The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Ko Biết
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Bạn Trai Tôi Là Người Hai Mặt
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-08 03:08:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49
hương 49
Sáng sớm Hàn Chiêu Chiêu đã dậy, tinh thần sảng khoái ngáp một hơi, duỗi người, vẻ mặt thỏa mãn.
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, động tác của cô ngừng một lúc, vẻ mặt căng thẳng, lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Mới sáng ra ai đã tới rồi?
“Chiêu Chiêu, bạn học của con tới này!” Mẹ Hàn nói.
Bạn học? Bạn cùng bàn sao?
Vẻ mặt Hàn Chiêu Chiêu tươi cười, động tác nhẹ nhàng mở cửa ra: “Ai tới thế ạ?”
Khoảnh khắc nhìn thấy người nọ ở phòng khách, nụ cười của cô cứng đờ lại, sau đó từ từ chậm rãi tắt ngúm.
Giang Phỉ nhìn cô gái, nheo mắt cười với cô. Dáng vẻ không thể chê vào đâu được và ánh mắt mang ý vị sâu xa.
Mẹ Hàn không nhịn được quở trách Hàn Chiêu Chiêu vài câu: “Đã mấy giờ rồi mà còn ngủ, cuối tuần con đều ngủ dậy muộn thế à? Tiểu Giang người ta tới rồi kia.”
Cô cũng không cố ý mà, hôm nay ngủ dậy muộn vì hôm qua mệt quá thôi. Cô liếc nhìn Giang Phỉ, trong lòng thêm một câu, hôm qua không ngủ ngon là vì có người muốn cô mệt nữa. Mẹ nhất định không ngờ được đâu, tiểu Giang trong miệng của mẹ sáng hôm qua còn trốn trong phòng của cô đấy… Từ đã tiểu Giang á?
“Tiểu Giang?”
Lượng thông tin quá lớn khiến Hàn Chiêu Chiêu đột nhiên không tiếp thu được, cô nghiêng đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn mẹ Hàn, sau đó ánh mắt khó hiểu di chuyển về phía Giang Phỉ.
Từ lúc nào mà quan hệ của bọn họ tốt thế?
Người này nói gì với mẹ rồi?
Giang Phỉ tiếp tục cười hì hì.
Mặt mẹ Hàn tươi cười: “Tiểu Giang là một đứa trẻ ngoan đấy, nghe nói kỳ thi này được hạng nhất còn chủ động muốn bổ túc học cho con, tốt thật đấy.”
Hàn Chiêu Chiêu vội vã cào tóc: “Không cần đâu mẹ, con không cần bổ túc, với lại có câu hỏi thì con tìm Triệu…”
Lời cô còn chưa nói xong thì đã cảm nhận được một tầm mắt áp bức, hô hấp bị đình trệ, cô cứng ngắc quay đầu nhìn thấy đúng là khí thế của Giang Phỉ thay đổi, trong nụ cười có hàm xúc uy hiếp.
Hàn Chiêu Chiêu tức khắc nhụt chí.
Giang Phỉ lườm một cái rồi quay sang mẹ Hàn nói: “Bác gái yên tâm, hai người bọn cháu ở cạnh nhau nhất định sẽ không ảnh hưởng tới việc học đâu ạ.”
Ơ? Anh nói cái gì cơ? Tại sao lại nói lời khiến người khác hiểu lầm như thế?
Nhịp tim Hàn Chiêu Chiêu tăng dần, trong lòng căng thẳng, có một loại cảm xúc mang tên chột dạ đột nhiên xuất hiện nhanh chóng lan ra, đối mặt với tầm mắt của mẹ Hàn lập tức cúi đầu.
Giang Phỉ thu hết tất cả vào trong đáy mắt, cười mỉm tiếp tục nói: “Cháu nhất định sẽ giám sát Chiêu Chiêu hẳn hoi để cô ấy học tập chăm chỉ ạ.”
Anh dừng một chút nhìn Hàn Chiêu Chiêu tiếp tục nói: “Bác gái, thật ra cháu là…”
“Ha ha ha ha!” Hàn Chiêu Chiêu bỗng nhiên nói chen vào: “Bạn học Giang ăn sáng chưa?”
Cô kéo người ngăn không cho anh nói tiếp, sau đó nói với mẹ Hàn: “Mẹ hâm lại bữa sáng rồi chút nữa mang vào phòng hộ con nhé ạ! Đột nhiên con nhớ ra con có rất nhiều câu hỏi khó phải nhờ bạn học Giang, bọn con đi làm bài tập trước đây!”
Hàn Chiêu Chiêu nói xong thì ra sức kéo người vào phòng của mình. Mẹ Hàn ở đằng sau mặt mày cười hiền hậu nuông chiều nói: “Con bé này.”
Giang Phỉ để cô gái túm mình chậm rãi theo sát đằng sau cô đi thẳng vào phòng.
Hàn Chiêu Chiêu kéo người vào phòng nhanh chóng đóng cửa sau đó trừng mắt với Giang Phỉ: “Anh vừa mới nói cái gì thế hả!”
Giang Phỉ sát lại gần cô, tay chống trên tường vây cô trong ngực, ánh mắt híp lại, độ cong của khóe miệng mang theo sự lưu manh.
“Nói cái gì cơ?”
Anh nhìn môi của thiếu nữ trong lòng ngứa ngáy, cúi xuống chạm một cái. Sau đó cũng không vội vã rời mặt đi mà ở gần trong gang tấc với cô.
Anh xoay người cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô khẽ cười.
Hàn Chiêu Chiêu bị bất ngờ không kịp đề phòng ngẩng đầu tức giận nhìn thiếu niên.
Không ngờ khoảng cách của bọn họ quá gần, cô vừa ngẩng đầu suýt nữa đã hôn anh.
Giang Phỉ nhân cơ hội lại hôn một cái vào môi của cô, giống như cố tình mà phát ra tiếng “chụt”.
Anh hôn xong thì rời đi, ánh mắt lại vẫn gắt gao dán chặt trên môi của cô, hầu kết chuyển động nuốt một ngụm nước miếng, miệng lưỡi hơi khô khan.
Anh bật hơi về phía cô từ từ nói: “Yêu đương mà không lấy mục đích vì kết hôn là chơi đùa đấy, sao hả, Chiêu Chiêu muốn chơi đùa với anh sao?”
Hơi thở của anh nóng hổi phả lên mặt của cô khiến cô không tự nhiên xoay đầu đi, bĩu môi lẩm bẩm nói: “Rõ ràng là anh đang giở trò lưu manh đây.”
Hai ngón tay của anh nắm lấy cằm của cô xoay tới, càng ngày càng cúi gần lại.
“Em không có chơi đùa.”
Em thật sự không muốn kết hôn với anh.
Môi của anh tiếp xúc với môi của cô, vươn lưỡi cạy mở khớp hàm của cô, dịu dàng quyến luyến liếm từng góc khoang miệng của cô, một tiến một lùi mút nhau.
Hơi thở và nước bọt quấn quýt với em.
Còn muốn quấn quýt với em cả đời.
Bạn Trai Tôi Là Người Hai Mặt Bạn Trai Tôi Là Người Hai Mặt - Ko Biết