Nguyên tác: The Adventurers
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Quyển III: Tiền Và Hôn Nhân - Chương 1
C
ác văn phòng ở ngân hàng trên khắp thế giới đều có mùi giống nhau, Sergei nghĩ, ngồi xuống chiếc ghế bọc da. Chỉ có ngân hàng Thuỵ Sĩ là nặng mùi hơn. Cũ hơn và mốc meo hơn. Có lẽ là vì sự sùng bái tiền của họ. Dù sao thì anh cũng có cảm tưởng tiền của họ cũ hơn và mốc meo hơn.
Hai quan chức ngân hàng ngồi sau chiếc bàn khổng lồ nhìn anh chằm chằm. Sergei hờ hững nhìn lại, chờ cho họ nói trước. Dù sao thì anh cũng chẳng có điều gì để nói.
Người đàn ông bé nhỏ, đầu hói, mở màn. "Tôi là Bernstein", hắn nói tiếng Pháp với trọng âm đặc Đức. "Đây là phụ tá của tôi, ông Kastele".
Vì họ không có ý bắt tay, Sergei ngồi nguyên trong ghế. Anh gật đầu mà không nói gì.
Bernstein nhảy lên tấn công. "Ông không phải là một hoàng tử", hắn nói, cặp mắt như thể cáo buộc sau cặp kính gọng vàng.
Sergei nhún vai. "Thì sao?" anh đáp. "Cô ấy biết rồi".
Đôi mắt Bernstein sau cặp kính chợt trở nên trống rỗng. "Bà ấy biết rồi?" hắn nhắc lại với giọng bối rối.
Kastele tức khắc phối hợp với đồng sự. "Thậm chí ông cũng không phải là một Bá tước", hắn nói giọng dè bỉu. "Chỉ có cha ông là Bá tước. Ông ấy ở trong quân đội Đức".
"Tôi không gặp gỡ để bàn về gia đình tôi" Sergei đứng lên. "Tôi không quan tâm đến việc tôi có lấy cô ta hay không. Đấy là ý cô ấy". Anh quay người, bước đi. Bernstein, bằng một cử chỉ lẹ làng đến ngạc nhiên đối với vóc dáng bé nhỏ như vậy, vụt khỏi chiếc bàn lớn, bắt kịp Sergei trước khi anh mở cửa. "Xin chờ một chút, ông Nikovitch!"
Sergei thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên cái đầu hói của người đàn ông bé nhỏ. "Thực sự là không hề có phản đối gì, thưa Bá tước Nikovitch".
Sergei khinh khỉnh nhìn Bernstein, đưa tay tới núm cửa.
Giờ thì Kastele lại nhập vào với kẻ đầu hàng. Hắn đứng lên sau chiếc bàn, cao và gầy đét như thây ma, giọng ngọt sớt. "Đúng vậy ạ, thưa ngài. Chúng tôi không có ý làm mếch lòng ngài. Xin mời Hoàng tử Nikovitch an toạ. Tôi chắc chúng ta có thể bàn về một hợp đồng hôn nhân như những người lịch sự".
Một cách miễn cưỡng, Sergei để cho người đàn ông bé nhỏ dẫn lại ghế. Anh thắng thế, và anh biết vậy. Chỉ một câu của Sue Ann nói với cha là tức khắc cắt đứt mọi liên hệ của ngân hàng với cả sản nghiệp của Daley.
Bernstein đi quanh bàn rồi ngồi xuống. Rõ ràng là có ánh mắt nhẹ nhõm trong cái nhìn trao đổi giữa hắn và đồng sự. Hắn gượng cười khi quay sang Sergei "Chúng tôi đã liên hệ với ông Daley", hắn nói "và chúng tôi sung sướng được báo để ông biết là ông ấy không phản đối cuộc hôn nhân giữa ông và con gái ông ấy".
Sergei lặng lẽ gật đầu.
"Tuy nhiên chúng tôi được chỉ thị phải làm rõ ràng và chắc chắn rằng quyền lợi của cô Daley được bảo vệ. Tất nhiên, ông biết là cô ấy thừa hưởng một gia tài lớn và vĩnh viễn gắn liền với tương lai của doanh nghiệp gia đình. Chúng tôi phải soạn thảo một thoả thuận để bảo vệ các bên hữu quan".
Sergei vẫn lặng thinh.
"Kể cả ngài ạ" Kastele vội thêm.
Bây giờ Sergei mới tức cho phép mình hưởng sự xa xỉ của một câu trả lời. "Tất nhiên".
Giọng Bernstein bỗng trơn tru hơn. "Thay vì các quyền thay đổi thừa kế thông lệ cũng như toàn bộ các khiếu nại khác đối với sản nghiệp trong tương lai của vợ ông, ông Daley đã uỷ quyền cho chúng tôi chi khoản hồi môn là hai mươi lăm ngàn đôla và một khoản phụ cấp hàng tháng là năm trăm đôla, sau lễ cưới. Tất nhiên là toàn bộ chi phí sinh hoạt của ông, mọi thứ, sẽ do ông Daley thanh toán. Nghĩa là ông hoàn toàn không phải chi tiêu gì hết. Ông ấy mong ông được hạnh phúc bởi vì nghĩ rằng như vậy, con gái ông ấy cũng sẽ hạnh phúc".
Sergei nhìn sâu vào mắt người đàn ông bé nhỏ.
"Tôi e rằng khó mà có thể làm cho con gái ông ấy hạnh phúc với một thu xếp khốn khổ như vậy. Chắc ông Daley phải hiểu chứ".
Kastele nhìn anh một cách ranh mãnh. "Ông nghĩ là ông phải có bao nhiêu?"
Sergei nhún vai. "Ai biết được? Khi mà vợ của một người đàn ông là thừa kế năm mươi triệu đôla thì ông ta không thể đi loanh quanh chỉ với những đồng xu trong túi. Điều đó sẽ gây ấn tượng gì chứ?"
"Vậy năm mươi ngàn và mỗi tháng là một ngàn có gây nên một ấn tượng khá hơn không?"
"Chút đỉnh thôi" Sergei lấy ra điếu thuốc trong chiếc hộp đựng bằng vàng mà Sue Ann đã mua cho anh, châm thuốc bằng chiếc bật lửa bằng vàng tương tự. "Nhưng vẫn không đủ".
Cặp mắt Kastele dừng lại trên chiếc hộp đựng thuốc lá và chiếc bật lửa bằng vàng mà Sergei lơ đãng để trên bàn, trước mặt anh. "Điều gì làm ông nghĩ rằng ông được quyền tạo một ấn tượng khá hơn?"
Sergei rít thuốc rồi từ từ nhả khói. "Tôi sẽ tạo một ấn tượng giản dị nhất có thể được, thưa các vị. Đấy không phải là điều tôi nghĩ, mà là cô Daley nghĩ".
"Chúng tôi chỉ được nghe ông nói về điều cô Daley nghĩ mà thôi", Bernstein vội nói.
"Không, ông nghe cả cô Daley nữa" Sergei ấn chốt chiếc hộp thuốc lá và nó mở ra. Anh đẩy nó về phía hai người đàn ông. "Đọc lời đề tặng đi".
Bernstein cầm chiếc hộp thuốc lá lên, Kastele cúi trên vai hắn. Sergei không cần phải thấy biểu hiện trên nét mặt những kẻ đầu hàng để biết là anh đã thắng họ.
Tặng Sergei của em
Quà tặng đính hôn
Cho kiếm sĩ vĩ đại nhất đời
Chiếc bao kiếm sủng kính của anh,
Sue Ann
Các điều khoản cuối cùng được thoả thuận là một trăm ngàn đôla hồi môn và phụ cấp là hai ngàn rưởi đôla mỗi tháng. Và một điều khoản phụ thêm, trong trường hợp Sue Ann muốn ly dị, Sergei được quyền hưởng năm mươi ngàn đôla cho mỗi năm hôn nhân, cho đến năm năm, nghĩa là hai trăm năm mươi ngàn đôla.
Tất cả mới bắt đầu chỉ ba tháng trước đây, khoảng cuối tháng Giêng, ở Saint Moristz. Đấy là một trong những ngày mà mây và tuyết đã làm mịt mờ những dẫy núi đẹp tuyệt trần, khiến mọi người phải ở lỳ trong nhà của khu nghỉ. Khoảng bốn giờ chiều, Sergei nằm thẳng đơ trên chiếc sofa đặt trước lò sưởi đang bập bùng trong ngôi biệt thự nhỏ anh thuê cho vụ nghỉ thì chợt nghe tiếng gõ cửa.
Quỷ nào mà lại đi ra ngoài trong cái thời tiết khỉ gió này? Anh nghĩ, kêu người hầu gái mở cửa. Không có tiếng thưa, và anh chợt nhớ ra rằng chiều nay cô ta nghỉ. Cô ta sẽ chỉ trở lại sau sáu giờ.
Anh uể oải ngồi dậy xốc lại quần rồi đi ra phòng khách khi tiếng gõ lại vang lên.
"Tôi ra đây" anh bực dọc mở cửa. "Ồ, ông đấy à?" Anh nói, nhận ra người đàn ông trước mặt, mình phủ đầy tuyết. "Tôi cho là chỉ có một tay ngu mới lên núi trong cái thời tiết này thôi".
Kurt Wilhelma, kiện tướng trượt tuyết ở Suvretta, phủi tuyết trên quần áo v ủng rồi theo anh vào nhà. "Cậu một mình à?"
"Tất nhiên là một mình. Ông cho là còn kiếm ai ở đây nữa, Greta Garbo chăng?"
"Chẳng có gì làm mình ngạc nhiên cả" Kurt đáp. "lạy Chúa, ở ngoài lạnh thấu xương. Có gì uống không?"
"Có vodka trên kệ ấy" Sergei lại ném mình xuống sofa.
"Lần này mình tin sẽ kiếm được cho cậu một em đích thực".
"Chắc không?" Sergei nghi hoặc.
"Mình đã kiểm tra".
"Sao?"
"Cô ta lên đây cùng hai cô bạn, thuê một căn hộ bự của hoàng gia với ba phòng ngủ. Nhưng điều quan trọng là căn hộ của cô ta do Tín dụng Thuỵ Sĩ đặt và hoá đơn do họ thanh toán." Kurt làm nguyên một tợp. "Mà cậu biết Tín dụng Thuỵ Sĩ đấy. Họ không làm cái gì cho bất cứ ai không bộn tiền".
Sergei gật đầu. "Song... có thể là một cuộc tình tay ba".
"Không" Kurt cả quyết. "Họ đến khách sạn chưa đầy mười phút mà đã lơn mấy chàng trai của mình rồi. Mình bảo chúng nó cứ vui vẻ với hai em kia, chừa tóc vàng ra để mình gặp cậu đã".
"Tóc vàng à? Trông thế nào?"
"Khá xinh. Chân dài. Vú bự".
"Ông bảo người Mỹ à? Thế còn hai em kia?"
"Cũng Mỹ".
"Tên em ấy là gì?"
"Sue Ann Daley".
"Sue Ann Daley?" giọng Sergei như thoáng nhận ra. "Để mình nghĩ xem".
Kurt rót thêm cho mình ly vodka nữa. Đôi lông mày Sergei nheo lại để cố nhớ. Chợt anh bật dậy, đến bàn viết, mở ngăn kéo ra. "Rõ là mình đã nghe cái tên này".
"Cậu bảo sao cơ?" Kurt tò mò. Sergei đến bên tay kiện tướng trượt tuyết, cười. "Ông biết không, cha già, mình cho lần này ông có một em đích thực".
Kurt cười. "Cậu biết con bé à?"
Sergei gật đầu. "Một người bạn đã viết cho mình về cô ta khoảng một năm trước đây khi lần đầu tiên cô ta đến Thuỵ Sĩ. Nhưng dịp đó mình bận quá... "
Sergei trở lại bàn viết, lấy ra một tờ giấy viết thư, loại có gia huy và dòng chữ HOÀNG TỬ SERGEI NIKOVITCH. Anh viết nhanh mấy dòng, gấp lại rồi nhét vào phong bì. Rồi viết tên cô ta bằng chữ hoa lên, bảo Kurt.
"Đây. Gửi cái này đến phòng cô ta cùng với một tá hoa hồng. Chín giờ tôi sẽ xuống đón cô ta cùng hai cô bạn đi ăn tối. Hãy bảo Émile là tôi thích một bàn đặc biệt ở góc phòng, có hoa và nến, cả hoa ở từng chỗ ngồi nữa, và một chai Piper 21".
Kurt trợn mắt. Trong đầu Sergei không hề mảy may nghĩ là các cô gái có thể không đến ăn tối. "Thế còn tiền hoa?" Kurt hỏi.
Sergei cười. "Cứ bầy ra. Với hai mươi lăm phần trăm giảm giá mà ông không chi được à?"