Số lần đọc/download: 2521 / 29
Cập nhật: 2015-12-01 18:08:42 +0700
Chương 47
K
hi đó Vệ Đằng đang ở trong phòng chờ xe của trạm xe lửa, xung quanh ngồi rất nhiều người.
Có tiếng khóc của trẻ con, có tiếng cười đùa của đám nhóc, có tiếng thanh niên đang ba hoa khoác lác, có người lớn dựa vào ghế, mang chiếc mắt kính thật dày lật xem báo.
Khi đó đã là ban đêm, ánh đèn trong phòng chờ xe thật chói mắt, giọng nói phát thanh viên truyền đến từ loa phát thanh ấm áp như mùa xuân, Vệ Đằng vểnh tai lên nghe lượt xe của mình.
10 phút, nửa giờ, một giờ…
Còn chưa tới.
Hắn đến quá sớm, xe lửa lại trễ giờ.
Mở di động ra, nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ mang tên Tiêu Phàm, Vệ Đằng chỉ cảm thấy trước mắt như bị kim châm.
Gặp mặt hắn là ở trạm xe lửa, lúc vừa gặp nhau, mình mang theo một bao hành lý lớn, mà hắn là hai tay đút túi quần, một bộ dáng thật nhàn nhã.
Hắn giúp mình mang hành lý, giúp mình vác cái vali để lên trên kệ.
Nghĩ thầm, có lẽ hắn chẳng qua là người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm lại ấm áp, nếu không, sao lại giúp mình, sao lại kiên nhẫn ăn hết tô mì gói kia.
Cùng nhau bắt đầu chuyến hành trình, cuộc sống ba ngày làm bạn với nhau, tựa như một giấc mộng.
Trong mộng có cảnh sơn thủy Quế Lâm như thơ như họa, trong mộng có nụ cười hắn lơ đãng lộ ra, trong mộng có nhiệt độ nóng rực hắn lưu lại trên môi.
Sau khi tỉnh lại, quanh người đều lạnh thấu xương.
Tiêu Phàm, anh vẫn không hiểu được tôi sao, tôi có thể không để ý đến tâm cơ của anh, sự lừa dối của anh, bí mật của anh.
Chỉ là không thể khoan dung cho địa vị của tôi trong lòng anh, nghiêng đến một góc nho nhỏ.
“Đoàn xe đi theo hướng XX đã vào trạm, xin các hành khách kiểm tra vé lên xe…”
Vệ Đằng nhấc hành lý lên, xen lẫn trong đám người xa lạ, bước lên xe.
Bởi vì mua vé tạm thời, lại là chặng đường ngắn, ngồi ghế cứng trong toa hành khách, lọt vào tầm mắt là một cảnh hỗn loạn.
Đỡ hành lý lên, Vệ Đằng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, có những đốm đèn đường lấp lóe thoáng qua từ bên ngoài cửa sổ, sau đó lại là bóng tối vô tận.
Di động sắp hết pin, Tiêu Phàm gọi điện không thông liền bắt đầu dùng tin nhắn oanh tạc.
Một đống lớn tại sao, thế nào rồi, em ở đâu vậy…
Vệ Đằng tùy tiện mở một tin nhắn để trả lời.
“Ở trong mắt anh, phải chăng là tôi rất ngu ngốc, rất tức cười? Biết rõ anh không thích, còn cả ngày đem mặt nóng đi dán mông lạnh của anh, rất đần độn phải không? Tôi cũng biết mình ngu, nhưng tôi thật sự thích anh, thật rất thích, cho nên tôi mới không để ý tất cả mà dũng cảm đi tranh thủ. Nhưng anh lại không thể cho tôi thứ tôi muốn. Anh cho rằng, dịu dàng chăm sóc tôi như vậy là đủ rồi sao? Thứ tôi cần không phải là sự dịu dàng của anh, không phải sự chiều chuộng của anh, không phải sự quan tâm bảo vệ của anh! Tôi cần sự thật lòng của anh. Thế nhưng, anh lại không cho nổi, bởi vì anh đã sớm đem nó cho Lâm Vi, cho Diệp Kính Văn rồi, lúc đến lượt tôi, đã không còn dư lại nữa. Tôi dù chỉ muốn phần còn dư thừa, cũng không có.”
Vệ Đằng vừa viết vừa cười, viết xong lại cảm thấy bản thân giống như đang tức giận mà giương nanh múa vuốt, rất buồn cười.
Ngu mà, tự mình biết là được rồi, không cần lại khiến hắn chế nhạo.
Vệ Đằng tiện tay xóa tin nhắn, rốt cuộc vẫn không gửi đi.
Đối diện có một đứa bé gái vẫn tò mò nhìn Vệ Đằng, cuối cùng không nhịn được nữa: “Anh lớn à, anh đang cười cái gì vậy?”
Vệ Đằng khẽ sờ đầu em, “Anh đang chơi trò chơi trên di động, em có muốn chơi không?”
Đứa bé nhìn chằm chằm vào di động của Vệ Đằng, “Muốn!”
Vệ Đằng cười xấu xa: “Tiếc quá, hết pin rồi.”
Người phụ nữ trung niên đối diện cười thật hiền hòa, “Đừng quấy rầy anh ấy.” Nói xong liền từ trong túi nhựa lấy ra hai gói khoai tây chiên, một gói cho đứa bé, một gói đưa cho Vệ Đằng: “Cháu cũng ăn đi.”
Vệ Đằng lắc đầu: “Cảm ơn dì, cháu không ăn đâu.”
Xoay người chạy đến phòng vệ sinh, khoang ghế cứng có rất nhiều người, nhà vệ sinh lại dơ bẩn hôi thối.
Ngón tay chống vào cửa sổ lạnh như băng, đột nhiên cảm thấy hốc mắt đã ướt nước.
Trong lòng có bao nhiêu khổ sở, Vệ Đằng không biết phải hình dung như thế nào. Từ nhỏ đến lớn vẫn lạc quan vui vẻ, làm chuyện gì đều cố gắng hết sức tìm thấy niềm vui trong đó. Tới bây giờ Vệ Đằng cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ vì yêu mà rơi nước mắt.
Lúc còn nhỏ đánh nhau với người ta, lúc cánh tay bị thương, máu chảy không ngừng, Vệ Đằng đều cắn răng không nói tiếng nào.
Bây giờ lại không ngừng được nước mắt.
Giống như do đã bị đè nén quá lâu, tựa như một vòi nước đột nhiên bị vặn mở, muốn đem tất cả tâm tình đều theo nước mắt trút xuống.
Có lẽ chảy sạch rồi, trong lòng mới thoải mái được.
Ngoài cửa xe như cũ vẫn là bóng tối vô biên, bên trong nhà vệ sinh của xe lửa tràn ngập mùi hôi thối gay mũi.
Vệ Đằng qua quýt lau nước mắt, hướng về bóng ánh trăng mờ ảo mông lung phía trên cửa sổ, nhếch miệng bật cười.
Tiêu Phàm à, tại sao anh không thể yêu tôi vậy? Chúng ta ở chung với nhau gần một năm, anh đối với tôi một chút chân tình cũng không có sao? Tôi cứ như vậy không đáng được anh yêu, tôi thất bại như vậy?
Mặc dù tôi không có thẩm mỹ tao nhã như anh, nhưng tôi thật lòng yêu anh, như vậy không đủ sao?
Rất thích ở cạnh anh, thích sự bá đạo của anh, thích sự dịu dàng của anh, thích sự thành thục của anh, thích sự tao nhã của anh, thích ngón tay thon dài của anh, thích bộ dáng nghiêm túc khi anh xem sách, thích món ăn anh làm, thích ánh mắt bất đắc dĩ của anh.
Nhưng những thứ đó, cuối cùng là quá khứ rồi.
Tinh mơ, trời tờ mờ sáng, nhân viên quản lý ký túc xá vừa mở cửa đã nhìn thấy một nam sinh đứng bên ngoài.
Trời đã sáng, trên thân thể người đó lại bao phủ khí lạnh của ban đêm.
Dường như hắn đã đứng yên rất lâu, lâu đến như hòa cùng một thể với hoàn cảnh xung quanh, giống như một bức tượng.
Sau khi thấy cửa mở ra, chân mày người đó khẽ cau lại, sau đó lập tức lên tinh thần, bước đến mỉm cười với quản lý ký túc: “Tôi đến tìm người, ghi danh một chút.”
“Bây giờ không phải là thời gian thăm viếng…”
“Có việc gấp.” Dứt lời, liền mạnh mẽ cầm lấy danh sách ghi xuống tên mình.
Tiêu Phàm, chữ viết rất đẹp.
Quản lý ký túc kỳ thực nhận ra hắn, trước kia hắn thường xuyên ở trong đám người dưới lầu, dựa vào vách tường, hai tay vòng trước ngực, dáng vẻ ưu nhã, hắn chờ “em họ” của hắn, lần nào cũng mạnh mẽ lao xuống lầu, sau đó đứng trước mặt hắn mỉm cười rất rực rỡ.
Hắn sẽ giơ tay sờ sờ tóc cậu ấy, hoặc vỗ vai cậu ấy, hai người sóng vai bước đi.
“Vậy, cậu nhanh chóng đi xuống một chút nhé…”
Không đành lòng từ chối hắn, nương cho hắn vậy.
“Cám ơn.” Tiêu Phàm dứt lời, liền vội vã xông lên lầu
Châu Ngư bị tiếng đập cửa đánh thức, dụi mắt, lúc mở cửa nhìn thấy Tiêu Phàm sắc mặt khó coi đến cực điểm.
“Vệ Đằng đâu?”
Vòng qua người Châu Ngư đi thẳng vào, giống như cảnh sát đi bắt phạm nhân, toàn thân tỏa hơi thở lạnh như băng, làm cho Châu Ngư vừa tỉnh ngủ đánh cái rùng mình.
“Ách… cậu ấy đi rồi mà…”
Tiêu Phàm liếc nhìn chiếc giường chỉ còn lại ván gỗ, mặt lạnh, cau mày, tựa hồ đang suy tư cái gì.
Hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài, thanh âm cũng trở nên bình tĩnh hơn một chút.
“Nói cho tôi biết, cậu ấy đi đâu rồi?”
Châu Ngư chỉ nhớ hắn là anh họ Vệ Đằng, trực giác nói cho hắn biết, tốt nhất đừng đắc tội với người đang nổi điên trước mặt, nếu không bản thân sẽ rất thảm. Nghĩ tới đây, lập tức đứng nghiêm, giống như đang bị người lớn giáo huấn, tủi thân nói rằng: “Cậu ấy quay về trường học rồi a.”
“Trở về trường học?” Tiêu Phàm nhướng mày, ánh mắt bén nhọn quét tới, Châu Ngư gật đầu như giã tỏi, “Phải phải, trở về Khoa đại, cậu ấy là trao đổi sinh, đến kỳ hạn rồi.”
Tiêu Phàm tựa hồ ngẩn người, đột nhiên cúi đầu, bả vai dường như đang run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, xoay người bay ra cửa như cơn gió.
Châu Ngư sững sờ nhìn nam nhân tản ra hơi thở đáng sợ, trong đáy lòng vì Vệ Đằng mà đổ mồ hôi. Vệ Đằng, anh họ cậu là ai vậy, đáng sợ như vậy…
8h sáng, phòng giáo vụ mở cửa.