Ô
ng Nghĩa ngồi xuống ghế, với tay lấy tờ báo, lật sang trang tư, nhưng ông không đọc được. Ông đang nghĩ về cô bé đang ngồi trên ghế xích đu ngoài sân kia - về Quỳnh - con ông. Bây giờ, hơn lúc nào hết, ông nhận thấy rõ rệt điều mà gần đây ông mơ hồ thấy. Ðó là đã có thực một khoảng cách giữa hai cha con - Và khoảng cách đó ngày càng dài ra. Hay chính xác hơn Quỳnh ngày càng xa ông hơn. Quỳnh đã đi những bước đầu tiên và đang bước ra khỏi tòa lâu đài tình cảm của hai cha con. Tòa lâu đài ấy đã bền vững tưởng như vĩnh viễn trước mưa sa, bão táp, trước gió bụi thời gian. Bởi vì nó được xây bằng tình cảm thiêng liêng và cao quý: tình cha con, tình mẫu tử, và có lẽ cả tình bạn nữa. Quỳnh không từng ghi trong nhật ký mà ông đã tình cờ đọc được - rằng cô xem ông là người mà cô mến yêu nhất trên đời bởi vì cha cô là hai người trong một người: vừa là cha vừa là mẹ. Quỳnh không từng kể lể nỗi niềm vui buồn của cô với ông đó sao? Mới đây thôi, hai cha con còn tâm sự với nhau... Hồi còn nhỏ, mỗi lần ông đi làm về, Quỳnh đều ôm lấy chân ông... Mãi đến sau này, tuy đã lớn nhiều, thỉnh thoảng cô vẫn vòng tay quàng cổ ông... Khi đi học về, cô ít khi đi chơi đâu, mà ở nhà học bài, may quần áo, đọc báo, đàn hát với lũ trẻ con hàng xớm, dọn dẹp nhà cửa... Kể cả ngày chủ nhật cũng thế. Ngược lại, ông có thể nói chuyện việc làm, chuyện xã hội, thời sự với con, có thể hôn lên trán nó như hồi còn bé. Quỳnh đã tỏ vẻ rất vui thích khi hai cha con đi với nhau... Bên ông, Quỳnh hồn nhiên như con chim se sẻ. Vậy mà sau này, cô càng ngày càng ít tâm sự với ông. Và thường hay buồn mà không hề nói. Cô có vẻ miễn cưỡng khi đi với ông, và bắt đầu ham thích đi ra ngoài. Ðã hai lần Quỳnh về trễ. Hai cha con dường như không cùng ý thích như xưa nữa. Ai thay đổi? Rõ ràng là Quỳnh chứ không phải ông. Tại sao thế? Có phải càng ngày càng lớn lên, tình cảm của Quỳnh với ông càng vơi đi?