Nguyên tác: The Sleeping Doll
Số lần đọc/download: 3336 / 122
Cập nhật: 2015-09-16 17:10:51 +0700
Chương 48
Đ
ỗ xe trên đường ra khỏi khách sạn Point Lobos, thoát khỏi tầm mắt của những người lính gác, Daniel Pell liên tục nhìn khoảng cách giữa hai cây bách. "Nào", hắn lẩm bẩm. Rồi sau đó, chỉ vài giây hắn đã thấy Rebecca đeo ba lô vội vàng đi xuyên qua những bụi cây. Cô ta vào xe và hôn hắn.
Cô dựa lưng vào ghế. 'Thời tiết chó chết", cô ta nói, cười và lại hôn hắn. "Xin lỗi anh, em bị muộn”. "Không ai thấy em chứ?" Cười. "Em trèo qua cửa sổ. Họ nghĩ em đi ngủ sớm”. Hắn sang số và họ chạy ra đường cao tốc. Đây là đêm cuối của Daniel Pell ở bán đảo Monterey và theo một nghĩa nào đó, là đêm cuối củng của hắn trên trái đất.
Sau đó, họ sẽ lấy trộm một chiếc xe khác - một chiếc suv hay xe tải và đi lên phía bắc, chạy ngoằn ngoèo qua những con đường ngày càng hẹp và khó đi của vùng Bắc California cho đến khi tới mảnh đất của Pell trên núi. Hắn sẽ là vua của đỉnh núi, vua của một Gia đình mới, không dưới quyền ai, không có ai làm phiền.
Và không có ai thách thức hắn. Một tá, hai tá những đứa trẻ, bị Người thổi kèn quyến rũ. Thiên đường... Nhưng trước hết là sứ mệnh của hắn ở đây. Hắn cần chắc chắn rằng tương lai của hắn được đảm bảo. Pell đưa cho cô ta bản đồ hạt Monterey. Cô ta mở một mảnh giấy và đọc tên phố, số nhà khi cô ta xem bản đồ.
"Không xa lắm. Chắc không quá mười lăm phút đâu”. Edie Dance nhìn qua cửa sổ ra sân trước nhà và quan sát chiếc xe cảnh sát. Chắc chắn nó làm cho bà thấy thoải mái khi tên giết người vừa đào tẩu vẫn lang thang đâu đó trong vùng và bà đánh giá cao việc Katie đang lo lắng cho họ. Nhưng bà không nghĩ tới Daniel Pell mà là Juan Millar.
Edie đang mệt, những khớp xương già nua không còn nghe lời và bà cảm thấy biết ơn khi mình đã quyết định không làm thêm giờ - giờ làm thêm luôn sẵn sàng cho bất cứ y tá nào muốn. Cái chết và thuế không phải là những thứ chắc chắn duy nhất trong cuộc đời; nhu cầu chăm sóc sức khỏe là điều thứ ba và Edie Dance có thể kéo dài sự nghiệp của mình chừng nào bà muốn, ở bất cứ đâu bà muốn.
Bà không hiểu được vì sao chồng bà lại thích cuộc sống của động vật biển hơn cuộc sống của con người. Con người thật thú vị, giúp đỡ họ, an ủi họ, lấy đi những cơn đau của họ. Giết tôi đi... Stuart cùng với lũ trẻ sắp về. Bà yêu những đứa cháu của mình, tất nhiên, bà cũng thực sự thích ở cùng với chúng.
Edie biết bà thật may mắn khi có Kathryn ở gần; rất nhiều bè bạn của bà có con cái sống cách xa hàng trăm, thậm chí hàng nghìn dặm. Đúng thế, bà hạnh phúc khi Wes và Maggie sống ở đây, nhưng bà sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu người đàn ông khủng khiếp nọ bị bắt lại và đưa ngược vào tù.
Việc Kathryn trở thành nữ đặc vụ CBI luôn làm bà vô cùng lo lắng - Stu thì thực sự lại có vẻ mừng, điều này càng làm bà khó chịu hơn. Edie Dance không bao giờ khuyên một người phụ nữ từ bỏ sự nghiệp của mình, bà cũng làm việc cả đời mình, nhưng, lạy Chúa, đeo súng và bắt bọn giết người cùng bọn buôn ma túy ư? Edie không bao giờ nói ra, nhưng mong muốn thầm kín của bà là con gái bà sẽ gặp được một người đàn ông khác, tái hôn và từ bỏ công việc cảnh sát.
Katie từng là một tư vấn viên bồi thẩm thành công. Vậy sao lại không quay lại công việc này? Katie và Martine Christensen lại có một website tuvệt vời cũng đem lại chút tiền bạc. Nếu những người phụ nữ này dành toàn bộ thời gian của mình cho nó thì nghĩ xem, nó sẽ thành công tới mức nào nữa? Edie rất yêu con rể mình.
Bill SWenson vui tính, dễ thương, một người cha tuyệt vời. Tai nạn cướp đi cuộc sống của anh là một thảm kịch thật sự. Nhưng đó là chuyện vài năm trước. Giờ là lúc để con gái bà tiếp tục cuộc đời. Đáng tiếc là Michael O’Neil không còn độc thân, anh ta và Katie có thể là một đôi thật tuyệt (Edie không hiểu vì lý do gì mà anh ta lại sống với cô nàng Anne khó tính kia, cái người có vẻ đối xử với con mình như đồ trang trí cây thông Noel và chăm sóc triển lãm tranh nhiều hơn chăm sóc nhà mình).
Rồi sau đó là chàng đặc vụ FBI trong bữa tiệc của Stu, Winston Kellogg, xem ra cũng khá là dễ thương. Anh ta gợi cho Edie nhớ tới Bill. Cả Brian Gunderson nữa, người mà Dance mới hẹn hò. Edie không bao giờ thấy lo lắng về sự nhạy cảm của con gái mình khi lựa chọn đối tác. Vấn đề của con bé chính là vấn đề làm hỏng cú đánh golf của Edie - động tác theo đà.
Và bà biết nguyên nhân. Katie đã kể với bà về Wes, sự bất hạnh của nó khi biết mẹ hẹn hò. Edie đã làm y tá nhiều năm cho cả bệnh nhân trẻ em và người lớn. Bà đã từng thấy bọn trẻ có thể trở nên thông minh, kiểm soát và thao túng như thế nào, kể cả trong vô thức. Con gái bà phải tiếp cận đối tượng.
Nhưng nó đơn giản là không làm. Cách của nó là lom khom và lẩn tránh... Nhưng nói chuyện trực tiếp với cậu bé không phải việc của Edie. Ông bà có được niềm vui không thể diễn tả được với các cháu, nhưng cái giá phải trả là bị tước hầu hết quyền được can thiệp như của bố mẹ.
Edie đã nói những suy nghĩ của mình với Katie, cô đồng ý nhưng rõ ràng là đã lờ bà đi hoàn toàn khi chia tay với Brian và... Người phụ nữ nghiêng đầu. Có tiếng động bên ngoài, ở sân sau. Bà nhìn lên xem Stu đã về chưa. Chưa, chỗ đỗ xe vẫn trống trừ chiếc Prius của bà. Nhìn ra ngoài cửa sổ bà thấy viên cảnh sát vẫn còn ở đó.
Rồi bà lại nghe thấy tiếng động... tiếng đá rơi. Edie và Stu sống gần biển, trên một ngọn đồi dài chạy xuống từ trung tâm thành phố tới bãi biển Carmel. Sân sau nhà họ là một dãy vườn dốc được phân cách bởi những bức tường đá. Nếu đi tắt tới và từ sân sau nhà hàng xóm đôi khi làm bong ra những viên sỏi nhỏ rơi dọc theo những bức tường.
Và tiếng động ấy nghe giống như thế. Bà ra hiên sau, mở cửa bước ra ngoài. Bà không thấy ai và không nghe thấy gì. Có thế chỉ là con chó hay con mèo gì đó. Đúng ra là chúng không được chạy rông, luật thú nuôi ở Carmel rất nghiêm. Nhưng thị trấn cũng rất thân thiện với thú nuôi (diễn viên Doris Day có một khách sạn rất tuyệt vời tại đây, ở đó bọn thú cưng được chào đón) và bọn chó mèo thường đi lang thang trong khu.
Bà đóng cửa và tiếng xe của Stu đi vào ngõ làm cho bà quên hết tất cả những tiếng động khác. Edie ra tủ lạnh tìm đồ ăn cho bọn trẻ....* Cuộc phỏng vấn với Búp bê đang ngủ có một kết thúc kỳ lạ. Quay về văn phòng, Dance gọi điện hỏi thăm cô bé và bà cô, cả hai người đã được đưa đến khách sạn an toàn và được một đặc vụ khổng lồ cân nặng hơn một tạ mang theo hai khẩu súng lớn của CBI bảo vệ.
"Họ ổn", Albert Stemple báo cáo, sau đó nói thêm: "Cô bé rất dễ thương, tôi thích con bé. Bà cô thì chị có thể giữ lại được". Dance đọc lại những ghi chú trong cuộc phỏng vấn thêm một lần nữa. Cuối cùng cô gọi cho TJ. "Thần Đèn chờ lệnh, thưa sếp”. "Đem cho tôi tất cả những gì ta có về Pell cho tới giờ”.
"Cả giày lẫn dép à? Bất kể thứ gì”. "Tất cả”. Dance đang xem lại những ghi chú của James Reynolds từ vụ giết nhà Croyton khi TJ đến - chỉ ba, bốn phút sau, thở đứt hơi. Có thể giọng của cô khi yêu cầu có vẻ khẩn cấp hơn cô nghĩ. Cô nhận tập hồ sơ mà cậu ta đem tới và trải ra cho tới khi chúng phủ một lớp dày trên mặt bàn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, họ đã thu thập được một khối lượng tài liệu đáng ngạc nhiên. Cô bắt đầu lướt qua các trang giấy. "Cô bé có giúp được gì không?" "Có", nữ đặc vụ trả lời, mắt nhìn trống rỗng vào một tờ giấy. TJ đưa ra thêm một nhận xét nữa nhưng cô không chú ý.
Lật qua những báo cáo, những ghi chép viết tay, những bảng thời gian và những ghi chép khác của ông ta. Sau đó quay trở lại tờ giấy cô đang cầm trên tay. Cuối cùng cô nói: "Tôi có một câu hỏi về công nghệ thông tin. Anh biết nhiều về nó, vậy hãy đi kiểm tra phần này". Cô khoanh vào mấy chữ cái trên trang giấy.
Anh ta nhìn xuống. "Cái gì thế?" "Đáng ngờ đấy”. "Ồ. Không phải thuật ngữ máy tính. Tôi nhìn chúng rất quen. Chúng ta đang đánh án và chúng ta không bao giờ được ngủ”....* "Ta có chuyện rồi đây”. Dance đang nói với Charlers Overby, Winston Kellogg và TJ. Họ đang ở trong văn phòng, ông ta đang nghịch quả bóng golf bằng đồng gắn trên một cái giá gỗ, trông như cần số của xe thể thao.
Cô thầm mong có Michael O’Neil ở đây. Rồi Dance thả bom: "Rebecca Sheffield làm việc cho Pell". "Cái gì?", Overby quát. "Còn hơn thế nữa. Tôi nghĩ cô ta là người đứng sau vụ đào tẩu”. Sếp cô lắc đầu, lý thuyết này làm ông ta lo lắng. Chắc chắn ông ta đang tự hỏi không biết mình có cho phép làm điều gì không nên hay không.
Nhưng Winston Kellogg khuyến khích cô: "Hay đấy, tiếp đi". "Theresa Croyton nói với tôi mấy chuyện làm tôi nghi ngờ, Vì thế tôi quyết định xem lại những chứng cớ mà ta có cho tới nay. Có nhớ cái email mà ta tìm thấy ở Sea View không? Được cho là của Pell gửi từ trong tù cho Jennie. Nhưng nhìn này”.
Cô chìa bản in ra. "Địa chỉ nói là của nhà tù Capitola, nhưng nó lại có đuôi mở rộng là.com. Nếu thực sự đấy là địa chỉ của Cục Cải huấn thì địa chỉ phải là.ca.gov”. Kellogg nhăn mặt. "Khỉ thật. Tôi hoàn toàn bỏ qua việc này”. "Tôi vừa bảo TJ kiểm tra lại địa chỉ đó”.
Viên đặc vụ trẻ tuổi giải thích: "Công ty là một nhà cung cấp dịch vụ ở Denver. Anh có thể tự tạo tên miền của mình với điều kiện là chưa ai lấy mất. Đây là một tài khoản nặc danh. Nhưng chúng tôi có lệnh xem lưu trữ". "Nặc danh? Vậy sao các vị nghĩ đó là Rebecca?", Overby hỏi.
"Hãy đọc email này xem. Câu này - 'Còn có thể đòi hỏi được gì thêm nữa từ một cô gái’ - không phải là một câu thường nói. Nó bám lấy tôi vì nó giống một câu trong một bài hát cũ của GershWin”. "Điều ấy có gì quan trọng?” "Vì Rebecca dùng đúng câu đó ngay trong lần đầu tiên tôi gặp cô ta”.
Overby nói: "Nhưng dù sao thì...”. Cô tiếp tục, không hề muốn bị cản trở: "Còn giờ thì hãy xem các sự kiện. Jennie ăn trộm chiếc Thunderbird từ một nhà hàng ở L.A vào thứ Sáu và nhận phòng ở Sea View ngày thứ Bảy. Bản ghi điện thoại và thẻ tín dụng cho thấy tuần trước cô ta ở quận Orange cả tuần.
Nhưng người phụ nữ tới văn phòng You Mail It gần tòa án ngày thứ Năm. Chúng tôi đã gửi fax lệnh tới các công ty thẻ tín dụng của Rebecca. Cô ta bay từ San Diego tới Monterey vào thứ Ba, bay về ngày thứ Năm. Thuê một chiếc xe ở đây”. "Được rồi", Overby cho phép. "Còn bây giờ, tôi đoán là khi còn ở Capitola không phải Jennie nói chuyện với Pell; đó là Rebecca.
Hắn đã cho cô ta tên, địa chỉ và email của Jennie. Rebecca tiếp nhận từ đây. Họ chọn cô ta vì cô ta sống gần Rebecca, ít nhất là đủ gần để có thể kiểm tra được cô ta”. Kellogg bổ sung: "Vậy cô ta biết Pell ở đâu, làm gì". "Phải biết”. Overby nói: "Đón cô ta đi. Cô có thể làm phép thuật của mình được rồi đấy, Kathryn".
"Tôi muốn bắt cô ta, nhưng tôi cần thêm thông tin trước khi tôi thẩm vấn cô ta. Tôi muốn nói chuyện với Nagle”. "Nhà văn?" Cô gật đầu. Sau đó nói với Kellogg: "Anh có thể đem Rebecca về đây được không?". "Chắc chắn rồi, nếu cho tôi vài người yểm trợ”. Overby nói ông ta sẽ gọi điện cho MCSO và điều một sĩ quan khác đến gặp Kellogg bên ngoài nhà nghỉ Point Lobos.
Người đặc vụ chịu trách nhiệm làm Dance ngạc nhiên khi chỉ ra một việc cô không bao giờ nghĩ đến: Họ không có lý do gì để nghĩ Rebecca có vũ khí, nhưng vì cô ta đã lái xe từ San Dlego đến và không phải đi qua kiểm tra an ninh sân bay nên có thể cô ta có vũ khí. Dance nói: "Tốt rồi, Charles".
Sau đó gật đầu với TJ. "Đi gặp Nagle thôi”. Dance và viên đặc vụ có tuổi đang trên đường thì điện thoại của cô reo. “Tôi nghe”. Winston Kellogg nói giọng gấp gáp không phải của anh: "Kathryn, cô ta đi mất rồi''. "Rehecca?" "Đúng thế”. "Những người khác ổn chứ?" "Họ ổn, Linda nói Rebecca thấy không ổn và đi nằm.
Không muốn bị làm phiền. Chúng tôi thấy cửa sổ phòng ngủ của cô ta mở nhưng xe cô ta vẫn ả CBI”. "Vậy Pell đã đón cô ta?" "Tôi đoán thế?' "Bao lâu rồi?" "Cô ta đi nghỉ được khoảng một tiếng. Họ không biết cô ta chuồn lúc nào”. Nếu Rebecca muốn làm hại những người phụ nữ khác thì cô ta có thể tự làm hoặc để Pell vào qua cửa sổ.
Dance nghĩ rằng họ không bị đe dọa vào lúc này, nhất là khi có lính gác. "Anh đang ở đâu thế?", cô hỏi Kellogg. "Đang trên đường quay về CBI. Tôi nghĩ Pell và Rebecca đang bỏ trốn. Tôi muốn nói chuyện với Michael để đặt lại các chốt chặn đường”. Khi họ bỏ máy, cô gọi điện cho Morton Nagle.
"Xin chào", ông ta trả lời. "Kathryn đây. Nghe này, Rebecca đang đi cùng vái Pell”. "Cái gì? Hắn bắt cóc cô ta à?" "Họ hợp tác với nhau. Cô ta đứng sau vụ đào tẩu”. "Không!" “Họ có thể đang ra khỏi thành phố nhưng cũng có khả năng là ông bị nguy hiểm”. "Tôi à?" "Khóa cửa lại.
Đừng cho ai vào. Chúng tôi đang tới. Chúng tôi sẽ đến sau năm phút nữa”. Nhưng mất mười phút với cách lái xe dữ dội của TJ - cậu ta gọi đó là cách lái xe "quyết đoán" - họ mới tới nơi, đường phố đông đúc khách du lịch bắt đầu ngày cuối tuần sớm. Họ phanh kít trước nhà và đi bộ tới cửa trước.
Dance gõ cửa. Nhà văn trả lời sau một thoáng. Ông ta nhìn TJ qua vai cô, sau đó nhìn quét con phố. Những đặc vụ bước vào nhà. Nagle đóng cửa. Vai ông ta đổ sụp xuống. "Tôi xin lỗi", giọng nhà văn vỡ ra, "hắn ta nói với tôi là nếu để lộ chuyện gì đó qua điện thoại, hắn ta sẽ giết chết gia đình tôi.