữ tên là Tư Nguyệt viết một loạt truyện cười, trong đó có chuyện viết về Sở Thiên, có tên gọi là Chuyện tình Sở Thiên sao. Cây bút nữ ấy tuy chưa gặp mặt Sở Thiên, cũng không hiểu quá khứ của anh,nhưng chỉ dựa vào những điều anh viết trên mạng liền dựng lên tính cách của anh, có thể thấy ở anh như người. Truyện của Tư Nguyệt có đoạn:
Nhưng có quá nhiều em, không yêu hết được, Sở Thiên chỉ có một trái tim, ngày nào cũng đập vỡ, đập vỡ rồi lại nhặt lên, thấy em nào cũng cho một mảnh vỡ ấy. Thấy em nào khóc lóc, anh cũng đau lòng, nhưng thấy vẻ tủi thân của em này làm em kia khóc, lòng anh cũng quặn đau, cuối cùng lao mình vào đám các em, bất ngờ trở thành tri kỉ của các em.
Carol truy hỏi Ngải Mễ:
- Đằng ấy không dùng khổ nhục kế để lấy của anh ấy một mảnh vỡ tim à?
- Tất nhiên là có rồi.Nhưng Jason tin rằng tình yêu chỉ có thể tiếp tục vào lúc có thời gian, không thể cùng tồn tại trong không gian, cho nên anh không phân phối những mảnh tim đã vỡ cho mọi người, anh không bao giờ cùng lúc có mấy bạn gái. Nếu anh là người yêu nhiều thì đã không có nhiều con gái yêu anh. Con gái không phải là lũ mù, không ai đi yêu một chàng công tử chơi bời. Nỗi đau của Jason là do trái tim mềm yếu, nếu có cô gái nào khổ nhục kế với anh, anh rất lo, không đành từ chối, nhưng anh không thể đồng thời yêu mấy cô, cho nên chọn một cũng không,cảm thấy như thế mới không có lỗi với mọi người.
- Hồi ấy tớ chưa đến hai mươi, anh ấy lớn hơn tớ ba tuổi, tớ đang học chương trình cơ bản, còn anh ấy sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Anh ấy là nghiên cứu sinh được bố tớ quý nhất, bố tớ bảo anh ấy là con người tài hoa, tư duy chặt chẽ, đọc nhiều, giỏi giang nhưng không kiêu căng, tiếng Anh rất tốt, anh ấy còn học thêm tiếng Nga,tiếng Nhật qua từ điển. Tiếng Anh rất thành thạo, nghe, nói và viết đều tốt. Anh lại đẹp trai, biết chơi violon, guitar, khiêu vũ rất giỏi, ai cũng phải chú ý, bố mẹ tớ khen nhiều lắm, liệu tớ không lao vào sao được? Nhưng phải khẳng định một điều, anh ấy không chú ý đến tớ, vì trong mắt anh ấy tớ chỉ là một cô bé. Cho nên tuần nào tớ cũng bảo bố mẹ mời anh ấy đến nhà, để anh ấy phụ đạo tiếng Anh cho tớ, giúp tớ luyện nói. Anh đến, tớ cứ bám lấy anh, bảo anh đưa đi xem phim, đi công viên,đi khiêu vũ, hễ lần nào tóm được anh là phải tận dụng mọi khả năng.Thế rồi hai người yêu nhau.
Phương Hưng cười:
- Chắc chắn đằng ấy đã quyến rũ anh ấy. Đằng ấy là đứa háo sắc,có thể nào lại buông tha…
- Này này, đừng có nói tớ quyến rũ, tớ đã phải rơi nước mắt, thuốc an thần lúc nào cũng để cạnh người đấy. Lúc đầu anh ấy không muốn làm bạn trai của tớ, vì bố tớ là thầy giáo của anh, anh cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng anh ấy không chịu nổi nước mắt của tớ, tớ khóc thảm thiết, thương tâm, thế là anh ấy phải chịu.Tớ cảm thấy anh ấy yêu chân tình, trước đấy có mấy nàng hơn tuổi anh theo đuổi anh,rất yêu, chiều chuộng anh, chỉ có tớ nhỏ tuổi hơn anh, anh có thể yên tâm chiều tớ, mà anh ấy rất thích chiều chuộng con gái.
Carol không biết tâm trạng mình thế nào, hình như vui thay cho Ngải Mễ, hình như buồn cho chính mình, hoặc thở phào nhẹ nhõm cho Jason, cuối cùng anh vẫn có bạn gái như những người bình thường khác. Cô ngập ngừng hỏi:
- Đằng ấy, có…
Ngải Mễ như nói “chuyện ấy có gì phải hỏi”, tỏ ra đắc ý:
- Tất nhiên là có rồi. Có lúc tớ với anh ấy ở trong buồng riêng, bố mẹ tớ ở ngoài phòng khách, tớ rất phấn khích. Có lần anh ấy qua đêm trong buồng của tớ, sáng hôm sau mới lặng lẽ rút lui. Có hôm mẹ tớ đi mua quà sáng về, tớ ra lấy thật nhiều đem vào buồng, hai người cùng ăn. Tớ nghĩ mẹ biết anh ấy ở trong buồng tớ, nhưng vì quý anh ấy nên không nói gì.
Tớ cũng đã đến nơi anh ấy ở, có lúc hai người ở trong phòng anh ấy rất lâu. Chắc chắn Jane trông thấy,có thể đấy là nguyên nhân khiến Jane tuyệt vọng, nhưng tớ không cảm thấy day dứt như Jason, vì đó không phải là lỗi của tớ, ai bảo Jane không mạnh dạn bày tỏ.
Jason trên giường và dưới đất đều dịu dàng, lần đầu tiên anh ấy ngượng, không thoải mái,nhưng vẻ xấu hổ của anh làm người khác rất thích thú… Sau rồi anh cũng dần thoải mái,lúc lên cao trào anh ấy cuồng nhiệt như nhảy la tinh vũ… Tớ bảo với các đằng ấy, lúc người con trai làm tình nghĩ đến người con gái, anh ta sẽ rất dịu dàng… Hồi ấy tớ chưa đến tuổi kết hôn, nếu không chắc chắn chúng tớ đã cưới nhau rồi.
Về sau, xảy ra chuyện của Jane, anh ấy thay đổi hẳn, không còn đủ tinh thần để yêu ai. Trước đây anh sợ mình làm tổn thương những cô gái tỏ tình với anh. Xảy ra chuyện về Jane, ngay cả những cô gái không tỏ tình thẳng anh cũng thấy lo sợ. Anh cứ nghĩ có ai đó đang yêu thầm anh, nhưng anh lại không biết, không sớm giải thoát để cô kia không đi đến tuyệt vọng. Trên thực tế, những cô gái như Jane rất hiếm, trong đời chỉ gặp một lần đã là kỳ ngộ lắm rồi, làm gì có lần thứ hai.
- Anh ấy có lần nói, bất cứ một tình cảm nào, nếu quá mức đến độ không rút ra khỏi cũng đều rất nguy hiểm, rất có thể dẫn đến cái chết. Như vậy chẳng phải là quá day dứt đó sao? – Carol nói.
- Đằng ấy chưa nghe nói, thầy thuốc không chữa nổi bệnh cho mình, khuyên người thì dễ,tự làm cho mình thì khó hay sao?
Phương Hưng hỏi:
- Đằng ấy và anh Jason chia tay nhau rồi à?
- Sau đấy anh đi miền Nam, trước khi đi, tớ biết anh ấy sẽ không trở về. Anh ấy bảo rất có lỗi với tớ, rất có lỗi với bố mẹ tớ, nhưng anh ấy muốn đến một nơi không ai biết anh, anh cũng không quen biết ai, đi để quên hẳn quá khứ.
- Đằng ấy cứ chờ đợi thôi ư? – Carol hỏi.
- Cũng không thể nói chờ đợi, vì tớ biết anh ấy đã làm hỏng những điều tốt đẹp, anh gặp lại tớ sẽ không khỏi nhớ chuyện cũ, cho nên tớ cũng không hy vọng. Tớ đã từng quen mấy người bạn trai, nhưng biết nói thế nào nhỉ? Có thể đã quên anh rồi, nhưng chưa thể quên như quên những người con trai khác, còn cần thêm thời gian. Có thể các bạn cảm thấy tớ vì anh ấy ở đại học C này mới theo đến đây, thật ra không phải như vậy, chỉ là sự tình cờ. Đến C là vì các ngành học ở đây thích hợp với anh. Tớ đến đại học C cũng như mọi người, rất đơn giản, vì ở đây cấp học bổng toàn phần.
Phương Hưng nói:
- Nếu đằng ấy không đến đại học C, có thể tớ đã bắt anh ấy làm tù bình rồi, nhưng như vậy, người anh ấy thật sự yêu chỉ có đằng ấy thôi.
- Không ai biết anh ấy yêu ai. Từ rất lâu có nhiều cô gái cứ theo đuổi anh, anh ấy phải mất nhiều công sức để làm thế nào đáp lại mà không làm tổn thương bất cứ một cô gái nào, cũng không có thời gian để hiểu anh ấy yêu ai. Nói như anh, nếu chỉ một người theo đuổi thì anh sẽ yêu cô ấy, sống hạnh phúc với cô ấy, nhưng nếu không phải một người yêu anh thì anh chỉ có thể không chọn một ai, vì anh sợ chọn người này sẽ làm tổn thương người kia. Không chọn ai, để không ai bị tổn thương. Nhưng đám con gái không chịu để anh làm vậy, bắt anh phải bày tỏ thái độ, bức bách quá anh sẽ bỏ trốn. Cho nên tớ bảo anh ấy là kẻ phạm tội chạy trốn chuyên nghiệp.
Carol như nhớ ra điều gì, hỏi Ngải Mễ:
- Cái cô gái Thiên sứ gãy cánh đưa ảnh của anh lên mạng có phải là đằng ấy không?
-Không phải, nhưng làm sao?
- Tại sao cô ta lại có ảnh Jason? Anh ấy có lần nói với mình đã có bạn gái, có phải là Thiên sứ gãy cánh ấy không?
- Không phải đâu. Đằng ấy không nhận ra đó không phải là ảnh của anh ấy à? Nếu là bạn gái của anh, liệu anh có thể cho ảnh người khác không? – Phương Hưng nói.
Ngải Mễ phân tích:
- Có thể Thiên sứ gãy cánh lấy ảnh ở đâu đó, cô ta là fan của Sở Thiên, không muốn những cô gái khác yêu Sở Thiên, cho nên tung lên mạng ảnh cậu em họ người Trung Quốc nào đó của J.D để hù dọa mọi người. Không ngờ, sau khi tung lên mạng, rất nhiều người nói ảnh rất đẹp, cho nên cô ta dỡ ngay xuống.
Carol nghĩ đến câu chuyện của Ngải Mễ, nghĩ đến những fan hâm mộ,lo lắng nghĩ rằng, Jason lại bỏ trốn chăng?
Dịu Dàng Đến Vô Cùng Dịu Dàng Đến Vô Cùng - Ngãi Mễ Dịu Dàng Đến Vô Cùng