Số lần đọc/download: 3818 / 110
Cập nhật: 2014-12-04 15:28:20 +0700
Những Bài Hát Trong Cuộc Đời
T
ối hôm ấy, Lục Song đưa Vệ Nam đến dòng sông ở vùng ngoại ô.
Nước sông trong veo, dòng sông ngoằn nghoèo uốn lượn, gió thổi làm mặt nước gợn sóng lăn tăn giống như được rắc bột ngọc trai vậy. Ánh đèn ở hai bên đường phản chiếu xuống dòng sông, mờ mờ ảo ảo. Mặt trăng tròn xoe lơ lửng trên đầu, bóng trăng in xuống mặt nước cũng khẽ đung đưa theo cơn gió, sống trong thành phố đã lâu, dường như lâu lắm rồi không nhìn thấy ánh trăng đẹp đẽ, say đắm lòng người đến thế.
Lục Song và Vệ Nam đứng trên cầu hóng gió, gió thổi bay những sợi tóc trên trán Lục Song, để lộ đôi mắt sâu dịu dàng ánh lên niềm vui. Anh giơ tay ra, Vệ Nam mỉm cười, nhẹ nhàng ngả vào vai anh.
“Còn nhớ hồi nhỏ, khi cây cầu này chưa xây, mỗi lần qua sông đến trường, chúng ta phải đi qua cây cầu đá cũ không?” Lục Song dựa người vào cầu, khẽ nói: “Thời gia trôi đi thật nhanh, mọi thứ đã thay đổi nhiều.
Vệ Nam gật đầu.
Cách xa bao nhiêu năm, mọi thứ cũng không còn như xưa.
Sau khi gia đình Lục Song chuyển đi, thành phố quy hoạch, xây công viên sinh thái, khu nhà nhỏ cùng chung sống hồi nhỏ và những đồng cỏ xung quanh nằm trong dự án đều bị dỡ bỏ. Về sau bố Vệ Nam chuyển công tác, cả nhà Vệ Nam cũng chuyển đi. Hàng xóm trước đây đã mất liên lạc, không ngờ hai người vẫn có thể gặp lại nhau.
Đến bây giờ Vệ Nam Vẫn nhớ rất rõ vẻ đẹp của những cánh hoa mộc trong vườn, hương hoa thơm mát tràn ngập trong vườn, nhớ rất rõ thời thơ ấu ấy vô tư vô lo, vui vẻ đùa nghịch bên nhau. Hồi ấy, sau khi tan học, anh Vệ Đằng và Lục Song rất thích nhảy xuống sông bắt cá. Vệ Nam tết tóc đuôi sam xinh xắn lững thững theo sau, muốn tìm cơ hội đẩy Lục Song xuống sông. Kết quả lần ấy Lục Song tránh được, Vệ Nam đạp trượt, trọng tâm không vững nên bị ngã xuống sông. Lục Song đứng trên bờ cười khoái chí: “Hôm nay anh lại học được hai câu thành ngữ, “lòng dạ đen tối”, “tự làm tự chịu”, nó rất hợp với em. Ha ha ha”. Vệ Nam đang vùng vẫy dưới nước kêu cứu, mơ hồ nghe thấy anh trai và Lục Song đang nói chuyện với nhau, đại ý là: “Em gái tao sợ nước, mày mau xuống cứu nó. Mày có muốn lấy người vợ dùng cá cược mà đổi lại này không?”, “Sao không nói sớm, Lục phu nhân không thể chết đuốii được. Mau vớt cô ấy lên, đứng ngây ra đó làm gì, vớt cô ấy lên, nhanh lên”.
Vệ Nam bật cười, Lục Song ngay từ nhỏ đã là tên tiểu quỷ nghịch ngơm, may mà lớn lên rồi cũng khá phong độ, tuy rằng phong độ ấy bảy phần là giả, nhưng có thể đóng giả đến mức ấy cũng chẳng dễ dàng gì.
Lục Song quay sang nhìn Vệ Nam: “Em cười gì vậy?”
Vệ Nam nói: “Mẹ em lúc nào cũng nói anh là chính nhân quân tử xuất thân trong gia đình gia giáo”.
Lục Song gật đầu: “Nhạc mẫu quả là có đôi mắt tinh thường, có thể xuyên qua vẻ bề ngoài nhìn thấy được bản chất của anh”.
Vệ Nam mỉm cười không nói gì. Lục Song khẽ nói: “Giờ hơi lạnh, về nhà thôi!”. Nói xong anh nắm tay Vệ Nam, động tác ấy thật tự nhiên.
Hai người đi qua nhà hàng lúc nãy, Lục Song vào bãi đỗ xe lấy xe, Vệ Nam đứng chờ ở ngoài.
Ở quảng trường cách đó không xa có một tấm biển rất to, dường như quảng cáo gì đó, nhìn rất hoành tráng. Vệ Nam nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là tấm biển giới thiệu buổi biểu diễn đầu tiên của nhóm nhạc Just mới thành lập. Trên đó có in ảnh của năm chàng trai tre, người hát chính cầm micro, trông ai cũng đẹp trai, phong độ, Vệ Nam lướt nhìn tấm biển quảng cáo, đến hàng cuối cùng, đột nhiên dừng lại.
Người ngồi cuối cùng là tay trống, mặc quần áo đen, mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng, toàn thân toát lên vẻ độc đáo tự nhiên, bên cạnh có biết tên của anh ta, cái tên được bao quanh bởi những quầng sáng chói mắt: A Hằng – Đó là người vô cùng quen thuộc đối với Vệ Nam – Hứa Chi Hằng.
Đã lâu không gặp, dường như cậu ấy thay đổi rất nhiều, tóc cắt ngắn, nhưng vẻ mặt lạnh lùng và ca lạ giống như lần đầu gặp mặt, dường như không để ý đến những người xung quanh, dồn hết tâm trí vào giai điệu của tiếng trống, quên cả bản thân mình.
Vệ Nam đứng ngây người một lúc rất lâu, đến tận khi Lục Song đỗ xe trước mặt, ấn còi inh ỏi Vệ Nam mới bình tĩnh trở lại, mở cửa lên xe.
Trong xe có bật nhạc, là giai điệu đàn violon du dương, trầm lắng.
Lục Song quay sang cười và nói: “Em nhìn gì mà chăm chú vậy?”
Vệ Nam khẽ thở dài: “Hồi nhỏ em rất thích những ngôi sao mới nổi, cũng đã từng điên rồ cầm biển quảng cáo đi xem biểu diễn, vì một tờ áp phích có chữ ký mà xêos hàng dài dưới trời nắng chang chang. Bây giờ nhớ lại thấy mình thật ngốc nghếch:.
Lục Song gật đầu: “Lúc trẻ con ai mà chẳng như thế”.
Vệ Nam quay sang, cười toe toét: “Đúng vậy, bây giờ em già rồi, không còn hứng thú và đam mê với những thứ ấy nữa”.
Lục Song quay sang liếc nhìn tờ áp phích ở phía xa, cười tít mắt: “Dường như là buổi biểu diễn của nhóm nhạc mới thành lập. Nếu em muốn đi thì anh đi cùng em, tưng bừng một phen, được không?”
Vệ Nam lắc đầu: “Không cần đâu”.
Không ngờ cậu ấy đã vào ban nhạc.
Lúc mới quen đã biết cậu ấy rất có năng khiếu âm nhạc, hồi học cấp ba, cũng vì tài đánh đàn guitar của mình mà cậu ấy được biết bao cô gái theo đuổi. Hồi học đại học còn từ mình viết một bài hát tặng mình, bài hát ấy có tên là Người con gái trong trái tim tôi.
Có lẽ bây giờ cậu ấy đã tìm thấy con đường của mình. Mình sắp trở thành vợ người khác, không nên còn bất kỳ vướng mắc gì với cậu ấy, cũng không nên làm phiền cuộc sống của cậu ấy.
Những giai điệu quen thuộc như bang lên bên tai, giai điệu quen thuộc của những bài hát quen thuộc.
Ba bài hát để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm trí của Vệ Nam.
Thời gian đầu tiên, bài hát cùng Tiêu Tinh, Kỳ Quyên vừa nắm tay nhau vừa hát trong suốt bao nhiêu năm. Hồi ấy vẫn ngây thơ nghĩ rằng ba người sẽ không bao giờ xa nhau. Bây giờ mới hiểu, mỗi người đều có cuộc sống riêng, bây giờ mỗi người một nơi, chỉ có duy nhất một điều không thay đổi là lời chúc phúc và sự quan tâm dành cho nhau. Đã hứa là thường xuyên liên lạc, chỉ cần một cuộc điện thoại, một lời nhắn trên email và QQ có lẽ, như vậy là đủ.
Người con gái trong trái tim tôi, bài hát Hứa Chi Hằng hát trong trong cuộc thi hát hồi học đại học. Hồi ấy Vệ Nam còn ngây thơ, yêu thần người ấy trong suốt bao nhiêu năm, nghe bài hát người ấy biết mà không ngờ rằng người ấy hát tặng mình. Chỉ nghe người ấy hát một lần, bây giờ không còn nhớ rõ giai điệu và lời bài hát, chỉ còn lại dáng vẻ căng thẳng khi người ấy tỏ tình và hình ảnh người ấy vác cây đàn guitar trên lưng, quay người bước đi lúc ở Hải Nam.
Còn bây giờ là bài hát ấm áp nhất mà Lục Song hát cho mình nghe,“Đi bộ dạo phố, tìm chút âm nhạc, nếu mệt rồi anh sẽ xách giày cho em. Dù có tắc đường, mất điện hay tuyết rơi, ngày nào anh cũng muốn cùng em hạnh phúc như ngày lễ tình nhân”. Khi anh ấy cầu hôn mình đã mỉm cười nhận lời, bởi đó là chính niềm hạnh phúc ấm áp, ngọt ngào mà mình mong muốn.
Không ngờ sinh nhật của Vệ Nam cũng là sinh nhật của mẹ Lục Song, mẹ chồng nàng dâu coi như có mối duyên phận đặc biệt.
Lục Song mua quà, nhân tiện mang đĩa sườn xào đến tặng mẹ, lúc ấy Vệ Nam mới biết anh ấy nói sườn để trong tủ lạnh dùng vào việc khác chính là việc này. Anh ất duy nghĩ thật thấu đáo, chưa gì đã dùng thức ăn hối lộ mẹ để tạo mối quan hệ tốt đẹp giữa mẹ chồng và nàng dâu khiến Vệ Nam vô cùng cảm động.
Đến tận tám giờ tối Vệ Nam và Lục Song mới đến nhà bố mẹ anh. Mẹ Lục Song tưởng rằng con trai quên sinh nhật mình nên ngồi trên bàn ăn mà mặt mày sa sầm chẳng nói chẳng rằng. Nhưng vừa nghe Lục Song nói sẽ kết hôn, bỗng nhiên lại cười tươi như hoa, chạy vào bếp hét to: “Ông nó ơi, Lục Đan ơi, hai người mau vào đây, Lục Song nói sắp kết hôn”. Dáng vẻ vui mừng ấy còn hơn cả trúng sổ xố tiền tỉ. Nói xong chạy vào phòng khách gọi điện thoại cho mẹ Vệ Nam, một câu thông gia hai câu thông gia, vô cùng thân thiết, nhân tiện giở quyển lịch ra chọn ngày, qua điện thoại, Vệ Nam cũng nghe thấy điệu cười “kinh dị” của mẹ.
Bố mẹ mong con cái kết hôn, mong ngày mong đêm, thật không dễ dàng gì.
Thực ra ban đầu mẹ Lục Song không ưa Vệ Nam lắm, sợ Lục Song tìm bạn gái giả để qua mặt mình. Vì vậy một thời gian dài nghi ngờ Vệ Nam và Lục Song liên kết với nhau lừa hai bên. Dĩ nhiên sự nghi ngờ ấy không phải là vô căn cứ. Hồi ấy, quan hệ của hai người đúng là quan hệ chiến hữu, cùng liên kết lừa bố mẹ. Bây giờ nhìn thấy cô bé mặt mày dễ thương, lại sắp kết hôn với con trai mình, cúi đầu ngượng ngùng càng nhìn càng thấy đáng yêu. Mẹ Lục Song vui vẻ gắp sườn vào bát, vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Con nấu ăn khéo quá, sau này có thời gian rỗi đến làm vài đĩa cho mẹ ăn nhé!”. Lục Song khẽ huých vào eo Vệ Nam, tiếng gọi “mẹ” kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bật ra được.
Ăn cơm xong, mẹ Lục Song làm ra vẻ bí mật gọi chồng và con trai vào phòng ngủ bàn hôn sự. Lục Đan và Vệ Nam ngồi trong phòng khách. Ngồi một lúc rất lâu, Lục Đan mới lạnh lùng nói: “Cô biết chuyện tôi và Lục Song là chị em sinh đôi, quan hệ chị em bị đảo lộn rồi chư?”. Nói xong, cô ấy lại chau mày nhìn Vệ Nam: “Sau nàu tôi gọi cô là chị dây, hay cô gọi tôi là chị?”
Cuối cùng Vệ Nam cũng hiểu, Lục Đan đáng thương thấy mình chướng mắt là vì chuyện xưng hô này. Chắc cô ấy đã vì chuyện này mà suy nghĩ rất nhiều năm. Vệ Nam sờ mũi rồi mỉm cười và nói: “Chỉ là cách gọi thôi mà, không sao cả. Minh thấy sau này gọi tên cho thân mật. Cậu cứ gọi mình là Vệ Nam”.
“Như vậy cũng được”. Lục Đan tỏ vẻ không thoải mái lắm, bỗng nhiên cô ấy hỏi: “Nghe nói cô đã đọc bộ tiểu thuyết Thời khắc tươi đẹp nhất?”
Vệ Nam ngây người: “Chẳng phải bộ tiểu thuyết ấy do Lục Song viết sao?”
Lục Đan im lặng một lúc rất lâu rồi mới nói: “Hồi nhỏ nó bị viêm ruột thừa, phải mổ. Từ đó nó nói rất thích bác sĩ nữ cầm dao mổ, lúc viết tiểu thuyết vẫn còn cười, nói là chẳng may có cô gái đọc xong tiểu thuyết của nó sẽ yêu nó, như vậy chẳng phải thả cái bẫy bắt được thỏ trắng con sao?” Lục Đan nhún vai: “Không ngờ nó đã bẫy được cô, cô thiệt thòi rồi, hãy cầu trời khấn Phật đi, thỏ trắng con, he he”.
Vệ Nam ngây người, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài, haizz, duyên phận thật là kỳ diệu – Nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết đến lúc học đại học thì chia tay nhau, nhưng họ lại gặp nhau trong cuộc sống hiện thực.
Thông tin Vệ Nam và Lục Song sắp kết hôn lan truyền rất nhanh.
Ngay hôm ấy trở thành ngày lễ điện thoại của Vệ Nam, bắt đầu từ sáng sớm đến bây giờ, điện thoại liên tục đổ chuông.
“Buồn quá, đây không phải là kết quả anh mong muốn …”
Giống hệt ngày lễ điện thoại trước, người đầu tiên gọi điện thoại vẫn là anh trai ở miền Bắc xa xôi, vừa nhấc máy lên là bắt đầu hét: “Ưm kết hôn mà cũng không thèm hỏi ý kiến anh? Lục Song không thể coi thường người bác như anh được! Em gọi nó nghe điện thoại, nhanh lên”. Vệ Nam nhăn nhó đưa điệnn thoại cho Lục Song, chỉ thấy đầu dây bên kia nói: “Hồi nhỏ cá cược quả là hiệu nghiệm, mày phải đưa cho tao hai bao lì xì, một bao cho người mai mối, một bao cho anh vợ.” Sau đó lại là một tràng giang đại hải, nào là: “Mày phải đối xử tốt vơi em gái tao, nếu không thì ăn đòn: thế này thế kia. Lục Song vừa cười vừa gật đầu, cuối cùng nói: “Anh yên tâm, em sẽ đối xử với Vệ Nam tốt hơn em gái em”.
Nghe câu nói ấy của Lục Song và nhớ đến lời nhắc nhở “cầu trời khấn Phật” của Lục Đan, Vệ Nam rất muốn khóc.
Một lúc sau, Tiêu Tinh gọi điện đường dài về chúc mừng: “Nam Nam ỉn, mày đỡ được hoa cưới trong đám cưới của tao, linh nghiệm thật, tốc độ cũng thật thần tốc. Chỉ là điều thực sự Lục Song rất tốt, cừa nhìn đã biết là người chồng lý tưởng. Mày phải làm người vợ tốt mới đúng, sau này làm vợ người ta rồi, đừng có lười như trước nữa, phải dậy sớm, biết chưa?”
“Biết rồi, sau khi bị anh ấy dùng đá gọi dậy nhiều lần, đồng hồ sinh học của tao đã xoay một cách thành công rồi”. Vệ Nam khẽ cười: “Thẩm Quân Tắc có đối xử tốt với mày không?”
“Rất tốt, mày yên tâm đi. Mấy hôm nữa anh ấy sẽ về nước làm ăn. Tao bảo anh ấy mang một bó hoa dạ lan hương trắng cho mày. Mày hiểu tấm lòng của tao rồi chứ?”
“Dĩ nhiên”.
- Tình yêu có ở khắp nơi, tình bạn của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi vì khoảng cách thời gian và không gian.
Vừa cúp điện thoại của Tiêu Tinh, Chu Phóng lại gọi điện đến.
“Em dâu à, chuyện con cái các em thảo luận đến đâu rồi?”
Môi Vệ Nam run run: “Anh lo xa quá, tạm thời bọn em chưa có ý định sinh con”.
“Thì anh muốn đặt trước mà. Sau này sinh con phải nhận anh làm cha nuôi. Anh có thể giúp em đặt tên cho con, bón sữa cho nó, thay tã cho nó, sau này nó lớn tìm người yêu cho nó. Có thêm một người cha nuôi cũng rất tốt mà”.
“Thôi được”. Nói như vậy cho thì có thêm một người cha nuôi cũng tốt thật, chí ít thì cũng tiết kiệm được chút tiền sữa. Vệ Nam mỉm cười và nói: “Anh tặng em một bộ sách, mỗi cuốn đều phải ký tên bằng bút lông, em sẽ để con em nhận anh làm cha nuôi”.
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội bắt nạt anh ta, đồ tác giả bất lương mà mình đã ngưỡng mộ suốt bao nhiêu năm. Đứa con đáng thương đã bị mẹ nó bán vì mấy quyển sách có chữ ký như thế đấy.
Một lúc sau, Kỳ Quyên gọi điện đến.
“Vệ Nam" Kỳ Quyên hạ thấp giọng, giọng nói của cô ấy đượm buồn: “Chúc mừng mày, cuối cùng cũng lấy chồng. Tao thấy Lục Song rất được, có thể lấy làm chồng”.
Vệ Nam nói: “Tao cũng nghĩ có thể lấy được, anh ấy cũng tốt”. Quay lại nhìn Lục Song, thấy anh ấy nhếch mép mỉm cười, mấp máy môi nói: “Anh rất tốt”.
Kỳ Quyên im lặng một lúc rất lâu rồi mới khẽ nói: “Vệ Nam, tao có chuyện muốn nói với mày”.
Vệ Nam ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy? Mày nói đi”.
Kỳ Quyên ngừng một lát, khẽ nói: “Thực ra tao và Hứa Chi Hằng là chji em. Tao ghét mẹ nó, ghét no. Tao biết là mày yêu nó nhưng lại cố ý ngăn cản chúng mày…”
“Tao biết rồi”. Vệ Nam cười ngắt lời Kỳ Quyên: “Thực ra mày sợ sau này tao sẽ khổ nên mới ra công ra sức ngăn cản, sợ tao biết mối quan hệ của hau người rồi sẽ càng thấy khó xử hơn, vì vậy mày mới giấu tao, đúng không? Đồ ngốc”. Thấy Kỳ Quyên không trả lời, Vệ Nam khẽ nói tiếp: “Tuy lúc nào mày cũng cố tỏ ra không sao, nhưng tao biết hết nỗi khổ tâm của mày …”
“Mày không trách tao thì tốt”. Đầu dây bên kia dường như đang nghẹn ngào: “Lần trước Hứa Chi Hằng quay về, đưa ra rất nhiều bằng chứng. Tao là người thân nên không được tham gia điều tra. Vụ án này do anh Tiêu Phàm xử lý. Cuối cùng ông ta… cũng phải trả giá cho những lỗi lầm của mình. Hôm nay… xử bắn”. Kỳ Quyên ngừng một lát, khẽ nói: “Tao đã báo thù được cho mẹ. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì lúc nãy thu dọn hành lý, đột nhiên tao phát hiện mình vẫn giữ lại… con gấu bông mà ông ta tặng hồi sinh nhật tám tuổi”.
Im lặng một lúc lâu, Vệ Nam khẽ nói: “Kỳ Quyên, có phải mày… muốn đi không?
“Đúng là tri kỷ, vừa nghe đã hiểu ý nhau”. Kỳ Quyên chần chừ một lúc rồi nói: “Tao đang ở sân bay, muốn đi du lịch, giải khuây”.
“Mày đi bao lâu?
“Không biết. Tao xin nghỉ dài dài. Khi nào thấy thảoi mái hơn thì về. Mày bảo Nguyên Nguyên làm phù dâu nhé.”
“Ừ”. Vệ Nam ngừng một lát, khẽ cười: “Kỳ Quyên, mày đã nói chúng mình mãi mãi là chị em tốt, đúng không?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, lâu đến nỗi nghe rõ nhịp thở của hai người, đến khi tiếng loa thúc giục hành kháhc lên máy bay vang lên, Kỳ Quyên mới mỉm cười và nói: "Đúng vậy”.
Dường như Kỳ Quyên đang tìm thứ gì đó trong điện thoại, Vệ Nam nghe thấy tiếng ấn bàn phím, một lúc sau, điện thoại vang lên giai điệu quen thuộc, bài hát Thời gian đầu tiên mà ba người đã từng hát rất nhiều lần vang vọng bên tai.
Ngày hôm qua sẽ bị ngày hôm nay, ngày mai thay thế, tình cảm gắn bó sẽ không phai nhạt, luôn quan tâm đến nhau…
Dù bạn và tôi có lạc nhau giữa thành phố náo nhiệt thì tình bạn sẽ xuất hiện trong giây phút đầu tiên…
Vệ Nam mỉm cười và nói: “Kỳ Quyên, thượng lộ bình an”.