Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 47 - Phòng Nữ Hoàng
J
enna chạy bạt mạng qua những con hẻm và những hành lang, hướng về Cung Điện. Trong tay cô bé nắm chặt chiếc chìa khóa vàng mà bà dì Zelda đã đưa cho cô, chìa khóa đến phòng Nữ Hoàng. Thật tệ hết sức là cô không biết được phòng Nữ Hoàng nằm đâu, và tệ hơn nữa là ở đó biết đâu lại chẳng có gì để cứu được Thuyền Rồng. Nhưng cô chỉ còn mỗi đó là cơ hội cuối cùng, bởi vì bà Marcia rõ ràng là có quen thân với người lạ nọ và như thế thì không thể tin được.
Giờ đây Jenna đã hiểu được cảm giác của Septimus khi bà Marcia không tin là Simon đã bắt cóc cô. Cô bé quẹo ào vào một góc đường và tông thẳng vào con Khạc Lửa.
“Úi!”
“Jen!” Septimus kêu lên ngạc nhiên. “Anh tưởng em ở đó với Thuyền Rồng chứ. Anh đang định đến gặp em đây. Nhưng con Khạc Lửa cứ không chịu ở trong sân. Nó đã ăn gần hết cái cũi rồng mà mấy phó pháp sư đang làm cho nó, xong…” Septimus đột nhiên ngừng lại, nhận thấy vẻ hớt hơ hớt hải của Jenna. “Này Jen, chuyện gì vậy?”
“Ồ, Sep, rồng… rồng chết mất. Mà bây giờ người lạ mặt ngoài bến cảng – ông ta đang ở đây. Ông ta đến để bắt em!”
“Cái gì?”
“Tệ hơn nữa là bà Marcia lại quen biết ông ta! Bà ấy thật sự vui mừng khi gặp ông ta nhé. Bà ấy ôm ông ta.”
Septimus bị sốc. Bà Marcia chưa bao giờ ôm bất cứ ai. Không bao giờ.
“Sep, đi với em. Em sẽ đến Cung Điện. Em định tới phòng Nữ Hoàng. Biết đâu, biết đâu đấy, sẽ có gì ở đó cứu được Thuyền Rồng. Một … một loại độc dược hay gì đó… em không biết. ”
“Ừ, cũng nên thử xem. Lẹ lên, Khạc Lửa. Lối này. Không, lối này. Đợi đã, Jen, em không biết phòng Nữ Hoàng ở đâu mà.”
“Em biết, nhưng dì Zelda nói em sẽ tìm thấy nó vào Thời Điểm Thích Hợp. Biết đâu Thời Điểm Thích Hợp là đúng lúc này.”
Jenna và Septimus tiến thật nhanh cho đến khi tới được nửa đường Pháp Sư, lúc đó Septimus rớt lại đằng sau để cho Khạc Lửa, con rồng vừa mới khiến cho Septimus một phen lúng túng. Jenna dừng lại để xem cái gì giữ chân Septimus lại và thấy Septimus đang ngẩn người ra nhìn một đống phân rồng to tướng ngay giữa đường Pháp Sư, tự hỏi phải làm gì đây. Septimus quyết định điều tốt nhất cần làm là phớt lờ và đi tiếp.
“Này, anh có rồng kia!” Một giọng thét lên đằng sau. Septimus quay lại, thấy một người đàn ông ốm ròm, vẻ nghiêm chỉnh, mặc áo chẽn sợi nhà dệt đang đuổi theo mình với một cái bao và một cái xẻng. Người đàn ông đuổi kịp nó và ấn hai món đồ vào tay Septimus. “Hội Bảo Tồn đường Pháp Sư… Nhân viên Cưỡng chế Kẻ làm bẩn đường phố,” ông ta thở phù phù. “Thật là đáng sỉ nhục khi làm bẩn con đường. Làm ơn dọn dẹp đồ thải của con vật đó rồi mang đi cùng với cậu.”
Septimus ngờ vực nhìn vào cái bao mà người đàn ông vừa dúi vào tay mình. “Được,” nó nói, “nhưng cháu không nghĩ cái bao này đựng được hết.”
Septimus bận rộn với cái xẻng trong khi Jenna mất kiên nhẫn giữ cho cái miệng bao mở ra.
o O o
Mặt trời đang lặn, và Billy Pot đang đẩy cỗ máy kỳ quặc của mình cất đi sau một ngày cố gắng đặc biệt – lũ thằn lằn cỏ lại giở chứng. Vẻ mặt ông ta bỗng hơn hớn khi trông thấy Jenna, Septimus và Khạc Lửa đi qua bãi cỏ. Billy Pot đã một lần ngửi thấy mùi phân rồng trong khóa học cấp Chứng chỉ Nuôi giữ Thằn Lằn và không bao giờ quên cái mùi ấy – thật ra gần như ai cũng vậy, đã từng một lần ngửi thấy phân rồng thì sẽ không bao giờ quên được nó.
“Cảm phiền, thưa cậu chủ,” Billy Pot mở lời, chạy tới chỗ Septimus. “Xin thứ lỗi cho tôi vì đã quá táo tợn, nhưng tôi thắc mắc… ờm, tôi tự hỏi liệu cậu có thể để lại cái đồ chứa trong bao đó của cậu hay không. Tôi sẽ biết ơn mãi mãi. Không có gì bằng đặt phân rồng ở một vị trí chiến lượng để giữ cho thằn lằn vào khuôn khổ trật tự. Và tôi đang rất tuyệt vọng – kể từ khi con ngựa đó chạy ngang qua cỗ máy kỳ quặc thì bọn thằn lằn đã không thể kiểm soát được và…”
“Ừ,” Septimus nói. “Cầm lấy. Làm ơn.”
“Cậu biết đấy, thưa cậu chủ, tôi vẫn hằng mơ ước có ngày được đặt tay mình lên một ít phân rồng. Chỉ dám mơ thôi. Nhưng ai mà có thể tìm thấy con rồng vào thời nay chứ? Đó là một cơn ác mộng cho một Người Giữ Thằn Lằn như tôi. Ác mộng.” Billy Pot lắc đầu buồn thảm. “Nhưng dĩ nhiên nếu cậu không muốn bỏ bãi phân rồng đó thì tôi cũng hoàn toàn thông cảm.”
“Không… làm ơn, làm ơn cầm lấy đi,” Septimus nói. Nó ấn mạnh cái bao phình to vào Billy Pot, và ông ta mỉm cười, lần đầu tiên trong ngày hôm đó.
Khi Jenna, Septimus và Khạc Lửa đến cửa Cung Điện, giọng phều phào của Godric trôi trong không khí buổi tối. “À, buổi tối tốt lành, Công Chúa. Thật vui được gặp nàng. Chào buổi tối tốt lành, Học Trò. Môn Biến Hình tiến triển thế nào? Đã quán triệt được Tam Hóa Thể chưa?”
“Gần được,” Septimus nói, kéo lê Khạc Lửa đằng sau.
“Cừ lắm.” Godric khen rồi ngủ lại ngay lập tức