Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Tác giả: Jennifer Donnelly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1025 / 8
Cập nhật: 2016-03-20 21:01:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
iếng cánh cửa đóng sầm lại. Tôi giật mình tỉnh giấc. Đồng hồ trên bàn chỉ gần hai giờ sáng. Chắc là tôi ngủ quên mất. Tôi nghe tiếng chìa khóa lách cách. Tiếng bước chân trên hành lang. Bố tôi về. Sao ông về muộn thế nhỉ? Tôi dụi mắt. Bò ra khỏi giường. Lúc tôi mặc được áo len vào và bước ra hành lang thì ông đã ở trong phòng khách.
Nói chuyện điện thoại. Ngoài đó có mùi rượu. Giờ tôi đã tới gần hơn và có thể thấy một chai rượu mở để trên bàn cà phê trước mặt ông. Ông ngồi trên sofa, xoa trán. Tôi nghe ông hỏi Minna có khỏe không, và con mèo Helix của họ ra sao. Sự hài hước của nhà di truyền học ở độ đỉnh cao.
Tôi không muốn nghe chuyện riêng của họ, vì thế tôi quay về phòng. Nhưng khi ông bắt đầu nói về quả tim thì tôi dừng bước. Tôi nghe thấy DNA ti thể và vùng điều khiển D-loop và kỹ thuật PCR khuyếch đại vùng gen. Tôi lờ mờ hiểu. Ý tôi là, tôi đã nghe những thứ này từ hồi tôi còn nằm trong bụng mẹ.
Bố từng lấy máu của tôi và Truman và mang tới lab xét nghiệm. Vài ngày sau ông mang kết quả về nhà. “Con đấy,” ông nói với chúng tôi, đập đập cái bản đồ gen lên cửa sổ bếp. Ổng chỉ vào những cái cột màu xám nhỏ, rồi nói, “Mọi thứ là con, mọi thứ mà con sẽ trở thành, ở ngay đó.
Màu mắt, chiều cao, trí thông minh, xu hướng bệnh tật, kỹ năng, khả năng – DNA cho chúng ta biết rất nhiều về cuộc sống.” “Không… vẫn chưa có kết quả. Bọn anh vừa mới làm xong chuỗi,” ông nói. “Anh biết, tuyệt vời lắm. Ban đầu anh chả hy vọng gì lắm nhưng mẫu thử tốt đến ngạc nhiên.
Bọn anh so sánh nó với mẫu tóc của công chúa Marie Antoinette, tóc của hai chị gái công chúa, và hai hậu duệ Hapsburg còn sống. Ừ, toàn diện mà.” Ông ngừng lại một chút, rồi nói, “À ừm. Bọn anh tiến hành việc cắt ở lab y tế Coté. Bỏ đoạn cuối ra và một mẩu động mạch chủ. Nó cứng như đá ấy.
Anh phải dùng cả cưa. Bọn anh đặt mẫu thử cho Cassiman và Brinkmann vào lọ và niêm phong lại. Dấu niêm phong sẽ được công chứng viên mở ra ở Bỉ và Đức. Bọn anh trích nó ra bằng hai cách – bằng silic đioxyt và phenol-chloroform. Ừa, hơi khó khăn, nhưng không có vấn đề gì. Tình trạng của nó tốt lắm.
Được bảo quản rất tốt. Anh có thể thấy cả cơ, mạch máu…” Giọng ông nhỏ dần, rồi ông nói, “Ừ, anh vẫn nghe đây.” Ông cười nhỏ buồn bã. “Min ạ, thỉnh thoảng anh băn khoăn tại sao. Anh tự hỏi làm thế nào.” Ông lắng nghe, rồi nói, “Anh biết, anh biết. Lẽ ra anh phải khách quan nhưng anh dần trở thành kẻ ủng hộ quân chủ.
Anh G đưa cho anh tài liệu lịch sử để đọc. Họ đã phải chịu những việc thật kinh khủng. Kinh khủng. Anh cảm thấy rất thương cảm cho nhà vua và hoàng hậu. Họ đã phải khốn khổ vì tội lỗi của mình. Anh không tưởng tượng nổi họ đã chịu đau đớn đến mức nào. Không, không phải việc bị mất mạng.
Mà lại để con cái lại một nơi khủng khiếp với những kẻ ác độc. Biết rằng chúng sẽ bị tra tấn và biết rằng mình không làm được gì để bảo vệ chúng.” Ông im lặng vài giây rồi nói, “Chà, có lẽ là anh có thể hình dung ra chuyện đó.” Ông im lặng thêm một lúc rồi nói, “Quả tim nó nhỏ lắm.
Hai đứa cùng tuổi với nhau, em biết điều đó không. Truman và Louis-Charles. Lúc mất bọn nó mới chỉ lên mười. Và anh không thể ngăn mình… Anh không thể ngăn mình tự hỏi trái tim của một đứa trẻ cùng một lúc sao có thể vừa nhỏ mà vừa vĩ đại đến vậy.” Giọng ông nức nở. Ông quệt mắt.
Và tôi nhận ra ông đang khóc. Và đột nhiên tôi cũng khóc. “Anh có cảm giác mình gần nó ở đó, Minna ạ. Ở phòng thí nghiệm. Xét nghiệm quả tim. Thật là điên rồ, anh biết điều đó. Nhưng kiểu gì anh cũng có cảm giác nó ở đó. Với anh.” Ông nhấp một ngụm rượu “Ừa, đúng rồi.
Sự thật là anh uống chai thứ hai rồi.” Thêm một khoảng im lặng, “Andi à? Anh nghĩ con bé ngủ rồi. Anh hy vọng vậy. Ừ. Vẫn thế. Ghét anh. Trách anh vì những gì đã xảy ra. Anh biết thế. Anh cũng trách mình. Giá như anh ở nhà nhiều hơn.” Tôi trách ông? Không, đâu có phải thế. Ông trách tôi; tôi biết ông trách tôi.
Tôi trách bản thân mình. Bởi vì đó là lỗi của tôi. Tôi đợi cho ông nói xong, khoảng chừng một hai phút sau. Ông đặt điện thoại xuống, rồi ông ngồi im, gục đầu xuống tay. “Chào bố,” tôi nói, tiến vài bước về phía ông. Tôi muốn thử nói chuyện với ông. Về mọi thứ. Về quả tim và Truman, về cuốn nhật ký và Virgil.
Ông giật mình nhìn lên, và chùi mặt. “Bố nghĩ con ngủ rồi, Andi. Con đã ở đâu?” Ông nói, ngượng ngùng và đột nhiên giận dữ. Lại những từ đó. Con đã ở đâu? Chúng làm tôi cụt sạch hứng. “Không ở nơi mà lẽ ra con phải ở, chắc vậy. Lại một lần nữa.” “Cái gì cơ?” ông nói, trông bối rối.
Và rất mệt mỏi. “Không có gì. Bỏ qua đi. Chúc bố ngủ ngon.” Tôi quay lại phòng và đóng cửa lại. Tôi bước về phía bức tường. Bức tường ngăn cách tôi với bố. Tôi đẩy nó. Dùng lòng bàn tay đập vào nó. Đấm nó. Nhưng nó không chịu dịch chuyển. Tôi dựa tường, ngồi sụp xuống sàn, và ngồi đó một lúc, tay ôm đầu.
Trái Tim Hoàng Gia Trái Tim Hoàng Gia - Jennifer Donnelly Trái Tim Hoàng Gia