Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 47
T
rước kia chưa bao giờ có tắc kè đốm vàng ở thị trấn Hồ Xanh. Mãi đến khi hồ cạn nước chúng mới đến vùng này. Những cư dân thị trấn đã từng nghe nói đến “con quái vật mắt đỏ” sống ở những ngọn đồi hiu quạnh.
Một buổi chiều, Sam, người bán hành, và cô lừa của anh, Mary Lou, đang quay trở về chiếc thuyền thả neo hơi xa bờ. Đó là một ngày cuối tháng 11, những cây đào đã rụng gần hết lá.
- Sam! - có người gọi anh.
Anh quay lại thì thấy ba người đàn ông chạy đuổi theo mình, tay cầm nón vẫy gọi. Anh chờ họ:
- Chào Walter, chào Bo, chào Jesse - anh chào khi họ chạy tới nơi, đang còn thở không ra hơi.
- Bắt kịp cậu, mừng quá - Bo nói - Sáng mai bọn này sẽ đi săn rắn chuông.
- Chúng tôi muốn mua một ít thuốc tắc kè của anh - Walter bảo.
- Tôi không ss-sợ rắn chuông - Jesse nói - Nhưng tôi không muốn chạm trán bọn quái vật mắt đỏ. Tôi từng trông thấy một con rồi, như thế là quá đủ. Tôi biết là nó mắt đỏ. Phải, nhưng tôi chưa hề nghe nói đen răng đen, to cộ.
- Tôi thì sợ cái lưỡi trắng - Bo nói.
Sam đưa cho mỗi người hai lọ nước cốt hành. Anh dặn họ tối đó hãy uống một lọ trước khi đi ngủ, nửa lọ uống vào buổi sáng, còn nửa lọ uống khoảng lúc ăn trưa.
- Anh chắc cái này hiệu nghiệm chứ? - Walter hỏi.
- Tôi nói với chú hoài - Sam bảo - Nếu không có tác dụng, thì tuần sau chú cứ trở lại, tôi sẽ hoàn lại tiền cho chú.
Walter dáo dác nhìn quanh, trong khi Bo và Jesse phá lên cười khà khà. Rồi Sam cũng phá ra cười theo. Ngay cả Mary Lou cũng rít lên một tiếng hee-hee hiếm hoi.
- Nhớ nhé - Sam dặn những người đàn ông trước khi họ đi khỏi - Quan trọng là phải uống một lọ vào tối nay. Các anh phải để cho nó ngấm vào trong máu mình. Tắc kè không thích máu có hành đâu.
o O o
Stanley và Zero ngồi trên ghế sau trong chiếc BMW của bà Morengo. Chiếc va-li ở giữa chúng. Nó vẫn còn khóa. Họ quyết định sẽ để cho ba của Stanley mở va-li tại phân xưởng của ông.
- Cậu không biết có gì ở trong đó à? - bà hỏi.
- Không ạ - Stanley trả lời.
- Tôi không nghĩ vậy.
Máy điều hòa nhiệt độ mở, nhưng họ lái xe với những cửa sổ mở toang, bởi vì - Chết tiệt, các cậu bốc mùi khiếp quá.
Bà Morengo giải thích rằng bà là luật sư về tác quyền phát minh sáng chế.
- Tôi đang giúp ba cậu đăng ký sản phẩm mới mà ông ấy vừa phát minh ra thì ông ấy tình cờ nhắc đến trường hợp của cậu, vì vậy tôi tiến hành một cuộc điều tra nhỏ. Đôi giày thể thao của Clyde Livingston bị đánh cắp đâu khoảng 3 giờ 15 phút. Tôi gặp anh chàng tên là Derrick Dunne, cậu ta kể rằng vào lúc 3 giờ 20 phút cậu đang ở trong phòng tắm để vớt quyển vở của cậu ra khỏi bồn cầu. Có hai nữ sinh nhớ là đã trông thấy cậu ra khỏi nhà vệ sinh nam, tay cầm một quyển tập ướt.
Stanley cảm thấy tai mình đỏ rân lên. Sau tất cả mọi thứ cậu trải qua, thế mà ký ức đó vẫn khiến cậu xấu hổ.
- Như vậy chắc chắn là cậu không ăn cắp giày - bà Morengo kết luận.
- Nó không lấy mà là cháu lấy - Zero nói.
- Cậu làm cái gì? - bà Morengo hỏi.
- Cháu đã đánh cắp đôi giày đó.
Bà luật sư quay hẳn người ra sau trong khi vẫn lái xe và nhìn Zero.
- Tôi không nghe thấy. Tôi khuyên cậu hãy bảo đảm là tôi sẽ không nghe thấy điều đó lần nào nữa.
Stanley hỏi:
- Ba cháu phát minh ra cái gì vậy? Ông ấy tìm ra cách tái chế giày thể thao rồi à?
- Không, ông ấy vẫn còn đang nghiên cứu - bà Morengo giải thích - Nhưng ông ấy đã phát minh ra một sản phẩm có thể đánh bạt mùi hôi chân. Đây này, tôi có mang theo mẫu trong cặp táp. Ước gì tôi có nhiều hơn cho hai anh bạn có thể tắm với nó.
Bà dùng một tay mở cặp táp và chuyền một lọ nhỏ ra sau cho Stanley. Cậu trao nó cho Zero.
- Nó được gọi là gì? - Stanley hỏi.
- Chúng tôi chưa tìm ra tên cho nó - bà Morengo đáp.
- Ngửi mùi quen quen - Zero nhận xét.
- Mùi đào, đúng không? - bà Morengo hỏi - Tất cả mọi người đều nói như thế.
Không lâu sau hai đứa lăn ra ngủ thiếp đi. Đằng sau chúng, bầu trời chuyển tối và lần đầu tiên sau hơn một trăm năm, một giọt mưa rơi xuống mặt hồ trống rỗng.