Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2021-08-25 15:52:05 +0700
Chương 47: Khôi Lỗi
Đ
ại mãng xà nhảy lên còn cao hơn Chu Tử Thư, mở miệng cắn thẳng đến yết hầu của y, Chu Tử Thư ném Trương Thành Lĩnh vào góc, thấp người né qua, trở tay rút Bạch Y kiếm, vung kiếm chém lên gáy súc sinh này.
Lưỡi Bạch Y và da đại xà kia đụng vào nhau, lại giống như tóe ra tia lửa, đại mãng xà thậm chí chưa rách một miếng da cổ, vung cái đuôi dài hất qua bả vai Chu Tử Thư, nếu không phải y né nhanh thì lần này gãy cổ như chơi, “bịch” một tiếng đuôi rắn rơi xuống đất, đập cát đá bay mù mịt.
Chu Tử Thư lui liền ba bước, thầm rùng mình, biết nếu cầm trên tay không phải Bạch Y mà là thanh kiếm bình thường sợ đã sớm bị gãy rồi.
Y lập tức cảm thấy có điều gì đó không đúng, trong đầu bỗng nhiên lướt qua một ý niệm – lúc đại mãng xà kia mở miệng bổ đến, y không hề ngửi thấy mùi tanh! Súc sinh này quanh năm ăn tươi nuốt sống, miệng làm sao có thể không có mùi tanh?
Trương Thành Lĩnh rụt mình rụt đầu, nhìn kỹ hồi lâu bỗng nói: “Sư phụ, đây hình như là rắn giả!”
Gã vừa lên tiếng, đại xà kia lập tức ngẩng cao cổ, miệng kêu phì phì chuyển hướng sang gã. Trương Thành Lĩnh lại như không hề sợ hãi, ngốc nghếch từ dưới đất nhảy vọt lên, còn không quên đưa tay phủi quần, chỉ đại mãng xà lom lom mắt hổ chuẩn bị cho gã một nhát nói: “Sư phụ người xem, rắn này làm y như thật…”
Còn chưa nói xong, đại mãng xà đã bổ về phía gã.
Trương Thành Lĩnh ban nãy còn sợ tè ra quần, lúc này vừa thấy là giả lại trở nên vô tâm vô phế, giống như cảm thấy rắn giả chẳng cần ăn thịt người, không nguy hiểm, Chu Tử Thư quả thực không biết phải nói gì cho được – bị rắn này quấn thành một bao bột, hay sau khi bị quấn thành bao bột lại bị nuốt, kỳ thật có khác biệt sao?
Nhưng thấy gã sắp làm mất cái mạng nhỏ, không thể nào mặc kệ, Chu Tử Thư từ đất bằng nhảy lên, như đại bàng giương cánh từ bên cạnh bổ lên đạp đầu rắn lệch phương hướng, con rắn giả kia chẳng biết làm bằng vật liệu gì mà rắn chắc vô cùng.
Chu Tử Thư hạ đất chỉ cảm thấy cẳng chân ẩn ẩn đau.
Trương Thành Lĩnh lúc này không dám nói tiếp nữa.
Trong nháy mắt hạ đất, Chu Tử Thư thoáng thấy phía sau đại xà có một thông đạo tối om, trong lòng liền có chủ ý trước, nói khẽ với Trương Thành Lĩnh: “Lát nữa ta dụ nó đi, ngươi chạy tới sơn động đó, nhưng chờ ngay cửa chứ đừng vào, có nghe thấy không?”
Trương Thành Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu.
Đại xà lắc lư đầu, giống như lại về vị trí cũ, Chu Tử Thư đẩy Trương Thành Lĩnh: “Đi!”
Trương Thành Lĩnh nhắm mắt xông lên như ruồi không đầu, suýt nữa đụng đầu đại mãng xà, quả thực như đang biểu diễn “ôm đầu chạy như chuột” là gì, Chu Tử Thư kinh hồn táng đảm, vội đâm đến một kiếm, trúng ngay mắt đại mãng xà, khoét xuống một con mắt chẳng biết làm bằng vật liệu gì, đại mãng xà nhất thời không thể để ý Trương Thành Lĩnh, bổ lên quyết một trận tử chiến với Chu Tử Thư – đương nhiên, nó vốn cũng chẳng phải vật sống, rất khó chết một lần nữa.
Chu Tử Thư bò lên theo tường đá, hít sâu một hơi, nhảy lên hai ba trượng, đại mãng xà lập tức đuổi đến, bám dính không buông, Chu Tử Thư thoáng liếc thấy Trương Thành Lĩnh đã chạy tới động khẩu nọ, đang nhìn bên này với vẻ mặt lo lắng, liền yên lòng, đạp bức tường đá, thân trên không trung chợt lật người, như là gãy làm đôi, từ không gian nhỏ hẹp kia lộn ngược xuống.
Mãng xà giả nọ làm tinh tế hơn thì cũng chỉ là một con rối, liền lộn qua theo, nhưng không gian thật sự quá nhỏ hẹp, phần eo có thể làm gãy kiếm ấy lại không mềm như Chu Tử Thư.
Chỉ nghe không trung “rắc” một tiếng, tiếp đó Chu Tử Thư hạ đất, lăn ngay ra – có điều y đã lo lắng nhiều, con rắn giả kia bị khuyết mất một nửa, còn một nửa nối liền trực tiếp đập trong động khẩu nhỏ hẹp, cái đuôi to lớn lắc lư giữa không trung, cư nhiên sinh ra một chút hỉ cảm.
Trương Thành Lĩnh lập tức bổ lên: “Sư phụ người không bị thương chứ?”
Chu Tử Thư nhìn gã không nói gì, Trương Thành Lĩnh cực kỳ căng thẳng mà chớp mắt, nếu không phải sư phụ bình thường tích uy quá nặng, Trương Thành Lĩnh quả thực sẽ bổ lên sờ trên dưới một lần để xác định y có thiếu tay cụt chân hay không.
Chu Tử Thư thở dài, đập đầu gã một phát nói: “Nội thương – đó cũng là bị ngươi chọc tức mà ra, đi theo ta.”
Trương Thành Lĩnh lắc lư đầu, theo y cẩn thận đi vào động khẩu đại xà kia canh.
Đây là một thông đạo nhỏ hẹp rất chật chội, phía trước có một cánh cửa, Chu Tử Thư đứng lại ngay cửa, đưa tay ngăn bước Trương Thành Lĩnh, thấp giọng phân phó: “Đứng sát tường, né qua bên.” – trong không gian nhỏ hẹp như vậy, vạn nhất vừa đẩy cửa liền có cơ quan bắn ra, ấy mới là tránh cũng không thể.
Chu Tử Thư do dự một chút, nhìn cẩn thận, lại nói với Trương Thành Lĩnh: “Nín thở.”
Sau đó y hết sức cảnh giác đẩy cánh cửa nhỏ kia, trục cửa phát ra tiếng “két két”, bụi đất rơi xuống, Chu Tử Thư toàn thân căng thẳng, song không hề có chuyện gì xảy ra.
Y giơ dạ minh châu trong tay nhìn lại, chỉ thấy đó là một thạch thất nhỏ đầy tro bụi, hai người đứng trong góc, lại không hề nhúc nhích, Chu Tử Thư một tay túm vạt trước của Trương Thành Lĩnh, cẩn thận tới gần họ, đi vào mới phát hiện đó hóa ra không phải người mà là hai người gỗ.
Cỡ bằng người thật, bộ dáng một nam một nữ, lại cặn kẽ đến từng đường nét, như là sống được vậy, mắt đều nhìn phía cửa, giống như đang theo dõi hai kẻ xâm nhập này.
Chu Tử Thư chau mày, thầm nghĩ chẳng trách phải gọi là Khôi Lỗi sơn trang, trong trang này dường như không có hơi người, bốn phía đều là khôi lỗi hình thù kỳ quái, có giáo huấn của con rắn giả đằng trước, Chu Tử Thư không dám sơ ý, y quan sát các đốt ngón tay của người gỗ, như là linh hoạt hơn đại xà kia không ít, giở lại trò cũ chỉ sợ không được, liền nói khẽ với Trương Thành Lĩnh: “Ngươi đi phía trước, chậm một chút.”
Trương Thành Lĩnh theo lời bước rón rén, Chu Tử Thư dựa lưng gã đi ngược, ánh mắt không rời khỏi hai người gỗ kia giây lát.
Đến cuối thạch thất, Trương Thành Lĩnh nhỏ giọng nói: “Sư phụ, phía trước lại có cửa.”
Chu Tử Thư nghe vậy hoành kiếm trước ngực, bảo Trương Thành Lĩnh tránh ra, nghiêng người đẩy cánh cửa nhỏ lâu năm kia, trước mắt lại là một thông đạo sâu không thấy đáy, y thấp giọng nói: “Đi.”
Hai người một trước một sau vào trong thông đạo kia, lúc sắp đi Chu Tử Thư hơi do dự – hai người gỗ nọ giống như bất cứ người gỗ nào trên đời, đều không có sinh mệnh, đều không biết động đậy, nhưng chẳng hiểu vì sao, y cứ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, liền theo bản năng một lần nữa khép cánh cửa nhỏ đằng sau rồi cẩn thận cài then.
Cho nên y không phát hiện, khoảnh khắc khi y khép cửa, tròng mắt hai người gỗ trong thạch thất nọ đồng thời xoay một vòng, như là truy ngược bóng lưng y.
Trong thông đạo nho nhỏ này giống như có hồi âm, vang vọng bước chân hai người, có vẻ đặc biệt tịch mịch tiêu điều, cũng đặc biệt âm trầm. Trương Thành Lĩnh bỗng nổi da gà, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con… con hơi sợ.”
Gã vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận, cho là Chu Tử Thư phải mắng mình, ai ngờ Chu Tử Thư lại nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai gã, tay y gầy đét mà ấm áp như vậy, Trương Thành Lĩnh quay đầu, nhờ ánh sáng dạ minh châu le lói, thấy khuôn mặt nghiêng của Chu Tử Thư, lập tức cảm thấy như uống một viên thuốc an thần.
Hành lang đá không biết dài cỡ nào, Chu Tử Thư sắp hết kiên nhẫn thì mới đến cuối, Chu Tử Thư thầm nghĩ không biết Diệp Bạch Y và Ôn Khách Hành vừa nãy đã đến đâu, y trái lại không đặc biệt lo lắng, nếu có người trời sụp đất lõm cũng có thể sống sót thì chính là hai tên đó, ngược lại là bản thân y, còn dẫn theo tên nhóc Trương Thành Lĩnh thời khắc mấu chốt chỉ biết rối chuyện như vậy, khá là phiền toái.
Cuối hành lang đá là một cửa khác, lần này là đại môn, tầm mắt như sáng tỏ thông suốt, Chu Tử Thư kéo Trương Thành Lĩnh về đằng sau, đẩy cửa ra – nơi này như một đại sảnh, đại sảnh trống không, ánh mắt Chu Tử Thư nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện mặt đất lại là màu xám đen.
Trương Thành Lĩnh từ bên cạnh y ló đầu ra, nghi hoặc nhìn sư phụ, không biết Chu Tử Thư vì sao dừng bước nơi đây.
Chu Tử Thư cẩn thận đã quen, bèn lấy một thỏi bạc vụn trong lòng, đưa tay bắn đi, mẩu bạc rơi lên mặt đất màu xám đen kia, lăn hai vòng, chẳng có chuyện gì xảy ra – y liền thở phào, nhưng mà đúng lúc này, một giọt nước từ nóc nhà rơi xuống, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người bốn con mắt, vừa hay rơi lên bạc y ném, kế đó bạc kia cứ thế tan mất!
Sau đó chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra, từng giọt độc thủy rơi xuống những nơi bất đồng, càng lúc càng dày đặc, đến cuối cùng quả thực như đổ mưa.
Chu Tử Thư liền hiểu vì sao mặt đất là loại màu xám đen bất tường này, bị mưa chết người như vậy gột một lần, chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng phải hóa thành tro.
Y rùng mình – trên đời có đạp tuyết vô ngân, lại tuyệt không có khinh công bay qua dưới mưa mà nước nhỏ không dính.
Chu Tử Thư lui lại một bước nói: “Đường này không thông, trở về.”
Hai người mới quay đầu, liền nghe thấy một tràng tiếng bước chân khác từ trong hành lang đá dài đằng đẵng kia truyền đến.
Cộp – cộp – cộp –
Trương Thành Lĩnh gần như dính lên người Chu Tử Thư, lắp bắp nói: “Sư sư sư sư… sư phụ, đây… đây là quỷ lộng hành sao?”
Chu Tử Thư dựng một ngón tay, ý bảo gã câm miệng, quay đầu nói với Trương Thành Lĩnh: “Đóng cánh cửa kia lại, tránh cho hồi nữa vào nhầm, mau, sau đó ngươi cứ trốn ở đấy, đừng lên tiếng.”
Trương Thành Lĩnh lập tức làm theo, tiếng bước chân kia càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dày, cuối cùng từ đi biến thành chạy như điên, bỗng nhiên không còn thanh âm gì nữa, ánh sáng của dạ minh châu chỉ có thể chiếu đến một khoảng nhỏ trước mắt, Chu Tử Thư đành tập trung lắng nghe, nhưng trong hành lang đá chật chội này trừ Trương Thành Lĩnh thì y không nghe thấy hô hấp của người thứ hai.
Sau đó trong bóng tối bỗng dưng lóe sáng, Chu Tử Thư theo bản năng giơ Bạch Y kiếm lên đỡ, trọng kiếm của đối phương ập lên đầu, lại chấn hổ khẩu hơi tê dại, trong tích tắc Chu Tử Thư thấy rõ đối phương là ai, lập tức vã mồ hôi lạnh – kẻ cầm trọng kiếm bổ xuống chính là người gỗ nam trong tiểu thạch thất vừa rồi.
Chu Tử Thư suy nghĩ nhanh chóng, lập tức ý thức được người thiết kế nơi này lòng dạ ác độc, nếu vừa rồi đụng chạm cơ quan trong tiểu thạch thất, chỉ sợ y sẽ dẫn Trương Thành Lĩnh lập tức thối lui, người gỗ tất nhiên không biết khinh công, đoạn đường nơi đó trống trải, tuy rằng khó khăn nhưng với cao thủ có thể đối phó được mãng xà giả mà nói thì cũng không phải tuyệt cảnh.
Người thiết kế như liệu chuẩn, cố tình phải dẫn họ vào tuyệt cảnh không thể tiến một bước này, muốn ngăn chặn tất cả đường đi của người ta, bởi vì trong hành lang nhỏ hẹp dù ngươi thần công cái thế cũng khó mà thi triển.
Chu Tử Thư âm thầm kêu khổ, triệt lực trở tay vung lên, mũi Bạch Y kiếm đánh trúng cánh tay người gỗ nọ, chẳng ăn thua – bất kể có cùng một loại vật liệu với đại xà kia hay không, khẳng định cứng như nhau, không đợi y phản ứng, người gỗ đã vung kiếm chém một cách máy móc.
Chu Tử Thư nắm đúng thời cơ, khẽ quát một tiếng, khéo léo dùng sức, Bạch Y nhẹ nhàng lật lại, mũi kiếm đối mũi kiếm, sau đó y chợt phát lực, binh thần thiết thêm nội lực chảy xuôi không thôi, trọng kiếm trong tay người gỗ nọ bị y chém làm đôi.
Trương Thành Lĩnh chưa bao giờ thấy chiêu thuật thế này, nhìn chằm chằm không dám thở mạnh.
Nhưng người gỗ nọ không hề để ý, ngón tay máy móc mở ra, ném trọng kiếm kia, sau đó cánh tay vung qua – nó không sợ đau, không sợ chết, toàn thân đều có thể làm binh khí. Chu Tử Thư đầu to làm đôi, một phen trảo cánh tay vung đến, nếu là người thường chỉ sợ phải bị y bẻ cả cánh tay, nhưng người gỗ này rắn chắc cực kỳ, đẩy y lui một mạch về sau, cho đến khi lưng Chu Tử Thư dán lên đại môn thạch thất.
Chu Tử Thư thu tay, “ầm” một tiếng, đại môn bị người gỗ đánh ra một lỗ thủng to tướng, y vô cùng vui mừng vì mình vừa rồi phòng ngừa chu đáo, bảo Trương Thành Lĩnh đóng cửa này, nhưng mà ngay sau đó y không vui mừng nổi nữa – bởi vì y lại thấy một người gỗ nữ đằng sau người gỗ nam, thứ này chỉ có thể tiến về trước giống như không biết chuyển hướng.
Nó đi về phía trước, lập tức trượt về hướng Trương Thành Lĩnh vừa rồi vì né tránh Chu Tử Thư và người gỗ nam mà co đến bên kia.
Chu Tử Thư ngứa ran da đầu, khom xuống tránh thoát người gỗ nam vung tay đánh qua, bổ đến Trương Thành Lĩnh, động tác của người gỗ nữ dường như còn nhanh hơn, y chỉ kịp bảo vệ Trương Thành Lĩnh, trường tiêu trong tay nó đã quét đến như một thanh trường côn, nơi này thật sự quá nhỏ, Chu Tử Thư không thể tránh, chỉ đành đưa lưng chịu, lập tức sặc ra một búng máu.
Y chống hai tay lên tường, máu tươi trong miệng nhỏ lên vai Trương Thành Lĩnh, thân thể không khống chế được nhào ra trước, suýt nữa đè lên thiếu niên kia. Trương Thành Lĩnh lúc này cũng bất chấp sợ hãi, vội đưa tay đỡ y, Chu Tử Thư nỗ lực đè gã né qua bên, kích thứ hai của người gỗ nữ đã sượt qua đầu y.
Bạch Y suýt nữa rời tay, bảy cây Thất khiếu tam thu đinh trên ngực chấn mạnh, trước mắt tối sầm.
Trương Thành Lĩnh cả giận nói: “Ngươi dám đả thương sư phụ ta, ta liều mạng với ngươi!”
Liền bất chấp tất cả muốn bổ đến người gỗ nọ, nhóc con này luôn là thời điểm nên lớn gan thì nhát gan, thời điểm nên nhát gan ngược lại lớn gan. Chu Tử Thư chậm một bước không kéo được gã, nhìn thấy Trương Thành Lĩnh giương nanh múa vuốt bổ đến người gỗ nữ lạnh băng kia, gã tay không tấc sắt, quả thực như muốn dùng răng cắn nó.
“Tiểu quỷ…” Chu Tử Thư muốn nói nhưng vừa mở miệng lại sặc chính máu của mình, ho không ngừng.
Chính lúc này, bỗng nhiên vách tường hành lang đá bên cạnh người gỗ nữ kia đổ ầm xuống, nó không kịp trốn tránh bị đè phía dưới, thiết tiêu trong tay còn đang vung vẩy, một người thảm hại xông tới, vừa ho khan phủi bụi đất trên người mình vừa nói: “Đây là nơi quỷ gì… A Nhứ!”
Chu Tử Thư thở phào, suýt nữa hết hơi, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cao hứng vì gặp được Ôn Khách Hành như vậy.