Số lần đọc/download: 1650 / 24
Cập nhật: 2017-08-04 14:16:41 +0700
Chương 46
M
arcus chống tay vào hông và nheo mắt nhìn lên, xem xét những cửa sổ sáng đèn trên tầng cao nhất của Nhà Phượng Hoàng.
“Con có tin chắc là con bé ở trong đó không?” ông hỏi.
“Không,” Anthony nói, “nhưng đó có vẻ là khả năng cao nhất. Thực tình là, ngoài nơi này con không biết phải tìm ở đâu khác.”
Hai cha con chàng đang đứng trong hẻm sau nhà chứa. Cả hai đều ăn mặc thô kệch lối thợ thuyền, ấy là đống đồ vừa vội mua trong một cửa hiệu trên phố Oxford. Mũ chóp thấp kéo sụp xuống mắt. Đằng sau họ là một con ngựa và xe kéo. Đêm tối bao trùm lên cảnh vật.
Chàng hiểu quá rõ rằng kế hoạch của chàng, như đã vạch ra, chỉ có thể gọi là tuyệt vọng, nhưng chàng không nghĩ ra được cách giải quyết nào khác cho tình huống này và bản năng mách bảo chàng rằng thời gian không còn nhiều. Chàng không cho phép mình nghĩ ngợi quá nhiều về khả năng Louisa có thể đã chết rồi; làm thế chàng sẽ phát điên lên mất.
“Xác suất cao là chúng sẽ không để tù nhân ở tầng trệt,” chàng nói. “Như thế thì quá lộ liễu. Roberta Woods nói với con rằng nhà chứa được xây trên nền một tu viện cổ và vẫn còn lại vài phòng ở tầng hầm. Một khi có hỗn loạn thì con sẽ bắt đầu từ đó.”
“Ta sẽ đi từ trên tầng cao nhất xuống,” Marcus nói.
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở khu bếp.”
Marcus nhìn chàng. “Chúng ta sẽ làm gì nếu không tìm thấy con bé?”
“Con không định tay không mà đi ra đâu,” Anthony thản nhiên nói. “Trường hợp xấu nhất con sẽ mang theo Madam Phượng Hoàng hoặc Quinby theo cùng. Con ngờ rằng ít nhất một trong hai kẻ đó có thể nói cho con sự thật.”
Marcus nhướng đôi mày rậm. “Đó là giả sử hắn hoặc mụ chịu nói chuyện với con.”
Anthony co duỗi các ngón tay trái. “Một trong hai sẽ nói.”
Marcus quan sát chàng một lúc rồi thở hắt ra. “Được lắm. Ta đã sẵn sàng làm việc của mình ngay khi con ra tín hiệu.”
“Bây giờ,” Anthony nói.
Marcus thò tay vào sau xe kéo, lục lọi dưới tấm bạt. Ông lôi ra một cái giỏ đựng bốn chai dán nhãn một loại brandy rất đắt tiền. Không nói một tiếng, ông bước về phía cửa vào dành cho người làm của nhà chứa.
Anthony thấy cửa mở ra. Một người đàn bà vẻ hớp hoải xuất hiện.
“Tôi mang rượu brandy tới đây, Madam Phượng Hoàng gọi cho các vị khách đặc biệt tối nay,” Marcus nói, bắt chước khá chuẩn giọng một người ở tầng lớp thợ.
Người đàn bà cau mày. “Không ai nói gì với tôi về chuyện giao rượu brandy cả.”
Marcus nhún vai. “Nếu bà không muốn nhận rượu thì cũng không phải việc của tôi. Ông chủ tôi nói cuối tháng này sẽ tính tiền mấy cái chai đó. Có khi bà ấy cũng không nhận ra là đã trả tiền cho chỗ rượu brandy không bao giờ đến nơi.”
Người đàn bà do dự rồi hé cửa rộng ra. “Được thôi. Ông mang rượu vào phòng tiếp tân. Chắc Beth sẽ biết phải làm gì với chúng.” Marcus biến vào trong nhà.
Anthony nhìn đồng hồ. Chẳng phải đợi lâu chàng đã thấy những dấu hiệu khói đầu tiên xuất hiện, len lỏi ra từ một cửa sổ mở hé ở tầng trên cùng. Tiếng la hét báo động rộ lên gần như tức khắc.
“Cháy.” Tiếng kêu vang lên từ đâu đó trong nhà chứa.
Mặc dù khó nhận ra làn khói trong màn đêm. Anthony biết rõ rằng nó sẽ nhanh chóng tràn ngập các hành lang trong ngôi nhà, khiến mọi người hoảng hốt.
Chỉ một chốc sau, người bắt đầu túa ra qua cửa bếp vào trong hẻm, tiên phong là các đầu bếp với đám phụ bếp mặc tạp dề. Theo sát họ là ba cô hầu gái mặc đồng phục thiếu vải. Tấc cả đều chạy đi chạy lại rầm rập, lớn tiếng quát nhau và chĩa mắt nhìn lên những cột khói đang cuồn cuộn tỏa ra qua các cửa sổ tầng trên cùng.
“Ai đó phải gọi cứu hỏa ngay,” người đầu bếp lên tiếng.
“Madam Phượng Hoàng không muốn làm các vị khách phải xấu mặt đâu,” một cô hầu đẫy đà vội chen vào. “Có một vài quý ông vô cùng quan trọng ở trong đó.”
“Tôi nghĩ là bà ấy không để nhà cháy sập xuống đâu,” một người khác quặc lại.
“Tôi nghĩ là bà chủ sẽ chạy ra nhanh thôi,” cô hầu nói. "Chúng ta phải để bà ấy quyết định sẽ làm gì.”
Khói lại tuôn ra từ một cửa sổ khác. Thêm nhiều tiếng thét vang lên trong đêm.
Anthony đi về phía cửa ra vào cho thợ. Không ai nhìn chàng hay chất vấn khi chàng vào trong tòa nhà.
Roberta Woods đã vạch ra sơ đồ đại khái của nơi này dựa trên miêu tả của một người đàn bà chỉ được biết dưới tên Daisy. Ban tối chàng đã nghiên cứu nó, cố gắng suy nghĩ theo tư duy của một kẻ bắt cóc.
Khi cần giấu một tù nhân thì nơi đầu tiên nghĩ tới là tầng hầm cổ. Theo người đàn bà trẻ vừa rời bỏ nhà chứa này. Madam Phượng Hoàng đã cấm gia nhân đi xuống tầng hầm trừ khi được lệnh.
Chàng đi theo một hành lang, tìm cánh cửa mở ra cầu thang đi xuống tầng hầm. Một người đàn ông trung niên dáng quen thuộc chạy vượt qua chàng, mặt đỏ bừng và lo sợ. Cái áo sơ mi mở phanh và cà vạt không thắt bay tung đằng sau. Anthony hụp đầu xuống rồi xoay mặt vào tường, nhưng không cần phải sợ Bá tước Pembray nhận ra chàng. Rõ ràng Pembray chỉ chăm chăm, mong thoát nạn.
Theo những gì Anthony từng nghe được về Phu nhân Pembray đáng sợ, thì đó có vẻ là việc khôn ngoan. Bà đại phu nhân này sẽ phật ý ghê gớm nếu tên tuổi ông chồng xuất hiện trên báo về vụ hỏa hoạn trong một nhà chứa khét tiếng.
Thêm hai gã đàn ông ăn mặc sơ sài và ba ả đàn bà mặc váy mỏng tang gần như trong suốt chạy qua Anthony. Chẳng ai để ý đến chàng.
Chàng tìm thấy cửa dẫn xuống hành lang chính mà Daisy đã chỉ. Cửa khóa, như đã được báo trước. Chàng lôi bộ đồ nghề phá khóa ra rồi bắt tay vào việc.