Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
nh cho em xuống ngã tư Park Avenue cắt phố 3. Em sẽ đi bộ từ đó.
- Được - Joker trả lời và đỗ xe sát vào vỉa hè. Lão nhoài người qua thành ghế mở cửa cho cô - Chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối chứ?
Cô gật đầu.
- Anh sẽ đón em lúc tám giờ tại nhà em - lão nói.
- Vâng, thế thì tuyệt - cô đáp và đóng sập cánh cửa lại. Lão còn nhìn theo cô đang hoà mình vào dòng người ở đầu ngã tư và rẽ qua đường trước mặt lão. Lão yêu dáng đi của cô. Đó là những động tác uyển chuyển trẻ trung vẫn có của cô. Lão nhếch mép cười khi nhận ra những ánh mắt đàn ông nhìn theo cô. Lão không thể khó chịu với họ được. Phía sau có ai đó bóp còi inh ỏi. Lão ngước lên và thấy đèn đã chuyển sang màu xanh. Lão cho xe chạy.
Ngôi nhà nằm trong một dãy những toà nhà cũ kỹ đã từ lâu ở New York người ta không còn mướn làm nhà ở nữa mà chỉ sửa sang lại để làm văn phòng. Đóng đô ở đó là những hãng quảng cáo nhỏ và những dạng sống tranh sáng tranh tối mà công việc của họ được gọi tên là "kinh doanh". Và ngoài ra còn những người sẵn sàng bỏ thêm ra nhiều tiền hơn một chút để thuê một căn phòng tồi tàn, chỉ để muốn trong mọi trường hợp được giở ra cái địa chỉ ở Park Avenue.
Tấm biển sáng bằng đồng thau bóng loáng gắn lên cạnh cánh cửa ra vào chiếu vào mắt cô. Park Avenue 79 ở phía dưới là những biển nhỏ bằng đồng đề tên các hãng. Cho mỗi tấm biển mỗi tháng phải trả thêm năm dollar. Cô mở cánh cửa lớn và bước vào một hành lang nhà kiểu cổ. Bên một cái cửa phía bên phải là biển đề Park Avenue Models Inc. Sâu bên trong là cầu thang dẫn lên các văn phòng khác.
Cô đi qua cầu thang đến một cái cửa khác không đề tên. Cô mở nó ra và bước ngay vào một văn phòng trang bị khá tốt. Bỏ áo khoác ngoài ra, cô ngồi vào bàn làm việc. Tấm mành tránh nắng để rủ. Cô bật ngọn đèn, đánh thức căn phòng sống dậy. Ở trên tường treo một bức tranh khá đẹp và những tấm ảnh màu chụp các cô gái trẻ. Trong một cái giỏ để trên bàn còn có những bức ảnh khác và bên cạnh đó một bản sao danh sách các người mẫu.
Cô ấn một cái nút. Ngay sau đó một người đàn bà trung niên bước vào. Bà ta hoảng hốt ra mặt.
- Cô Flood, tôi mừng là cô đã tới. Có ai đó bên cảnh sát vừa gọi đến đấy.
Maryann ngẩng lên nhìn.
- Cái gì?
- Có người bên cảnh sát, thưa cô Flood! - người đàn bà nhắc lại.
- Vì chuyện gì vậy, bà Morris?
- Chuyện cô Florence Reese. Cô đang nằm trong bệnh viện vì phá thai.
Bà Morris gần như ngạt thở.
- Người ta muốn biết có phải cô ấy làm việc cho chúng ta không?
- Bà trả lời thế nào?
Bà Morris ngẩng lên.
- Tất nhiên là tôi nói cô ấy không làm cho chúng ta rồi. Dính dáng tới những chuyện như vậy sẽ rất bất lợi cho chúng ta. Kiếm được việc cho các cô gái nghiêm chỉnh cũng đủ khó lắm rồi.
Maryann trầm ngâm nhìn về phía trước.
- Đáng lẽ bà không nên chối, bà Morris. Có thể đúng là cô bé đáng thương đang nguy kịch và cần đến sự giúp đỡ của chúng ta.
Bà Morris bất bình nhìn cô.
- Cô biết là tôi coi cái hạng gái này như thế nào rồi đấy. Cô cũng không nên lãng phí một phút thời gian nào cho họ hết. Họ không biết giữ gìn tý gì cả và chỉ đem lại cho mình và những người xung quanh họ tiếng xấu mà thôi.
Maryann đăm chiêu ngó xuống mặt bàn làm việc. Chính như vậy là Morris đã tỏ rõ mặt tốt của mình - Sự phẫn nộ đối với những phần tử đồi bại trong nghề này. Bà ta chắc sẽ như bị sét đánh nếu biết những gì đã được mặc cả qua cái điện thoại riêng ở trên bàn làm việc của Maryann. Nhưng hiện giờ thì Maryann không còn thời gian đâu nữa để bận tâm đến nỗi bất bình của bà Morris. Cô phải gọi điện ngay cho Hank Vito để hỏi xem cần phải làm gì trong vụ này bây giờ.
- Cám ơn bà Morris, còn có ai gọi tới nữa không?
- Hai người, thưa bà Flood! Một ngài John Gellard ông ấy chiều nay cần ba cô thật thích hợp vì mấy khách hàng đến thành phố và ông ấy muốn quảng cáo cho họ. Tôi đã giới thiệu với ông ấy mấy cô rồi nhưng ông ấy muốn nói chuyện với chính cô trước đã. Còn người kia thì ở cửa hàng bán đồ lông thu chỗ phố 14. Ở đó họ cần một người mẫu cho tủ trưng bày. Tôi đã cử Raye Marnay đến đó rồi.
- Thế thì ổn cả rồi - Maryann nói và với tay lấy máy điện thoại - Tự tôi sẽ gọi cho ngài Gellard.
Cô đợi cho cánh cửa sập lại sau lưng người đàn bà rồi mới quay số. Cô đăm chiêu nhìn cánh cửa đã đóng lại trước mặt mình. Trong khi chuông điện thoại ở đầu dây bên kia réo lên từng hồi.
Tội nghiệp cô bé Florence. Trong tuần qua cô vừa khuyên cô ta đừng đi phá thai. Cô ta đã để quá lâu. Ba tháng đã trôi qua. Đáng lẽ khôn ra thì cô ta nên đẻ ra đứa con rồi sau đó từ bỏ nó chơ người khác. Tính kỹ ra thì đó là giải pháp tốt nhất và Hank Vito còn có thể lo cho cô gái nhận được ít dollar nữa là đằng khác. Nhưng rồi chắc con bé hoảng lên và rơi vào tay một thằng khốn nạn. Maryann giận điên người. Thằng cha bác sĩ nào đấy đã lôi cuộc đời cô gái trẻ ra làm trò đùa. Chắc chắn cô ta là một con điếm, nhưng chẳng lẽ vì vậy mà cô ta không phải là một con người hay sao?
Giọng một người đàn ông vang lên trong ống nghe.
- Maryann đây - cô nói.
- Trời, may quá! - tiếng người đàn ông lộ vẻ nhẹ nhõm.
- Tôi đang sợ là đến bữa ăn không gọi được cho cô nữa. Tôi có ba người từ Texas tới họ đang thích một chút đặc sản giờ thì họ đang ngồi chờ ở khách sạn. Tôi đã hẹn đến bữa ăn rồi.
- Thời gian gấp quá anh John ạ.
- Tôi không thể thay đổi được nữa rồi, cô bạn thân mến ạ - người đàn ông năn nỉ - Mãi sáng hôm nay tôi mới được biết điều đó.
- Làm cả chương trình chứ? Cô hỏi - Trình diễn rồi dạ hội chứ?
- Đúng thế - ông ta trả lời.
- Cũng khá tốn tiền đấy - cô nói.
- Bao nhiêu?
- Một nghìn dollar.
Ông ta bật cười ra một tiếng huýt gió.
- Cô làm gì mà khiếp thế - ông ta kêu lên - thì tiền thù lao cũng phải có giới hạn của nó chứ.
- Tôi không thể làm khác được - cô đáp - Từ cái vụ Jelke rất khó kiếm được các cô gái chịu chơi như vậy.
- Thôi được - ông ta đồng ý sau một lúc lưỡng lự - Giờ tôi nói cho cô là họ phải tới đâu nhé.
Cô vớ lấy cây bút chì ghi chép vài dòng rồi đặt ống nghe xuống. Cô đợi một lúc rồi lại quay một số khác. Lần này một giọng đàn bà nhận điện.
- Này Cissie, có người hẹn đi ăn tiệc đấy - Maryann hấp tấp nói - Bảo cả Esther và Millie nhé. Làm toàn bộ chương trình đấy.
- Em có cuộc hẹn khác rồi - cô gái từ chối.
- Chuyện đó để tôi thu xếp cho. Địa chỉ đây - Marann đọc địa chỉ.
Nói chuyện xong cô châm một điếu thuốc rồi lại định nhấc ống nghe lên. Nhưng chưa kịp động đến nó thì chuông điện thoại réo lên. Cô nhấc ống nghe.
- Allo!
- Maryann đấy à?
Giọng nói của người đàn ông rất quen thuộc với cô.
- Vâng!
- Frank đây - anh ta nói tiếp.
- Trục trặc ở đâu vậy?
- Vấn đề của cô gái đang nằm ở bệnh viện Roosevelt - anh ta giải thích - văn phòng cô khẳng định là cô ta không làm việc ở đấy. Còn cô thì nói ngược lại. Mà mâu thuẩn giữa các lời khai báo bao giờ cũng dẫn đến rắc rối. Kể mà nhân viên của cô không nói dối thì tôi đã có thể ỉm cái chuyện này đi được rồi. Giờ thì đã có quá nhiều người tò mò muốn biết.
- Thế em phải làm gì?
- Tôi cũng chưa biết.
- Còn cô Florence ra sao rồi?
- Cô ấy sắp chết - anh ta khẽ đáp.
- Tội nghiệp cô gái - cô nói - Em đã bảo nó đừng động vào chuyện đó rồi đấy chứ.
- Với cô ta thì cô chẳng cần phải lo lắng gì nữa - anh ta khuyên - Quá muộn rồi. Giờ thì cô phải nghĩ ra một cái gì đó.
- Được rồi Frank! Em gọi cho anh Vito. Anh ấy sẽ biết phải làm gì bây giờ - cô rít một ơi thuốc - Chúng ta hy vọng vậy.
Frank chấp thuận.
- Tôi đến đây với một tay ở viện công tố, hắn đang giận giữ điên cuồng lên đây.
- Ai vậy - cô lơ đãng hỏi.
- Keyes. Mike Keyes.
Cổ họng cô như tắc nghẹn lại.
- Mike Keyes? Cô hỏi lại.
Frank ngập ngừng.
- Ừ mà tôi có cảm giác là có cái gì đó liên quan đến hắn khiến tôi phải nhớ lại. Ngày trước hắn ở bên cảnh sát. Có phải anh chàng mà cô cần tìm hộ cô bạn gái không?
- Em... em không nhớ nữa - cô lắp bắp - Đã lâu lắm rồi mà - Cô từ từ đặt ống nghe xuống và đờ đẫn nhìn cánh cửa trước mặt.
Tất cả đã qua từ lâu lắm rồi. Như ở trong một cuộc đời khác.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu