Số lần đọc/download: 2060 / 40
Cập nhật: 2015-11-28 04:38:52 +0700
Ngoại Truyện Về Hướng Huy
N
gôn ngữ của mười một đóa hoa dành dành.
I
Lúc này thời tiết London âm u mưa phùn, điều đó làm tôi nhớ đến, thời tiết Thượng Hải cũng thường xuyên như vậy.
Đi đến đầu đường, tâm tình giống như sự thay đổi bất thường của khí hậu, chợt vui lại chợt buồn.
Nghĩ đến ngày mai về nước cùng với Eric, vui vì xa nhau 4 năm tôi và cô ấy lại được gặp lại, buồn là, năm đó bỏ đi như vậy, chúng tôi liệu có thể trở lại như trước hay không.
Châm một điếu thuốc, tôi nheo mắt lại, tưởng tượng những ngày tháng không có tôi, hẳn cô ấy cảm thấy rất cô đơn.
Sau khi ra đi, quay đầu lại nhìn vào dòng người, sẽ phát hiện, mỗi người đều mang hình bóng của cô ấy.
Tôi mạnh mẽ hít một làn khói, đột nhiên tinh thần hốt hoảng.
Cô ấy chắc chắn sẽ không nhớ thực ra mười một năm trước chúng tôi đã từng gặp mặt nhau.
Vào lúc đó, tôi cực đoan, suy sút, hút thuốc, trốn học, là một học sinh cá biệt khiến các giáo viên trong trường phải nhức đầu.
Cô ấy sẽ không biết, buổi nói chuyện của cô ấy đã thay đổi tôi, thay đổi cả cuộc đời tôi.
Ngày đó tôi vẫn như thường lệ, mỗi ngày đều trốn vào một góc trong sân thể dục hút thuốc, tôi chôn vùi bản thân mình trong mùi thuốc lá, chỉ có như vậy, tôi mới có thể tạm thời quên đi thời khắc này, quên đi nỗi đau khắc sâu trong lòng.
Ba bỏ đi, mẹ tuyệt tình, cuộc sống với tôi, dường như cũng không còn ý nghĩa gì quá lớn.
Bên tai thấp thoáng truyền tới âm thanh khóc nức nở, tôi nhíu mày, mặc dù tránh được đám người, mà vẫn không được an tĩnh.
Tôi đi về phía hình bóng bé nhỏ đang ghé đầu vào lan can quát: "Khóc cái gì mà khóc, muốn khóc thì về nhà mà khóc đi".
Cô ấy ngẩng đầu, gương mặt còn đẫm hai hàng nước mắt, miệng cong lên, có vẻ như muốn khóc thành tiếng.
Tôi dừng lại, đầu như muốn nổ tung, cho dù là lúc đánh nhau tôi cũng không bao giờ sợ hãi, nhưng lúc đối mặt với cô gái bé nhỏ này, tay chân tôi lại hoảng loạn. Muốn dịu dàng an ủi cô ấy, nhưng lại không biết nói từ đâu.
Cô ấy lộn xộn dùng ống tay áo lau khô nước mắt, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay tôi, nhăn mặt, "Anh hút thuốc à?".
Tôi vội vàng ném nửa điều thuốc xuống, dùng chân di mạnh, cô ấy không nói một tiếng nhặt lên, bỏ vào thùng rác. Làm việc cứ nhất quán theo ý mình, cũng không thèm để ý người khác hay nhìn tôi, ở trước mặt cô ấy tôi nảy sinh một cảm giác xấu hổ.
"Anh còn trốn học nữa". Cô ấy nhẹ nói.
Tôi cười, quản lý khá rộng rãi. "Cô không phải cũng trốn học sao?". Nâng cổ tay xem giờ, ba giờ chiều, chính là thời gian học của lớp thứ hai.
Mặt cô ấy dần đỏ lên, cả nửa buổi không nói ra lời.
Không biết sao, tôi liền nghĩ muốn trêu trọc cô ấy, "Thoạt nhìn chúng ta cũng là tám lạng nửa cân, cô có muốn cùng dùng một điếu không?".
Tôi lấy ra một hộp thuốc lá, cố ý đứa đến trước mặt cô ấy, ngay lập tức nhận được ánh mắt ghê tởm của cô ấy, đồng thời còn lui về sau một bước dài.
"Tôi không nói chuyện với những học sinh hư hỏng". Cô ấy ngẩng cao cổ, hành động cao ngạo như khổng tước.
"Thật không?". Tôi chẳng hề để ý hỏi lại: "Vậy bây giờ cô đang nói chuyện với ai?".
Cô ấy nhướn mi, một tiếng hừ lạnh bật từ chóp mũi. "Vì sao anh lại trốn học?". Giọng nói của cô ấy, trong sạch như tiếng nước chảy róc rách, rất lâu sau này, tôi mới biết rõ, giọng nói như vậy, đã rời khỏi ngoài trần thế mênh mông, nhưng vẫn còn nán lại vào trong những giấc mơ của tôi mỗi đêm khuya.
Tôi lại cười, "Chuyện này liên quan gì đến cô?".
Cô ấy đột nhiên như con nhím xù lông, khẩu khí khó chịu nói: "Dù sao đi học cũng không phải vì giáo viên, không phải vì ba mẹ, đi học chính là cho bản thân mình".
Nha đầu này còn định giáo dục người khác nữa đấy. Tôi khinh thường hỏi: "Ồ? Nói rất có đạo lý. Vậy vì sao cô lại trốn học?".
"Tôi.... ". Gương mặt cô ấy lần thứ hai vây lên một tầng đỏ ửng, cúi đầu nhìn mũi chân mình, mãi một lúc cũng không nói gì.
Tôi trêu trọc. "Không phải thất tình hả?".
Cô ấy ngẩng đầu, mặt tựa hồ càng đỏ. Tôi khoa trương kéo dài âm cuối "hả", càng làm cô ấy xấu hổ vô cùng.
Tôi hiếu kì nhìn vào đôi mắt của cô ấy, khuôn mặt thanh tú, cũng rất bình thường, chỉ đôi mắt to thông minh chớp linh động, như con thỏ tinh ranh.
Cô ấy cúi đầu nhìn mũi chân, hai gò má nháy mắt ửng hồng, tôi bước lên từng bước, cô ấy bỗng nhiên mỉm cười khinh khỉnh với tôi, "Đừng có tùy tiện làm bậy, vô phép vô thiên là anh hùng, phản nghịch đơn giản chỉ khiến nhiều người quan tâm. Cách làm của anh quả thực chỉ như một đứa trẻ ngỗ nghịch, quá trẻ con".
Một đao kiến huyết. Cùng làm tôi giận tái mặt.
Cô ấy không chút sợ hãi nói, "Muốn để người khác phải ngưỡng mộ, để người khác coi trọng có rất nhiều cách, vậy mà anh cứ cố chấp dùng theo cách thấp nhất. Chỉ làm người khác càng ghét bỏ và khinh bỉ thôi".
Tôi không tức ngược lại còn cười nói: "Nói rất đúng. Còn có cao kiến gì, nói hết ra đi ".
Cô ấy cắn môi dưới, nhanh liếc nhìn tôi ngượng ngùng, "Tôi xin lỗi".
Tôi chợt thấy buồn cười, giờ cô ấy thu hồi toàn bộ vũ trang mà vừa nãy còn giương nanh múa vuốt, tựa như hai người, tim tôi hơi rung động, đáy lòng dường như có cái gì đó không rõ ngoài tầm kiểm soát của tôi, lần đầu tiên xuất hiện.
Cô ấy sẽ không biết, đã từ lâu kể từ ngày hôm nay, cô ấy đã dùng cách lặng lẽ đi vào cuộc sống của tôi.
II
"Cô ấy là ai?". Ân Chân chỉ vào bức ảnh trong ví tiền của tôi hỏi.
"Là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời này tôi yêu". Tôi nói như thế.
Cậu ta hơi cười, bỏ qua ý tưởng muốn đưa em gái đến giới thiệu cho tôi gặp.
Tôi không nghĩ đến, Diệp Tử ở trong tâm trí tôi rất rõ ràng, rõ ràng đến nỗi mỗi khi nghĩ đến, tim sẽ như đau âm ỉ khi bị một đao cùn đâm. Ngay cả mỗi khi trên đường đi, tôi đều cảm thấy, có một khuôn mặt thanh tú như thế, cô gái có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời ở bên cạnh tôi liến thoắng nói không ngừng. Tôi đột nhiên rất muốn trở về nhìn cô ấy một lần, thậm chí chỉ liếc mắt một lần cũng đủ. Nhưng mỗi lần đến giờ phút này, lồng ngực cảm giác đau đớn sẽ nhắc nhở tôi, ở đây, ở trong cái thành phố phồn hoa xa lạ này, tôi đã rời bỏ cô ấy, cách xa ngàn dặm.
Thực ra, buổi sáng sớm hôm đó tôi đã nhận ra cô ấy.
Bốn năm trước là tóc ngắn qua tai, bây giờ vẫn như thế. Ngoài chiều cao ra, gần như không có bất kì thay đổi. Cũng đúng là như thế, mới có thể để tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Ngay cả tính khí cũng không thay đổi, vẫn thích can dự nhiều chuyện, tuy rằng trong mắt cô ấy là người lạ.
Lần thứ hai cô ấy xuất hiện, khiến tôi hối hận một năm hoang đường qua, hối hận vì đã chủ động với Từ Văn Tiệp xinh đẹp, khiến tôi rơi vào cục diện bị động này.
Cô ấy đơn thuần và ngây ngô, khiến tôi không dám tùy tiện tiếp cận.
Vì thế, tôi cố ý đổi từ điển, để sau đó hẹn cô ấy gặp mặt. Tôi cẩn thận sắp xếp cuộc gặp mặt, lại bị Từ Văn Tiệp đột nhiên xuất hiện chấm dứt.
Cô ấy ghi danh vào CLB Thanh nhạc không nằm trong kế hoạch của tôi, nhưng không thể nghi ngờ điều đó đã cho tôi càng nhiều cơ hội.
Đề nghị cô ấy giúp đỡ làm bảng tin và poster, chỉ là lý do để tôi tiếp cận cô ấy.
Bài kiểm tra trắc nghiệm tin học, cuộc thi ca nhạc, hát đối tình ca, tình hình hướng tới lý tưởng hóa phát triển quỹ tích.
Trong hôn lễ của chị họ Diệp Tử có thể được gặp cô ấy, đúng là chuyện ngoài ý muốn, tôi không thể diễn tả được cảm giác lúc đó, tràn đầy kích thích, tận sâu thẳm nơi nào đó cảm thấy hai chữ duyên phận này được viết dành riêng cho tôi và cô ấy.
Bởi vì không có tự tin nên tôi đã chậm chạp không dám biểu lộ lòng mình cho cô ấy, bởi vì quá quan tâm nên tôi càng không muốn cô ấy bị tổn thương.
Chỉ là tôi, thiên tính vạn tính không có chưa tính đến Trần Vũ Hoa phá ngang mọi chuyện, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của tôi.
Kỳ thật tôi nên nghĩ đến, Diệp Tử xinh đẹp, dáng vẻ đung đưa của hoa thủy tiên, cô ấy không tự biết, nhưng người khác không có cách nào bỏ qua được.
Lúc tôi sắp sửa mất lòng tin hoàn toàn, sự tình đã có thể xoay chuyển, vở kịch đã có sự thay đổi đáng kể. Sau đó, tôi không ngần ngại nữa, ở trước mặt mọi người tôi đã thổ lộ với cô ấy, tuy rằng đối xử như vậy không công bằng với Từ Văn Tiệp, nhưng tôi không thể dừng lại, tôi chỉ biết đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Lúc này nghĩ lại, nếu như trước giờ cô ấy không yêu tôi, liệu có phải bây giờ, cô ấy sẽ rất vui vẻ hay không?
Nếu như tôi không rời bỏ cô ấy, liệu có phải bây giờ có thể càng đến gần cô ấy hơn?
Tôi lắc lắc đầu, nếu như ông trời lại cho tôi một cơ hội nữa, tôi sợ rằng vẫn lựa chọn phụ cô ấy.
Lâm Sâm.
Tôi ghen tỵ anh ta làm bạn Diệp Tử ba năm học cao trung, lại cảm kích anh ta đã đưa cô ấy đến bên cạnh tôi.
Là anh ta nói với tôi, Diệp Tử nếu đang ở trạng thái căng thẳng cực độ sẽ đột ngột mất tiếng nói, chuyện này bắt nguồn từ cuộc thi năm lớp 11, cô ấy và một cô gái xuất sắc nữa cùng nhau diễn thuyết một chủ để giống nhau.
Tôi đột nhiên nghĩ đến trận chung kết ca nhạc đã thấy hành động khác thường của Diệp Tử, vì mình đã không thể phát hiện đúng lúc nên cảm thấy rất khó chịu.
Đánh nhau là cách giải quyết vấn đề của đàn ông, tôi và Lâm Sâm cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua lúc đánh xong bắt tay kết thúc, anh ta lại trịnh trọng chúc phúc cho chúng tôi, điều này tôi chưa từng nghĩ đến.
Tôi đã bị thái độ độ lượng và khoan dùng của anh ta cảm động.
Chưa từng lường trước một điều, không bao lâu sau, lại hội ngộ một tình cảnh tương tự, lần này đối tượng đánh nhau đổi thành Trần Vũ Hoa.
Cậu ta giống như nổi điên không nể tình gì đấm cho tôi một phát, tôi biết cậu ta vì bênh vực Diệp Tử, tôi chịu đựng nhận lấy, bởi vì đây là tôi nợ Diệp Tử.
Cậu ta nói: "Cậu căn bản không xứng với trái tim của Diệp Tử".
Tôi không phản bác được. Tình cảm Trần Vũ Hoa đối với Diệp Tử cũng không hề kém tôi, sau khi tôi đi, nếu như có cậu ta chăm sóc Diệp Tử, tôi nên cảm thấy yên tâm. Nhưng tôi lại không cam tâm.
Thời gian bốn năm cảnh xuân tươi đẹp, vội vàng mà qua.
Mội lần nữa đặt chân lên mảnh đất quê hương, trong lòng không hiểu sao thấy yên ổn.
Cuối cùng tôi và cô ấy lại được sống dưới cùng một bầu trời.
III
Ta vào cửa tương tư, mới biết tương tư đau khổ [1]. Tôi vẫn cho rằng câu này chỉ là truyền thuyết nói quá lên, nhưng chưa từng nghĩ đến, khi tôi thực sự cảm thấy, mới hiểu rõ nỗi đau đớn đến thấu xương trong đó.
Càng khát vọng được gặp mặt, gặp mặt rồi lại không biết mở miệng ra sao. Ngăn cách giữa bốn năm ly biệt, từ lâu vốn chỉ là cảnh còn người mất.
Tôi nhìn cô ấy, lại dựa vào cánh tay Trần Vũ Hoa. Dường như trở lại cái ngày bảy năm trước cô ấy đứng trước mặt tôi nhận lời Trần Vũ Hoa, tôi cười khổ, nếu như nói Diệp Tử là kiếp số đã định của số phận tôi, thì Trần Vũ Hoa chính là tai nạn ở giữa số phận của tôi.
Nhưng, tất cả mọi chuyện nên trách ai đây?
Hận Diệp Tử? Không thể.
Hận Trần Vũ Hoa? Tôi không có lập trường.
Tôi chỉ trách số phận đã trêu người, ai cũng không thể chống lại số phận đã an bài giống như nắng mưa thất thường.
Quán bar, Trần Vũ Hoa yên lặng ở bên cạnh Diệp Tử, thay vị trí ban đầu của tôi, trong phút chốc đó lòng tôi như dao cắt.
Coi thường tình cảm bồng bột của hai người, những hồi ức ngày xưa đổ xô về phía chúng tôi.
Vạn vật sống lại ngày xuân, cô ấy mỉm cười đi tới chỗ tôi, ánh mặt trời ở trên tóc cô ấy nhảy múa, chói mắt mà sáng ngời.
Thời tiết đêm hè nóng bức, chúng tôi bước chậm trên con đường mòn, cô ấy tựa như đứa trẻ nắm giữ bóng dáng của mình, thỉnh thoảng quay đầu cùng đi, tôi hiểu ý mỉm cười.
Hương thơm của kim quế mùa thu, tôi gạt cô ấy đeo nhẫn, trên môi cô ấy mang ấn kí độc quyền thuộc về tôi.
Mùa đông trời lạnh đất băng, cô ấy nép mình trong ngực tôi, e lệ rụt rè hỏi tôi, vì sao lại thích cô ấy......
IV
Tôi không quên, mỗi khi tôi đi lang thang dưới tán cây xanh trong khuôn viên trường, đều nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của cô ấy. Tôi đã từng không cho phép mình rời bỏ cô ấy, không cho phép mình được xoay người rời bỏ, nhưng số phận mênh mông trước mặt, tôi không còn đường khác để đi. Chỉ có lúc nhìn cô ấy rời đi, mới lặng lẽ nhẹ nói với chính mình, đáng tiếc không phải là tôi, để đi cùng em đến cuối cùng.
Cuộc sống đã mất đi, nhưng sau đó ấy được quá trình. Có một ít mất mát, cũng như cánh hoa mùa thu khô héo có được một cơ hội mở lại, và có một ít, chỉ bỏ lỡ một khoảnh khắc, đã thành bỏ lỡ cả cuộc đời...
Sau khi từ Indonexia thoát hiểm trở về, tôi ôm mười một đóa hoa dành dành, chuẩn bị tặng cho Diệp Tử một bất ngờ, nhưng trở về lại thấy cô ấy vội vàng ra cửa.
Tôi theo chân cô ấy đến bệnh viên, nghe thấy cuộc đối thoại của cô ấy và Trần Vũ Hoa, sửng sốt đến tột đỉnh.
So với nguy hiểm quên mình của Trần Vũ Hoa, tôi tự thấy tình yêu vĩ đại của mình quả không bằng.
Tôi thì thầm tự hỏi mình, nếu như lúc ấy tôi ở đó, tôi liệu có thể liều lĩnh làm được như cậu ta hay không?
Tôi đối với Diệp Tử tiếc nuối si mê, ở trước mặt cậu ta hóa ra thật nhỏ bé.
Ngôn ngữ của mười một đóa hoa dành dành, mãi mãi chờ đợi.
Chỉ là, tôi đã đem cả cuộc đời này chỉ mơ tưởng đến một người, nhưng mãi mãi mất đi cũng trên chính con đường đó.
Sân bay Phố Đông, tiếng người ồn ào, cũng như bốn năm về trước lúc tôi ra đi.
Cuộc sống là cái vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, cùng là rời đi, nhưng lần này, tôi càng thấy cô đơn.
Mở điện thoại di động ra, một tin nhắn gửi đến, nỗi cô đơn vừa rồi nháy mắt trở thành niềm vui mừng.
"Diệp Tử đi tìm cậu, lần này đừng làm cô ấy phải thất vọng".
Ngẩng đầu lên, phía cửa kính không xa kia, ngăn cách trong dòng người qua lại, có một hình bóng quen thuộc, vội vã hướng đến chỗ tôi, cũng như buổi chiều tươi đẹp nhiều năm trước đây...