Số lần đọc/download: 515 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:38 +0700
Chương 48: Sự Thật Chết Trẻ Che Dấu Năm Đó
T
rong khoảnh khắc ấy, Lục Tiểu Văn đau đớn gào thét trong thân thể Giang Tiểu Tư, cô ả không rõ vì sao ý thức và sức lực của Giang Tiểu Tư lại bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, dường như muốn đè bẹp cô, hơn nữa, lúc này đang bị bùa của Thẩm Mạc giam giữ, không thể nào thoát thân nổi. Cuối cùng, cô ta đành bất đắc dĩ lui vào một góc hấp hối, thều thào nguyền rủa, biết vậy đã không chọc vào cương thi.
“Giáo sư, thầy không sao chứ?” Giang Tiểu Tư nhìn bàn tay phải đầy máu của mình, căng thẳng tới mức nước mắt giàn dụa. Mùi RH- đang ùn ùn xông tới mũi cô làm cô sắp không khống chế nổi bản thân để răng nanh mọc dài ra. Hơn nữa, máu này còn là máu của Thẩm Mạc, bỗng nhiên chảy ra nhiều như vậy, thật sự có sức mê hoặc hơn bình thường ngàn vạn lần. Nhưng cô lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Mạc, cuối cùng nỗi lo lắng cũng chiến thắng lòng tham.
Cô đỡ lấy Thẩm Mạc, muốn mở lời giải thích gì đó, nhưng lại không biết gì cả, hồi lâu vẫn chỉ lắp bắp “em em em….”
“Em bị Lục Tiểu Văn nhập vào.”
Giang Tiểu Tư thấy mình đang trong tình cảnh kì lạ này, trên trán còn được dán một lá bùa thì cũng đoán được phần nào.
“Thầy không sao chứ? Làm thế nào bây giờ?”
“Tôi không sao. Ăn cái này vào, tạm thời cô ta sẽ không dám làm liều nữa, em đỡ tôi về.”
Giang Tiểu Tư đón lấy chiếc lọ của Thẩm Mạc, đổ một viên thuốc ra ăn vào. Cô thầm ước mình có thể cao lớn hơn một chút, bây giờ có thể cõng anh ấy. Cô nén dục vọng, kiểm tra sơ qua vết thương của Thẩm Mạc, thấy mặc dù nó gần vị trí quan trọng nhưng tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, bèn xé một mảnh vải trên áo choàng băng bó cầm máu cho anh, kết quả là áo choàng tắm đã ngắn nay càng ngắn.
Cô quan sát xung quanh, đêm đã khuya, trong khu dân cư không đã không còn người qua lại, tên lúc nãy cũng bị hành động vừa rồi của Thẩm Mạc dọa chạy, hơn nữa lúc này cũng không gọi được taxi. Chất lỏng dính dính vẫn phủ đầy tay Giang Tiểu Tư, càng lúc cô càng cảm thấy căng thẳng, mất hồi lâu mới bình ổn trở lại. Nhìn dưới hiên nhà cách đó không xa dựng mấy chiếc xe đạp, cô nhanh chóng chạy tới, nhặt một thanh sắt rỉ trong đống rác làm công cụ bẻ khóa.
Thẩm Mạc đứng tựa vào cột đèn đường, một tay giơ lên giữ lấy miệng vết thương. Nhìn cái bóng Giang Tiểu Tư bị kéo ra thật dài, trên trán cô vẫn đang bị dán bùa, che khuất tầm mắt, cứ vừa bẻ khóa vừa thổi không ngừng trông cực kỳ buồn cười. Anh bất giác nở nụ cười, tay vô tình chạm vào miệng vết thương, nụ cười bỗng chốc biến thành tiếng ho khan dồn dập.
Đáng tiếc Giang Tiểu Tư vẫn đang rất chăm chú nên không hề nhận ra, cô cũng không thể ngờ tới Thẩm Mạc sẽ có tâm trạng để cười ở giờ phút này. Đã lâu không làm, hành động hơi ngập ngừng, hơn nữa máu dính trên tay làm cô hơi run run, mất một lúc lâu cô mới bẻ khóa xong. Giang Tiểu Tư đỡ Thẩm Mạc ngồi lên đằng sau, tay Thẩm Mạc tự động giữ lấy vòng eo nhỏ, thật giống như trùm lên cả người cô, bỗng chốc cô cảm thấy thật an toàn, thật ấm áp. Nhưng chẳng bao lâu sau Giang Tiểu Tư đã cảm nhận được gì đó ấm nóng, máu tươi của Thẩm Mạc đã ướt sũng lưng áo cô.
“Nắm chặt.”
Giang Tiểu Tư tăng tốc đạp xe, mồ hôi toát ra đầy đầu. Lá bùa trên trán đã bị cô cuốn lên trông càng buồn cười hơn, vừa đi cô vừa nuốt nước miếng, vừa cố gắng nhắc nhở mình không được nghĩ tới dòng máu kia.
Hơi thở của Thẩm Mạc vẫn thật vững vàng, không hề giống người bị thương nặng, chỉ là do mất máu quá nhiều nên không có sức lực. Anh đã điểm mấy huyệt đạo nhưng máu vẫn không ngừng chảy, Giang Tiểu Tư thầm hiểu được, là do đầu ngón tay mình có thi độc.
Thẩm Mạc biết chắc chắn lúc này Giang Tiểu Tư rất áy náy, nhưng không biết phải an ủi ra sao, chỉ giơ tay lên khẽ lau đi mồ hôi trên tóc mai, không ngờ lại làm Giang Tiểu Tư sợ tới mức suýt nữa lao xuống hố.
“Có mệt không?”
“Không mệt, đường bằng mà. Nhưng tý nữa thì phải dựa vào sức của thầy rồi, ai bảo thầy không chịu sống sung sướng ở khu tập thể giáo viên, có thang máy lên xuống lại chạy lên núi sống làm chi. Có cần em gọi điện cho chị Khấu Đan tới đây giúp không?”
“Không cần, đâu phải chuyện lớn gì, đừng nói cho nó, ảnh hưởng tới uy tín của bề trên như tôi.”
Giang Tiểu Tư bật cười.
“Giang Tiểu Tư, thầy giáo em không dạy em không được tự tiện lấy đồ của người khác sao?”
“Chưa dạy, nếu thầy không vừa lòng sau này có thể dạy thêm cho em một khóa về phẩm đức con người đi.” Nói xong, cô bỗng nhiên nhớ ra, bọn họ không có sau này, vội vàng nói tiếp “Sáng mai em sẽ nhờ Nguyệt Y mang xe trả lại, em cũng không thèm thứ này, Tiểu Cường nhà em oai phong hơn nó nhiều.”
“Tiểu Cường?”
“Chính là chiếc xe đạp điện của em đó, nó rất lợi hại nha, đã được ba em tân trang lại, dù có chở em đi một vạn tám ngàn dặm cũng không thành vấn đề, vì vậy em đặt tên cho nó là Tiểu Cường.”
Thẩm Mạc không còn gì để nói.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, trăng non lấp ló sau những áng mây mỏng, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe chạy ngang qua, thành phố Đào Nguyên lúc này mĩ lệ mà an tĩnh, nhưng làm anh thấy hơi buồn ngủ. Đầu khẽ tựa vào vai Giang Tiểu Tư, nhớ tới cô sắp đi rồi, lòng anh mơ hồ đau đớn.
“Giang Tiểu Tư……”
“Gì cơ?”
Cuối cùng vẫn không nói ra được, anh nhắm mắt lại, mái tóc ngang vai của Giang Tiểu Tư tung bay trong gió, thỉnh thoảng lướt qua mặt anh, mang theo mùi dầu gội hương dâu tây.
Mất khoảng 20 phút thì tới được đại học T, Giang Tiểu Tư đỡ Thẩm Mạc đi lên núi, nhìn từng giọt máu rơi xuống mặt đường, cô cảm thấy thật lãng phí, nếu có thể lấy một cái bát hứng lại thì tốt biết bao.
Về tới nhà, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Mạc nằm lên giường để Giang Tiểu Tư giúp anh băng bó. Có thêm thuốc, Giang Tiểu Tư thành thạo xử lý vết thương, sau đó không nhịn nổi cơn khát nữa, cô chạy tới phòng tắm liếm sạch lượng máu trên từng ngón tay. Nếu cô bị dụ hoặc cả đêm, không chừng sẽ không kìm lòng được mà vồ lấy Thẩm Mạc mất. Hương vị máu tươi của Thẩm Mạc ngon hơn bất kì loại máu nào cô đã uống trước đây, mỗi dây thần kinh của cô đều hưng phấn tới mức run rẩy, cô sợ sau này mình sẽ nghiện mất.
Cởi ra áo choàng tắm dính đầy máu, giữ lại để kỷ niệm, cô tắm rửa qua loa một chút, nhưng vẫn đảm bảo lá bùa không bị dính nước, cuối cùng mất một lúc lâu mới ra khỏi nhà tắm. Cô nhìn thấy trên bàn cực kỳ lộn xộn, thầm nghĩ Thẩm Mạc là người ưa sạch sẽ thế nào chứ, trong nhà rất ít xuất hiện tình trạng này. Cô tới gần xem, tất cả đều là tài liệu liên quan tới Mai Trạch Thiên Phủ, còn cả tư liệu về Tháp Mộ lần trước nữa. Thẩm Mạc chắc đang điều tra Mai Tân, Tử Âm Văn Chương chắc đang nằm trong tay hắn.
Dù sao những việc đó sau này cô không thể xen vào được nữa, cũng không giúp nổi, sâu trong nội tâm, Giang Tiểu Tư hiểu được, quyết định của ba là chính xác. Cô nên rời khỏi đây khi còn chưa chìm sâu vào vũng bùn tình cảm đối với Thẩm Mạc, nếu không sẽ muộn mất, lúc đó cũng bước không nổi nữa. Chưa nói tới việc anh ấy có ghét bỏ thân phận của cô hay không, chỉ riêng việc cô mãi không lớn lên thôi, có thể giúp cho anh được gì không?
Trước đây cô vẫn luôn nhiệt tình tác hợp cho Vũ Thần và ba, nhưng Vũ Thần luôn thẹn thùng nhát gan, không dám chủ động, cô vẫn than rèn sắt mãi không thành thép. Rồi Vũ Thần nói, sinh mệnh bọn họ quá dài, không cần tiếc vài buổi sớm chiều, nếu thổ lộ ra sẽ chỉ làm ba thêm phiền não, mà cũng chưa chắc cô có thể cho đối phương hạnh phúc mãi mãi, vậy thì cần gì mạo hiểm, chỉ cần luôn được ở bên cũng đã rất vui vẻ rồi.
Trước đây Giang Tiểu Tư không hiểu, hiện tại hình như đã hiểu được đôi chút rồi. Cô luôn lo nghĩ phải làm thế nào Thẩm Mạc mới thích cô, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, thích mình có tốt cho Thẩm Mạc không, có ích lợi gì không.
Giang Tiểu Tư cúi đầu nhìn Thẩm Mạc ngủ, nhìn bờ môi mỏng của anh, cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót, cũng vừa khổ sở.
Chậm rãi tới gần, Thẩm Mạc vẫn chưa thèm mở mắt ra, xoay người, ngữ điệu lười nhác vang lên: “Đừng có hôn trộm tôi.”
Mặt Giang Tiểu Tư lập tức đỏ bừng, hai má hơi phồng lên.
Cùng lúc đó, chuông cửa kêu vang, Giang Tiểu Tư đoán chắc Giang Lưu đã đến rồi, cô vừa gọi điện cho ba. Lát nữa chắc chắn Thẩm Mạc sẽ lôi hồn phách của Lục Tiểu Văn ra, mình còn chưa đeo hạt châu, lúc đó thân phân sẽ bại lộ, cô không thể để tới lúc sắp đi rồi còn rơi vào tình cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.
Giang Lưu vừa vào nhà lập tức đeo ngay hạt châu lên cho cô. Thấy trên trán cô dán bùa, anh cũng hơi buồn cười, cũng hơi giống cương thi trong phim đó.
Thẩm Mạc cũng đã tỉnh dậy, đang đứng ở trước cửa, trên tay cầm theo một chiếc gương chuyên dùng để thu hồn.
“Giáo sư, sao thầy lại đi ra rồi?” Giang Tiểu Tư thấy sắc mặt anh vẫn còn tái nhợt thì hơi lo lắng, sau đó bỗng chốc nhớ ra, sau này không thể gọi là giáo sư nữa.
“Tôi không sao, lôi Lục Tiểu Văn ra trước đã, đừng để đêm dài lắm mộng.”
“Thầy cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, sáng mai tính sau.”
Thẩm Mạc lắc đầu, đưa mắt nhìn Giang Lưu, Giang Lưu lập tức giơ tay gỡ xuống lá bùa trên trán Giang Tiểu Tư. Hai người tập trung đề phòng, song Lục Tiểu Văn cũng không nhân cơ hội này mà chạy trốn. Cô ta vừa bị thương quá nặng, lúc này chỉ cố chấp cuộn mình trong một góc thân thể của Giang Tiểu Tư. Tiếp đó, cô ta bị Thẩm Mạc dùng gương chiếu vào, bị hút ra ngoài cũng không hề phản kháng.
“Lục Tiểu Văn, linh phách của Tiểu Đường đâu? Mau giao ra đây.”
“Đã bị tôi nuốt rồi, huynh ấy đã bỏ tôi đi một lần, tôi sẽ không để huynh ấy bỏ tôi lần thứ hai đâu.”
Trong mắt Thẩm Mạc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Giang Tiểu Tư, em đi ra ngoài trước đi.”
Lục Tiểu Văn hơi co người lại, nhưng vẫn cố chấp ngẩng đầu.
Giang Tiểu Tư cũng không có phản cảm với Lục Tiểu Văn, chỉ cảm thấy cô ta ngu ngốc như vậy thật không đáng. Cô đã sớm nghe qua thủ đoạn của Thẩm Mạc dùng để đối đãi với phi nhân loại, hơi cảm thấy sợ hãi, khẽ mở lời nói giúp: “Không muốn đi………..”
Giang Lưu cũng nói: “Đừng vội, cô ta đã chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, Tiểu Đường là tử huyệt duy nhất của cô ta, anh có ép cũng chưa chắc đã hiệu quả, không chừng còn làm tổn thương tới linh phách của Tiểu Đường. Mai mang cô ta về thôn Tiểu Lê đi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đã. Đêm nay tôi và Tiểu Tư xin quấy rầy ở đây vậy.”
Thẩm Mạc biết Giang Lưu sợ mọi người đi rồi, anh sẽ hành hạ Lục Tiểu Văn, chỉ lạnh lùng cười rồi đi vào phòng.
Lục Tiểu Văn bị nhốt vào trong gương, biết Tiểu Đường vẫn bị kẹt trong thôn Tiểu Lê chưa ra được, sắp gặp lại nhau, cô không biết nên vui vẻ hay khổ sở.
Giang Tiểu Tư ngủ trong phòng Thẩm Khấu Đan, Giang Lưu ngủ ở phòng khách. Sáng hôm sau, mọi người dậy sớm chuẩn bị đi thôn Tiểu Lê, Thẩm Khấu Đan cũng được gọi tới. Tình trạng của Thẩm Mạc lúc này đã ổn định, không hề nhìn ra được tối hôm qua từng bị thương. Giang Tiểu Tư không biết anh lại dùng thủ thuật che mắt hay đã khôi phục thật sự rồi.
Đến thôn Tiểu Lê, cảnh vật vẫn không khác trước. Gà gáy chó sủa, bờ ruộng dọc ngang giao nhau, thôn dân qua lại, mỗi người một việc, ngẫu nhiên có người dừng bước chào họ một tiếng. Tiểu Đường khóc oa oa lao tới, đương nhiên không dám ôm Thẩm Mạc hay Giang Lưu, muốn ôm Thẩm Khấu Đan, lại nghĩ người ta là một thiếu nữ, rất ngại, đành kéo Giang Tiểu Tư vào lòng xoa nắn. Sau đó, Lâm Cường và Giang Lưu mỗi người kéo một, tách hai người ra.
“Ô ô ô, tôi còn tưởng mấy người bỏ mặc tôi rồi.”
Giang Tiểu Tư cười: “Sao lại bỏ mặc anh được, chỉ là do Lục Tiểu Văn giảo hoạt, chúng tôi phải vất vả lắm mới bắt được. Thế nào, ở đây không tốt sao? Không phải có đội trưởng Lâm ở cùng anh sao.”
Tiểu Đường nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đúng là nơi này có phong cảnh tuyệt đẹp, an nhàn thoải mái, hoàn toàn không có không khí bận rộn ồn ào của đô thị, rất giống tưởng tượng của cậu về cuộc sống về hưu. Không cần phá những vụ án đau đầu, sếp Lâm cũng không chỉ vào đầu mà mắng cậu, còn thường xuyên xuống bếp nấu cơm cho cậu ăn, dạy cậu đánh cờ vây, cờ vua. Nhưng cậu vẫn rất nhớ thế giới phồn hoa bên ngoài kia, rất nhớ người thân bạn bè.
“Đương nhiên ở nhà vẫn tốt hơn mà, sếp Lâm, anh nói đúng không?”
Lâm Cường mọi khi mặt không đổi sắc, nay cũng phụ họa gật đầu: “Nơi này không có thuốc hút.”
Mọi người suýt ngã, Tiểu Đường liền nói: “Không phải hai hôm trước tôi đã làm cho anh cái tẩu sao.”
“Hút không quen, vứt rồi.”
Tiểu Đường tức giận nghiến răng ken két.
“Tôi muốn về nhà. Để cảm tạ anh, lúc đó tôi sẽ tặng anh một xe thuốc, hút hút hút, cẩn thận viêm phổi.”
Giang Tiểu Tư cười thầm, đứa trẻ này mấy hôm nay bị bức đến mức dám cùng đội trưởng Lâm tranh luận rồi: “Muốn về sợ không dễ đâu, Lục Tiểu Văn vẫn không chịu trả lại linh phách của anh, anh tự đòi cô ấy đi.”
Lục Lâm đứng một bên lo lắng. Bỗng nhiên, Lục Tiểu Văn phóng ra khỏi gương, trở lại thôn Tiểu Lê, lập tức biến ra hình dáng của bản thân, cô bổ nhào vào lòng Tiểu Đường.
“Hành Chi. Ta rất nhớ huynh.”
Tiểu Đường suýt khóc: “Bà cô ơi, làm ơn thương xót tôi với, tôi không phải Đường Hành Chi, cô trả vật kia lại cho tôi đi.”
Hai mắt Lục Tiểu Văn phủ một lớp sương mờ: “Hành Chi, huynh thật muốn vứt bỏ ta sao?”
“Dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không ở với cô.”
“Vì sao?”
“Người quỷ khác đường. Hơn nữa tôi không hề thích cô.” Tiểu Đường nói chắc như đinh đóng cột làm lòng Giang Tiểu Tư lành lạnh.
“Vậy nếu ta biến huynh thành quỷ thì sao?” Lục Tiểu Văn thét chói tai, mắt biến thành màu đỏ, mặt mũi trở nên hung tợn: “Cùng lắm thì cùng nhau hồn phi phách tán, có chết huynh cũng đừng mong bỏ đi lần nữa.”
Thấy cô ta định ngọc đá cùng vỡ, hủy diệt linh phách Tiểu Đường, mọi người vội ra tay ngăn cản.
Lục Lâm vội la lớn: “Tiểu Văn, đừng làm vậy, năm đó Hành Chi không hề vứt bỏ muội, cũng chưa từng phụ muội.”
Mọi người ngẩn người, Lục Tiểu Văn cũng ngây dại ra, quay đầu lại: “Huynh nói gì?”
“Năm đó Hành Chi lên kinh đi thi, giữa đường gặp phải cướp, bị dọa cho chấn kinh, hơn nữa lại bị thương, cuối cùng chết ở nửa đường, không hề tham gia khoa cử. Muội vì chờ cậu ấy nhiều năm không về mà tương tư thành bệnh, nhờ người hỏi thăm tin tức khắp nơi. Lúc đó, ta vừa mới biến thành người, giả làm lang trung tới chữa bệnh uội, không dám nói cho muội vì sợ muội sẽ nghĩ quẩn mà đi cùng cậu ấy, mới bịa ra chuyện Hành Chi đậu thám hoa, giống Trần Thế Mĩ cùng người khác thành thân để gạt muội. Tình yêu của muội biến thành hận thì đáng lẽ cũng dần dần hồi phục, nhưng không ngờ thôn lại gặp phải thiên tai, thành ra để muội ôm hận nhiều năm như vậy. Hiện giờ, Tiểu Đường chỉ là Tiểu Đường, dù trước đây có thể nào đều chẳng còn liên quan gì tới muội và người trong thôn nữa. Hơn nữa cậu ấy cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với muội, không hề có ý nghĩ vứt bỏ muội. Nếu muội muốn hận cậu ấy, vậy thà hận ta đi.”
Nghe hắn nói vậy, tất cả mọi người đều im lặng, tình yêu rất tốt đẹp, nhưng thực ra đều thật thê thảm yếu đuối.
Lục Tiểu Văn cảm thấy trời đất như đang xoay vần, oán hận nhiều năm như vậy, đột nhiên lại có người nói với cô, cô hận sai người rồi. Hành Chi chưa từng muốn rời bỏ cô, chỉ do ông trời không muốn để bọn họ bên nhau. Vậy cô cố chấp lâu như vậy, mãi mãi không chịu buông tay là vì mục đích gì? Tới khoảnh khắc này, tất cả những gì cô làm đều biến thành trò cười trong mắt người khác.
Lục Tiểu Văn cúi đầu, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Giang Tiểu Tư càng cảm thấy cô thật đáng thương: “Tiểu Văn, người thực sự yêu cô, luôn luôn canh giữ bên cô là Lục Lâm đó, cô cần gì phải cố chấp vì những chuyện đã qua chứ?”
Lục Tiểu Văn biết, sao mà cô không biết Lục Lâm tốt với mình bao nhiêu chứ. Nhưng lúc nào trong mắt cô cũng chỉ có Hành Chi mà thôi, yêu huynh ấy, hận huynh ấy, trách huynh ấy, muốn cướp lại huynh ấy, đôi khi rất muốn huynh ấy chết, nhưng trong mắt vẫn không thể nhận thêm ai khác.
Cuối cùng Lục Tiểu Văn vẫn hé miệng, từ từ phun ra một luồng sáng. Mọi người mừng rỡ, là linh phách của Tiểu Đường.
Thẩm Mạc giúp Tiểu Đường độ linh phách vào cơ thể, Tiểu Đường kích động nắm chặt tay anh, hận không thể lao ra khỏi đáy hồ ngay lập tức, chạy về thế giới bình thường.
Lục Tiểu Văn đau thương nhìn cậu, dường như lúc này đã nhận ra, người này dù là tính cách hay hành động đều hoàn toàn khác với Hành Chi văn nhược nhã nhặn, đây là một người khác. Cô chậm rãi xoay người, cô quạnh bước đi.
“Từ nay về sau, ngươi và ta không còn liên quan nữa.”
“Tiểu Văn.” Lục Lâm vội vàng đuổi theo.
Tiểu Đường le lưỡi với hai bóng lưng kia: “Đi đi, đi đi, hai người cứ thân mật đi. Bản thiếu gia về nhà.”
Mọi người ra khỏi hồ, ai nấy đều thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng việc này cũng kết thúc rồi.
“Giang Lưu.” Trước khi lên xe, Thẩm Khấu Đan khẽ gọi anh, hai người đi phía cuối cùng.
“Sao vậy?” Giang Lưu nhìn cô, diện mạo thật giống như lúc bị nhốt dưới hang, bất giác anh cười lên, rất dịu dàng.
“Hai người phải đi thật sao?”
Giang Lưu gật đầu: “Tiểu Đường bình an trở về, Tiểu Tư cũng hiểu rõ tâm tư rồi, mai chúng tôi sẽ đi.”
Thẩm Khấu Đan ngừng thở, lấy một chiếc hộp trong túi ra đưa cho anh: “Tặng cho anh thứ này, coi như quà chia tay.”
Giang Lưu nhận lấy rồi mở ra, không ngờ bên trong là một đồng tiền đính trên xích bạc, đã được tu luyện bởi phép thuật nên phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, cũng cực kỳ tinh xảo.
“Cái này……..”
“Lần trước hại anh đánh mất đồng tiền, rất xin lỗi, cái này coi như bồi thường, tuy rằng nó không là gì so với đồng tiền kia.” Thẩm Khấu Đan cúi đầu.
“Đừng nói thế, đẹp lắm, cô đừng lo. Tôi rất thích, sẽ nhận không khách khí.” Giang Lưu thầm cảm động, cất vào ngực áo.
Lát sau, Giang Tiểu Tư lén ghé lại hỏi: “Ba, chị Khấu Đan đưa gì cho ba vậy.”
“Quà chia tay.”
“A? Có phải con cũng nên đưa một cái cho Thẩm Mạc?”
“Tùy con.”
“Không nghĩ ra được gì, anh ta cũng không thèm cái gì của con, hay thôi vậy.”
Giang Lưu xoa đầu cô: “Thế nào, nghĩ thông rồi? Không khó chịu nữa?”
Giang Tiểu Tư nhìn bóng lưng Thẩm Mạc đang đi phía trước, buồn rầu cười khổ: “Con có thể làm gì hơn?”
Đây là lần đầu tiên Giang Lưu nghe cô nói vậy, lòng bỗng đau xót: “Ba không ép con, nếu con thật sự không nỡ, chúng ta không đi nữa được không?”
Giang Tiểu Tư cười gượng lắc đầu: “Không sao, cứ đi thôi, nếu cố ở lại, con sợ mình không kìm lòng được.”
“Không kìm lòng được?”
“Hút máu anh ta a….”
Cha và con gái nhìn nhau cười.
Tiểu Đường biết họ phải đi, giữ lại hồi lâu không có kết quả gì, cậu tiếp tục làm ầm lên mai muốn đi tiễn. Đến trước cửa Thoát Cốt Hương, bọn họ xuống xe, Thẩm Mạc ngồi bên trong cửa sổ nhìn họ, không hề nói một lời, xe lại nổ máy chạy đi. Giang Tiểu Tư cho rằng, ít nhất anh ấy sẽ nói với cô một câu “hẹn gặp lại”.
Đứng lặng thật lâu, cô đi vào thu dọn chút đồ đạc cuối cùng. Ngày hôm sau, xe của công ty chuyển nhà chạy tới, đến tiễn họ có Diệu Yên, Vũ Thần, Thẩm Khấu Đan, Tiểu Đường, Lâm Cường, Lí Nguyệt Y, thậm chí cả “Bánh Nướng” nhà cô bạn. Từ biệt mọi người, mang theo kí ức tốt đẹp mấy năm nay, xe chậm rãi chạy khỏi thành phố Đào Nguyên, Thẩm Mạc không hề tới.
Xe chạy qua đại học T, Giang Tiểu Tư áp mặt vào cửa kính, nhìn ngọn núi xa xa phía sau đại học T, chỉ có một màu xanh um, không nhìn thấy được ngôi nhà đó. Trong tay cô nắm chặt lấy chìa khóa nhà của Thẩm Mạc, xuất phát từ tư tâm, cô không trả lại, Thẩm Mạc cũng không hỏi, hình như đã quên.
Giang Lưu ngồi bên cạnh dùng một cánh tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô giống như ru ngủ hồi bé.
Đúng lúc đó, âm báo tin nhắn từ di động vang lên. Giang Tiểu Tư mở ra xem, cuối cùng cũng không kìm được nước mắt nữa, cứ thế tràn xuống.
Tin nhắn là Thẩm Mạc gửi đến, chỉ có ngắn ngủn ba chữ.
“Không được đi.”