Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Chương 47: Heinrich Schirmer
B
eate thức dậy khi chuông cửa kêu lần thứ ba. Cô lăn qua nhìn đồng hồ. Mới năm giờ mười lăm. Cô nằm yên, băn khoăn xử lý thế nào sẽ là khôn ngoan nhất - bảo anh ta cút xuống địa ngục hay là giả vờ không có nhà. Một hồi chuông nữa, điệu này cho thấy anh ta sẽ không bỏ cuộc.
Cô thở dài, ra khỏi giường và khoác cái áo choàng mặc nhà lên người. Cô nhấc điện thoại nội bộ.
“Gì thế?”
“Xin lỗi vì đã ghé qua muộn thế này, Beate. Hoặc là sớm thế này.”
“Cút xuống địa ngục đi, Tom.”
Im lặng hồi lâu.
“Không phải Tom,” cái giọng đó nói. “Là tôi, Harry đây.”
Beate lầm bầm chửi thề và nhấn nút OPEN.
“Tôi không thể nằm trằn trọc thêm nữa,” Harry vừa nói vừa bước vào. “Là chuyện liên quan đến Kẻ Hành quyết.”
Anh ngồi phịch xuống ghế sô pha trong lúc Beate chạy vội vào phòng ngủ.
“Như tôi đã nói, việc cô làm gì với Waaler không phải là chuyện của tôi…” anh nói to về phía cửa phòng ngủ để mở.
“Như anh đã nói, đó không phải là việc của anh,” cô cũng đáp to. “Vả lại anh ta bị đình chỉ rồi.”
“Tôi biết. Tôi đã bị gọi đến tòa án của Đội Điều tra Đặc biệt để nói về cuộc gặp của tôi với Alf Gunnerud.”
Cô trở ra, đã thay áo phông trắng và quần jean, đứng đối diện với anh. Harry ngước lên nhìn cô.
“Ý tôi là bị tôi đình chỉ,” cô nói. “Vậy sao?”
“Hắn là gã khốn. Nhưng như thế không có nghĩa là anh có thể nói gì với ai tùy thích.”
Harry nghiêng đầu và nheo một bên mắt.
“Tôi có cần phải nhắc lại không?” cô hỏi.
“Không,” anh nói. “Tôi nghĩ là giờ tôi đã hiểu thông điệp rồi. Nếu đó không phải bất cứ ai, mà là một người bạn thì sao?”
“Cà phê nhé?” Nhưng Beate chưa kịp vào đến bếp thì mặt đã đỏ lửng Harry đứng dậy đi theo cô. Chỉ có một chiếc ghế tựa bên cạnh chiếc bàn nhỏ. Trên tường có một tấm gỗ sơn màu hồng trên đề bài thơ Hávamál[9] cổ.
Ở mọi ngưỡng cửa, đều có một người bước vào, một người phải do thám xung quanh, một người phải soi mói xung quanh vì ngờ vực là để biết rằng không có kẻ thù nào đang ẩn náu bên trong, trước khi người ấy bước chân vào.
“Có hai điều Rakel nói đêm qua khiến tôi phải suy nghĩ,” Harry nói, cúi xuống bên bồn rửa. “Thứ nhất là, hai anh em cùng yêu một người đàn bà là công thức cho một bi kịch. Thứ hai là, chắc hẳn Anna đã phải vất vả một thời gian dài mới bắt chước được chữ ký của Ali vì cô ấy thuận tay trái.”
“Ồ, vậy ư?” Cô cho một muỗng cà phê vào máy.
“Những cuốn vở của Lev. Cô đã lấy chúng từ tay Trond Grette, để so sánh với chữ viết trong lá thư tuyệt mệnh. Cô có nhớ đó là môn gì không?”
“Tôi không nhìn kỹ đến thế. Tôi chỉ nhớ phải kiểm tra xem đó có phải đúng là chữ của hắn không thôi.” Cô rót nước vào trong máy.
“Đó là môn ngữ văn,” Harry nói.
“Có thể,” cô nói, quay lại đối diện với anh.
“Đúng là môn đó,” Harry nói. “Tôi vừa từ chỗ Jean Hue bên Kripos tới đây.”
“Chuyên gia về chữ viết tay đó hả? Vừa xong, giữa đêm hôm?”
“Ông ta có phòng làm việc tại nhà và rất thông cảm. Ông ta đã kiểm tra cuốn vở và lá thư tuyệt mệnh với cái này.” Harry mở một tờ giấy ra và đặt lên tấm thoát nước trên bồn rửa. “Cà phê còn lâu nữa không?”
“Chuyện gì mà gấp thế?” Beate hỏi, nhoài tới để nhìn vào tờ giấy.
“Mọi chuyện,” Harry nói. “Việc đầu tiên cô cần làm là kiểm tra lại tất cả các tài khoản ngân hàng.”
○○○
Else Lund, trưởng đại diện kiêm một trong hai nhân viên của đại lý du lịch Brastour, thỉnh thoảng lại bị gọi vào lúc nửa đêm bởi một khách hàng ở Brazil bị cướp, hay mất hộ chiếu và vé máy bay, và trong cơn tuyệt vọng đã gọi vào số di động của bà mà không nghĩ gì đến sự chênh lệch múi giờ. Kết quả là bà ta phải tắt điện thoại khi đi ngủ. Đó là lý do tại sao bà ta lại tức giận đến thế khi điện thoại cố định đổ chuông lúc năm rưỡi và giọng nói ở đầu dây bên kia hỏi xem liệu bà có thể đến văn phòng càng sớm càng tốt không. Bà ta chỉ bớt giận chút xíu khi giọng nói đó nói thêm rằng họ là cảnh sát.
“Tôi hy vọng rằng đây là chuyện sống chết,” Else Fund nói.
“Đúng vậy,” giọng đó nói. “Chủ yếu là chết.”
○○○
Như mọi khi, Rune Ivarsson là người tới Sở sớm nhất. Ông ta nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Ông ta thích sự tĩnh lặng, được ở một mình một phòng, nhưng đó không phải là lý do. Khi những người khác tới, Ivarsson đã đọc xong tất cả các bản fax, các báo cáo gửi tới từ tối hôm trước cũng như tất cả các tờ báo mới, nhờ đó mà đã có khởi đầu ông ta cần. Là sếp thì lúc nào cũng phải đi trước một bước - dựng lên một cái đầu cầu để có tầm nhìn xa. Khi cấp dưới trong đơn vị của ông ta thỉnh thoảng tỏ ra bực bội rằng lãnh đạo đang ém thông tin, đó là vì họ không hiểu rằng tri thức là sức mạnh, rằng bất cứ nhóm lãnh đạo nào cũng đều phải có sức mạnh để tìm đường đưa vụ án tới kết quả mỹ mãn cuối cùng. Thật vậy, đơn giản là vì lợi ích của họ lãnh đạo mới phải nắm giữ nhiều thông tin hơn. Khi ông ta hướng dẫn mọi thành viên điều tra vụ Kẻ Hành quyết phải báo cáo trực tiếp với ông ta, thì chính xác là vì lý do đó, để giữ thông tin chỗ của nó thay vì lãng phí thời gian cho những cuộc bàn thảo bất tận, vốn chỉ nhằm tạo cho thuộc cấp cảm giác rằng họ được tham dự vào quá trình đó. Ngay lúc này, điều quan trọng hơn là ông ta, với tư cách Trưởng đơn vị, tỏ ra bình tĩnh, làm đầu tàu và hành động. Mặc dù ông ta đã cố hết sức để làm cho những phát hiện về Lev Grette trong vụ này trông có vẻ như là công lao của mình, thì ông ta vẫn biết rằng diễn tiến của việc đó đã làm uy quyền của ông ta giảm sút. Uy quyền của một Trưởng đơn vị không phải vấn đề uy tín cá nhân, mà là vấn đề đối với toàn bộ ngành cảnh sát, ông ta tự nhủ vậy.
Có tiếng gõ cửa.
“Tôi không biết anh cũng là người đi làm sớm đấy, anh Hole,” Ivarsson nói với bộ mặt xanh xao ở ngưỡng cửa, trong lúc tiếp tục đọc tờ fax trước mặt. Ông ta đã yêu cầu một tờ nhật báo gửi mấy câu trích dẫn trong bài phỏng vấn ông ta về Kẻ Hành quyết. Ông ta không thích bài phỏng vấn đó. Đã đành là ông ta không bị trích dẫn sai, nhưng những câu đó khiến ông ta nghe như đang lảng tránh và tuyệt vọng. May mà mấy bức ảnh trông cũng được. “Anh muốn gì, Hole?”
“Chỉ muốn báo rằng tôi đã triệu tập một cuộc họp trên tầng sáu. Tôi nghĩ có lẽ ông sẽ thích đi cùng. Đó là về một vụ được gọi là cho phép ngân hàng ở Bogstadveien. Chúng tôi sắp bắt đầu rồi.”
Ivarsson dừng đọc và ngước lên. “Tức là anh đã triệu tập họp? Hay nhỉ. Tôi có thể hỏi là ai cho phép có cuộc họp này không, anh Hole?”
“Chẳng ai cả.”
“Chẳng ai cả.” Ivarsson thốt ra một tiếng cười ngắn the thé như tiếng mòng biển. “Vậy thì tốt hơn hết là anh nên đi lên đó và nói rằng cuộc họp bị hoãn đến sau giờ ăn trưa. Anh thấy đấy, tôi còn cả một đống báo cáo phải xem ngay lúc này. Rõ rồi chứ?”
Harry chậm rãi gật đầu, như thể đang cân nhắc vấn đề đó một cách thận trọng và thỏa đáng. “Rõ. Nhưng đây là công việc của Đội Hình sự, nên chúng tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Chúc ông may mắn với đống báo cáo đó.”
Anh quay đi và, đúng lúc đó, nắm đấm của Ivarsson giáng đánh rầm xuống mặt bàn.
“Hole? Đừng có quay cái lưng chết tiệt lại với tôi như thế! Tôi mới là người triệu tập họp trong đơn vị này. Nhất là khi đó lại là một vụ cướp. Hiểu chứ?” Cái môi dưới đỏ au, ướt át ở chính giữa khuôn mặt của vị sếp Đơn vị Chống Cướp run lên.
“Ông nghe thấy rồi đấy, tôi nói đó là một vụ được gọi là cướp ngân hàng ở Bogstadveien, Ivarsson.”
“Vậy ý anh là cái quái gì khi gọi như thế hả?” Giọng ông ta nghe như rên rỉ.
“Rằng vụ cướp ở Bogstadveien chưa bao giờ là một vụ cướp cả,” Harry nói. “Đó là một vụ giết người đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng.”
○○○
Harry đứng bên cửa sổ và nhìn sang nhà tù Botsen. Ngày miễn cưỡng dịch chuyển, như một chiếc xe bò kẽo kẹt. Những đám mây đen trùm trên đỉnh Ekeberg và những chiếc ô đen trên phố Gronlandsleiret. Họ lục tục kéo đến sau lưng anh: Bjarne Møller vừa ngáp vừa ngồi thụp xuống ghế, Giám đốc Sở Cảnh sát tươi cười đang trò chuyện với Ivarsson; Weber khoanh tay im lặng và sốt ruột; Halvorsen đã giở sổ sẵn sàng; và Beate Lønn thì hồi hộp nhìn quanh.